Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Đưa ra lựa chọn

SeongHo nghe thấy những lời tức giận không dám tin của Han HyunMin, Han HyunMin phẫn nộ bỏ đi, JunSeong chẳng hề có ý định đuổi theo mà vẫn tiếp tục đi tìm SeongHo trong vườn hoa.

SeongHo không có pheromone, dù mũi JunSeong thính cách mấy cũng chẳng thể xác nhận rõ vị trí của SeongHo, lúc này cũng rời đi theo một con đường khác.

SeongHo nào dám thở mạnh, cậu tức tốc rời khỏi hiện trường, vờ như mình chưa từng đặt chân đến đây.

Không bao lâu sau, SeongHo thấy JunSeong đi tới.

Rõ ràng mới chỉ xa nhau chưa tới nửa tiếng, nhưng tâm trạng đã cách biệt trời vực.

SeongHo nhìn lảng sang chỗ khác, không hiểu sao lại hơi ngượng, bèn chuyển qua quan sát những đóa hoa tươi thắm đang nở rộ khoe sắc.

"Hoa này thơm ghê." SeongHo chỉ vào đóa hồng rực lửa, "Cậu muốn ngửi thử không?"

JunSeong đến gần rồi nhăn mặt chê: "Khó ngửi."

Khó ngửi á?

SeongHo ngờ vực ghé đến ngửi thử, hương hoa hồng nồng đượm thế mà JunSeong lại không thích nhỉ.

Cánh hồng yêu kiều tươi tắn, chàng trai với đóa hoa làm nền tạo nên bức tranh đẹp đến hớp hồn, khiến tim JunSeong rung động mãi thôi.

"Pheromone của tôi thơm hơn nó nhiều." JunSeong trầm giọng.

SeongHo: "..."

Mùi hương nồng nàn lan tỏa trong không khí dưới bầu trời đêm, đầu ngón tay SeongHo cũng vương một ít.

Bấy giờ trên người cậu nào còn pheromone của JunSeong nữa, chỉ toàn mùi khác thôi.

JunSeong kéo SeongHo tới gần, nói khẽ: "Nhân lúc chỗ này không ai, cho tôi cắn một cái nhé."

Thông thường thì sau khi nghe JunSeong nói thế, SeongHo sẽ xoay người lại, cúi đầu để JunSeong cắn gáy mình.

Song, bấy giờ SeongHo vẫn đứng im đó không phản ứng.

"Sao vậy?" JunSeong hỏi.

SeongHo lặng thinh, cậu nhìn đóa hoa diễm lệ rồi lại nhìn JunSeong.

Cảnh tượng JunSeong ra mặt cho cậu vẫn còn rõ như in, làn sóng mà viên đá tạo ra trong tim cũng chưa lắng xuống.

Cậu muốn... tiếp xúc thân mật hơn nữa.

"Chỗ này không có máy sưởi, mùa đông đứng bên ngoài bị cắn hơi đau, đổi cách khác được không?" SeongHo ướm lời, "Hoặc vào nhà rồi cắn."

JunSeong sửng sốt, bác bỏ ngay đề nghị vào nhà.

Hắn vốn dĩ đã rất khó được dịp hôn SeongHo, lần nào cũng phải vắt óc tìm lý do chính đáng.

Bây giờ SeongHo chủ động lên tiếng, tất nhiên hắn không thể để vụt mất cơ hội này rồi.

"Thôi, mùa đông vết thương khó lành, tạm đổi cách khác vậy." Nói đoạn, JunSeong đến gần.

Tiếp theo là bờ môi đụng chạm âu yếm, và sức mạnh mà SeongHo quen thuộc.

SeongHo không nhắm mắt như thường ngày, cậu lén lút hé mắt ra khi hôn.

Cách quá gần nên mặt JunSeong trở nên nhòa đi nữa, thứ đang rõ ràng lúc này chỉ còn lại cảm giác trên môi, và cảm xúc trong tim.

Cậu đang rất vui.

*

Từ vườn hoa vào nhà, SeongHo quyết định ngẫm lại thật kỹ.

Cậu không mong đợi lời xin lỗi của Han HyunMin, JunSeong ra mặt giúp đã khiến cậu vui lắm rồi.

Nhưng chẳng biết JunSeong dùng cách nào mà Han HyunMin lại thật sự đến xin lỗi với vẻ mặt sượng sùng.

Nói xong, Han HyunMin rời đi, SeongHo nhìn theo bóng lưng cậu ta, khẽ thở dài.

Thật ra cậu đã không còn gút mắc gì kể từ khi JunSeong ra mặt giúp mình nữa, nhưng có thể thấy JunSeong cho rằng như vậy là chưa đủ.

Chẳng tài nào kìm nén được niềm vui trong lòng, SeongHo về phòng tắm rửa để bình tĩnh lại.

Hỏi: Tình cảm với anh em tốt đã thăng hoa, hễ gặp cậu ấy lại muốn gần gũi, nguyên nhân bởi vì đây là tình cảm bạn bè trong sáng sao?

Bạn bè con khỉ.

Một tâm trạng chưa từng trải bao giờ, SeongHo không ngốc, thật ra cậu khá nhạy về cảm xúc, nếu không vì mọi người xung quanh đều một mực đinh ninh rằng cậu và JunSeong là bạn, từng hành vi tiếp xúc của họ đều rất bình thường, thì có lẽ cậu đã nhận ra sớm hơn rồi.

Nhưng giờ đây, dù mọi người vẫn tiếp tục nhận định cậu và JunSeong là bạn tốt, thì cậu đã hiểu lòng mình.

Một người muốn dụ dỗ bạn hôn mình thì còn anh em cái nỗi gì nữa.

SeongHo mặc quần áo, sấy tóc.

Hơi nước trên tóc bị thổi khô, đầu óc SeongHo cũng dần tỉnh táo lại.

Cậu có thiện cảm với JunSeong, hiện có ba lựa chọn, một là thử theo đuổi, dù thất bại cũng không hối hận; hai là biết hy vọng nhỏ nhoi nên cắt đứt ngay từ đầu, kịp thời lùi bước; ba là che giấu tình cảm, giả vờ xem JunSeong như bạn bè bình thường.

Hơn nữa cậu sẽ gặp rất nhiều chướng ngại, đến từ gia đình JunSeong, và từ bản thân JunSeong.

Với tính cách hễ nhắc tới chuyện tình cảm là tránh xa, JunSeong mà biết cậu có ý đồ với cậu ấy, tình huống tệ nhất có thể sẽ muốn cắt đứt quan hệ với cậu, tình huống tốt nhất là không đáp lại rồi lặng lẽ rời xa cậu, giữ nguyên quan hệ bạn bè.

Vậy thì có vẻ như giữ nguyên hiện trạng là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao cậu chỉ là một Beta không có pheromone, không bao giờ có chuyện rơi vào trạng thái mơ màng làm bậy với Alpha rồi bị đánh dấu.

Từ đầu đến cuối cậu đều tỉnh táo thế đấy.

"Cốc cốc cốc."
Cửa bị gõ vang, giọng JunSeong vang lên bên ngoài.

Sau khi được đồng ý, hắn đẩy cửa phòng SeongHo, chen người vào trong.

JunSeong vén chăn SeongHo lên một cách tự nhiên, nằm cạnh cậu lấy điện thoại ra.

Nhìn chuỗi động tác thành thạo của JunSeong, tâm trạng SeongHo phức tạp vô cùng: "... Sao vậy?"

Thật ra JunSeong chỉ muốn nằm với SeongHo thôi, nhưng đâu thể khai thật được, hắn sợ SeongHo sẽ hoảng sợ bỏ chạy, thế là nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: "Tiếp khách mệt quá, đến tìm cậu chơi game cho khuây khỏa."

SeongHo không nóng lòng quyết định chuyện phức tạp này, thế là cũng gác lại, lấy điện thoại tải game JunSeong giới thiệu.

Đây là game thi đấu, những người cùng tham gia chơi sẽ vượt thật nhiều ải, xem ai hoàn thành trước thì thắng.

SeongHo ít khi chơi game mobile, mà rõ ràng JunSeong là cao thủ nên họ đã có chênh lệch ngay từ đầu.

Ban đầu SeongHo cũng tập trung chơi lắm, nhưng được một lúc thì cậu nhận ra, dù cậu thao tác nhân vật nhanh hay chậm, JunSeong đều luôn giữ khoảng cách nhất định phía trước cậu.

"Cố lên." JunSeong nói với vẻ lười nhác, "Cậu sắp vượt qua tôi rồi, giỏi đấy."

JunSeong cứ nói câu này mãi từ lúc bắt đầu cho tới sắp kết thúc luôn ván này, thấy chiến thắng đã không còn xa nữa, JunSeong vẫn đang huênh hoang: "Cố lên, cậu chỉ cần cố thêm chút nữa thôi là vượt qua tôi để lấy cúp rồi!"

SeongHo: "..."

Nếu người lạ mà làm vậy, rất có thể SeongHo sẽ mặc xác luôn.

Nếu là bạn bè khá thân làm vậy, SeongHo sẽ đùa vài câu với người đó.

Nhưng đây là JunSeong.

JunSeong khác mọi người.

Họ vốn đang nằm trong chăn, SeongHo không biết vì sao mình lại đột nhiên can đảm đến mức giơ chân sang đá lên chân JunSeong, hòng phá rối để JunSeong mắc sai lầm.

Và JunSeong sơ sẩy thật, nhân vật JunSeong điều khiển tạm dừng một lúc, SeongHo tức thì vượt qua, giành chiến thắng một cách thuận lợi.

"Tôi thắng rồi!" SeongHo cười tít mắt.

"... Cậu ngày càng to gan nhỉ, dám phá rối tôi." JunSeong cười nhạt.

Bấy giờ SeongHo mới thấy có lỗi, vừa định rút chân về thì bị JunSeong kẹp lại.

"Không được nhúc nhích, chân cậu lạnh vậy, trong nhà ấm áp lắm mà?" Nói đoạn, JunSeong áp đùi mình lên chân SeongHo để sưởi ấm cho cậu.

Thật ra là vì ban nãy SeongHo mở nước tắm nhiệt độ hơi thấp, mục đích là khiến mình bình tĩnh lại, dẫn đến thân nhiệt lúc này không cao.

SeongHo cảm nhận hơi ấm từ JunSeong, nói nhỏ: "Anh Lee, cậu như túi chườm nóng cỡ to vậy, chỉ là không đủ mềm."

"Đồ vô tình, tôi đang giúp ai hả?" JunSeong lại hùng hồn đòi chơi thêm trận nữa, SeongHo bèn chơi tiếp với hắn.

Hết trận này sang trận khác, trình độ của SeongHo cũng tăng dần, nhưng khi cậu chẳng cần giở chiêu trò quấy phá gì cũng thắng được thì nội tâm lại không mấy kích động nữa.

Sự chú ý của SeongHo tập trung trên chân nhiều hơn, bấy giờ nơi ấy đã được ủ ấm lắm rồi mà JunSeong chưa dời đi, vẫn giữ nguyên tư thế.

Ấm thật.

Hơi lạnh được xua tan hoàn toàn vào đêm nay, ấm áp từ bên ngoài vào trong cơ thể.

SeongHo nhớ đến hôm máy sưởi trong ký túc xá bị hư, cậu thao thức đến tận nửa đêm không ngủ được, cuối cùng bèn bò qua giường JunSeong, được chiếc giường ấy sưởi ấm và ngăn cách hơi lạnh rồi dần chìm vào giấc ngủ an lành.

"Chơi nữa không?" JunSeong hỏi.

SeongHo nhìn JunSeong, hàng mày JunSeong vừa đen lại sắc sảo, sở hữu gương mặt điển trai dễ dàng thu hút bất kỳ người nào, nhưng bản thân cậu ấy lại luôn giữ khoảng cách xa xôi với người khác.

Ấy thế mà giờ đây đôi mắt cậu ấy đang nhìn xuống, giấu đi mọi gai nhọn trên người để tiếp xúc với cậu bằng dáng vẻ dịu dàng và trìu mến nhất.

Cậu đã quyết định được đáp án của ba lựa chọn kia rồi.

"Tôi rất muốn có được một thứ." SeongHo đáp chẳng liên quan gì đến câu hỏi.

"Mua." JunSeong nói, "Mua nhiều một chút, dùng ngấy thì thôi."

"Tiền không mua được, cũng rất khó có được." SeongHo nhìn JunSeong, "Tôi sẽ thành công chứ?"

JunSeong nghĩ bụng chắc là SeongHo đang nói về việc học hoặc thành tựu về lĩnh vực nghiên cứu nào đấy, bởi quả thật không thể mua chúng bằng tiền tài, nhưng hắn cho rằng SeongHo làm được: "Sẽ thành công thôi, có tôi giúp cậu."

"Cậu cũng giúp được tôi sao?" SeongHo dở khóc dở cười, "Cậu không biết tôi đang nói về điều gì mà."

"Sao lại không, ngoài việc không thể sinh con đẻ cái cho cậu, còn chuyện gì tôi không giúp được nữa? Cậu muốn trải nghiệm cảm giác ngồi kiệu tám người khiêng rước vào nhà cũng duyệt luôn." JunSeong nửa đùa nửa thật.

SeongHo không để ý lắm, cậu cười đánh nhẹ lên người JunSeong, thầm quyết định.

Trên đời này có ba thứ không thể giấu giếm: ho khan, nghèo khổ và tình yêu.

Cố gắng làm tròn bổn phận của một người bạn với JunSeong, che giấu cõi lòng mình, có lẽ sẽ thành công trong khoảng thời gian ngắn, nhưng rồi cũng bị lộ thôi.

Thay vì chờ đến ngày bị vạch trần, chi bằng chủ động thử xem.

Biết rõ phía trước đầy chông gai trắc trở, nhưng nếu vì sợ mà không dám thử lần nào thì quá hèn nhát.

Có lẽ cánh cửa trái tim JunSeong đang khép chặt, nhưng cậu vẫn muốn tận mắt nhìn, tận tay gõ lên nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro