Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#41

Lee Jun Seong ngẩn người.

Đó là một khả năng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới mà cũng không dám nghĩ tới.

Vì cái bóng của Lim Hyun Bin, hắn đã nghĩ rằng Shin Seong Ho nhất định cũng sẽ chống lại những hành vi thân mật giữa những người đồng tính như hắn hoặc thậm chí tệ hơn hắn. Nhưng trên thực tế, phản ứng của Shin Seong Ho cũng vậy. So với từ chối nam sinh thì khi từ chối nữ sinh cậu dịu dàng hơn nhiều.

Họ lớn lên cùng nhau và không tiếp xúc nhiều với người khác, trong thời kỳ thanh niên thiếu hiểu biết, phản ứng đặc biệt đầu tiên của Lee Jun Seong đương nhiên là Shin Seong Ho.

Bởi vì hắn biết rất ít, cũng có bản năng xấu hổ về ham muốn ở tuổi vị thành niên, lúc đó hắn không dám chắc mình đang nghĩ gì. Nhưng mà cứ có những suy nghĩ biến thái về cục cưng của mình của mình thì cũng không phải chuyện hay gì.

Để rồi mỗi lần nhìn thấy gương mặt thanh khiết trong trẻo của Shin Seong Ho, Lee Jun Seong luôn ép mình bỏ qua những suy nghĩ không lành mạnh đó.

Cho đến khi Lim Hyun Bin xuất hiện...

Sau đó, hắn không cần phải phớt lờ nó nữa, bởi vì quá kinh tởm nên hắn không dám có thêm chút ham muốn nào đối với Shin Seong Ho. Ngay cả khi bắt đầu, khi nhớ lại những lời của Lim Hyun Bin và khả năng nếu đêm đó hắn không đi đón Shin Seong Ho, liền cảm thấy buồn nôn.

Không ai có thể vấy bẩn cục cưng của hắn, kể cả bản thân hắn, nghĩ cũng không được nghĩ!

Hắn còn cho rằng Shin Seong Ho sẽ không bao giờ thích con trai, giống như việc hắn từ chối hành vi thân mật của người đồng tính.

Nhưng vừa rồi, Shin Seong Ho nói với hắn rằng cậu thích con trai và muốn yêu con trai. Điều này cũng có nghĩa là hành vi thân mật mà Shin Seong Ho muốn có thể là giữa những người đồng tính với nhau.

Những hình ảnh mà hắn cố nén tận đáy lòng ngay lập tức tràn ra, lấp đầy tâm trí hắn.

Lee Jun Seong không khỏi nuốt nước miếng, nếu Shin Seong Ho muốn, thật ra, hắn dường như cũng không ngại làm những chuyện đó với cậu...

Có lẽ là hắn không bận tâm cũng không ngại.

Khi nghĩ rằng mình và Shin Seong Ho có thể thực hiện cảnh quay trong video chiều nay, Lee Jun Seong không khỏi có chút nóng nực, liền cảm thấy rất hưng phấn.

"Cậu thích con trai..." Lee Jun Seong chậm rãi nói.

Shin Seong Ho chăm chú nhìn hắn.

Lee Jun Seong nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc: "Tôi cũng thích con trai."

Lần này đến lượt Shin Seong Ho sững sờ, cậu chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Nghĩ đến đây, Lee Jun Seong càng thêm hưng phấn. Dù sao thì bọn họ đều thích con trai, vì vậy Shin Seong Ho từng nói rằng chỉ có các cặp đôi mới có thể hôn nhau, nếu vậy có phải sau này hắn có thể thường xuyên làm chuyện này mà đúng không?

Sau đó, chờ năm sau bọn họ dọn ra ngoài ở, hắn sẽ hôn Shin Seong Ho mỗi ngày, mỗi phút và mỗi giây.

Đệt, vừa nghĩ đến đây máu toàn thân Lee Jun Seong như muốn sôi trào.

"Seong Ho, nghe đây." Lee Jun Seong tiến lên một bước hai tay giữ mặt cậu, "Trước đây..."

Nghĩ đến những điều đó, hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chán ghét những thứ như vậy. Vừa rồi cậu nói rằng cậu thích con trai và muốn yêu con trai. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng."

"Shin Seong Ho, cậu chỉ có thể là của tôi, không thể thích người khác và cũng không được yêu ai ngoại trừ tôi. "Lee Jun Seong hơi dừng lại, sau đó nói," Nhưng coi như cả đời chỉ có thể yêu một lần, bé Seong Ho của chúng ta nhất định phải có những thứ người khác có."

Lee Jun Seong cười, khóe mắt cong lên, và con ngươi đen láy tràn ngập ý cười: "Tôi sẽ theo đuổi cậu, cho mọi người biết tôi theo đuổi cậu, để sau này không còn ai dám tỏ tình với cậu."

Rõ ràng bọn họ không chỉ là anh cậu tốt, nhưng những người này sẽ không bao giờ hiểu được. Giờ có thêm cái thân phận người yêu cũng giống nhau thôi, trong mắt người khác, đó chỉ là một bằng chứng khác chứng tỏ họ thân thiết hơn mà thôi.

Lồng ngực Lee Jun Seong phập phồng, vừa nhìn là biết cảm xúc đang tăng vọt.

Gió lạnh ban đêm thổi qua sợi tóc trên trán Shin Seong Ho, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt cậu, Lee Jun Seong nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống vài cái, khiến hắn bớt phấn khích hơn một chút.

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Shin Seong Ho chớp mắt và khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Lee Jun Seong lại vui vẻ, không nhịn được muốn hôn lên mặt cậu, Shin Seong Ho lập tức lùi ra sau, giơ tay lên che miệng.

"Không phải cậu nói muốn theo đuổi tôi à?" Shin Seong Ho nói.

Lee Jun Seong nhìn hắn, trong lòng trách mình sai, đáng ra hắn nên nói chuyện trước rồi mới nói đến chuyện theo đuổi. Như vậy hắn có thể vừa hôn vừa theo đuổi.

Một lúc lâu sau, Lee Jun Seong bị ý nghĩ của chính mình làm cho buồn cười, tiếng cười trong gió đêm có chút trầm, rất êm tai.

Hắn ậm ừ cười nói: "Được rồi, tôi sẽ hôn cậu sau."

*

Ngày hôm sau, nhận được lời mời hiếm hoi của Lee Jun Seong, Kang Jung Han vội vàng đến quán cà phê của trường như lời hẹn.

Khi đến nơi, Lee Jun Seong đang chán nản ngồi nghịch điện thoại chờ cậu ta, đôi chân dài duỗi ra. Bên cạnh có nhiều cô gái nhìn trộm hắn, họ lén thì thầm to nhỏ với nhau.

Phải thừa nhận tuy tính cách Lee Jun Seong chẳng ra gì, nhưng trông bộ dáng hắn thực sự rất đẹp, ở trường đại học Seoul hẳn là người đẹp nhất.

Kang Jung Han ngồi xuống đối diện hắn: "Hôm nay là ngày lành gì thế, tự nhiên lại mời tôi."

"Uống gì?" Lee Jun Seong thản nhiên lật thực đơn trên bàn.

"Cho tôi một Americano." Kang Jung Han quay lại nói với quầy tiếp tân, sau đó hỏi Lee Jun Seong, "Seong Ho đâu? Trong lớp?"

"Ừ." Lee Jun Seong nhấp một ngụm cà phê, khóa điện thoại rồi ngồi thẳng, nói thẳng với cậu ta, "Tôi muốn theo đuổi Shin Seong Ho."

Mặc dù Kang Jung Han đã biết chuyện này từ lâu, nhưng cậu ta vẫn ho khan khi nghe hắn nói thẳng như vậy. Sau đó khóe miệng cậu ta cong lên nhưng vẫn cố nén nó lại.

"Vãi, thật không?" Kang Jung Han cố ý mở to mắt.

"Thật." Lee Jun Seong nói.

Mặc dù Kang Jung Han giả vờ hơi giả trân, nhưng Lee Jun Seong cũng không hề nghi ngờ phản ứng của cậu ta, trực tiếp nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ, vì tôi chưa từng theo đuổi ai."

Kang Jung Han nhìn Lee Jun Seong, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu: "Thực ra hai người đã xứng đôi rồi. Cậu dâng hết mọi thứ cho cậu ấy rồi mà không tìm được mánh khóe gì à."

"Đó là lý do tôi tìm cậu." Lee Jun Seong vừa nót nói vừa mang biểu cảm "Cậu nói gì vô nghĩa thế.": "Tôi muốn theo đuổi Shin Seong Ho, ít nhất phải cho toàn trường biết."

Nói đến đây, Lee Jun Seong như nghĩ tới cái gì, liền không nhịn được nghiến răng nói: "Để tránh người khác lại chạy tới tỏ tình cậu ấy."

"Ừm——" Nghe vậy, nghĩ đến phong cách làm việc của Lee Jun Seong, vẻ mặt Kang Jung Han hơi khó hiểu, "Toàn trường đều biết điều đó, nhưng không cần phải vậy đâu. Có lẽ Seong Ho sẽ rất xấu hổ nếu cậu làm lớn chuyện như vậy. Dù sao thì làm gì có ai mặt dày bằng cậu được, đúng không?"

Dừng một lúc, cậu ta lại nói: "Chỉ cần sau này khi hai người ở bên nhau, chỉ cần thả một chút gió là cả trường sẽ biết chuyện ngay."

Lee Jun Seong im lặng một lúc rồi mới nói:" Tôi vừa tra trên mạng."

Hắn mở máy, đưa qua cho Kang Jung Han xcậu: "Cậu xcậu thử cách tỏ tình này thì sao?"

Kang Jung Han cầm điện thoại, vuốt xuống xcậu rồi mỉm cười: "Nói thật là khá sáo rỗng, kiểu tỏ tình này khá phổ biến rồi, cách thông thường này chỉ được cái tốn tiền."

Cậu ta đặt điện thoại xuống: "Cậu chỉ cần làm cho nó trở nên náo động tý, lãng mạn tý là được rồi."

Lee Jun Seong dựa lên thành ghế uể oải cười: "Nếu không? Shin Seong Ho năm nay 20 tuổi, sau này còn phải yêu đương với tôi tầm mấy chục năm, cho nên tôi phải cho cậu ấy một kinh ngạc thật lớn, cậu nghĩ đúng không?"

Kang Jung Han nhìn hắn một cái, sau đó đột nhiên cười hỏi: "Trước đây không phải cậu rất ghét người đồng tính à?"

Nghe vậy Lee Jun Seong đột nhiên im lặng một lúc. Nhìn môi hắn khẽ nhúc nhích, vẻ chần chừ muốn nói lại thôi, Kang Jung Han đột nhiên thấy có chút áy náy với hắn. Rõ ràng đây là kỷ niệm đau buồn nhất của hắn, sao tự nhiên cậu ta cứ phải hỏi làm gì chứ.

"Không thể nói là rất ghét." Lee Jun Seong cau mày nói, vẫn vô thức cự tuyệt những thứ này. Nói cách khác, hắn ghét bất cứ điều gì gần gũi với Shin Seong Ho.

Không biết hắn đang nhìn nơi nào, một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "Là những thứ tôi đã từng rất kinh tởm."

"Nhưng lại không liên quan gì đến việc tôi tỏ tình Shin Seong Ho." Lee Jun Seong cụp mắt xuống nói.

Kang Jung Han nhìn hắn rồi lặng lẽ thở dài, trong lòng chợt cảm thấy có chút xót xa cho họ. Nếu không có sự xuất hiện của Lim Hyun Bin, có lẽ hai người này đúng như cậu ta nghĩ, họ sẽ yêu nhau từ hồi cấp 3. Cũng sẽ không có bóng đen tồn tại trong lòng nhiều năm.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao kẻ ác cũng đã bị ác giả ác báo. Những người yêu nhau sớm muộn gì cũng sẽ về bên nhau.

*

Sau khi tan học, Shin Seong Ho vừa bước ra khỏi phòng học thì đã thấy Lee Jun Seong đang đứng ở hành lang đợi mình.

Khi cậu đi đến bên cạnh Lee Jun Seong, nhìn thấy khóe miệng Lee Jun Seong cong lên nhìn cậu rồi cầm lấy quyển sách trong tay cậu.

Shin Seong Ho phát hiện ra từ khi Lee Jun Seong nói muốn theo đuổi cậu, hắn bất đầu giống như con khổng tước xòe đuôi, lúc nào cũng thích tỏ vẻ cợt nhả.

Các bạn trong lớp lần lượt đi ra, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này không khỏi mỉm cười.

"Cậu lại tới đón Shin Seong Ho à?" Một bạn học quen với cảnh này cười trêu chọc.

Lee Jun Seong không bao giờ để ý đến kiểu trêu chọc lịch sự này, vì vậy hắn cười đùa đáp lại: "Ừ, có thể đến địa bàn lớp Mỹ thuật của cậu được không?"

"Được, chào mừng cậu." Bạn học kia nói, "Lần sau cứ trực tiếp vào học đi. Chúng tôi rất hoan nghênh cậu."

Lee Jun Seong mỉm cười, các bạn học xung quanh cũng cười và rời đi.

Trước nay Shin Seong Ho không bao giờ bước đi vội vàng, khi các bạn học khác rời đi, họ vẫn đang chậm rãi đi xuống cầu thang.

"Cậu nghe rõ chưa Seong Ho?" Lee Jun Seong nói, "Vậy mà cậu lại không cho tôi lên lớp chung."

"Ngày nào cậu cũng đi theo tôi chẳng lẽ cậu không cần làm chuyện riêng à?" Shin Seong Ho nói.

Lee Jun Seong đi theo phía sau, uể oải bước xuống cầu thang: "Chuyện của tôi đều là cậu."

Shin Seong Ho liếc hắn một cái. Lee Jun Seong mỉm cười, lười biếng khoác vai cậu.

Dạo này tâm trạng Lee Jun Seong thật sự rất tốt.

*

Ba ngày sau, Shin Seong Ho vô tình ngủ quên sau khi được Lee Jun Seong đưa về ký túc xá khi kết thúc tiết học buổi chiều. Khi tỉnh dậy, Lee Jun Seong đã không còn ở đây.

Bên ngoài trời nhiều mây, đã gần tối. Shin Seong Ho đứng dậy, rửa mặt, uống chút trà ô long đào đã pha rồi cầm điện thoại lên kiểm tra.

Không có tin nhắn của Lee Jun Seong.

Shin Seong Ho suy nghĩ một chút, Lee Jun Seong không nói cho cậu biết hắn sẽ làm gì. Thế là cậu nhấp vào Kakao, định chọc hắn.

[Shin Seong Ho: Cậu đâu rồi?]

Một lúc sau, Lee Jun Seong vẫn không trả lời.

Khi Shin Seong Ho vẫn đang thắc mắc thì Kang Jung Han gọi đến.

Shin Seong Ho trả lời.

"Seong Ho." Kang Jung Han hỏi, "Cậu ăn chưa?"

"Chưa." Shin Seong Ho nói.

Kang Jung Han: "Chúng ta cùng nhau đi nhà ăn nhé?"

"Ừ." Shin Seong Ho nói, "Lee Jun Seong có đi cùng cậu không?"

"Không." Kang Jung Han nói, "Cậu ấy không ở ký túc xá à?"

"Không." Shin Seong Ho nhìn thoáng qua, bàn của Lee Jun Seong vẫn sạch sẽ, giống như lúc hắn đi ra ngoài là vào buổi trưa.

Chắc là hắn đã rời đi sau khi cậu ngủ say.

Mặc dù có một chút khó hiểu, nhưng Shin Seong Ho cũng không lo lắng lắm, mặc dù đã chệch khỏi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

Vừa hay Lee Jun Seong không ở đây, vì vậy cậu cũng hẹn của Kang Jung Han, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài theo lịch hẹn.

Lúc này trong nhà ăn không có nhiều người, khi họ đến nơi mà Kang Jung Han đã hẹn, Shin Seong Ho gọi món xong rồi mà vẫn không thấy cậu ta đâu.

Cậu đang định gửi tin nhắn cho Kang Jung Han thì vừa hay nhận được tin nhắn Kakao của cậu ta.

[Kang Jung Han: Seong Ho, tôi tạm thời có chuyện phải làm, cậu ăn trước đi, tôi sẽ đến sau]

[Shin Seong Ho: Ừ.]

Shin Seong Ho chưa từng trải qua chuyện ăn cơm một mình . Cho dù trước đó Lee Jun Seong có bận, hắn cũng sẽ kêu Kang Jung Han hoặc hai người bạn cùng phòng đi ăn cùng Shin Seong Ho.

Sau khi tự lấy một phần cơm, Shin Seong Ho cảm thấy khá mới lạ khi cậu đang đi ăn một mình. Nhưng cậu không mắc chứng sợ xã hội nên không có gì là không quen.

Ăn xong không bao lâu, đột nhiên có một người ngồi đối diện. Shin Seong Ho nghĩ rằng đó là Kang Jung Han hoặc Lee Jun Seong, nhưng khi cậu nhìn lên lại thấy cậu đàn em từng tỏ tình Lee Jun Seong.

Mặc dù Shin Seong Ho có tính cách khá tốt, nhưng cậu ta từng nói mấy lời ác ý với cậu nên cậu không đủ lịch sự để chào cậu ta bằng một nụ cười.

"Đàn anh, sao anh lại ở một mình?" Cậu đàn em kia lịch sự hỏi, "Đàn anh Lee Jun Seong đâu?"

Shin Seong Ho im lặng, nhưng sau đó lại lịch sự nói: "Cậu ấy có việc phải làm."

"Ồ." Cậu đàn em kia mỉm cười, tỏ ra vô tình nói: "Em vừa nhìn thấy anh ấy đi cùng một cô gái."

Nói xong cậu ta lại nhìn cậu, nhìn một lúc lâu thấy Shin Seong Ho tỏ vẻ như chưa từng nghe, cậu ta lại nói: "Anh ấy bỏ anh đi gặp một cô gái, liệu có phải là muốn yêu đương rồi không?"

Đúng như những gì Shin Seong Ho đoán, cậu đàn em này quả nhiên đến đây để kiếm chuyện với cậu.

Nhưng mà Shin Seong Ho lại không có cảm giác gì khi nghe những lời này, trải qua hơn mười năm bên nhau, cậu sẽ không dễ dàng bị một ít lời nói khiêu khích mà khiến mối quan hệ của họ bất hòa.

Nhìn thấy Shin Seong Ho vẫn cúi mặt ăn, cậu đàn em kia thầm nghĩ có lẽ cậu đang kìm nén cảm xúc của mình. Dù sao từ trước tới nay cậu ta chưa từng nghe nói Lee Jun Seong bỏ mặc cậu đi ăn một mình vì gái. Trước đây Lee Jun Seong chỉ luôn tập trung vào cậu, người kiêu ngạo như Shin Seong Ho luôn được người khác chiều chuộng mà đột nhiên bị bỏ rơi, cảm giác trong lòng hẳn là rất khó chịu.

"Không sao đâu," Cậu đàn em kia nói, "Sau này chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."

"Tôi no rồi, cậu ăn từ từ." Shin Seong Ho đặt đũa xuống, đứng dậy cầm đĩa lên.

Thấy cậu chuẩn bị rời đi, cậu đàn em kia nhìn đĩa thức ăn còn đầy trên đĩa. Sau khi nghĩ lại, cậu ta vẫn cảm thấy giữ được Shin Seong Ho quan trọng hơn.

Vì vậy cậu ta đứng dậy, theo Shin Seong Ho ra ngoài.

"Đàn anh, chờ em." Cậu đàn em kia hét lên từ phía sau, ba bước rồi hai bước, bước đến bên cạnh Shin Seong Ho.

"Anh muốn về ký túc xá à? Cũng tiện đường đi, em đi cùng anh." Cậu ta nói, "Nhưng em thấy đàn anh Lee có vẻ đã qua sân bóng rổ..."

Cậu ta còn chưa nói xong, họ liền nghe thấy tiếng vo ve, cả hai cùng nhìn lên và thấy một chiếc máy bay không người lái bay tới. Giọng nói của Lee Jun Seong vang lên.

"Seong Ho, ai cho cậu đi với thằng khác?"

Máy bay không người lái dừng trước mặt cậu đàn em kia một lúc, qua camera lạnh lùng cậu ta dường như nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lee Jun Seong nhìn thẳng vào mình. Đột nhiên cậu ta cảm thấy da đầu ngứa ran.

Cậu ta cũng không biết tại sao, rõ ràng rất thích Lee Jun Seong nhưng vẫn sợ hắn.

"Ha." Lee Jun Seong cười lạnh, "Lại là cậu."

Sau đó nghe thấy giọng nói của Kang Jung Han từ đầu dây bên kia, cậu ta nói: "Lee Jun Seong, cậu im đi."

Giọng nói đã bị cắt đứt. Máy bay không người lái từ từ rẽ vào một góc, bay đến bên cạnh Shin Seong Ho, đưa cho cậu một bông hồng. Ngay sau đó, nó vo ve lên phía trên và bay theo một hướng nhất định, đồng thời xoay tròn trên không, như thể thúc giục Shin Seong Ho đi theo.

Shin Seong Ho đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Phong cách làm việc cường điệu này khá phù hợp với tính cách của Lee Jun Seong, ước chừng cũng bao gồm cả việc theo đuổi.

Cậu làm theo.

Chiếc máy bay không người lái đang bay chầm chậm về phía trước, thỉnh thoảng còn quay quay trên không trung, như thể đang biểu diễn màn nhào lộn với Shin Seong Ho.

Cậu theo nó một quãng đường dài, gần như đi được nửa khuôn viên trường, khi đến sân thể dục thì trời đã tối hẳn.

Sau khi đưa cậu đến đây, chiếc máy bay không người lái nhanh chóng bay lên cao. Tuy nhiên, ngoài những người đi bộ vào ban đêm và vài người ngồi tán gẫu ở đây, thì không thấy mấy người Lee Jun Seong đâu.

Khi Shin Seong Ho đang bối rối đi về phía sân bóng thì cậu đột nhiên cảm thấy một tia sáng lóe lên bên cạnh mình, sau đó là một loạt tiếng hét bất ngờ vang lên.

Cậu nhìn theo ánh sáng, thấy một hàng chữ chắp nối với ánh sáng màu xanh da trời của máy bay không người lái phía trên sân bóng.

Shin Seong Ho, I love you— Lee Jun Seong.

Có lẽ đã nhìn rõ tên của họ, thế là lại có một vài tiếng hét phấn khích vang lên.

Shin Seong Ho nhìn hàng chữ, khóe môi liền cong lên nụ cười nhàn nhạt, vừa chút bất lực vừa có chút dung túng.

Quả thật Lee Jun Seong đúng là có phong cách làm việc khoa trương, giống như sợ không ai biết.

Trước khi máy bay không người lái phân tán, Shin Seong Ho thấy một màn hình lớn đột nhiên sáng lên trên sân bóng rổ, tiếp theo là tiếng hát vang lên từ cái loa bên cạnh, hình ảnh của cậu và Lee Jun Seong hiện lên trên màn hình.

Từ hai đứa bé đáng yêu đến lớn hơn một tí, bé Shin Seong Ho mặc áo khoác ngoài màu vàng còn bé Lee Jun Seong thì mặc áo khoác trắng. Khi đó bọn họ chỉ mới 5 tuổi, vô tình nhìn nhau thế là bị camrea chụp được.

Bức ảnh tiếp theo cho thấy họ mặc cùng một bộ quần áo nhỏ và mang cặp sách nhỏ, cùng nhau bước vào trường mẫu giáo. Phải có một người lớn vẫy tay chào tạm biệt họ ở bên ngoài, hai đứa trẻ quay đầu nắm tay nhau vẫy về hướng máy quay. Đây là khi họ ở trường mầm non lúc sáu tuổi.

Bức ảnh 7 tuổi là sau bữa tối, hai ba mẹ vừa trò chuyện vừa đưa họ đi dạo. Hai đứa trẻ không có việc gì làm, ngậm một cây kẹo mut trong miệng, ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài trong công viên. Có thể lờ mờ thấy hai bắp chân nhỏ của họ lúc đó vẫn còn đung đưa...

Từ bé bỉm sữa đến lớn lên một chút, đến khi lên cấp 2, hai bé đã lớn nhanh hơn rất nhiều, đã thoát khỏi tính trẻ con, chiều cao cũng tăng vọt.

Đặc biệt là Lee Jun Seong, lúc còn bé đã cao bằng Shin Seong Ho, khi nắm tay nhau trông như một cặp sinh đôi. Sau khi học cấp 2, chiều cao của cậu bắt đầu tăng chậm. Trong bức ảnh, Lee Jun Seong cao hơn Shin Seong Ho nửa cái đầu, một tay khoác vai Shin Seong Ho, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, hắn nhìn vào máy ảnh.

Khi đó trên gương mặt họ vẫn còn nét trẻ con, nhí nhảnh.

Khi lên cấp 3, nét trẻ con trên gương mặt họ mờ đi rất nhiều, giữa lông mày có một chút ánh nắng trẻ trung và tràn đầy sức sống của thiếu niên. Đây là bức ảnh hai người cùng nhau đi tắm biển, Shin Seong Ho còn nhớ lúc đó mẹ Lee mua hai bộ quần áo đi biển rất lạ mắt nhưng Lee Jun Seong sống chết không chịu mặc, cuối cùng chỉ có Shin Seong Ho mặc bộ màu xanh nhạt còn hắn thì mặc chiếc áo sơ mi trắng.

Trong bức ảnh, họ đang cầm kcậu trên tay, nghe thấy tiếng mẹ Lee gọi họ từ phía sau, cả hai đồng thời quay đầu lại, đoạn băng này dừng ở đó...

Vào ngày làm sinh viên năm nhất, vì ngoại hình nổi bật nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong trường. Trong bức ảnh này, giữa cái nắng như thiêu đốt họ đang đứng ở con đường có nhiều bóng cây nói chuyện, Lee Jun Seong đang uể oải ngồi trên vali, một tay chống cằm lên tay cầm, nhìn Shin Seong Ho và mỉm cười, tay còn lại nắm lấy tay cậu.

Vào thời điểm đó, bức ảnh này được lưu truyền rộng rãi trong trường, và vô số người đã chết vì nó.

*

Màn hình nhấp nháy cùng với tiếng hát, đồng thời lóe lên hàng trăm bức ảnh của họ từ khi còn bé đến khi trưởng thành, đây là những ký ức của họ trong quá khứ vừa chưa từng được công khai. Đó cũng là một kỷ niệm đẹp mà Shin Seong Ho từng nghĩ rằng sẽ cùng cậu ra đi hoặc chôn sâu.

Nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc vụt qua, mắt Shin Seong Ho dần trở nên ướt át.

Thật ra, đối với cậu, Lee Jun Seong không chỉ là người cậu thích, chỉ cần dùng một từ thích thôi là quá nông cạn đối với họ. Giữa bọn họ là sự thân mật không có chút khoảng cách, còn là những người thân không bao giờ tách rời dù có chuyện gì xảy ra.

Xung quanh ngày càng có nhiều bạn học, cậu đàn em kia cũng nằm trong số đó, cậu ta nhìn Shin Seong Ho đứng trong vòng vây với vẻ mặt tái mét. Bất cứ ai cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

Đến cuối bài hát, Shin Seong Ho nghe thấy những tiếng hét phấn khích phía sau, tiếp theo là một bàn tay to che mắt cậu.

Cậu rất quen thuộc với kích thước và nhiệt độ lòng bàn tay của Lee Jun Seong, chỉ cần chạm nhẹ vào lưng là cậu có thể nhận ra Lee Jun Seong ngay lập tức. Đây là sự hiểu biết ngầm của họ trong vô số năm, không ai có thể thay thế được.

Lee Jun Seong khẽ cười bên tai cậu, trong giọng nói có chút e ngại hiếm thấy.

"Seong Ho." Lee Jun Seong gọi tên cậu, đột nhiên dừng lại, cười nói: "Mẹ kiếp, tôi có chút căng thẳng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy."

Hắn nuốt nước miếng, một lát sau liền nở nụ cười, nói, "Thực ra, tôi luôn cảm thấy chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì với tôi mối quan hệ gì cũng không quan trọng. Tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ không bao giờ xa cách, tôi sẽ không cho phép điều đó."

"Đối với tôi mà nói miễn là khi chúng ta ở bên nhau, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Nếu cậu muốn yêu, tôi sẽ yêu đương với cậu, nếu cậu không muốn, tôi cũng không yêu đương. Chỉ cần là cậu, tôi đều sẵn lòng."

"Shin Seong Ho." Lee Jun Seong nói, "Dù chỉ là một câu nói thông tục nhưng tôi vẫn phải nói rõ."

"Tôi yêu cậu. Dù có thế nào, tôi vẫn sẽ yêu cậu."

Đây là điều mà hắn tin tưởng và kiên định trong suốt 15 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro