#8
Shin Seong Ho mặc đồ ngủ vào, cài từng cúc áo một, xoay người liền nhìn thấy ánh mắt của Lee Jun Seong.
"Sao vậy?" Shin Seong Ho đi đến bồn rửa mặt bên cạnh Lee Jun Seong, cởi khăn tắm. Từ khóe mắt, cậu có thể thấy được Lee Jun Seong đang nhìn mình chằm chằm.
Lee Jun Seong không nói.
Shin Seong Ho bình tĩnh giặt khăn, lau mặt, khăn ướt làm ướt tóc, Shin Seong Ho nghiêng người trước gương nhẹ nhàng lau hai bên mũi và khóe môi.
Lee Jun Seong chỉ im lặng quan sát.
Làn da của Shin Seong Ho rất trắng, sau khi mặc bộ đồ đen càng lộ ra rõ ràng, cổ và bàn tay lộ ra rất mảnh mai và xinh đẹp, trắng nõn như phát sáng.
Sau khi rửa mặt, Shin Seong Ho liếc xéo về phía Lee Jun Seong, cái người này giờ mới mím môi cười ôm cậu.
"Sao trông cậu lại ưa nhìn thế?" Lee Jun Seong ghé sát vào mặt Shin Seong Ho, vô thức dụi mũi vào tai cậu rồi thì thầm như một đôi tình nhân, "Mỗi bộ phận trên cơ thể đều đẹp."
Không phải Shin Seong Ho chưa từng nghe qua kiểu khen này, vì vậy cậu bình tĩnh lấy khăn lau hai bàn tay ướt đẫm của mình.
"Đôi mắt thật đẹp." Lee Jun Seong vừa nói vừa vuốt ve đuôi mắt, sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống chóp mũi, gõ nhẹ, cười nói: "Cái mũi cũng thật đẹp."
Nói xong, hắn tiếp tục đi xuống, đáp xuống bờ môi của cậu, vòng qua canh môi mềm mại: "Môi cũng đẹp."
Môi cậu bị chạm vào có chút ngứa, quay đầu đi chỗ khác.
Lee Jun Seong không quan tâm, chống cằm lên vai cậu nhìn vào gương: "Cậu nói xem cậu có phải là người đẹp nhất trên đời không?"
"Đúng vậy." Shin Seong Ho buồn cười đáp.
"Được rồi." Shin Seong Ho dùng khuỷu tay đụng vào người hắn, cậu chậm rãi đi ra ngoài, "Cậu không đi tắm rửa à? Tôi đi ra ngoài trước."
Lee Jun Seong buông tay, uể oải đứng lên, nhìn thấy tóc Shin Seong Ho ướt đẫm.
"Cậu không ra ngoài cũng không sao." Lee Jun Seong vuốt lọn tóc đáng yêu rồi lau một giọt nước trên tóc của Shin Seong Ho, "Dù sao, cũng không phải là cậu chưa thấy tôi tắm bao giờ."
Shin Seong Ho phớt lờ hắn, treo khăn tắm lên và bước ra khỏi phòng tắm. Lee Jun Seong chưa lấy đồ ngủ nên đi theo cậu đi ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, Kang Jung Han ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ: "Hai người sao lại ở trong phòng tắm lâu như vậy? Nếu như không biết, còn tưởng rằng hai người ở trong đó yêu đương đấy."
Lee Jun Seong khịt mũi: "Yêu có tý vậy mà đủ?"
Trong phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh, Kim Yong Hee là người đầu tiên phản ứng: "Đang làm màu đúng không? Đúng không? Tôi nói không sai mà đúng không."
Kang Jung Han nhìn Lee Jun Seong: "Tôi nói yêu đương, cậu hiểu ở chỗ nào?"
"Tôi nói tôi hiểu." Lee Jun Seong đi qua bàn của Shin Seong Ho, nhéo nhẹ vào cổ cậu, "Chút thời gian đó mà đủ cái gì, ôm hôn còn không đủ."
Những người chưa từng yêu đều có khẩu khí lớn. Kang Jung Han liếc hắn một cái: "Cậu có biết mình ở trong đó bao lâu không? Hơn mười phút, gần hai mươi phút, cậu muốn làm gì thì cũng làm xong rồi."
"Không đủ." Lee Jun Seong dõng dạc nói.
Đối mặt với hướng Shin Seong Ho, hắn lười biếng ngồi xuống, một chân duỗi thẳng ra ngoài.
Kang Jung Han không nói nên lời: "Tuy rằng nhìn cậu rất tốt, nhưng mà loại chuyện này, cậu còn chưa từng nói chuyện yêu đương, cậu không bằng tôi, đừng có mà khoe khoang."
Kim Yong Hee cười khúc khích, tham gia chiến trận: "Đừng nói chuyện yêu đương. Anh Lee, cậu đã mất nụ hôn đầu chưa?"
"Ừ." Kang Jung Han cảm thấy rất vui có thể cười với Lee Jun Seong, "Đừng nhìn Lee Jun Seong đẹp trai, dáng người chuẩn, trên đời lại có những ưu điểm mà nam nữ đều thích, thật ra cậu ấy mới chỉ là một đứa trẻ mới đôi mươi, nụ hôn đầu còn chưa mất, có gì mà lợi hại."
Cậu ta quay sang nói với Lee Jun Seong: "Tôi nói đúng không? Nụ hôn đầu của cậu vẫn còn chứ?"
Không đợi phản ứng của Lee Jun Seong, cậu ta hỏi Shin Seong Ho: "Seong Ho, nụ hôn đầu của cậu ấy còn không?"
Shin Seong Ho đang uống nước, nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Còn đó."
Nói xong, ghế của Shin Seong Ho bị đẩy ra bằng chân của ai đó, Lee Jun Seong kéo cậu lại gần, khi cậu đến bên cạnh, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ cậu: "Cậu đang đứng ở bên nào? Hả?"
Lee Jun Seong thấp giọng giả bộ uy hiếp, nhưng trong giọng nói lại có ý cười: "Có tin là tôi cưỡng hôn cậu, cướp nụ hôn đầu của cậu không."
Shin Seong Ho hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Lee Jun Seong, lại thấy hắn đang giả bộ hung dữ nhìn mình, như là hỏi: "Có sợ không?" Shin Seong Ho dừng lại một lúc, sau đó cúi đầu, im lặng uống nước.
Ngày nghỉ thoáng qua, trong nháy mắt đã là thứ hai.
Vừa rồi không khí lạnh tràn tới, buổi sáng trời có chút lạnh, Lee Jun Seong liền đưa Shin Seong Ho đến khu dạy học... Trước khi tiếng chuông vang lên, đã có người trong và ngoài khu dạy học, tất cả học sinh đi qua đều liếc nhìn họ.
Lee Jun Seong làm ngơ trước đôi mắt này, chạm vào tay của Shin Seong Ho, bàn tay hắn vừa nắm rất ấm, tay kia lại có chút lạnh lẽo. Lee Jun Seong nắm lấy tay cậu nhét vào túi, còn ước mình có thêm đôi tay để che cho cậu.
"Tôi không lạnh." Shin Seong Ho nói, "Chuông sẽ sớm vang lên thôi, cậu vào lớp đi."
Bàn tay trong túi của Lee Jun Seong xẹt qua ngón tay của Shin Seong Ho, đan vào năm ngón tay của cậu: "Từ từ đi, đi học so với cậu thì không quan trọng bằng."
Vẻ mặt của hắn có vẻ khá đắc ý.
Lúc này mới xảy ra chuyện hai cô gái đi ngang qua bọn họ, nghe thấy lời của Lee Jun Seong, hai người nhìn nhau cười, vừa đi vừa nói.
"Thật sự rất thân thiết, tôi còn hỏi bạn trai của mình, anh ấy nói trai thẳng tuyệt đối không có quan hệ tốt như bọn họ đâu, vậy bọn họ thực sự có mối quan hệ đó hả?"
"Không nhất thiết phải là yêu. Hồi cấp 3 tôi cũng có những người bạn như vậy. Hai chàng trai có mối quan hệ rất tốt. Họ mặc quần áo của nhau và ăn chung một tô mì, như hình với bóng ấy nhưng kết quả vẫn là ai đi đường nấy kiếm bạn gái của riêng mình."
"... Nghĩ theo cách này, cũng có thể. Nếu tôi có một người trúc mã như Shin Seong Ho, tôi đoán tôi cũng sẽ độc chiếm như Lee Jun Seong. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, tính cũng tốt. Nếu tôi là Lee Jun Seong, ngày nào tôi cũng sẽ ôm cậu ấy."
Bởi vì gần đó có quá nhiều tiếng ồn nên bọn họ không cố hạ thấp giọng nói, để rồi dễ dàng bị Shin Seong Ho nghe thấy.
Lee Jun Seong chắc cũng nghe thấy. Khi Shin Seong Ho nhìn hắn, trên môi hắn nở một nụ cười, như thể hắn đang nghĩ đến điều gì đó vui vẻ.
Nhìn thấy ánh mắt của Shin Seong Ho, Lee Jun Seong nhướng mày tự đắc, khóe miệng nhếch lên: "Chỉ có tôi mới có thể ôm."
Shin Seong Ho: "..."
"Không phải sao?" Lee Jun Seong nắn ngón tay trong túi.
Shin Seong Ho: "... Ừ, vậy nên cậu mau vào lớp đi."
Vừa dứt lời, tiếng chuông vào học vang lên, những học sinh xung quanh chưa kịp bước vào phòng dạy học đã vội vàng hai ba bước chạy vào.
Lee Jun Seong bất đắc dĩ buông cậu ra: "Tan học chờ tôi tới đón cậu."
"Ừ." Shin Seong Ho gật đầu.
Sau khi Lee Jun Seong rời đi, Shin Seong Ho bước vào lớp, ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Để tránh bị nhân vật chính thụ biết đến nên cậu không muốn Lee Jun Seong biết quá nhiều, cố ý đợi đến giờ học mới bắt đầu tải phần mềm nhận đơn đặt hàng mà Park Bo Ram đã giới thiệu cho cậu. Sau đó làm theo lời nhắc của phần mềm để đăng ký, tải lên các tác phẩm trước đây và xem các quy tắc chi tiết của ứng dụng này.
Khi cậu dần quen với ứng dụng này, một nửa tiết học học đã trôi qua. Shin Seong Ho đặt điện thoại xuống, đang định nghiêm túc nghe giảng thì một nam sinh ngồi bên cạnh đột nhiên nhích lại gần cậu.
"Này, bạn cùng lớp." Nam sinh kia thì thầm.
Shin Seong Ho quay đầu lại, khẽ gật đầu: "Xin chào."
"Xin chào, xin chào." Nam sinh nói: "Bạn gái tôi muốn tôi hỏi cậu, cậu và Lee Jun Seong thật sự có mối quan hệ như vậy sao?"
Shin Seong Ho dừng lại và hỏi: "Mối quan hệ gì cơ?"
"Thì." Nam sinh ra hiệu bằng hai ngón tay cái, nói, "Mọi người đang nói rằng cậu là con dâu nuôi từ bé của Lee Jun Seong, có đúng không?"
Shin Seong Ho im lặng, anh không ngờ tin đồn vô lý này lại lan rộng như thế này.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Shin Seong Ho, nam sinh kia giải thích: "Đó là tin đồn trên mạng. Họ nói rằng cậu được nuôi dưỡng trong nhà của Lee Jun Seong từ khi còn nhỏ, cậu là cô dâu mà mẹ cậu ấy tìm cho cậu ấy."
"Không." Shin Seong Ho phủ nhận, "Nếu mẹ cậu ấy muốn tìm một cô dâu cho cậu ấy, dì ấy sẽ không tìm con trai."
Sau một lúc im lặng, cậu tiếp tục nói, "Chúng tôi là hàng xóm và chúng tôi lớn lên cùng nhau."
"Tôi nói mà." Chàng trai gật đầu, "Lúc đầu tôi nói là không có chuyện đó đâu, thời đại nào rồi mà còn nuôi con dâu từ bé. Nhưng bạn gái tôi nhất quyết nói cho tôi cái gì mà cậu là thụ, còn Lee Jun Seong là công. Mà thật ra tôi thấy cậu là trai thẳng. "
Shin Seong Ho: " ... "
Nhìn thấy sự im lặng của Shin Seong Ho, nam sinh kia đoán rằng có thể cậu không hiểu ý của từ công thụ, cậu ta giải thích nó một cách rất tự nhiên: "Cậu không biết công thụ có nghĩa là gì đúng không? Khi hai người con trai yêu nhau, thụ là người nằm dưới, công là người nằm trên."
Shin Seong Ho: " ... "
Shin Seong Ho nghĩ, may mà cậu không phải là trai thẳng, nếu không cậu sẽ cảm thấy rất phức tạp khi nghe người khác nói mình mới là người nằm dưới.
Nhưng cậu đột nhiên có chút tò mò Lee Jun Seong sẽ cảm thấy thế nào nếu nghe được lời này. Mặc dù họ đã xem rất nhiều bình luận của mấy người ghép cặp hai người họ, nhưng hầu hết chúng đều tương đối đơn thuần, đây là lần đầu tiên Shin Seong Ho nghe một người nói thẳng như vậy...
Nếu Lee Jun Seong nghe thấy có người nói về hai người họ, cũng với kiểu nói thẳng thắn như thế này, hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Cơ chế bảo vệ trong tiềm thức được tự động kích hoạt, Shin Seong Ho nhớ lại đoạn kết của pháo hôi, cậu không thể không ấn huyệt thái dương, buộc bản thân ngừng đoạn tình cảm này.
Sắp tới tháng 10 rồi, thời gian đếm ngược đến sự xuất hiện của nhân vật chính thụ đã bắt đầu đếm ngược. Ưu tiên hàng đầu của cậu là sắp xếp hợp lý kế hoạch trốn thoát để tránh cho việc ngoài ý muốn phát sinh.
"Đàn anh."
Khi chuông tan học vang lên, Shin Seong Ho bước ra khỏi khu dạy học và nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy đàn em của Kim Yong Hee và bạn cậu ta đang đi về phía mình.
Kể từ sau lần tỏ tình ở nhà ăn, đã mấy ngày Shin Seong Ho không thấy cậu ta đến ký túc xá tìm Kim Yong Hee.
"Xin chào." Shin Seong Ho lịch sự gật đầu.
Cậu ta đi tới trước mặt cậu, vẻ mặt bơ phờ, biểu cảm không tốt lắm: "Đàn anh, không phải anh đã nói với em rằng anh và Lee Jun Seong không có quan hệ như vậy sao? Không phải anh đã nói hai người chỉ là bạn thân của nhau sao? Tại sao bây giờ mọi người lại nói rằng anh là con dâu nuôi từ bé của anh ấy? "
Dù Shin Seong Ho có tốt tính đến đâu, cậu cũng có thể cảm nhận được sự chất vấn trong giọng nói của người kia.
Sau một chút im lặng, Shin Seong Ho hỏi ngược lại, "Cậu đang chất vấn tôi?"
Đàn em dừng lại, vẻ mặt hơi kiềm chế, nhưng lời nói vẫn gai góc, phá tan vẻ giả dối mà cậu ta luôn ngụy trang: "Em chỉ muốn hỏi tại sao đàn anh lại nói dối em, có phải anh muốn nhìn người mà người khác thích nhưng không có được, trói buộc người kia bên cạnh mình mới khiến anh có cảm giác thành tựu đúng không? "
Shin Seong Ho nhìn cậu ta hai giây, trầm giọng nói:" Tôi không cần phải giải thích với cậu. "
Nói xong cậu quay người bỏ đi.
Đàn em kia cau mày, vội theo sát cậu: "Đàn anh, em chỉ muốn cùng anh trò chuyện vui vẻ thôi. Anh không nghĩ rằng anh tỏ vẻ cao thượng thế này nhìn rất giống một con đĩ à?"
"Ai là con đĩ?" Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, hai người đồng thời dừng lại.
Nghe giọng nói này, cậu đàn em kia bất giác run lên.
Lee Jun Seong tuy rằng rất hung hãn và nam tính là người tình trong mộng của cậu ta. Nhưng đối phương vẫn tỏ ra khá lạnh lùng khi đối mặt với những người không phải là Shin Seong Ho. Đến nỗi mỗi khi nhìn thấy ánh mắt vô cảm của Lee Jun Seong, cậu ta lại có chút sợ hãi.
Vừa rồi cậu ta tức giận đến mức quên mất rằng Lee Jun Seong đang trên đường đi đón Shin Seong Ho.
Lee Jun Seong đứng ở trước mặt cậu ta, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Ai là con đĩ? Cậu đang nói ai?"
Vừa đứng trước mặt hắn, cậu ta không khỏi run chân. Trước đây cậu ta đã nghe nói qua rất nhiều "chiến tích" của Lee Jun Seong, hắn chưa từng nao núng, chưa bao giờ mềm lòng.
Nhưng bây giờ cảm giác bị áp bức này ập đến, cậu đàn em này đã nghiện hormone quyến rũ của Lee Jun Seong, da đầu tê dại vì sợ hãi, cứ như giây sau Lee Jun Seong sẽ tung một quả đấm vào người cậu ta. Nhìn hắn thật sự không giống một người sẽ thương hại và trân trọng người nằm dưới. Cho nên cậu đàn em kia cứ rụt cổ không dám nói gì.
Thoạt nhìn, cậu ta trông rất nhỏ con, cơ bản là không thể ngăn được hai cú đấm của Lee Jun Seong, Shin Seong Ho cố ý kéo Lee Jun Seong để tránh hắn làm chuyện bốc đồng. Trong mắt Lee Jun Seong, hoàn toàn không phân biệt công thụ gì hết.
"Lần trước là tôi không nói rõ với cậu, nhưng lần này tôi sẽ từ chối cậu một cách rõ ràng." Lee Jun Seong cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, giọng điệu lạnh lùng, "Đừng để tôi gặp lại cậu nữa."
Nói xong, hắn kéo tay Shin Seong Ho đi, đi được hai bước, lại dừng lại: "Chẳng qua, tôi cần phải giải thích cho cậu chuyện này. Không phải cậu ấy trói tôi mà là tôi trói cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro