#43
Có lẽ đã quá quen với cái ôm của Lee Jun Seong, đặc biệt là trên giường ở nhà. Khi tỉnh dậy, Shin Seong Ho theo bản năng dụi dụi đầu về phía trước, đột nhiên thấy bên cạnh lạnh lẽo.
Tuy vậy cậu cũng không có chút cảm giác mất mát nào, mà lại nghĩ đến dáng vẻ của Lee Jun Seong tối hôm qua, khóe miệng liền cong lên.
Shin Seong Ho cười khẽ, vươn vai đứng dậy xuống giường tắm rửa.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cậu mới chậm rãi bước ra phòng khách, nghe thấy tiếng động từ trong bếp truyền ra và mùi thơm của thức ăn.
Shin Seong Ho bước vào bếp, gọi một tiếng: "Mẹ."
"Dậy rồi à?" Mẹ Shin quay đầu nhìn lại rồi mỉm cười, "Con đói không? Mẹ nấu cháo hải sản này, mau vào ăn đi."
"Vâng, con hơi đói." Shin Seong Ho bước tới.
Mẹ Shin nhìn cậu con trai cao hơn mình, bà liền mỉm cười. Đứa nhỏ tưởng chừng không thể sống sót, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã lớn như vậy.
Sau khi múc đầy bát cháo, Shin Seong Ho múc lên ăn hai miếng, sau đó mỉm cười: "Ngon quá."
Nghe vậy, mẹ Shin cũng cười theo. Từ nhỏ Shin Seong Ho đã dẻo miệng vậy rồi, hay biết cách khen người khác, nuôi đến lớn như vậy rồi mà hầu như chưa bao giờ làm bà tức giận.
Mẹ Shin vừa cười vừa nhìn cậu, bà suy nghĩ một chút về biểu cảm của cậu rồi nói: "Shin Seong Ho, con và Jun Seong... Con cảm thấy thằng bé thế nào? Có muốn yêu đương với thằng bé không?"
Shin Seong Ho vẫn đang ăn cháo, nghe vậy hơi dừng lại một tý rồi gật đầu.
"Muốn yêu đương với thằng bé?" Mẹ Shin cười hỏi lại, "Thích thằng bé?"
Giọng điệu này có chút trêu ghẹo, Shin Seong Ho nhìn mẹ mình, quả nhiên thấy trong mắt bà đầy ý cười.
Cậu múc cháo, nhấp một ngụm nhỏ, gật đầu nói: "Vâng, con thích."
"Vậy thì tốt rồi." Mẹ Shin cười, nói xong bà múc cho cậu vài thìa hải sản, "Trước đây bố mẹ còn lo cho con. Nếu con không thích Jun Seong mà thằng bé cứ coi con phải là của nó thì sau này hai đứa phải làm gì đây?"
"Từ nhỏ hai đứa cùng nhau lớn lên, Jun Seong lại đối xử tốt với con như vậy, mẹ cũng đã sớm xem thằng bé là con trai của mình. Khoảng thời gian trước vừa nhớ tới việc này liền thấy buồn." Mẹ Shin cười nhẹ, nói: "May mắn là hai đứa đều thích nhau, hai đứa đều vui vẻ là chuyện tốt nhất rồi."
Sau khi dừng lại một chút, Mẹ Shin nói thêm: "Nhưng nếu thật sự không thích, cuộc sống còn dài như vậy, mẹ vẫn cảm thấy điều quan trọng nhất là chuyện con tìm được người con thích."
Shin Seong Ho ăn hết cháo, gật đầu và sau một lúc suy nghĩ cậu nhẹ giọng nói. "Con cũng định nói về chuyện này."
Mẹ Shin nhìn cậu cười: "Mẹ biết rồi."
Ngập ngừng một chút, bà lại nói: "Bây giờ là mấy giờ rồi, Jun Seong đâu? Nó ngủ một mình à?"
Shin Seong Ho gật đầu: "Tối qua cậu ấy ngủ trong phòng mình, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ."
"Shin Seong Ho, tôi mất ngủ cả đêm này." Cúng lúc đó, giọng nói của Lee Jun Seong truyền ra từ trong phòng Shin Seong Ho.
Cửa không đóng, giọng nói của Lee Jun Seong rất rõ ràng: "Người đâu?"
"Ở đây." Mẹ Shin cười đáp.
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Lee Jun Seong liền xuất hiện ở cửa phòng bếp.
"Dì." Lee Jun Seong vui vẻ kêu a một tiếng.
Mẹ Shin đáp lại, hỏi: "Cháu ăn sáng chưa?"
"Dạ chưa." Lee Jun Seong đi đến bên cạnh Shin Seong Ho, liếc nhìn bát của cậu, "Cháu đến tìm Shin Seong Ho để cùng ăn sáng."
"Vừa hay hôm nay dì nấu cháo hải sản hai đứa thích đây." Mẹ Shin nói rồi quay sang múc cháo cho hắn.
Lee Jun Seong chỉ vào miếng cá trong bát của Shin Seong Ho: "Tôi muốn ăn cái này."
Shin Seong Ho liếc nhìn miếng cá mà mình đã cắn một nửa, ngẩng đầu nhìn Lee Jun Seong liền thấy hắn đang mở miệng, thúc giục cậu: "Nhanh lên."
Shin Seong Ho múc miếng cá lên đút cho hắn.
Nhìn thấy hình ảnh này, Mẹ Shin không khỏi mỉm cười, bà lắc đầu. Kể từ khi biết được chuyện bọn họ tâm đầu ý hợp với nhau, những chuyện tưởng chừng như rất bình thường trước đây bây giờ khiến người ta không tránh khỏi có chút đỏ mặt xấu hổ.
Sau khi ăn xong miếng cá, Lee Jun Seong hết sức tán thưởng: "Uầy, tay nghề của dì lại cao thêm một bậc rồi, ngon quá."
"Nếu ngon thì ăn nhiều hơn đi." Mẹ Shin cười nói, đưa bát cháo trên tay cho hắn, "Được rồi, hai đứa ra ngoài nói chuyện đi."
"Tuân lệnh." Lee Jun Seong cầm bát cháo, còn chọc cười bà.
Mẹ Shin mỉm cười nhìn hai đứa trẻ ra ngoài. Thấy Lee Jun Seong chưa vừa ý với cháo trong bát, hắn vẫn không ngừng liếc nhìn bát của Shin Seong Ho, thấy Shin Seong Ho đang múc hải sâm lên cắn một miếng, hắn liền nhanh tay giật lấy nửa còn lại nhét vào miệng.
Shin Seong Ho đã quá quen với hành động này của hắn rồi, cậu không thèm phản ứng lại, chỉ im lặng đổi sang miếng khác.
Bước ra khỏi phòng bếp, Lee Jun Seong gắp hải sâm trong bát mình, đưa tới miệng Shin Seong Ho, cười nói: "Tôi không giành của em, trả cho em một nửa."
Shin Seong Ho không muốn quan tâm mấy trò trẻ con của hắn.
Nhưng Lee Jun Seong không chịu nghe lời, đem hải sâm chạm lên môi cậu, nói: "Nhanh lên."
Shin Seong Ho không còn cách nào khác, đành phải cắn một miếng.
Sau khi cắn xong miếng hải sâm, cậu vừa mới ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách thì đã cảm thấy Lee Jun Seong dán sau lưng cậu. Hắn đặt cái bát trong tay lên bàn, ghé sát tai cậu nhỏ giọng nói: "Cả đêm qua tôi không ngủ được."
"... Sao cậu không ngủ?" Shin Seong Ho biết rõ còn cố ý hỏi.
"Tôi nhớ em, lúc nào cũng nghĩ về em." Lee Jun Seong nhẹ nhàng nói, sau một lúc dừng lại, hắn nói, "Ngay cả trong giấc mơ của tôi cũng là em."
"..." Shin Seong Ho nói, "Không phải cậu nói cả đêm không ngủ à?"
"Ừ." Lee Jun Seong cười nói, "Buổi sáng có ngủ được một tí, thế là mơ thấy em."
Giọng điệu của hắn chậm rì rì, đầy ẩn ý bảo Shin Seong Ho không được nghĩ lung tung.
Bên kia bức tường vang lên tiếng bận rộn của mẹ Shin.
"Mơ thấy chúng ta kết hôn. Đêm trước tân hôn, mẹ tôi không cho tôi ngủ với em." Lee Jun Seong cúi người xuống, áp môi vào tai Shin Seong Ho, "Sau đó tôi lẻn vào phòng em... "
Nói đến đây, quả táo Adam của hắn cuộn lên lăn xuống, rồi dừng lại đầy ẩn ý.
Hơi thở bên tai có chút nóng bỏng, thiêu đốt vành tai trắng nõn mềm mại của Shin Seong Ho, khiến lông mi của cậu run lên.
Shin Seong Ho nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy việc để Lee Jun Seong ngủ ở phòng riêng của mình là một điều đúng đắn, nếu không ——
Tầm tuổi này của bọn họ thật sự rất khó khống chế.
*
Sau khi ăn xong bữa sáng, Shin Seong Ho về phòng, điện thoại trên bàn liền rung lên vài cái.
Shin Seong Ho bước lại, cầm lên xem, không ngờ lại là tin nhắn Kakao của mẹ Lee.
[Dì Lee: Shin Seong Ho, nếu Lee Jun Seong muốn theo đuổi cháu, cháu nhớ gắt với nó một tý.]
[Dì Lee: Đừng để nó muốn làm gì thì làm.]
[Dì Lee: Với cái tính của nó cháu không thể quá chiều nó được, cháu càng chiều nó, nó lại càng được voi đòi Hai Bà Trưng.]
[Dì Lee: Sau này còn không biết ra sao nữa.]
[Dì Lee: Phải tận dụng cơ hội này để răn dạy nó.]
Nhìn mấy dòng tin nhắn này, Shin Seong Ho im lặng, lại nghe thấy tiếng bước chân của Lee Jun Seong ở phía sau: "Ai đấy, mới sáng sớm mà đã nhắn cho em."
Shin Seong Ho nghĩ một lúc rồi xóa lịch sử trò chuyện, ấn vào nhóm bạn cùng lớp cấp 3.
"Nhóm cấp 3." Shin Seong Ho nói xong liền lướt lên trên cùng, vừa lướt xuống vừa xem.
Lee Jun Seong đi đến phía sau cậu, lười biếng đặt cằm lên vai cậu, cùng cậu xem tin nhắn.
Thật trùng hợp, các bạn học cấp 3 đang bàn tán xôn xao về chuyện Lee Jun Seong tỏ tình cậu vào ngày hôm trước, thậm chí video và ảnh cũng có độ nét cao.
Thấy vậy, Lee Jun Seong cười cười: "Cũng được, nhóm người này bắt tin nhanh phết."
Càng xuống dưới, sự huyên náo trong nhóm càng ngày càng sôi nổi, vẫn có không ít người đang liên tục tag Lee Jun Seong, muốn nói cho hắn hành trình tâm lý của mình.
[ Han Bin: @Lee Jun Seong quỳ xuống cầu xin anh Lee xuất hiện ! ! ! ]
[Do Soon: Đệt! Xin vui lòng gọi tôi là nhà tiên tri đại tài! Mấy cậu hỏi Hong Yang đi, có phải lúc đó tôi có nói với cậu ấy là Lee Jun Seong vô cùng thích Shin Seong Ho! Tôi ghi nguyên lời nói của mình ở đây, nếu sai tôi sẽ chặt đầu cho cậu ấy cầm chơi như quả bóng]
[Do Soon: @Hong Yang, người đâu? Ra đây nói chuyện coi.]
[Hong Yang: Vâng, quá ngầu, nhà tiên tri đại tài.]
[Lee Gum: Ai mà không biết ba? Khi đó tôi đã nói là họ có thể thành một cặp rồi.]
[Min Ki: Cái rắm, Lee Gum, không phải lúc đó cậu nói là làm gì có anh em tốt nào như này à? Lúc đó tôi cũng đã hỏi cậu, vậy mà cậu cứ lo nói chuyện với thằng anh em tốt nào đó, cậu còn giận không thể nói chuyện với người ta nhiều hơn.]
Shin Seong Ho: "..."
[Su Man: Nói chứ tôi thực sự nghĩ rằng họ có ý với nhau. [cười]]
[Hoon Chan: Đúng vậy, tôi đã rất sốc khi bạn cũ tôi học ở Đại học Seoul nói rằng Shin Seong Ho sắp có bạn gái. Với mối quan hệ của họ, nếu không phải là đơn phương thì cũng là một bộ phim ngược tâm.]
[Kang Jung Han: ...]
[Su Man: @Kang Jung Han, anh Kang, cuối cùng cũng ngoi lên rồi. Nhanh lên, mau cung cấp ít thông tin đi.]
[Jeong Min: Tôi chết đây, vừa xem nhật ký trò chuyện xong, tôi thực sự rất hào hứng khi xem video đó. ]
[Jeong Min: Lúc đó Lee Jun Seong và Shin Seong Ho thực sự rất đẹp đôi. Một người đẹp trầm lặng, một con chó lớn tinh thần phấn chấn suốt ngày vây quanh người đẹp! Tôi sắp tiểu đường rồi, tôi còn chưa đọc tiểu thuyết đâu đấy.]
[Min Ki: Gọi Lee Jun Seong là chó [cười] hay là thôi đi, không hay lắm đâu.]
[Hoon Chan: @Jeong Min +1, y chang nè, bởi vì nó quá hay, nên tôi không thèm đọc tiểu thuyết nữa. Lúc đó, tôi cũng đã làm một video về mối quan hệ giữa Shin Seong Ho và Lee Jun Seong rồi up lên mạng. Nói rằng đó là bạn cùng lớp của tôi, nhưng nhiều cư dân mạng cho rằng tôi bịa chuyện.]
[Kang Jung Han: Mấy cậu mới chỉ thấy một phần nhỏ mà thôi, ở nơi riêng tư còn ghê hơn nữa, mặc dù tôi chưa thấy.]
[Su Man: Kang Jung Han, tôi ghen tị với cậu[khóc]]
[Kang Jung Han: Nếu có cơ hội sẽ cho cậu xem.]
[Hoon Chan: @Kang Jung Han vậy bây giờ họ đang hẹn hò à?]
Shin Seong Ho: "..."
Chỉ cần hắn ở cùng Shin Seong Ho thì hắn luôn tắt tiếng Kakao. Nhìn đến dòng cuối cùng, hắn mỉm cười, đứng thẳng dậy và lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, khi hắn nhấp vào Kakao, màn hình đầy những tin nhắn chưa đọc, tất cả đều hỏi chuyện của hắn và Shin Seong Ho là thật hay giả. Nhiều người khác đã gửi lời chúc phúc của họ, thậm chí còn cả những phong bì nhỏ màu đỏ.
Lee Jun Seong thản nhiên liếc nhìn, nhấp vào nhóm và trả lời——
[Lee Jun Seong: Tôi đang theo đuổi.]
[Lee Jun Seong: Cảm ơn đã quan tâm.]
[Lee Jun Seong: Theo đuổi thành công thì mời mọi người đi ăn tối.]
Shin Seong Ho: "..."
Shin Seong Ho cảm thấy những lời này của Lee Jun Seong đầy ẩn ý, đại khái là theo đuổi thành công thì cho mấy người ăn cơm chó.
Sau khi gửi tin nhắn, Lee Jun Seong hạnh phúc đến mức vòng tay qua eo Shin Seong Ho, nói: "Tôi đoán hầu hết các bạn học cấp 3 của chúng ta đều biết về điều này, những người từng thích em cũng phải biết."
Nghĩ đến những người thích Shin Seong Ho đều biết hắn ở bên Shin Seong Ho, Lee Jun Seong liền cảm thấy an tâm.
Shin Seong Ho trừng mắt nhìn hắn, liền thấy gương mặt của Lee Jun Seong gần như ngả về phía cậu, điều này khiến cậu nghĩ đến câu vừa thấy trong nhóm -
"Tôi nóng lòng muốn nghe chính miệng cậu ấy nói."
"Nếu các bạn học cấp 3 đã biết chuyện rồi, sao không nói trên Twitter, để mấy bạn học cấp 2 cũng biết." Lee Jun Seong nói: "Ừ, còn có bạn học cấp 1 nữa. Tôi còn nhớ hồi cấp 1 đó có một nam sinh có đôi mắt đen và làn da ngăm đen cứ hay tìm em nói chuyện, còn thích nhìn chằm chằm em. Tôi phải tìm thông tin liên lạc của nó, để lỡ ngày nào đó chúng ta ở bên nhau tôi không thông báo được."
Shin Seong Ho: "..."
Ở một phương diện nào đó, lòng khoan dung của Lee Jun Seong thật sự không lớn hơn cây kim là bao.
*
Buổi chiều không có việc gì làm, Lee Jun Seong lái xe chở Shin Seong Ho đến nhà mới của bọn họ.
Nhà mới sửa lại, gần đây đã bắt đầu thông gió, gần tháng nữa là dọn vào ở được.
Bước vào nhà, phòng khách rộng lớn trống không, không có đồ đạc gì, nhìn rất thoáng đãng.
Cửa sổ sát đất khá lớn bắt sáng rất tốt, mở ra căn bếp cũng rất trống trải. Cách bố trí của cả ngôi nhà không có cảm giác chật chội mà rất thoải mái.
Shin Seong Ho thích nơi có nhiều ánh sáng nên cậu rất thích cái cửa sổ kính này. Quầy bếp nằm cạnh cửa sổ kính, có tầm nhìn tuyệt vời. Ước tính ngay cả khi nấu nướng cũng khiến người ta dễ chịu.
Mặc dù Shin Seong Ho có lẽ không có cơ hội nấu ăn.
Shin Seong Ho bước vào, Lee Jun Seong đứng một bên giới thiệu cho cậu.
Khi đến cạnh quầy bếp, Shin Seong Ho dừng lại: "Sao cậu lại nghĩ đến việc đặt phòng bếp ở đây?"
"Không gian rộng và trông rất thoải mái." Lee Jun Seong cười nói, lại nói thêm: "Sau này tôi sẽ nấu cho em ăn ở chính chỗ này. Chỉ cần nhìn lên là có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách và phòng vẽ, dù em ở đâu tôi cũng có thể quan sát em."
Shin Seong Ho liếc nhìn về phía phòng vẽ, nhìn qua kính một chiều thì không thấy gì bên trong.
Vị trí này thực sự có tầm nhìn bao quát toàn bộ phòng khách rộng lớn.
Thấy Shin Seong Ho nhìn xung quanh rồi rũ mắt, Lee Jun Seong nhấc cậu lên đặt ở trên quầy bếp, hai tay chống cạnh người cậu.
"Ngôi nhà đã được sửa sang lại." Lee Jun Seong nói, "Vậy Shin Seong Ho, khi nào em sẽ dọn đến ở với tôi?"
"... Bây giờ, chúng ta cứ ở trong trường đi, thuận tiện hơn nhiều mà?" Shin Seong Ho nói, "Nếu không ngày nào cũng đi đi lại lại thì phiền phức lắm."
"Cứ giữ nguyên phòng ở ký túc xá cũng được, nếu quá muộn thì chúng ta ở lại trường." Lee Jun Seong nói, "Bình thường thì tôi có thể lái xe đưa em đi học."
Shin Seong Ho suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bố mẹ chúng ta, chắc là sẽ không đồng ý nhỉ?"
"Chỉ cần em đồng ý, Bọn họ nhất định sẽ không phản đối." Lee Jun Seong kiên định nói.
Nói xong hắn lại mỉm cười, cứ vậy nhìn thẳng vào mắt Shin Seong Ho với vẻ mặt "Tôi xem em còn có thể tìm ra lý do nào khác không."
Shin Seong Ho thực sự không thể tìm ra lý do nào khác.
Cậu nhìn quanh căn nhà và nói: "Chỉ có hai chúng ta sống trong một ngôi nhà lớn như vậy thì có chán không?"
"Nghĩ gì vậy?" Lee Jun Seong bật cười, "Sao lại thấy chán được?"
Mặc dù Shin Seong Ho là một người thích một môi trường riêng tư và yên tĩnh, nhưng đúng là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có không gian riêng tư, mỗi một nơi trong phòng cậu đều tràn ngập hơi thở của Lee Jun Seong, tuy hai mà một.
Đôi khi Shin Seong Ho cũng nghĩ rằng cậu và Lee Jun Seong là một cặp trời sinh, nếu bị đổi thành người nào đó có lẽ sẽ là một tai họa lớn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Shin Seong Ho, quả táo Adam của Lee Jun Seong lại lăn lên lộn xuống, đột nhiên hối hận vì đã nói về ý tưởng thiết kế đó với kỹ sư.
Chỉ cần ngày hôm đó hắn không nói câu khách sáo như vậy trong phòng ngủ và phòng tắm và đêm qua đã hứa trước mặt Shin Seong Ho và mẹ hắn thì bây giờ hắn đã trực tiếp vồ lấy Shin Seong Ho rồi.
Nghĩ đến đây, Lee Jun Seong mỉm cười liếm đầu răng luôn ngứa ngáy của mình.
Không quan trọng, hắn có thể kiên nhẫn, không cần biết đợi bao lâu, chỉ cần Shin Seong Ho đồng ý thì cậu sẽ không có cơ hội quay đầu nữa.
Đến lúc đó nhất định phải bù đắp sự thiếu thốn của mấy ngày nay, hắn sẽ đặt Shin Seong Ho trên từng góc trong nhà để hôn, cửa sổ sát đất, quầy bếp, ghế sofa, thảm, phòng vẽ...
Bọn họ còn có vài chục năm để bên nhau.
*
Trong kịch bản theo đuổi, mỗi một hạng mục đều nhấn mạnh không được phép manh động.
Sau khi xem nhà, Lee Jun Seong đưa Shin Seong Ho đi ăn tối dưới ánh nến, bên cạnh còn có một nghệ sĩ chơi vĩ cầm. Kiểu này là 80% là kiểu theo đuổi trong phim truyền hình.
Shin Seong Ho thậm chí còn có chút tò mò, Lee Jun Seong sẽ làm gì tiếp nếu hắn dùng hết những cách theo đuổi thông thường này.
Sau bữa ăn, đèn đường mới được bật lên, thắp sáng cả thành phố.
Lee Jun Seong lái xe đi hết một vòng, nhưng không về nhà.
Shin Seong Ho nhìn con đường phía trước rồi quay sang Lee Jun Seong: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bí mật, lát nữa em sẽ hiểu." Một tay Lee Jun Seong nắm lấy tay Shin Seong Ho, siết chặt, cười nói: "Sợ tôi bán em à?"
"Cũng đúng, phải lo lắng, nếu như bán đi thì em sẽ là của tôi." Lee Jun Seong cười nói, "Không cần theo đuổi nữa, trực tiếp bế về phòng luôn."
Shin Seong Ho: "..."
Shin Seong Ho nhìn Lee Jun Seong, muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc cậu cũng không nói gì. Cậu có chút sợ Lee Jun Seong lại làm một cảnh tỏ tình giật gân và xấu hổ khác, nên muốn nói trước với hắn một tiếng.
Nhưng suy nghĩ lại, nếu thực sự là một cảnh tỏ tình thì đến cũng đã đến rồi, chắc là đã chuẩn bị xong hết. Nếu không xã chết một lần Lee Jun Seong nhất định sẽ hối hận.
*
Xe chạy đến một nơi không có bãi đậu xe, Shin Seong Ho xuống xe cùng Lee Jun Seong, tò mò nhìn xung quanh thì thấy có khá nhiều người và xe quanh đây.
Lee Jun Seong đi ra sau cốp xe, lấy đồ trong đó ra, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi bỏ đồ ăn vặt yêu thích của Shin Seong Ho sang một bên.
Shin Seong Ho quan sát hắn sắp xếp một lúc, sau đó nhìn xung quanh liền thấy rằng cốp xe đang hướng về một màn hình lớn.
Cậu lập tức hiểu ra đây là rạp chiếu phim ngoài trời có chỗ đậu ô tô.
Sắp xếp đồ đạc xong, Lee Jun Seong bế Shin Seong Ho ra sau cốp xe, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên ngồi bên cạnh cậu, lấy ra một cái chăn dày, quấn quanh Shin Seong Ho từ trước ra sau.
Shin Seong Ho kéo kép cái chăn nhìn hắn: "Có muốn đắp chung không?"
Lee Jun Seong nghĩ đây cũng là một ý kiến hay, vì vậy liền giúp cậu cởi bỏ chăn, quấn bản thân vào cùng. Sau khi quấn xong, Lee Jun Seong dựa vào ghế sau, kéo Shin Seong Ho vào lòng, ôm lấy cậu.
Lee Jun Seong vội vàng tới đây, bọn họ vừa ngồi xuống, màn hình lớn vừa hay bật lên luôn. Bắt đầu phát quảng cáo.
Shin Seong Ho kiên nhẫn xem quảng cáo một lúc, sau đó cảm thấy Lee Jun Seong không chịu nổi liền nhích người lại gần cậu, mặt hắn dán sát mặt cậu cọ tới cọ lui. Làn da Lee Jun Seong ấm hơn làn da cậu nhiều, dưới thời tiết này đối với cậu rất thoải mái.
"Shin Seong Ho, thể chất của em kém quá." Lee Jun Seong chưa nói xong đã nắm lấy tay cậu sờ sờ.
Bởi vì ở trong chăn nên tay Shin Seong Ho rất ấm, cho nên Lee Jun Seong lại tiếp tục làm ấm mặt cậu. Hai người cứ ở gần nhau như vậy.
Sau khi quảng cáo kết thúc, màn hình khổng lồ lóe sáng, Shin Seong Ho nghĩ rằng bộ phim sắp bắt đầu thế là chăm chú theo dõi.
Liền thấy một chữ "Shin" rất lớn hiện lên trên màn hình. Shin Seong Ho sững sờ, thầm nghĩ không thể nào. Giây tiếp theo liền thấy trên màn hình hiện lên tên cậu, sau đó trên màn hình phát ra từng câu nói--
"Em nói khi tôi còn bé còn quá nhỏ, thiếu hiểu biết nên mới dính người."
"Bây giờ tôi đã lớn và hiểu chuyện, tôi vẫn muốn bám lấy em."
"Em nói chúng ta là trẻ con, trẻ con thì phải vâng lời cha mẹ."
"Không, tôi chỉ muốn nghe lời em."
Nhìn thấy nhịp điệu này, tất cả mọi người có mặt đều đoán rằng ai đó đang tỏ tình, thế là họ liền la ó lên, từng tiếng "Oh ~" vang lên từ chiếu phim ngoài trời. Một số người hét lên: "Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi..."
"Em nói em thích cơ bụng đẹp và tuyến nhân ngư đẹp."
"Tôi có nó nhiều năm rồi, em có muốn xem hoặc chạm vào nó không ?"
"Em nói trên thế giới này còn rất nhiều điều thú vị đang chờ tôi làm."
"Đối với tôi, điều thú vị nhất trên thế giới này chính là em."
...
"Em nói em sợ tôi có những người bạn khác..."
"Tôi không có, tôi chỉ muốn có em."
"Em nói bạn bè không thể nắm tay và hôn."
"Được rồi, em nói đúng, vậy thì làm người yêu."
Trên màn hình hiện rất nhiều câu nói, cuối cùng nó dừng lại ở một dòng chữ.
Shin Seong Ho, tôi thích em và muốn cả thế giới đều biết - Lee Jun Seong.
"Shin Seong Ho." Một người lạ hét lên, "Đồng ý lời tỏ tình của Lee Jun Seong đi, chúc hai bạn hạnh phúc—"
Shin Seong Ho: "..."
Cùng lúc đó, một tin nhắn Kakao hiện lên trên điện thoại của Shin Seong Ho.
[Kang Jung Han: Shin Seong Ho, nếu cậu không muốn đoạn tuyệt với Lee Jun Seong thì mau đổi tên đi?]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro