#1
"Đá bóng qua cho tớ."
Đầu óc Shin Seong Ho choáng váng, khi ý thức cậu dần trở lại thì điều đầu tiên cậu nghe thấy là giọng nói của một cậu bé. Cậu đang cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác mở mắt ra thì thấy trước mặt là một quảng trường, xung quanh là tiếng trẻ con nô đùa.
Shin Seong Ho có chút bối rối, không phải mình đã chết rồi à? Đây là đâu? Cậu đang mơ hả?
Trước khi cậu kịp nghĩ gì thêm, Shin Seong Ho đã nhìn thấy một quả bóng bay thẳng về phía mình. Cậu vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nỗi đau vẫn chưa ập tới.
Shin Seong Ho thầm nghĩ quả nhiên là cậu đã chết.
Mặt trời chiếu vào một bên mặt, sưởi ấm làn da của cậu.
Shin Seong Ho lại từ từ mở mắt ra, chỉ thấy từ trong ánh sáng hắt ra từ những kẽ lá, một cậu nhóc đẹp trai đang đứng đó nghiêm nghị dang cánh tay ra.
Một quả bóng lăn dưới chân đứa nhỏ.
"Lee Jun Seong." Đứa nhỏ lạnh nhạt giới thiệu.
Shin Seong Ho choáng váng. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao khung cảnh trước mặt thoạt nhìn lại có vẻ quen thuộc. Bởi vì đây là cảnh đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà cậu đọc trước khi chết, nhân vật chính công trong đó tên là Lee Jun Seong.
Mà cái người đang ngồi xổm dưới đất này...
Là pháo hôi lớn lên cùng Lee Jun Seong hơn mười năm, cùng tên cùng họ với Shin Seong Ho, sớm muộn gì cũng sẽ chết vì bệnh tật.
Chẳng lẽ cậu đã trọng sinh? Đã vậy còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ?
Khi Shin Seong Ho nhận được cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này đã rách nát và thiếu nhiều trang nên không hoàn chỉnh. Nội dung cũng mơ hồ, điều duy nhất rõ ràng là tuyến tình cảm của ba nhân vật.
Sau sự kiện này, nhân vật chính công đã trở thành bạn tốt với pháo hôi trúc mã. Lee Jun Seong cũng rất tự giác làm vệ sĩ cho pháo hôi ốm yếu luôn bị bắt nạt. Hai người cùng nhau lớn lên, như hình với bóng, không thể tách rời.
Nói một cách logic, một tình bạn quý giá và hiếm có như vậy nên tồn tại suốt đời. Nhưng không thắng nổi một cuốn tiểu thuyết đam mỹ tên là"Không thể đánh bại thiên hàng trúc mã".
Số phận đã định sẵn là điều phi lý nhất.
Trong mười mấy năm qua, Lee Jun Seong luôn chăm sóc, cưng chiều cậu pháo hôi này. Điều này khiến trái tim cậu ta rung động, chua xót tương tư người ta. Mà Lee Jun Seong vẫn luôn là một người thấy người đồng tính là né xa ba mét, một thẳng nam sắt thép chính hiệu. (Xin lỗi nhưng mà anh tui ở ngoài cong từ nhỏ kkkk)
Vì vậy, hắn không hề biết tâm ý của pháo hôi.
Nhưng một khi nhân vật chính thụ xuất hiện, thì Lee Jun Seong từ một thẳng nam sắt thép ngay lập tức cong thành một góc vuông. Sau đó, hắn kiên trì theo đuổi nhân vật chính thụ, như thể hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Mà vị pháo hôi này là trúc mã cùng lớn lên với chính công, từ bé đã có mối quan hệ mật thiết với nhân vật chính công. Chính vì vậy, cậu ta đã bị người thân và bạn bè của nhân vật chính thụ hành hạ, ngược đãi. Đến khi sắp chết vì bệnh cậu ta cũng không chờ được Lee Jun Seong ngoảnh đầu nhìn mình, cái kết khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Lúc đó, Shin Seong Ho cảm thấy tiếc cho cậu trúc mã này. Rõ ràng là bảo bối mà Lee Jun Seong nắm trong lòng bàn tay nâng niu, không ai khác có thể chạm vào, rốt cuộc sau khi cậu ta bị bệnh lại không biết, không quan tâm?
Có lẽ vì đây là một cuốn tiểu thuyết, Shin Seong Ho nghĩ. Chỉ cần tác giả muốn liền khiến cuộc đời của một người đàn ông sẽ phải bi thảm cả đời, bất kể logic và hành vi có bất đồng hay không.
Nhưng lần này thì khác, Shin Seong Ho đến đây là nhờ trọng sinh, cậu có một khát khao được sống và sẽ không bao giờ để người khác quyết định cuộc sống của mình.
Ở kiếp trước, bố mẹ của Shin Seong Ho đều không yêu thương cậu, chưa đầy mười tám tuổi thì cậu đã chết vì bệnh. Vì số phận đã cho cậu một cơ hội được trọng sinh, lần này cậu muốn sống một cuộc sống khỏe mạnh, hòa thuận với bố mẹ mới và chăm chỉ học tập sau đó vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, giúp đỡ những người già, người nghèo. Thay cậu nhóc đáng thương này nhìn về tương lai tươi đẹp.
Bây giờ cậu đã biết trước cái kết, nhất định phải cố gắng tránh bi kịch xảy ra. Tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của pháo hôi.
"Tôi tên là Shin Seong Ho." Shin Seong Ho tự giới thiệu với cậu bé trước mặt.
Có lẽ là bởi vì vóc dáng của một con ma ốm nên giọng nói cậu cũng rất mềm mại khiến người ta có cảm giác muốn che chở.
Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: "Seong Ho, về nhà ăn cơm đi. Ba mua cho con món sườn mà con thích nhất đó."
Lúc này mặt trời chói chang, xung quanh rộn rã tiếng cười.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
***
"Điểm đến tiếp theo là đại học Seoul."
Shin Seong Ho vừa ngủ gật được một tý. Sau khi nghe thấy tiếng xe buýt thông báo, lông mi khẽ run lên, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lại nằm mơ, mấy năm nay Shin Seong Ho thường xuyên mơ thấy cảnh cậu và Lee Jun Seong gặp nhau, trong tiềm thức dường như luôn cảnh báo cậu để cậu không lặp lại những sai lầm tương tự.
Shin Seong Ho ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe giảm tốc độ, chậm rãi đi qua gốc cây si trước cổng trường, qua ánh sáng loang lổ giữa bóng cây, cậu nhìn thấy một nam sinh đang đứng ở cổng trường.
Nam sinh này cao và chân dài, ăn mặc giản dị và bảnh bao, lúc này đang cúi đầu nhắn tin, trông như đang đợi ai đó. Trong lúc này, ánh mắt của bao nam sinh và nữ sinh xung quanh đổ dồn về phía hắn, nhưng hắn đều làm ngơ.
Shin Seong Ho gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đẹp trai của Lee Jun Seong đang nhíu mày.
Khi Lee Jun Seong ngẩng đầu lên, điện thoại của Shin Seong Ho rung lên hai lần. Cậu cúi đầu vuốt màn hình khóa, xe mới chậm rãi dừng lại.
[Lee Jun Seong: Xe khởi hành lúc 1:30. Bây giờ đã là 2:00. Tài xế lái xe kiểu gì vậy? ]
[Lee Jun Seong: Tôi muốn khiếu nại! ! ! ]
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu, Lee Jun Seong luôn làm ầm lên, còn Shin Seong Ho thì đã sớm quen với chuyện này
Nhanh thôi có thể gặp nhau rồi, cậu không vội trả lời tin nhắn, chậm rãi xuống xe.
Lúc Shin Seong Ho đang đi về phía Lee Jun Seong, phía sau đột nhiên có người vỗ vai cậu.
Shin Seong Ho quay đầu lại thì nhìn thấy một nam sinh cao lớn với làn da màu lúa mạch.
Đối phương nhìn thấy mặt cậu, không khỏi nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, giải thích chủ ý: "Đàn anh, thật trùng hợp, anh có nhớ em không? Em là Song Jae Hong. Lúc trước khi anh đang ở sân bóng rổ đợi Lee Jun Seong, chúng ta có nói chuyện với nhau. Em ngồi chung một xe buýt với anh, cách đây mấy trạm em mới lên xe, không biết anh có nhìn thấy em không."
Nam sinh kia dừng lại một lúc, Shin Seong Ho gật đầu như một phép lịch sự.
Thật ra cậu không nhìn thấy, cũng chưa từng để ý xung quanh. Huống hồ trên đường đi phần lớn thời gian, cậu chỉ ngồi tán gẫu với Lee Jun Seong, hắn nói muốn đi đón cậu, kêu cậu đi taxi, hỏi cậu tại sao không đưa hắn về nhà cùng và nhiều chuyện nữa. Cho nên cậu không có hơi sức quan tâm mấy chuyện khác.
Khi Song Jae Hong bước vào cổng trường, cậu ta đã chú ý đến Shin Seong Ho.
Không chỉ có cậu ta, Shin Seong Ho cũng là người cả diện mạo và khí chất đều có, là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nổi tiếng của trường, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được, khí chất hiếm thấy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt người khác tới gần.
Nhưng trên thực tế, cậu không phải người đối với ai cũng thờ ơ, vẫn duy trì các mối quan hệ phù hợp với mọi người. Ngoại trừ Lee Jun Seong.
Hầu như mọi đặc điểm trên người Shin Seong Ho đều thu hút Song Jae Hong một cách hoàn hảo. Nếu có thể đi cùng với Shin Seong Ho, Song Jae Hong gần như có thể tưởng tượng được rằng anh sẽ được nở mày nở mặt như thế nào. Chỉ là đối phương luôn có ai đó đi theo, người đó giống như một con chó săn ngăn cản mọi vệ tinh bay quanh người Shin Seong Ho. Cho nên anh chưa bao giờ có cơ hội để xin thông tin liên lạc.
Hôm nay thực sự là một may mắn lớn, vừa ra khỏi khách sạn cậu ta đã gặp được Shin Seong Ho đang đi một mình. Đây là một điều hiếm thấy.
Nhìn thấy Shin Seong Ho gật đầu, hai mắt Song Jae Hong sáng lên, hắn đột nhiên cảm giác được mình dường như có chút sức hấp dẫn, giọng điệu mang theo chút tự tin: "Đàn anh, em biết anh cũng giống như em."
Shin Seong Ho dừng lại, nhìn cậu ta, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu.
"Anh và em, chúng ta giống nhau." Song Jae Hong nói lại lần nữa, giọng điệu rất kiên quyết, trong lời nói đầy ẩn ý: "Đàn anh, tốt hơn hết là không nên dành thời gian cho người không hiểu mình mỗi ngày. Hãy chơi với em, em có thể cho anh gặp những người giống chúng ta. Anh ấy không hiểu anh nhưng em thì hiểu tất cả mọi thứ. "
Nhìn thấy Shin Seong Ho mặt im lặng, Song Jae Hong nghĩ rằng có lẽ cậu đang xúc động, nhưng lại xấu hổ không dám bày tỏ. Nói cho cùng, Shin Seong Ho có tính cách hướng nội, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán, nhưng có chàng trai nào mà lại không muốn tìm người giống mình?
Song Jae Hong có chút tự tin, cầm điện thoại lên lắc lắc: "Thế nào, đàn anh, thêm Kakaotalk không?"
"Chẳng ra gì."
Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu nhưng lãnh đạm vang lên sau lưng.
Shin Seong Ho nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy Lee Jun Seong đang lạnh lùng đứng bên cạnh, giống như tuyên bố chủ quyền, hắn khoác một cánh tay lên vai cậu.
Toàn bộ trường đại học Seoul đều biết rằng hai người họ có quan hệ rất tốt, tốt đến mức gần như không thể tách rời ngoại trừ trong lớp, họ là một cặp anh em tốt nổi tiếng. Không ai có thể chen chân vào.
Nhưng vẫn luôn có người không biết điều, Lee Jun Seong lạnh lùng nhìn Song Jae Hong.
Đương nhiên Song Jae Hong cũng biết chuyện này, thỉnh thoảng anh sẽ cùng Lee Jun Seong chơi bóng, mỗi khi nghỉ giải lao đều có thể nghe thấy đối phương nói không chơi nữa, hắn chuẩn bị đi đón Shin Seong Ho. Có vẻ như chơi chỉ là một công cụ để câu giờ để chờ Shin Seong Ho.
Khi hai người ở cùng nhau thì như cặp song sinh dính liền, cậu ta thấy Lee Jun Seong nóng lòng muốn cho Shin Seong Ho uống nước, chả trách bên ngoài có đủ loại tin đồn.
Nếu Song Jae Hong không cố ý quan sát một lúc và tình cờ nghe thấy Shin Seong Ho giải thích với những người khác rằng họ chỉ là bạn thân của nhau thì cậu ta sẽ nghi ngờ rằng đây là chuyện tình thú của hai người, cố tình thể hiện ra ngoài.
Tuy nhiên, một số người là thẳng nam thực sự rất thoải mái thể hiện mấy chuyện gần gũi thế này ra ngoài, còn những người đồng tính thì luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Song Jae Hong nhìn Lee Jun Seong, mặt không biểu cảm nói: "Hình như không có liên quan gì đến anh, tiền bối Lee."
Lee Jun Seong nhếch mép như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, hỏi ngược lại: "Không liên quan gì đến tôi? Toàn bộ Đại học Seoul đều biết chuyện của Shin Seong Ho là chuyện của tôi, cậu không biết à?"
Song Jae Hong cũng cười: "Cho dù có quan hệ tốt, tiền bối Lee cũng không nên quan tâm đến chuyện tự do kết bạn của tiền bối Shin, đúng không? Dù sao thì dù thân nhau đến mấy, sớm muộn gì cũng phải chia xa."
Sau khi dừng lại một chút, anh liếc nhìn Shin Seong Ho, nói đầy ẩn ý: "Tiền bối Shin sẽ có những người bạn mới và... Người yêu đồng giới của mình."
Ánh mắt Shin Seong Ho hơi lay động, nhìn Lee Jun Seong.
Quả nhiên thấy vẻ mặt hắn ngưng lại, trong mắt hắn hiện lên một tia buồn rầu mà chỉ hắn mới có thể cảm nhận được.
Đối với việc Shin Seong Ho phải yêu đương trong tương lai. Hơn nữa, chắc chắn sẽ thân cận với một người khác, Lee Jun Seong thật sự không nghĩ ra phương pháp giải quyết chuyện này.
"Không phải chuyện của cậu." Lee Jun Seong cười nhẹ, trên mặt lộ ra có phần khinh thường: "Chọn bạn mà chơi. Phong cách vô kỷ luật thường ngày của cậu không xứng làm bạn với Shin Seong Ho."
Nghe hắn nói, Shin Seong Ho đột nhiên nhớ ra cậu đã từng nghe hắn nói những lời này với một thanh niên tên Kang Jung Han.
Xem ra cậu ta thường chơi bóng rổ với Lee Jun Seong, có rất nhiều nam nữ cùng chơi với cậu ta, đời tư rất cậu ta hỗn loạn. Bởi vì trước đây cậu thường nghe đội bóng rổ nhắc đến tên cậu ta, nghe nói là từng có mâu thuẫn với Lee Jun Seong.
Song Jae Hong không thể phản bác những lời này, cậu ta nhìn chằm chằm Lee Jun Seong một lúc lâu. Phải thừa nhận rằng, về phương diện này so với Song Jae Hong thì Lee Jun Seong có áp lực nhất định về chiều cao cũng như khí thế.
Song Jae Hong nuốt nước miếng, quay mặt sang chỗ khác, rồi lại quay sang Shin Seong Ho, nháy mắt với cậu: "Tin em đi đàn anh, cho dù quá khứ của em có như thế nào đi chăng nữa thì hiện tại em tuyệt đối chân thành với anh. Làm bạn với em nhé."
Cậu ta cố ý làm cho lời nói của mình trở nên ám muội, bởi vì cậu ta chắc chắn rằng Lee Jun Seong có thể kiểm soát bản thân khi ở trước mặt Shin Seong Ho.
Chỉ nơi nào không có Shin Seong Ho, hắn sẽ giống như một con chó điên. Cậu ta chỉ mới khoe khoang trước mặt mọi người rằng Shin Seong Ho lớn lên xinh đẹp, eo thon hơn con gái, chân thon và thẳng tắp, hắn liền đấm cậu ta mấy cái.
Chiêu này thật sự phát huy tác dụng, Shin Seong Ho lập tức cảm thấy áp lực không khí xung quanh thấp đi một chút, lực trên vai nặng nề hơn.
Cậu luôn biết Lee Jun Seong có dục vọng chiếm hữu với cậu.
Lee Jun Seong chưa kịp nói gì, Shin Seong Ho đã nhướn mi, điềm nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Chúng ta có sở thích và thú vui khác nhau, vậy bọn tôi đi trước đây."
Sau khi nói xong, cậu chạm vào tay Lee Jun Seong, nhanh chóng kéo hắn đi để tránh cho họ lại xảy ra xung đột.
***
Trên đường trở về ký túc xá, Lee Jun Seong lập tức cầm lấy cặp sách của Shin Seong Ho, quàng qua một bên vai, một tay đặt ở bên hông cậu một cách chiếm hữu.
Hôm nay, Shin Seong Ho mặc một chiếc áo sơ mi bình thường màu trắng, tay áo xắn đến cổ tay, để lộ cánh tay nhẵn nhụi. Cậu có dáng người cao ráo mảnh khảnh, làn da trắng nõn bị ánh nắng chiếu vào nhìn có chút hơi mờ, lộ ra vẻ đẹp có phần ốm yếu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lee Jun Seong, Shin Seong Ho liếc xéo hắn: "Sao vậy?"
Lee Jun Seong nhìn cậu, nói: "Sao cậu lại vội vàng nhận người quen thế? Chỉ cách xa tôi một tý thôi mà đã có người muốn thế chỗ rồi."
Shin Seong Ho dừng lại, lấy chai nước khoáng ở bên cạnh cặp ra, uống hai ngụm, mím đôi môi ướŧ áŧ, nói: "Cậu nghe được bao nhiêu rồi?"
Lee Jun Seong sững người một lúc, sắc mặt không tốt lắm: "Từ lúc cậu ta bảo muốn thêm Kakaotalk, làm bạn với cậu, cậu ta còn nói gì nữa không?"
"Không." Shin Seong Ho vặn nắp chai nói: "Không ai muốn thế chỗ của cậu hết."
Thấy nước trong chai vẫn còn một nửa, Lee Jun Seong hỏi: "Còn uống nữa không?"
Shin Seong Ho nghe liền hiểu, lắc đầu, đưa chai nước cho hắn.
Lee Jun Seong một hơi uống cạn nửa chai nước. Lúc đang vặn nắp chai, Lee Jun Seong nghĩ tới điều gì đó, nhiệt độ trong mắt có chút giảm xuống, hắn cười nửa miệng: "Nếu không muốn thế chỗ của tôi thì cần gì cố ý chạy tới đây kết bạn? "
Mặc dù Lee Jun Seong đã nghe Kang Jung Han nói rằng Song Jae Hong có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, phong cách sống thường ngày vô cùng phóng túng, nhưng hắn không biết tại sao cậu ta không bị cấm cản và cũng không ai quan tâm cậu ta.
Chỉ là Song Jae Hong luôn khi thì cố ý khi thì vô tình hỏi thăm Shin Seong Ho, lời nói đầy quan tâm khiến Lee Jun Seong rất không vui. Hắn không quan tâm đối phương có mục đích gì, hắn chỉ biết hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.
Shin Seong Ho im lặng hai giây, nhìn hắn: "Cậu cũng muốn làm bạn với tôi à."
Lee Jun Seong không hiểu ẩn ý đằng sau lời cậu nói, hắn bật cười, ôm Shin Seong Ho, không biết xấu hổ cúi đầu xuống, mặt sắt kề sát mặt cậu, nói: "Tôi mà giống cậu ta á? Chúng ta đã được định sẵn là bạn thân duy nhất của nhau rồi."
Tính chiếm hữu của Lee Jun Seong đối với cậu ngày càng mạnh theo tuổi tác, Shin Seong Ho đã sớm quen với điều đó từ lâu.
Chỉ tiếc rằng sự độc chiếm này không liên quan gì đến tình yêu.
Mặc dù Shin Seong Ho biết rằng mình nhất định sẽ yêu Lee Jun Seong, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ rất sớm, nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy mất mát. Trong vô số thời điểm Lee Jun Seong đối tốt với cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ nảy ra một ý nghĩ ảo tưởng rằng có thể Lee Jun Seong đối với cậu có chút động lòng. Có lẽ cậu có thể thay đổi quỹ đạo ban đầu của cuốn tiểu thuyết.
Nhưng có lẽ thì vẫn là có lẽ, sinh tồn không phải là dễ dàng. Vì không thể kiềm chế nhịp tim của mình, nên ít nhất cậu có thể kiểm soát hành động của mình và che giấu cảm xúc của mình để Lee Jun Seong không bao giờ phát hiện ra. Khi nửa kia của hắn xuất hiện, cậu sẽ ra đi và không bao giờ dính vào chuyện của họ nữa.
Shin Seong Ho chớp mắt.
"Nhìn xem, tôi vừa rời khỏi cậu là cậu liền bị quấy rầy." Giọng nói của Lee Jun Seong cắt ngang suy nghĩ của Shin Seong Ho, cậu ngẩng đầu, liền nghe thấy yêu cầu của Lee Jun Seong: "Cho nên hai ta không thể tách rời nhau, lần sau không có chuyện một người về một người ở lại nữa, nhất định phải kêu tôi, nhớ chưa? Cậu đi rồi, hôm nay tôi ăn cơm không vô. "
Shin Seong Ho hơi trầm mặc. Trước đây vì tướng mạo tuấn tú mà gây ra không ít chuyện rắc rối, cơ bản là mọi chuyện phiền toái đều nhờ Lee Jun Seong giải quyết giúp cậu. Từ nhỏ tới lớn cậu luôn có Lee Jun Seong chống lưng, số lần hắn vì cậu chỉ một đôi tay thôi thì không thể đếm hết.
Vì vậy từ thời trung học, nhiều bạn học đã nói đùa rằng Lee Jun Seong là vệ sĩ riêng của cậu. Shin Seong Ho đi về phía đông, Lee Jun Seong không bao giờ đi về phía tây. Tạm gác lại tương lai thì Lee Jun Seong thực sự là một người bạn rất, rất tốt.
Shin Seong Ho gật đầu, ậm ừ: "Biết rồi, bây giờ có đói không? Tôi đi cùng cậu đi ăn tối."
"Không, lát nữa hẵng ăn." Lee Jun Seong ôm Shin Seong Ho, cả sáng nay không gặp, bây giờ được ôm cậu hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn đột nhiên cảm thấy có người nói mình chung thủy cũng có lý, cho dù bọn họ là anh em tốt.
Lần này Shin Seong Ho về nhà một mình vì mẹ cậu nói nhớ cậu và muốn làm chút đồ ăn cho cậu. Chuyện xảy ra khi Lee Jun Seong đang ở trên lớp nên cậu nhân cơ hội này về nhà. Từ trước tới nay, họ luôn cùng nhau về nhà.
Hai người họ sống trong cùng một tiểu khu, cha mẹ của họ đã biết nhau từ khi họ còn rất nhỏ, hai gia đình mối quan hệ rất tốt.
Tuy rằng gia đình của Lee Jun Seong rất giàu có, về sau thì càng ngày càng giàu, nhưng coi như hai đứa trẻ có quan hệ tốt, muốn chơi cùng nhau mỗi ngày, cho dù cha mẹ Lee Jun Seong mua bao nhiêu nhà mới, hầu hết thời gian bọn họ vẫn ở nhà cũ..
Lee Jun Seong càng không thèm quan tâm tới nhà mới, ngay cả phòng ốc cũng trống trơn.
Khi hắn còn nhỏ, hắn thậm chí còn nói với bố mẹ rằng tất cả những ngôi nhà mới nên có hai phòng, một phòng dành cho hắn, một phòng dành cho Shin Seong Ho. Đương nhiên, dù sao hai người bọn họ ở chung một gian phòng lớn cũng không sao, đây là điều hắn mong ước.
Vì chuyện này này mà mẹ của Lee Jun Seong thường trêu rằng Lee Jun Seong đã tìm được một cô con dâu nuôi từ bé.
Nhưng mà, Shin Seong Ho tất nhiên là không muốn đi, cho nên Lee Jun Seong vẫn ở nhà cũ.
***
Khi về đến ký túc xá, Shin Seong Ho lấy trong cặp của mình vài hộp bánh quy.
Lee Jun Seong nhìn thoáng qua cũng biết là do mẹ Shin làm. Shin Seong Ho từ nhỏ đã ốm yếu, thường xuyên uống thuốc đắng nên mẹ Shin luôn làm cho cậu một vài món tráng miệng ngon lành để dỗ cậu.
Mẹ Shin phụ trách làm bánh, Lee Jun Seong phụ trách việc dỗ dành.
Lee Jun Seong dựa vào bàn học bên cạnh Shin Seong Ho, nhìn cậu: "Sao dì lại chuẩn bị nhiều như vậy?"
Shin Seong Ho cầm hai hộp đặt lên bàn hai người bạn cùng phòng vẫn chưa về, sau đó đặt hộp bánh cuối cùng lên giá sách, nói: "Cái này cho Kang Jung Han."
Thấy cậu đã sắp xếp xong xuôi, Lee Jun Seong liếc trái nhìn phải, từ phía sau ép Shin Seong Ho, nhốt cậu ở trước bàn học.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Shin Seong Ho, hắn cúi xuống, nghe thấy Lee Jun Seong nói với một nụ cười trầm thấp: "Bọn họ đều có, tôi không có?"
Cằm Lee Jun Seong tựa lên vai cậu, một tay ôm eo cậu, như là uy hiếp, nếu Shin Seong Ho nói không có, nhất định sẽ ôm cậu chặt hơn.
Shin Seong Ho liếc xéo hắn, sau đó lấy ra một hộp quà trong cặp, mở ra: "Mẹ tôi nói rằng mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, vì vậy bà không gói một hộp riêng, mà để chúng ta ăn chung với nhau."
Lee Jun Seong thực sự hài lòng với những gì mà dì đã làm. Vậy đó, hắn và Shin Seong Ho nên thân thiết như vậy, tuy hai mà một.
Lee Jun Seong vui vẻ cầm một cái bánh quy đưa vào miệng Shin Seong Ho, sau đó ném một cái khác vào miệng, cười nói: "Cái gì mà dì chứ, đây là mẹ tôi."
Vừa nói, bàn tay ôm eo Shin Seong Ho đột nhiên siết nhẹ.
Đây là nơi nhạy cảm của Shin Seong Ho, cậu vô thức né sang một bên.
Lee Jun Seong kéo cậu trở về, nói: "Sao cậu lại gầy đi nhiều rồi? Hôm nay không ăn?"
Shin Seong Ho lấy một miếng bánh, nói: "Ăn, tôi dù ăn bao nhiêu cũng không mập lên được, không phải cậu không biết."
Lee Jun Seong sờ sờ bụng cậu, đúng là không béo lên được tý nào, cả ngày bắt cậu ăn uống đầy đủ, nhưng cậu vẫn không có chút thịt nào.
Shin Seong Ho có vóc dáng không dễ phát triển, cho dù nhà họ Lee và Shin đã cho cậu ăn bao nhiêu đồ ăn ngon từ khi cậu còn nhỏ, vòng eo của cậu vẫn rất gầy, Lee Jun Seong chỉ cần dùng một tay thôi là có thể ôm trọn cậu.
Shin Seong Ho muốn bắt lấy tay hắn, nhưng đối phương đã nắm lấy cổ tay cậu, cố ý nắm bàn tay cậu.
"Tay của tôi lớn hơn của cậu." Lee Jun Seong gãi gãi lòng bàn tay cậu rồi nói.
Shin Seong Ho liếc hắn một cái, rút tay ra, đẩy hắn ra một chút: "Nóng quá. Lúc nào đi chơi bóng rổ nhớ mang bánh cho Kang Jung Han."
Vừa nghe đến chơi bóng, Lee Jun Seong liền nhớ tới cảnh tượng khó chịu vừa rồi.
"Dù thân đến đâu, thì sớm muộn gì cũng phải chia xa. Tiền bối Shin sẽ có những người bạn mới và... Người yêu đồng giới của mình." Giọng nói xui xẻo của Song Jae Hong lướt qua tâm trí Lee Jun Seong.
"Không đi." Lee Jun Seong nói: "Hai ngày này cậu không có tiết nên tôi sẽ không đi đâu cả."
Lee Jun Seong nghiêng đầu nhìn về phía Shin Seong Ho, cậu đang cầm một miếng bánh quy trên tay, từ từ cắn, một ít vụn bánh quy còn vương lại trên môi.
Cảm nhân được ánh mắt của hắn, Shin Seong Ho nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Seong Ho." Lee Jun Seong hỏi: "Cậu muốn yêu đương à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro