#26
Shin Seong Ho ngồi yên, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra bên ngoài.
Cậu không biết mình đang cảm thấy thế nào vào lúc này.
Thấy động tĩnh bên này, nữ sinh bên cạnh quay đầu lại nhìn thấy Shin Seong Ho bị anh chàng đẹp trai ngồi phía sau che mắt. Anh chàng đẹp trai này đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vẻ mặt rất lạnh lùng, khi thấy ánh mắt của cô liền quay sang nhìn, ánh mắt lạnh lùng như có thể giết người.
Mặc dù hắn trông rất đẹp trai, nhưng ánh mắt này khiến nữ sinh thấy hơi lạnh gáy cô lúng túng quay đầu đi.
Lee Jun Seong ngoảnh mặt đi, nhìn chằm chằm cái ót xù xù của Shin Seong Ho, không khỏi liếm môi, răng hắn lại ngứa rồi. Trước đây hắn rất thích chạm vào mái tóc mềm mại của Shin Seong Ho, rất thích, bây giờ lại càng yêu thích nó hơn, răng ngứa đến mức rất muốn cắn một miếng.
Lúc này, đầu óc Shin Seong Ho trống rỗng, không có suy nghĩ gì, chỉ có ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng.
"Không có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Lee Jun Seong hỏi.
Shin Seong Ho nuốt nước miếng, khẽ mở miệng, bởi vì quá bất ngờ nên đại não tê liệt, nhất thời không biết nên nói cái gì. Thực ra cậu muốn hỏi Lee Jun Seong, hắn đến đây làm gì, Choi Tae Rim đâu? Nhưng cậu rất sợ phải hỏi câu này, cái tên này giống như tâm ma của cậu, quanh quẩn trong lòng cậu làm cậu không dám nghĩ tới.
Ngay lúc Shin Seong Ho đang suy nghĩ lung tung, cơ thể đột nhiên bay lên không trung, cậu bị Lee Jun Seong khiêng trên vai.
Shin Seong Ho sửng sốt: "Lee Jun Seong, cậu làm gì đấy?"
Lee Jun Seong không đáp, vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi buổi biểu diễn, trên người mặc một chiếc áo khoác đen và đội mũ, sắc mặt tỏ vẻ người lạ chớ đụng.
Khi đi ngang qua cổng của buổi biểu diễn, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không dám ngăn cản.
Bước ra khỏi cổng của buổi biểu diễn, Shin Seong Ho nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sau đó hai cô gái cùng đi ra và dừng lại trước mặt họ.
Bọn họ rụt rè nhìn Shin Seong Ho, sau đó nhìn về phía Lee Jun Seong: "Cậu ấy, hình như cậu ấy không muốn đi cùng cậu."
Lee Jun Seong lạnh lùng liếc bọn họ rồi bỏ đi không nói lời nào.
Hai cô gái lấy hết can đảm đuổi theo: "Nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì chúng tôi sẽ gọi cảnh sát."
Thấy vậy Lee Jun Seong dường như không có ý định giải thích, để tránh sự việc leo thang, Shin Seong Ho chủ động nói: "Không sao, cậu ấy là bạn của tôi, không làm gì tôi đâu, hai người cứ quay lại xem tiếp đi."
Hai cô gái nhìn nhau, tỏ vẻ không tin hỏi cậu: "Thật à?"
Shin Seong Ho nghiêm túc gật đầu với họ, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay của Lee Jun Seong: "Lee Jun Seong, cho tôi xuống."
Lee Jun Seong giống như không nghe thấy.
Shin Seong Ho mím môi, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Cậu đụng vào người tôi, không thoải mái."
Quả nhiên, Lee Jun Seong dừng lại, giương mắt suy nghĩ một chút, sau đó thả cậu xuống.
Shin Seong Ho thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục giải thích với cô gái kia thì giây tiếp theo, Lee Jun Seong lại bế cậu với tư thế bế công chúa.
Shin Seong Ho: "..."
Hai cô gái: "..."
Nhưng lần này, hai cô gái có lẽ đã đoán được mối quan hệ của hai người nên không kiên trì hỏi nữa mà đứng im nhìn họ rời đi.
Ở tư thế này, Shin Seong Ho có thể thấy rõ sắc mặt của Lee Jun Seong, thực sự rất dữ tợn, đôi mắt trong veo sạch sẽ đầy tơ máu đỏ, trên mặt không có biểu cảm gì, giữa hai lông mày có chút lạnh lùng, trông giống như lưỡi hái của Tử Thần. Chẳng trách hai cô gái kia sợ hãi như vậy.
Nhưng cậu dường như không sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy chua xót. Nhiều năm như vậy nhưng họ chưa bao giờ xa cách lâu như thế này, sự xuất hiện của Lee Jun Seong đã khiến Shin Seong Ho tỉnh táo hơn. Sau đó cậu mới nhận ra, bọn họ thực sự dường như đã lâu không gặp, rất lâu, cậu thật sự... có chút nhớ Lee Jun Seong.
Rất nhớ.
Cảm nhận được ánh mắt của Shin Seong Ho, Lee Jun Seong lạnh lùng nhìn xuống, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Khuôn mặt và đôi mắt của Shin Seong Ho quá dễ dàng mê hoặc hắn, dễ dàng khiến hắn gục ngã. Lee Jun Seong sợ mình nhìn quá nhiều, linh hồn sẽ bị cậu mang đi, rồi lại không biết tại sao mình lại tới đây.
Ban đêm ở phố cổ trên đường đi hầu như không có người đi lại, Shin Seong Ho nghe thấy giọng nói không cảm xúc của Lee Jun Seong: "Ở đâu?"
Shin Seong Ho tìm cơ hội muốn thương lượng với hắn: "Lee Jun Seong, thả tôi xuống đi."
Lee Jun Seong không nói chuyện, một lúc sau, khóe miệng cong lên, lộ ra một vòng cung tự giễu: "Thả cậu xuống rồi sau đó thì sao? Để cho cậu chạy mất?"
Hắn trầm mặc nhìn Shin Seong Ho: "Nếu thả cậu xuống thì cậu sẽ chạy mất đúng không."
Shin Seong Ho đuối lý, chỉ biết im lặng, nhìn chằm chằm Lee Jun Seong một lúc lâu.
Lee Jun Seong không có nhìn cậu, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Một lúc sau hắn mới cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua cậu.
Shin Seong Ho chớp mắt, giơ ngón tay chỉ về hướng nhà trọ: "Qua cầu, là căn nhà thứ nhất."
Lúc này, ông chủ nhà trọ đang giao ca trực cho lễ tân, chỉ cho đối phương cách kết nối thông tin nhận phòng của khách thuê.
Khi nghe thấy có người bước vào cửa, hai người đồng thời ngước mắt nhìn ra ngoài, ngay lập tức hai người liền sững sờ. Shin Seong Ho xấu hổ nhìn họ, trực tiếp vùi mặt vào áo Lee Jun Seong luôn.
Hai người nhìn Shin Seong Ho và Lee Jun Seong đi vào, sau đó bước lên tầng trên, nữ nhân viên lễ tân phấn khích nhìn theo. Vừa ngẩng đầu lên liền bị Lee Jun Seong bắt được ánh mắt, tim cô ấy lập tức nhảy loạn lên, nhanh chóng né tránh.
Cô ấy rụt vai, đi lại quầy lễ tân, cao hứng nói chuyện phiếm với ông chủ: "Ông chủ, chú nói xem bọn họ có phải một đôi không?"
Chủ nhà trọ suy nghĩ một hồi, nghĩ đến vẻ mặt của Shin Seong Ho khi nhắc tới bạn gái tối hôm qua, lại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của cậu nhóc, liền mỉm cười: "Rất có thể, chắc là chàng trai kia rồi. Hơn nữa còn có thể là cãi nhau xong giận dỗi bỏ đi cuối cùng bị bắt về."
Cô gái kia tròn mắt: "Thật sao?"
"Thật mà, khi cậu ấy nhận phòng, cậu ấy có nói với chú là cậu ấy không có chứng minh thư cũng không có điện thoại di động luôn. Cháu nghĩ xem thời đại nào rồi mà vẫn có người không có điện thoại di động?" Ông chủ cười một cái, bộ dáng người từng trải nói với cô ấy, "Chú khuyên thanh niên các cháu, đừng hở tí là trốn nhà đi. Cháu thấy đó, cậu ấy chỉ mới ở đây ba bốn ngày đã dễ dàng bị người ta bắt lại rồi."
Nghe vậy, lễ tân cong môi cười: "Cháu chưa từng trốn nhà đi."
Sau đó không nhịn được nói: "Nhưng cậu ấy trông mlem thiệt."
"Mlem gì cơ?" Ông chủ nhìn hồ sơ nhà đất trên máy tính, thờ ơ hỏi.
"Ờm, nói thế nào nhỉ, hormone mạnh mẽ?" Cô ấy không tìm ra từ nào để hình dung một cách chính xác: "Cháu cũng không biết hình dung như thế nào nữa, đại khái là chỉ cần đối phương liếc mắt một cái chú liền cảm thấy lực sát thương mười phần."
Ông chủ không hiểu lắm nên ông chỉ cười và hỏi: "Các cô gái như cháu rất thích đúng không?"
Lễ tân vội lắc đầu: "Tuy cậu ấy đẹp trai, lại sống tình cảm nhưng cháu không dám thích. Ăn được cậu ấy thì không sao, còn không được thì sợ lắm. Cháu thích một người như Shin Seong Ho hơn, vừa đẹp trai vừa lịch sự."
Ông chủ vừa liếc cô ấy vừa click chuột: "Seong Ho hẳn là ăn được."
Lễ tân dừng lại, tò mò nhìn ông chủ của mình: "Sao chú biết? Cháu cảm thấy tuy tính tình của cậu ấy tốt thật, nhưng chắc gì đã ăn được?"
"Thấy nhiều người rồi, kinh nghiệm." Ông chủ nghiêm nghị nói, sau đó lại nở nụ cười, "Chắc vậy đi, cho nên mới tìm một người bạn trai mạnh mẽ để chăm sóc cậu ấy."
Lễ tân cười khúc khích nói: "Thực ra, lần đầu gặp Shin Seong Ho cháu cũng nghĩ rằng cậu ấy được một gia đình giàu có nuôi dưỡng. Hơn nữa luôn che chở cậu ấy, vì sợ cậu chủ con nhà giàu bị tổn thương, da mỏng thịt mềm, hôm nay gặp bạn trai cậu ấy, càng nhìn càng giống."
Ông chủ không nói gì, nhưng lễ tân vẫn cao hứng nói tiếp: "Chẹp, quả nhiên tiểu thuyết đều dựa trên hiện thực, một công tử con nhà giàu đúng nghĩa."
*
Vào phòng, Lee Jun Seong trực tiếp ném Shin Seong Ho lên giường, tiếp theo hắn quỳ xuống, hai tay chặn đầu Shin Seong Ho ở giữa, nửa đè cậu.
"Shin Seong Ho." Lee Jun Seong nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, sắc mặt u ám, "Ai cho cậu đi xem người khác thoát y?"
Shin Seong Ho thực sự có chút bối rối, không biết sao Lee Jun Seong tìm được mình.
Lee Jun Seong tức gần chết. Hắn đã đủ tức giận rồi, vậy mà khi người được ủy thác tìm thấy Shin Seong Ho, anh ta nói rằng cậu đang xem người ta thoát y. Xem thoát y, được rồi, hắn nhịn. Kết quả vừa đi đến, liền nhìn thấy một đám đàn ông đang ở trên sân khấu xé quần áo, xé xong còn ném về phía khán giả, eo hông thì uốn éo, vô cùng khó coi.
Vậy mà Lee Jun Seong lại thấy Shin Seong Ho đang xem với vẻ thích thú và tán thưởng, hắn liền giận đến ngứa răng.
Thấy Shin Seong Ho không lên tiếng, Lee Jun Seong liền ngồi dậy, cởi áo khoác, sau đó cởi áo phông ném xuống đất.
Shin Seong Ho sững sờ: "... Cậu làm gì đấy? Lee Jun Seong?"
Lee Jun Seong không lên tiếng. Sau khi cởi sạch sành sanh, hắn lại cúi xuống, đặt hai tay lên mặt Shin Seong Ho, trịch thượng nhìn cậu.
"Nhìn đi." Lee Jun Seong nói. Lúc này ánh mắt Lee Jun Seong thực sự quá hung hăng, Shin Seong Ho nhìn hắn một cái rồi dời tầm mắt đi.
Nhưng ngay lập tức bị Lee Jun Seong trực tiếp bóp cằm bắt quay đầu lại, hắn không quên khống chế sức mạnh trên tay, không làm Shin Seong Ho bị thương.
"Sao nào? Trách tôi quấy rầy cậu xem người ta thoát y?" Lee Jun Seong nắm lấy tay cậu đặt ở trên ngực mình, "Không chỉ có thể nhìn, còn có thể sờ, cậu muốn sờ đâu cũng được."
Shin Seong Ho cảm thụ được làn da cứng rắn của Lee Jun Seong, lòng bàn tay cậu hơi nóng, đây là vòng tay ôm cậu mỗi ngày. Cuối cùng hắn cũng hạ tay cậu xuống, theo bản năng Shin Seong Ho muốn rút tay về, nhưng Lee Jun Seong lại níu tay cậu lại, sau đó cầm lấy tay cậu trượt xuống.
Shin Seong Ho thực sự không ngờ rằng điều đầu tiên họ gặp lại nhau lại làm một điều thú vị như vậy. Lee Jun Seong lấy tay cậu chạm trên cơ ngực của hắn rồi từng chút một trượt xuống đến cơ bụng rắn chắc, ấn vào hai lần, tựa hồ hắn muốn cậu để lại dấu tay.
Sau khi chạm vào cơ bụng của hắn, Lee Jun Seong lại di chuyển tay xuống, vừa nhìn cậu vừa đưa tay cậu sờ lên tuyến nhân ngư gợi cảm của mình, để ngón tay của Shin Seong Ho trượt đi trượt lại trên tuyến nhân ngư vài lần, sau đó dừng lại ở vạt quần dài.
"Cậu thích tuyến nhân ngư của tôi hay là của những người tối nay?" Giọng Lee Jun Seong hơi trầm xuống.
Shin Seong Ho nuốt nước miếng, không nói nên lời, ánh mắt lúc này vô tình rơi xuống bên dưới có thể nhìn thấy độ cong rõ ràng của lớp vải dưới cơ bụng.
Cậu dừng lại, giương mắt lên, Lee Jun Seong đang nhìn cậu chằm chằm.
"Còn muốn xem gì nữa không?" Lee Jun Seong hỏi: "Có muốn tôi cởi quần không? Có thể cho cậu xem cho thỏa mãn."
Nói xong, Lee Jun Seong ngồi dậy bắt đầu cởi thắt lưng, Shin Seong Ho liền giơ tay ra ngăn cản.
Thấy cậu đã có phản ứng, Lee Jun Seong mới buông tay. Coi như hắn đã phát điên xong, đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào Shin Seong Ho.
"Tại sao muốn rời đi? Shin Seong Ho." Lee Jun Seong nói: "Cho tôi một lý do."
Shin Seong Ho dừng vài giây, nâng một cánh tay lên, muốn ngồi dậy: "Chúng ta ngồi lên rồi nói chuyện."
Lee Jun Seong cúi xuống không nói lời nào, đôi chân dài giam lỏng hai chân Shin Seong Ho, một tay nắm chặt hai cổ tay của cậu đè lên đỉnh đầu, khiến cho khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần hơn.
Ở khoảng cách này, Shin Seong Ho có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực nhấp nhô của Lee Jun Seong, đồng thời cố gắng hết sức kiềm chế tính khí của mình.
Nhưng hiện tại cậu cũng có chút bối rối, không rõ Lee Jun Seong đã gặp Choi Tae Rim hay chưa. Nếu như đã gặp thì hiện tại hắn không nên ở đây...
Nếu như chưa gặp thì đêm đó Lee Jun Seong làm cái quái gì vậy? Mười lăm năm qua bọn họ chưa từng xa nhau, Lee Jun Seong đi đâu cũng phải mang cậu theo, một giây cũng không muốn tách ra.
Ngay cả khi Shin Seong Ho không muốn đi, Lee Jun Seong cũng sẽ ra ngoài một mình và báo cáo chi tiết cho cậu về thời gian, địa điểm và nhân vật. Không có việc gì thì gửi tin nhắn cho cậu.
Hôm đó từ khi hắn đi, Lee Jun Seong không hề liên lạc với cậu, chuyện này xưa nay chưa từng có. Chuyện này chỉ xảy ra khi nhân vật chính thụ xuất hiện, không thể không khơi dậy suy nghĩ của Shin Seong Ho. Đám mây mù tích tụ hơn mười năm trong lòng cậu phút chốc bùng phát, mưa xối xả rơi xuống, lúc này Shin Seong Ho mới cảm thấy cậu không thể khống chế được chính mình.
"Lee Jun Seong." Shin Seong Ho nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm đó cậu đi đâu?"
Lee Jun Seong hơi nhíu mày, một hồi sau mới hiểu ra, nói: "Đi chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu."
Shin Seong Ho sửng sốt một lúc lâu, nhìn chằm chằm hắn, rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà sinh nhật của tôi vẫn chưa đến."
"Ừ." Lee Jun Seong nói, "Tôi đi trang trí quà sinh nhật cho cậu."
Shin Seong Ho hiểu ý ngay lập tức, đôi mắt khẽ nhúc nhích, gợn sóng hiện lên. Cậu không ngờ mọi chuyện lại như thế này, đầu óc ngưng trệ một lúc lâu.
Shin Seong Ho mở miệng, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh: "Vậy thì tại sao cậu không nói cho tôi biết?"
Lee Jun Seong nhìn cậu, nuốt nước miếng vì cổ họng có chút khô khốc, khàn khàn nói: "Nói cho cậu biết? Nói cho cậu biết là tôi chuẩn bị bất ngờ cho cậu à? Cậu nghĩ tôi ngu lắm à?"
Shin Seong Ho im lặng. Lee Jun Seong nhìn cậu: "Shin Seong Ho, tôi lãng phí thời gian cho cậu là vì gì, cậu cho rằng chúng ta ở cùng nhau lãng phí thời gian sao?"
Shin Seong Ho cụp mắt xuống, trong đầu như có một sợi tơ len vào, suy nghĩ miên man, nói: "Tôi sợ... nếu cậu muốn yêu thì tôi sẽ trì hoãn chuyện yêu đương của cậu."
Lee Jun Seong thật sự bị cậu chọc cho tức giận: "Trong mắt cậu tôi là thằng ngu à? Cậu nghĩ cậu đang trì hoãn chuyện yêu đương của tôi? Tôi chỉ ước ngày nào cũng phải ở bên cạnh cậu. Bất kể như thế nào đều cảm thấy không đủ."
"Cậu rời đi mà không nghĩ tới cảm nghĩ của tôi à? Không nghĩ tới việc tôi sẽ lo lắng cho cậu à, không nghĩ tới việc tôi sẽ nhớ cậu như thế nào sao?" Lee Jun Seong nói, "Shin Seong Ho, bốn ngày này mỗi ngày tôi chỉ ngủ một hai tiếng. Mấy ngày hôm nay tôi không thể nào nhắm mắt bởi vì cứ hễ nhắm mắt là lo lắng cho cậu."
Shin Seong Ho nhìn Lee Jun Seong, há miệng thở dốc, nhưng lại phát hiện mình không nói được gì. Cậu thực sự không ngờ chuyện này lại xảy ra, nhân vật chính thụ khiến đầu óc cậu rối bời, sợ Lee Jun Seong không quay lại nên cậu bỏ trốn khỏi thành phố để tránh nguy hiểm đến tính mạng.
Từ khi cậu đi, cậu không dám suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, vừa đau khổ lại vừa buồn. Đầu Shin Seong Ho ong ong, cậu nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Tôi xin lỗi."
Cổ họng Lee Jun Seong đột nhiên khô khốc, nhìn khuôn mặt Shin Seong Ho ở gần mình như vậy, nhìn một lúc sau, giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta không có lời nào như vậy. Chỉ là tôi không hiểu..."
Hắn dừng lại, trong giọng có chút nghẹn ngào, vùi mặt vào cổ Shin Seong Ho: "Tại sao? Shin Seong Ho, cậu tự nói cậu là của tôi, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách. Tại sao cậu lại đột nhiên bỏ đi..."
Shin Seong Ho cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt trên người Lee Jun Seong, không kiềm chế được cảm xúc, nhìn lên trần nhà, đôi mắt ươn ướt, trong lòng chua xót. Cậu không muốn làm cho Lee Jun Seong đau khổ như vậy, cũng không biết Lee Jun Seong sẽ tìm cậu suốt, nên nghĩ đến điều đó khiến cậu cảm thấy rất đau khổ.
Cậu chỉ muốn tìm một con đường sống cho mình, không muốn thấy hắn và nhân vật chính thụ có tình cảm với nhau. Đây có phải là cái được gọi là định mệnh? Cậu nhất định phải trở về Hạ Thành, nhất định phải đi đến điểm đó của cốt truyện, cho dù cậu có trốn như thế nào, đây là số phận của tiểu pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết và nó cũng là số phận của cậu...
Ánh sáng trên đầu tan biến, ánh mắt Shin Seong Ho mê mang, chậm rãi giơ tay ôm lấy Lee Jun Seong.
Thực ra, cậu cũng nhớ cái ôm này, nhiệt độ luôn dành riêng cho cậu.
Một khi đã ôm liền có chút không muốn buông ra.
...
Phòng tắm ở đây làm bằng kính mờ, khi Shin Seong Ho đi tắm, Lee Jun Seong đang dựa cạnh bàn nhìn cậu.
Cảm xúc bị mất đi vừa tìm được quá phức tạp, Lee Jun Seong không muốn rời khỏi Shin Seong Ho dù chỉ là trong nháy mắt, hắn cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy.
Tấm kính mờ của phòng tắm tôn lên cơ thể tuyết trắng lờ mờ, tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ cho nó. Lee Jun Seong nhìn đường cong mờ mịt đã bị ướt đẫm nước, theo trong trí nhớ, dường như hắn có thể miêu tả được vòng eo thon nhỏ của Shin Seong Ho, hắn có thể dễ dàng dùng một tay quấn lấy cái eo thon nhỏ gợi cảm và quyến rũ. Xuống tý nữa là cặp mông tròn trịa...
Quả táo Adam của Lee Jun Seong trượt lên xuống , tiếng báo động trong đầu lập tức vang lên, nhớ lại những lời bẩn thỉu mà Lim Hyun Bin từng mắng mình.
Hắn ta nói rằng hắn sẽ làm những điều bẩn thỉu đó với Shin Seong Ho, sẽ đè Shin Seong Ho ra làm mỗi đêm...
Khi từ ngữ cực kỳ ghê tởm hiện ra trong đầu, hô hấp của Lee Jun Seong đột nhiên ngưng trệ. Những từ mà hắn từng cảm thấy ghê tởm và chán ghét, nay lại trở thành điều khiến hắn thấy hưng phấn.
Mẹ nó.
Lee Jun Seong nhắm mắt lại, thầm chửi rủa.
...
Do vội chạy tới đây nên Lee Jun Seong không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ điện thoại di động và chứng minh thư. Shin Seong Ho bước ra từ phòng tắm rồi tìm đồ trong vali ra cho hắn mặc.
"Đi tắm đi." Shin Seong Ho nói.
Lee Jun Seong nhìn cậu.
Thấy hắn không nhúc nhích, Shin Seong Ho nhướn mắt: "Cậu không định tắm rửa à?"
Lee Jun Seong vẫn đứng bất động nhìn cậu.
Shin Seong Ho nghĩ nghĩ gì đó rồi nói, "Đừng lo, tôi sẽ không chạy khi cậu đang tắm đâu."
Lee Jun Seong nhìn cậu một cái, cầm lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm mà không nói lời nào.
Shin Seong Ho nhìn theo bóng lưng của hắn, rũ mắt suy tư một hồi, lau tóc, treo khăn tắm lên.
Lúc trước trong phòng tắm không có cảm giác được, nhưng bây giờ Shin Seong Ho nhìn Lee Jun Seong trong phòng tắm qua lớp kính mờ, cả người đột nhiên cứng đờ.
Nó vừa mờ ảo vừa rõ ràng, lộ ra một vẻ mơ hồ và gợi cảm.
Cho nên vừa rồi hắn ở bên trong, thứ Lee Jun Seong nhìn thấy một khung cảnh như vậy?
Shin Seong Ho rũ mắt. Có thể vì ngại ngùng nên từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Lee Jun Seong, cậu đã cố tình né tránh những đoạn thân mật đó. Chẳng hạn, kiên quyết không tắm chung với hắn, không mặc quần áo trước mặt hắn, cảm thấy khó chịu khi thay quần áo trước mặt hắn. Tóm lại là cậu rất xấu hổ khi phô bày cơ thể trước mặt hắn.
Mặc dù như lời Lee Jun Seong nói, không biết bọn họ đã tắm chung bao nhiêu lần rồi. Nhưng ít nhất vào thời điểm đó, Shin Seong Ho hoàn toàn ngây thơ.
Trong phòng tắm có tiếng nước, Shin Seong Ho nhìn vào tấm kính và có chút xấu hổ, cậu liền leo lên giường nằm trước.
Căn phòng không lớn, giường và phòng tắm gần nhau nên cậu có thể nghe thấy tiếng nước rất rõ ràng.
Shin Seong Ho nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy, nằm một lúc mới nghĩ đến việc ngày mai dậy gọi điện cho bố mẹ để báo tin bình an.
Dù sao bố mẹ cậu cũng rất chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe, thường đi ngủ sớm và dậy sớm, nên chắc hẳn thời điểm này hai người họ đã nghỉ ngơi rồi.
Shin Seong Ho không khỏi thở dài khi nghĩ đến điều đó, không phải tuần nào cậu và Lee Jun Seong cũng về nhà, nhưng khi đó Shin Seong Ho lại không nhớ nhà như bây giờ.
Bây giờ Lee Jun Seong đột nhiên xuất hiện, như đánh thức tất cả những cảm xúc mà cậu giấu kín trong lòng. Shin Seong Ho đột nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ mình và nhớ Seoul...
Tuy thế giới bên ngoài rộng lớn và thú vị nhưng nó vẫn không ấm áp bằng gia đình của mình.
Cậu không biết bố mẹ cậu có đang trách cậu không...
*
Nhưng chuyện ngoài dự tính của Shin Seong Ho là Lee Jun Seong không hề đề cập gì đến việc quay lại thành phố Seoul. Không biết sao hắn đến được đây, rõ ràng nhà cậu không ai biết...
Shin Seong Ho nghĩ lung tung.
Tiếng nước ở phía sau tiếp tục chảy một hồi lâu, cậu quay đầu nhìn lại. Khi nhìn thấy hình ảnh trong phòng tắm, tim cậu nhảy lên vài nhịp, nhanh chóng quay người lại, khuôn mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ bừng. Shin Seong Ho kéo chăn bông che nửa khuôn mặt.
Những cảm xúc đó bỗng chốc bị Lee Jun Seong khơi dậy.
Khi Lee Jun Seong bước ra khỏi phòng tắm, Shin Seong Ho đã nhắm mắt, hắn lấy khăn tắm của Shin Seong Ho lau những giọt nước trên người mình, treo nó lên cho rồi từ phía sau Shin Seong Ho leo lên giường.
Shin Seong Ho còn chưa chìm vào giấc ngủ, Lee Jun Seong đã ôm lấy cậu từ phía sau, nhiệt độ hừng hực trên người hắn khiến cậu run lên.
"... Sao không mặc quần ngủ?" Shin Seong Ho đã hỏi.
"Không mặc được." Lee Jun Seong nói, "Siết chết tôi rồi."
"..." Shin Seong Ho hiểu ý hắn. Hai người nằm yên lặng một lúc, không ai nói lời nào, Shin Seong Ho cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của Lee Jun Seong, một lúc sau mới nói: "Lee Jun Seong, cậu... cậu lùi lại một chút có được không."
"Không được." Lee Jun Seong trợn mắt nói dối: " Tôi lạnh. "
Shin Seong Ho: "..."
Một lúc sau, Shin Seong Ho không nhịn được nói: "Dịch một tí thôi."
Lee Jun Seong nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên bật cười rồi cũng dịch ra sau.
Shin Seong Ho cũng dịch về phía trước một chút.
Lee Jun Seong vòng tay ôm eo cậu, theo thói quen đặt lên ót cậu một nụ hôn: "Ngủ sớm đi."
*
Sáng hôm sau, Shin Seong Ho tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc, vừa mở mắt ra đã thấy Lee Jun Seong đang nhìn mình.
"Dậy rồi?" Lee Jun Seong hỏi.
Shin Seong Ho dừng lại một lúc, gật đầu, giơ tay lên dụi đôi mắt ngái ngủ.
Lee Jun Seong nắm lấy tay cậu: "Đừng dụi mắt, đau mắt."
Sau đó nhẹ nhàng vuốt mi dưới cho cậu.
Shin Seong Ho nhắm hờ mắt, lông mi khẽ run.
"Hôm nay có muốn ra ngoài chơi không?" Lee Jun Seong hỏi.
Shin Seong Ho mở mắt, nhìn hắn mà không nói gì.
Lee Jun Seong: "Mấy ngày nay cậu làm gì vậy?"
"... Vẽ tranh." Shin Seong Ho cười nói, "Mấy ngày nay tôi kiếm được hơn 500.000 won."
Lee Jun Seong nhướn mày cười, "Bốn ngày kiếm được hơn 500.000 won?"
Shin Seong Ho gật đầu.
"Giỏi vậy sao." Lee Jun Seong nở nụ cười, khen cậu: "Đúng là trưởng thành rồi."
Shin Seong Ho nhìn hắn, nhất thời không hiểu ra câu này là có ý gì.
"Dậy đi." Lee Jun Seong nói: "Đưa tôi đến chỗ cậu vẽ đi, để tôi xem cậu kiếm tiền như thế nào."
*
Sau khi đứng dậy, Shin Seong Ho bảo Lee Jun Seong đánh răng rửa mặt trước đi còn cậu thì gọi điện cho bố mẹ.
Điện thoại được kết nối, giọng nói quen thuộc của mẹ Shin vang lên: "Seong Ho? Có phải là Seong Ho không?"
Shin Seong Ho nghẹn ngào: "Mẹ..."
"Đứa nhỏ này, con thật là, sao giờ mới gọi cho mẹ?" Mẹ Shin liền khóc, "Con nói con muốn đi ra ngoài chơi có phải là bố mẹ không cho con đi đâu, sao lại bỏ nhà đi..."
"Đừng nói chuyện này. Thằng bé mới gọi mà em đã hỏi tội nó rồi." Bố Shin giật lấy điện thoại của mẹ Shin, "Seong Ho, chơi có vui không con?"
Trong lòng Shin Seong Ho chua xót, trong lúc nhất thời cổ họng hơi khô khốc. Cậu nuốt nước miếng, một hồi lâu mới nói: "Bố, con xin lỗi, khiến bố và mẹ lo lắng rồi."
Bố Shin hơi khựng lại, cười nói: "Không sao đâu, con chơi vui là được rồi. Bố biết con tự có chủ ý của mình, chỉ cần con suy nghĩ cẩn thận là được. Chơi mấy ngày cũng được, chỉ cần luôn liên lạc với bố mẹ là được. Nếu không, bố mẹ sẽ lo lắng."
"Vâng, con biết rồi, con sẽ thường xuyên liên lạc với bố mẹ." Shin Seong Ho khịt mũi, "Chờ đã, con sẽ thảo luận với Lee Jun Seong khi nào bọn con trở về."
Bố Shin khựng lại: "Lee Jun Seong tìm con?"
Shin Seong Ho ậm ừ.
Lúc này, Lee Jun Seong mới từ phòng tắm đi ra, mặt còn ướt sũng, đi tới trước mặt Shin Seong Ho.
Shin Seong Ho vừa nhìn hắn với đôi mắt ướt át vừa gọi điện thoại.
Cậu vừa mới ngủ dậy, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng và trên chân chỉ có một đôi dép mùa hè.
Lee Jun Seong đứng ở trước mặt cậu, dùng ngón chân sờ sờ chân cậu, nghe cậu nói chuyện điện thoại.
Mặc hắn tự chơi một lúc xong thì vừa hay Shin Seong Ho cũng cúp điện thoại.
Thấy cậu im lặng cầm điện thoại, Lee Jun Seong đưa tay lên lau khóe mắt cậu: "Đi rửa mặt đi."
"... Ừ." Shin Seong Ho ngẩng đầu, gật đầu rồi để điện thoại vào trong cặp trên cái ghế bên cạnh hắn, lững thững vào nhà tắm.
Vừa hay, điện thoại di động trong túi Lee Jun Seong vang lên, là bố Lee gọi, hắn trực tiếp tắt máy luôn.
Bố Lee liền gọi lại, lần này Lee Jun Seong tắt nguồn luôn. Sau đó, hắn lục cặp của Shin Seong Ho, nhưng hắn không tìm thấy điện thoại di động, mà tìm thấy một xấp nhân dân tệ dày.
Lee Jun Seong tức giận bật cười khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy. Hắn lấp đầy kho bạc nhỏ của Shin Seong Ho, nhưng Shin Seong Ho đã sử dụng nó để bỏ trốn.
Nghĩ đến bản thân lúc đó, Lee Jun Seong liền tự mắng một câu ngu xuẩn. Sau đó tiếp tục tìm điện thoại, vừa tìm được thì thấy bố Lee gọi đến, Lee Jun Seong liền lấy ra bấm tắt nguồn, cất vào túi.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, khi xuống dưới, quầy lễ tân đã đổi thành ông chủ.
Nhìn thấy bọn họ, ông chủ vui vẻ cười: "Có bạn đến à?"
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, Shin Seong Ho có chút xấu hổ, liếc nhìn Lee Jun Seong rồi gật đầu.
Ông chủ lịch sự nói với Lee Jun Seong: "Nhóc đẹp trai, có muốn ăn một bát chè đậu đỏ không, bạn của cháu rất thích đó."
Lee Jun Seong nhìn liền thấy Shin Seong Ho giới thiệu: "Ngon lắm, cậu có muốn ăn thử không?"
"Ừ." Lee Jun Seong bật cười, "Tôi ăn một bát với cậu."
Hắn cầm một bát chè đậu đỏ lên. Theo thói quen đưa lên miệng Shin Seong Ho.
Shin Seong Ho đã quen với việc được hắn chăm sóc nên uống hai ngụm trên tay hắn.
Thấy cậu liếm môi, Lee Jun Seong hỏi: "Ăn nữa không?"
Shin Seong Ho lắc đầu đẩy về phía hắn: "Ăn đi."
Lee Jun Seong cầm bát, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, hắn đặt bát xuống, cảm ơn ông chủ, nói: "Ngon lắm ạ."
"Ừ." Ông chủ mỉm cười, "Dù sao cũng là đặc sản ở đây."
Sau khi chào hỏi vài câu, Lee Jun Seong và Shin Seong Ho sóng vai rời đi.
Ông chủ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, không khỏi thở dài cười một tiếng: "Thật xứng đôi, hai người đi cùng nhau trông rất xứng đôi."
*
Sáng sớm, không khí ở phố cổ rất trong lành, thoang thoảng hương hoa.
Shin Seong Ho đưa Lee Jun Seong đến nhà hàng ngon nhất mà cậu từng đi, ở đó có đủ loại bánh ngọt.
Gần đây Shin Seong Ho thường đến đây ăn sáng, ông chủ coi cậu là khách ruột luôn và luôn đưa cho cậu một hai bữa ăn nhẹ.
Hôm nay vẫn như trước, sau bữa ăn, ông chủ cho hai người một cái bánh đậu xanh. Bánh đậu xanh được làm rất khéo léo, vị ngọt nhẹ, rất ngon.
"Ăn thử đi." Shin Seong Ho cầm một miếng đưa cho Lee Jun Seong.
Lee Jun Seong cúi đầu ăn trên đũa của cậu: "Ừ, không tồi."
Shin Seong Ho thường không ăn nhiều, vì vậy cậu gọi đồ ăn ít hơn. Lần này đi cùng Lee Jun Seong mà Lee Jun Seong lại ăn nhiều nên cậu gọi nhiều món hơn.
Sau khi ăn vài miếng bánh ngọt, Shin Seong Ho uống hết nửa bát súp hoành thánh nhỏ, nhưng những miếng hoành thánh nhỏ trong bát không vơi đi mấy.
Thấy cậu dừng lại, Lee Jun Seong hỏi: "Ăn no chưa?"
"Rồi." Shin Seong Ho gật đầu rồi đẩy cái bát đi.
Lee Jun Seong rất tự nhiên cầm bát cậu lên, ăn nốt mấy cái hoành thánh nhỏ còn lại.
Shin Seong Ho đột nhiên nhận ra rằng khi Lee Jun Seong ở bên cạnh mình, cậu trở nên rất kiêu. Cậu thường không thích xa hoa và lãng phí, mấy hôm nay cậu ăn bao nhiêu thì đặt bấy nhiêu. Nhưng khi có Lee Jun Seong ở đây, bọn họ sẽ gọi tất cả các loại đồ ăn yêu thích của cậu, Shin Seong Ho sẽ ăn một ít thứ này thứ nọ, còn Lee Jun Seong thì ăn nốt phần còn lại.
Dường như đã trở thành một thói quen khắc sâu trong xương, cũng không ai nghĩ rằng có bất kỳ vấn đề gì.
Chỉ có những vị khách ở bàn bên cạnh mới quay sang tò mò nhìn.
Có điều Shin Seong Ho cùng Lee Jun Seong từ lâu đã quen với kiểu chú ý này của người ngoài.
*
Ăn sáng xong, Shin Seong Ho đưa Lee Jun Seong đến chỗ cậu hay vẽ. Lúc này, trên đường dần đông người qua lại.
Trước kia thì khi ra ngoài Shin Seong Ho luôn đeo khẩu trang, ngoại trừ trường hợp cần thiết mới không đeo..
Vì ngoại hình quá nổi bật, cậu đã vướng phải rất nhiều rắc rối rồi. Lần này có Lee Jun Seong ở đây nên cậu không đeo.
Khi đến nơi đó, Shin Seong Ho giới thiệu xung quanh với hắn, tìm vị trí cũ rồi lấy dụng cụ kiếm tiền ra.
Shin Seong Ho phát hiện cậu thực sự rất nghiện kiếm tiền, giờ cậu đang tận hưởng cảm giác tạo ra tiền bằng chính đôi tay của mình.
Lee Jun Seong đang dựa vào gốc cây đối diện nhìn cậu, nhìn cậu nghiêm túc lấy đồ ra rồi sắp đặt từng cái một, hắn thấy có chút buồn cười, nhìn cứ giống như trẻ con chơi đồ hàng ấy.
Khi Lee Jun Seong nhìn thấy ai đó đến gần và hỏi Shin Seong Ho đang làm gì , Shin Seong Ho liền lễ phép giải thích.
Lee Jun Seong ngậm trong miệng một cái lá cây, thấy thế liền híp híp mắt.
Hình như hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này trên gương mặt Shin Seong Ho.
Có điều Lee Jun Seong cũng không có tiến lên quấy rầy cậu.
Thế là mới đó mà Shin Seong Ho đã nhận được đơn đặt hàng đầu tiên trong ngày.
Lee Jun Seong nhìn cậu ngồi trên băng ghế nhỏ, cẩn thận phác thảo từng nét từng nét, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.
Bản phác thảo một nhân vật được hoàn thành trong vòng chưa đầy 20 phút, Shin Seong Ho nhận được 30.000 won. Sau đó cậu nhìn Lee Jun Seong, lắc lắc số tiền trong tay.
Lee Jun Seong mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
Khoảng nửa buổi sáng trôi qua, Shin Seong Ho đã vẽ cho bốn người và thu được 120.000 won. Cậu nghỉ ngơi một lúc rồi đi đến bên cạnh Lee Jun Seong.
"Có mệt không?" Lee Jun Seong vén mái tóc hơi dài qua một bên cho cậu, "Tóc của cậu đã dài ra rồi."
"Ừ." Shin Seong Ho nói, "Không sao, không quá mệt, cậu có thấy chán không?"
"Không chán." Lee Jun Seong cười nói, "Đứng nhìn cậu thì sao có thể chán được." Đang nói chuyện thì có người gọi Shin Seong Ho, cậu nghiêng đầu nhìn thì thấy hai cô gái mua tranh đang đi tới.
Họ đi tới, cẩn thận nhìn Lee Jun Seong rồi nói với Shin Seong Ho, "Chúng tôi đến đây để chào tạm biệt cậu, chúng tôi định đi chỗ khác chơi."
"Ừ." Shin Seong Ho cười nói, "Các cậu chuẩn bị đi đâu?"
" Chúng tôi sẽ đi đến ngọn núi bên cạnh thị trấn cổ, người ta đồn là có một khách sạn lâu đời trên đó." Cô gái nói, "Chúng tôi nghe được một vài truyền thuyết khá thú vị ở đó nên muốn đi thử."
"Truyền thuyết gì?" Shin Seong Ho hỏi.
"Kể về cuộc sống của một cô gái bị giam cầm cả đời ở đó." Cô gái cười nói: "Cậu có thể tìm trên mạng."
"Ừ." Shin Seong Ho cười, "Tôi sẽ xem sau, thượng lộ bình an."
"Ừm, cảm ơn cậu." Cô gái liếc nhìn Lee Jun Seong, ngập ngừng vẫy tay với hắn, sau đó vẫy tay tạm biệt Shin Seong Ho, "Vậy thì chúng tôi đi trước, nếu có duyên sẽ lại gặp cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro