Chương 23: Tình cảm thật sự
SeongHo im lặng một lúc, tò mò hỏi: "Thứ đó cũng có dạng nghiêm túc đứng đắn à?"
"Sao lại không, còn là của nhà nước phát hành đấy!" Kim YongHee không nhịn được, liều chết giảng giải, "Thì cũng do công tác khử mùi pheromone gần đây tốt quá, mấy năm trước tỷ lệ sinh thấp kỷ lục, vả lại có nhiều cặp đôi mới cưới mấy năm rồi mà chẳng mang thai, sốt ruột đi kiểm tra mới biết họ chưa lăn giường lần nào, nên Cục Dân số đã cho ra đời video hướng dẫn nè!"
SeongHo thật sự không biết chuyện này, bấy giờ nghe thế vẫn không dám tin lắm.
Cậu nhìn Kim YongHee với vẻ kinh ngạc, không nén được tò mò: "Vậy xem thử?"
Kim YongHee hào hứng lấy điện thoại, và quả nhiên, không bất ngờ chút nào khi nhận được ánh nhìn chết chóc từ JunSeong.
Kim YongHee đã hiểu, tưởng JunSeong cũng giống mình khi trước, sợ SeongHo thấy thứ làm lác mắt, bèn giải thích: "Là hoạt hình 3D, không phải người thật, đứng đắn lắm, tôi đời nào lấy mấy thứ gai mắt ra cho SeongHo xem đâu."
Đây không phải vấn đề hoạt hình hay không.
JunSeong nén sự bực dọc trong lòng, thấy SeongHo đã kéo ghế sang ngồi cạnh bàn của Kim YongHee, hắn bất giác siết chặt cây bút trong tay.
"SeongHo." JunSeong mở miệng, "Qua đây chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
SeongHo không nhúc nhích: "Chờ tôi nửa tiếng."
JunSeong mím môi, nén xúc động muốn kéo SeongHo đi.
Hắn là bạn cùng phòng, là bạn bè, dù có lo trời lo đất đi nữa, nhưng có xen vào được chuyện SeongHo xem video tuyên truyền giáo dục không?
JunSeong cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bài giải mới viết được một nửa của mình.
Không có lý chút nào cả.
Kim YongHee tìm video giáo dục lúc trước mình tải xuống vì thấy thú vị, sau đó phấn khởi mở ra, đang định đặt ở giữa để mình và SeongHo cùng xem thì chợt bị vỗ một cái lên lưng.
Kim YongHee ngẩng đầu nhìn, JunSeong đang xách một cái ghế.
JunSeong: "Nhích qua chút, chừa chỗ cho tôi."
Kim YongHee: "?"
Kim YongHee như bị sét đánh!
JunSeong là ai, là cây vạn tuế vạn năm không nở hoa, bảo cậu ta tin chuyện tảng đá sinh con được cũng không thể ngờ JunSeong sẽ cùng cậu ta xem video giáo dục này.
Người như thế mà đột nhiên thông suốt rồi sao!
Ngạc nhiên chưa, cậu ta cũng có ngày được cùng xem loại phim này với JunSeong!
Kim YongHee nhích sang bên cạnh chừa chỗ.
JunSeong ngồi vào giữa chẳng hề khách sáo chút nào, dùng cơ thể mình ngăn cách SeongHo và Kim YongHee.
Video bắt đầu chạy, SeongHo nghiêm túc quan sát.
Trước đó Kim YongHee không nói ngoa, video này thật sự vô cùng đứng đắn, hai nhân vật chính phim 3D vừa cười lộ ra tám cái răng, vừa làm mẫu.
SeongHo chăm chú xem với thái độ học hỏi, Beta không có pheromone, họ có ít nhu cầu về phương diện đó hơn Alpha và Omega, SeongHo cũng không ngoại lệ, thế nên xem mà chẳng nghĩ ngợi lung tung gì cả.
Kim YongHee thì dần nhập tâm.
Không ai chú ý rằng, ngay từ đầu tầm mắt JunSeong đã không đặt trên màn hình điện thoại.
Ban đầu mắt hắn không có tiêu điểm, sau đó dần dà lại vô thức chuyển sang SeongHo.
SeongHo ngồi bó gối xem, quần của cậu bị nhấc lên bởi động tác này, để lộ mắt cá chân trắng nõn.
Dấu tay xanh tím trên đó nhạt đi nhiều, nhưng vẫn còn vài chỗ khá đậm, xem kỹ vẫn sẽ nhìn ra hình dáng.
JunSeong còn nhớ cảm giác khi chạm vào nơi ấy, thon nhỏ, chỉ cần một bàn tay là bao trọn.
... Rất hợp với hắn.
Giọng nữ máy móc đọc thuộc lòng những câu từ không cảm xúc, giảng giải cho người xem hiểu về những kiến thức tình dục: "... Nắm lấy mắt cá chân còn lại, tách rộng ra hai bên, có thể khiến đối phương cảm nhận được sức mạnh của mình, mang đến sự chèn ép, kích thích pheromone tản ra..."
Bản thân JunSeong cũng chẳng ý thức được rằng, mình đã bắt đầu làm theo những câu nói máy móc khôi hài này.
... Nếu đêm đó trong phòng bệnh, hắn không chỉ đơn giản cầm mắt cá chân của SeongHo, mà còn làm những động tác khác, thì sẽ thế nào nhỉ?
Dường như quay trở lại căn phòng trắng toát nồng mùi thuốc sát trùng nọ, hắn túm lấy mắt cá chân SeongHo.
Chăn đang ở bên cạnh, hắn không đặt chân SeongHo vào lại như trước mà chầm chậm nâng lên, dang rộng nó ra.
SeongHo trên giường dường như phát ra vài tiếng rên khó chịu, như sợi lông vũ cọ nhẹ vào tim JunSeong, ngứa ngáy làm sao.
SeongHo choàng tỉnh, đôi mắt long lanh nhìn hắn trong im lặng, như đang lên án hành vi của hắn, lại như đang dung túng cho nó.
Nhịp tim JunSeong trở nên dồn dập, hắn không buông tay mà còn tiếp tục động tác, điều chỉnh tư thế của SeongHo.
Dần dà, hắn đã có thể chen vào giữa hai chân cậu.
"Rầm!"
Tiếng ghế dộng mạnh xuống đất tác động thẳng vào màng nhĩ.
Trí tưởng tượng của JunSeong bị ép quay về, cảnh vật mà hắn tưởng tượng ra cũng biến mất ngay lập tức, không còn dấu vết.
Kim YongHee hối hả chạy vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa khóa trái.
SeongHo điềm tĩnh tiếp nhận sự thật mất đi một người xem cùng, cậu vươn vai với vẻ lười nhác, tạm dừng video.
Thật ra xem tới đây cũng đại khái rồi, chuyện cần hiểu cũng đã hiểu vào đầu video, đoạn phía sau không phải nội dung giảng dạy của giáo viên lớp Mười một nữa.
SeongHo xoa cổ, nhìn JunSeong vẫn còn ngồi cạnh mình, sau đó ngạc nhiên phát hiện từ đầu đến giờ, JunSeong vẫn giữ nguyên một tư thế không hề thay đổi.
Ghê gớm thật đấy.
SeongHo nhìn JunSeong đang trưng bộ mặt vô cảm: "Tôi còn tưởng chỉ có mình không hứng thú, không ngờ cậu cũng... ơ."
Vô tình nhìn thấy vật dữ tợn nào đó, SeongHo im bặt.
Thôi được, cậu hiểu lầm rồi, hai Alpha trong phòng ký túc xá này đều bình thường, cậu mới là kẻ khác người.
"Cậu xử lý đi, tôi tránh một lúc." Nói đoạn, SeongHo đứng lên, nào ngờ JunSeong đã bật dậy trước cậu.
"Cậu..." Giọng JunSeong như đang kìm nén, "Cậu ở đây, tôi ra ngoài."
Dứt lời, không chờ SeongHo đồng ý, JunSeong đã với lấy áo khoác, mở cửa bước ra, sau đó đóng cửa lại.
Cửa sổ ngoài hành lang ký túc xá đang mở, gió đêm lạnh lẽo ùa vào xua tan hơi nóng từ đầu xuống chân.
JunSeong đi ra trước cửa sổ, kéo dây kéo áo khoác xuống, mượn gió để đầu óc tỉnh táo hơn.
SeongHo tưởng hắn có phản ứng vì xem đoạn video buồn cười kia.
Nhưng không phải.
Chỉ mỗi hắn biết, hắn còn chẳng liếc mắt đến nữa là.
Dù gạt được người khác, nhưng hắn đã không tài nào gạt được bản thân nữa.
Ngay từ đầu hắn chỉ nhìn một người, cũng chỉ có phản ứng vì người nọ.
Năng lực kiểm soát mà trước đây hắn luôn tự hào bấy giờ lại trở nên yếu ớt đến lạ.
Có quan niệm nào đó đang tan vỡ, bức tường cao chót vót đổ ập xuống, để lộ thế giới thực bên trong.
JunSeong hít sâu, xoa ấn đường trước cơn gió rét buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro