Chương 2: Nhập học
Ngoài giờ học, lớp nhốn nháo ầm ĩ, bỗng lớp phó học tập gầy tong teo chạy vọt vào với vẻ mặt kinh ngạc, chiếc kính cận trượt hẳn xuống mũi. Cậu ta vội vã đeo lại kính, thông báo một tin động trời cho các bạn lớp mình: "Học sinh mới, lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới!"
Lớp học càng thêm ồn ào hẳn vì thông tin này, có người hỏi: "Alpha hay omega?"
"Là beta!" Lớp phó học tập hô to.
"Xì..." Bầu không khí đang cao trào trong lớp bỗng chốc xìu xuống, "Nghe nói lớp A5 có một người đẹp omega mới chuyển tới, đó mới gọi là thú vị".
"Nhưng...nhưng..." Lớp phó học tập nói lắp cả buổi trời, cuối cùng cũng thốt ra nửa câu tiếp theo, "Nhưng cậu beta mới chuyển đến đã giành hạng nhất đợt thi tháng lần này đó!"
Mọi người: "..."
Mọi người: "???"
Không phải chứ, chẳng phải nhất khối luôn là...
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi ở góc cuối lớp.
Người nọ có thân hình dong dỏng cao, chân dài, bàn học gần như không đủ chỗ cho đôi chân dài đó. Hắn dựa lên lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, sườn mặt nghiêng trông hoàn hảo biết nhường nào.
Cảm nhận được tầm mắt xung quanh, hắn mở mắt, ngẩng đầu, nhìn lướt qua với vẻ lạnh lùng.
Mọi người tức tốc thu hồi tầm mắt, vây quanh lớp phó học tập, hạ giọng hóng hớp: "Sao như vậy được, cậu có nhìn nhầm không?" "Nếu còn giỏi hơn cả anh Lee, thế chẳng lẽ cũng phải gọi cậu ta là bố?"
Lớp phó học tập cầm cuộn băng keo đi lên bục giảng, đoạn lấy thêm một tờ giấy trong túi, dùng băng keo dán tờ giấy nọ lên bảng đen.
Bảng xếp hạng!
Mắt mọi người sáng rỡ, xúm vào xem.
Thánh học JunSeong tiếng tăm lừng lẫy mà họ quen biết bấy giờ đang đứng hạng hai khối, tên một người khác nằm chễm chệ trên vị trí hạng nhất với ưu thế chỉ hơn một điểm.
Shin SeongHo.
Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Chuông vào tiết vang lên, lớp học đang ầm ĩ dần yên tĩnh trở lại, mọi người cùng đợi thầy Ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp đến.
Thầy chủ nhiệm vào lớp đúng giờ, sau lưng ông có thêm một người.
Đây chính là người hạng nhất khối đã đẩy Lee JunSeong tuột hạng đó sao?
Mọi người nghiễn cổ hóng hớt, chờ được diện kiến mặt mũi người nọ. Họ chỉ đơn giản là tò mò về dáng vể của người nọ thôi, chứ không để tâm đến nhan sắc cho lắm.
Có câu nói rất đúng, mặt mũi nhân tài thế nào không quan trọng, dù có giống con tinh tinh chăng nữa thì cũng là bố thôi.
Không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, thế nên khoảnh khắc trông thấy người nọ, cả lớp im ắng một cách khác thường, sau đó nhốn nháo hẳn lên.
SeongHo đứng trên bục, nghe thấy hai alpha to cao ngồi hàng đầu đang lén lút thảo luận với nhau:
"Sao gọi bố được đây, tôi là fan mẹ! Mẹ yêu con."
"Mốc xì, cậu đẻ đâu ra đứa con trai đẹp vậy hả".
SeongHo: "..."
Mấy lời thì thầm của họ thật sự rất lớn.
"Nào, trật tự, trật tự!" Thầy chủ nhiệm gõ lên bàn giáo viên, cười vui vẻ nói "Lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến, xem ra mọi người đều chào đón nhỉ. Bạn mới giỏi lắm, nhất khối trong cuộc thi lần này đấy".
SeongHo tự giới thiệu về mình, thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Lúc trước hỏi em, em nói thích ngồi chỗ phía sau, vậy em cứ ngồi..." Thầy chủ nhiệm dơ tay chỉ "Em cứ ngồi phia trước bạn JunSeong đi, thành tích của hai em đều tốt, có thể giúp đỡ nhau trong học tập".
Các bạn trong lớp đồng loạt hít sâu một cái, lần nữa đồng loạt nhìn về góc cuối cùng.
...Giúp đỡ nhau học tập á, hay đánh cho bạn học mới nhừ tử ngay tại chỗ?
Trước ánh mắt xót thương của các bạn trong lớp, SeongHo đi đến chỗ ngồi mới, ngồi xuống, bắt đầu tiết học đầu tiên.
Tan tiết, thầy chủ nhiệm dời đi, SeongHo ngay lập tức được các bạn đon đả vây quanh.
Trước đây SeongHo cũng thường được bạn bè xúm lại như thế, nhưng lần này, những lời hỏi han ân cần mà cậu nghe lại khác hẳn lúc trước.
"Chào cậu, cậu có học taekwondo không?"
SeongHo: "...Không"
"Vậy cậu có biết boxing không?"
SeongHo: "...Cũng không."
"Trời ơi, vậy cậu phải chạy nhanh vào, thế cậu có chạy nhanh không?"
SeongHo: "..."
Hoàn cảnh sinh tồn của cậu khó khăn đến thế sao, cậu vào đây học chứ đâu phải vào tham gia show sống còn?
Ánh mắt những bạn xung quanh chan chữa sự chân thành và xót thương, khiến SeongHo cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa.
Cậu bạn đang nói đột nhiên im bặt, quay đầu lại như cảm nhận được điều gì.
Không biết từ khi nào, JunSeong vốn đã ra khỏi lớp bấy giờ quay về và đang đứng ngay sau lưng cậu ta, do vóc dáng cao nên hắn phải cụp mắt xuống để nhìn họ, phối hợp với khuôn mặt sắc bén lờ mờ tạo nên một luồng sát khí.
"Ầm ĩ cái gì?" JunSeong hỏi giọng lạnh lùng.
Những bạn vây quanh SeongHo giải tán ngay tắp lự, bốn phía trống rỗng, SeongHo trực tiếp rơi vào tầm mắt của JunSeong.
JunSeong vẫn hơn nhíu mày, hắn quan sát SeongHo một lúc rồi rời đi, im lặng ngồi về chỗ mình.
Chuông vào tiết lại vang, hiếm khi SeongHo ngẩn người trong giờ học.
Cậu đã hỏi thăm rồi, từ khi đặt chân vào trường này đến nay, Lee JunSeong luôn đứng nhất khối, chưa bao giờ bị tuột hạng. Ý thức lãnh địa của alpha rất mạnh, JunSeong ngồi trên vị trí này lâu thế, e là đã xem thứ hạng này như một lãnh địa của mình. Nay hạng nhất bị cậu cướp mất, nếu bảo ấn tượng đầu tiên của JunSeong về cậu khá tốt thì đúng là đi ngược với bản tính của sinh vật.
Cậu không cố ý thi điểm thấp cũng để xem thử chênh lệch năng lực của hai người, không ngờ quả thật chỉ thắng với vỏn vẹn một điểm.
...Một alpha có ấn tượng không tốt về cậu như vậy, cậu nên giữ khoảng cách thì hay hơn.
*
Tan học, SeongHo làm xong bài tập ngày hôm nay trên lớp, bấy giờ mới dọn dẹp sách vở ra ngoài.
Cậu đã tra trước tuyến đường, từ trường về nhà cần nửa tiếng, dù sao cậu cũng không vội về, muộn chút cũng chẳng sao.
Người trong trường đã trở nên thưa thớt, không còn cảm giác đông nghẹt chen chúc nữa, chỉ có vài nhân viên trong trường hoặc học sinh ở lại chơi bóng.
SeongHo bước rất chậm, ra đến cổng, rẽ vào một con hẻm nhỏ theo hướng dẫn chỉ đường.
SeongHo đi tiếp, rẽ thêm một lần nữa, nhìn thấy có vài người đang ngồi xổm trong đó hút thuốc. Người thì khoác áo đồng phục trên vai, kẻ thì buộc quanh eo, trông chẳng tử tế chút nào.
Nghe tiếng động, đám người nó ngước đầu nhìn sang, sau khi thấy rõ mặt SeongHo, một kẻ trong đấy huýt sáo.
Cậu từng gặp kẻ vừa huýt sáo, là chàng trai đầu đinh bị JunSeong nắm đầu đánh trong nhà vệ sinh mà không có chút sức lực phản kháng nào vào hôm đi thi.
"Nghe nói có beta xinh đẹp mới chuyển tới, là cậu à?" Ánh mắt chàng trai đầu đinh như muốn 'liếm láp' khắp cả người SeongHo, nhếch một bên mép trông cực kỳ hư hỏng, "Gặp nhau là duyên, cậu thấy đúng chứ?"
SeongHo không đáp, cậu lặng lẽ đút tay vào túi, cầm bình xịt hơi cay bên trong.
Mẹ kế nói cậu chỉ là một beta thôi, không gặp phiền phức gì đâu, nhưng bản thân cậu cũng rõ, những phiền phức mà cậu có thể gặp phải sẽ rất nhiều, thế nên đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
Chỉ vài người, cậu đối phó được.
"Đừng căng thẳng, bọn này không làm gì cậu đâu." Mấy người đang ngồi xổm bỗng đứng dậy, khóe môi vẫn giữ nụ cười xấu xa, họ đánh giá SeongHo, khen ngợi, "Beta tốt đấy, bọn này thích chơi với beta."
Có ý đồ với một omega, nhỡ không kiểm soát được đánh dấu omega đó, dù chỉ đánh dấu tạm thời cũng phải chịu hình phạt rất nặng.
Nhưng beta thì khác, beta không bị đánh dấu, có cắn lên gáy beta, truyền lượng lớn pheromone vào trong cũng không thể đánh dấu được họ, hoặc để lại mùi pheromone của mình đi chăng nữa, nó cũng sẽ tan biến trong một thời gian ngắn.Cho dù người đó có báo cảnh sát, không có vết thương thực tế, chỉ dựa vào chỗ da bị cắn trầy thì chưa đủ để khiến kẻ kia chịu hình phạt nặng nề, quả là hoàn hảo.
"Mấy anh đây biết yêu chiều lắm, cậu theo bọn này sẽ không thiệt thòi đâu." Đám lưu manh lại huýt sáo, họ nhìn chòng chọc vào cần cổ thon thả, bờ vai thon gọn, đã bắt đầu tưởng tượng xem nên dùng bàn tay nào để bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, làm thế nào để truyền pheromone của mình vào.
Đám lưu manh áp sát tới, SeongHo nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng, suy nghĩ xem đâu là thời cơ ra tay tốt nhất, thì chợt thấy họ đứng sững lại, vẻ mặt sượng cứng.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên sau lưng, SeongHo quay đầu, nhìn thấy người lẽ ra không nên ở đây.
JunSeong mặc đồ chơi bóng, tóc mai trước trán còn ướt, đường cong cơ bắp trên cánh tay đang cầm lái của hắn hiện lên vô cùng rõ rệt.
"Anh...Anh Lee! Hôm nay anh về nhà à?" Chàng trai đầu đinh ngắc ngứ hỏi thăm: "Giờ này đúng lúc ghê, vừa hay về ăn cơm luôn hahaha."
Chàng trai đầu đinh ra hiệu, những người khác chầm chậm dựa sát tường đứng nghiêm, chừa ra một con đường lớn rộng rãi cho JunSeong, chờ hắn rời đi.
Để phòng hờ SeongHo nhân cơ hôi bỏ chạy, chúng còn cố ý để hai người đứng bên cạnh SeongHo. Trừ khi JunSeong dẫn SeongHo rời đi, không thì SeongHo có mọc cánh cũng khó thoát.
Nhưng sao JunSeong lại cứu SeongHo được cơ chứ, ngôi vị hạng nhất của hắn bị SeongHo cướp, e là bản thân hắn cũng muốn dạy cho SeongHo một bài học kia kìa, hoặc mong chúng sẽ xuống tay ác độc một chút.
SeongHo cũng nghĩ thế, nên lúc thấy JunSeong giẫm bàn đạp đi tiếp, trong lòng cậu chẳng có chút cảm xúc gì cả.
JunSeong đi ngang đám người họ, lần nữa dừng lại ở chỗ cách SeongHo chừng một mét.
JunSeong nhíu mày quay đầu, nhìn chằm chằm SeongHo trong một thoáng, cứ như đang thắc mắc tại sao SeongHo không đi theo mình, sau đó nói ngắn gọn: "Đi."
SeongHo sững sờ: "...?"
"À không, ý anh Lee là sao?" Chàng trai đầu đinh tức khắc hô lên, "Cậu ta là của bọn này...bọn em trả thù trút giận giúp anh, anh còn muốn dẫn cậu ta đi thì không hay lắm nhỉ?"
"Trả thù giúp tao?" Như nghe thấy chuyện hài thế kỷ, JunSeong hạ giọng cười châm chọc, đanh mặt, "Đối thủ của tao, cần bọn bây giải quyết giúp tao?"
"À, không phải..." Chàng trai đầu đinh nhận thấy tình thế không ổn, muốn giải thích, nhưng JunSeong không hề nghe lời giải thích của cậu ta.
Pheromone hoang dại lần nữa vồ tới, SeongHo không ngửi được mùi pheromone, nhưng cậu nhìn thấy đám người kia bụm chặt mũi tháo chạy thục mạng.
Xung quanh yên ắng trở lại, chỉ còn cậu và JunSeong.
"Cảm..."
Chưa nói hết hai chữ cảm ơn, JunSeong đã nhấc chân giẫm bàn đạp bỏ đi với vẻ mặt hờ hững, dường như không hề có ý định nói chuyện với cậu.
SeongHo: "..."
Vậy để mai trước khi vào học thì cảm ơn JunSeong vậy.
SeongHo đi tiếp, con hẻm này ngoằn nghèo hơn cậu nghĩ, cậu cần cảnh giác mọi lúc mọi nơi, xem phía trước có còn kẻ xấu rắc tâm hại người nữa không.
SeongHo rẽ sang, không có ai ngoài JunSeong hẳn đã mất hút bấy giờ đang đậu giữa đường, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại.
Chờ SeongHo tới gần, dường như vừa trò chuyện xong, JunSeong lại nhét điện thoại về, một lần nữa đạp xe rời khỏi.
Lần đầu tiên, SeongHo tưởng là trùng hợp, nhưng vào lần thứ ba vừa rẽ ngoặt nhìn thấy JunSeong, cuối cùng cậu cũng đã hiểu.
...Chẳng lẽ JunSeong cố ý chờ cậu, đưa cậu rời khỏi con hẻm này?
SeongHo ngẫm nghĩ, thế là không đi tiếp nữa, cậu lấy quyển vở Toán trong cặp ra, đứng tại chỗ xem.
Không bao lâu sau, SeongHo nghe thấy tiếng xe đạp lăn bánh, ngay sau đó, JunSeong quay lại chỗ mà cậu nhìn thấy.
Thấy rõ cảnh trước mặt, JunSeong cố gắng lắm nhưng không nhịn được, đanh mặt mắng: "Cậu điên à? Đang đi đường mà ôn bài cái gì?"
Với tính cách của JunSeong, có thể hắn sẽ còn châm chọc thêm vài câu, bảo rằng có cố gắng bao nhiêu thì kết quả thi cũng chẳng tốt thêm đâu. Nhưng nghĩ tới chuyện điểm thi của SeongHo còn cao hơn mình, JunSeong đành xụ mặt nén xuống.
Chẳng lẽ chính vì vậy nên cậu ta mới thi được điểm cao?
"Tự dưng tôi nhớ ra một đề giải." SeongHo ung dung gấp vở để vào cặp, mặt mày ôn hòa, "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Cậu này, cậu làm rơi gì ở đây sao, tôi tìm giúp cậu nhé?"
JunSeong có cảm giác mình vừa vung nắm đấm lên bông gòn, nổi giận thì không được, mà không nổi giận thì ấm ức, thế là giở thái độ: "Để tôi tự tìm."
Dứt lời, JunSeong không cho SeongHo nói thêm câu nào đã quay đầu xe đạp đi một mạch.
SeongHo men theo con hẻm, lần này không còn thấy JunSeong nữa. Cho tới khi hoàn toàn ra khỏi hẻm rồi, cậu mới thấy JunSeong đang đậu xe dưới gốc cây cách đó mười mấy mét, bấy giờ đang cầm điện thoại chơi game.
Thính giác của alpha rất nhạy bén, SeongHo còn cố ý đi mạnh, quả nhiên cậu thấy JunSeong nhét điện thoại vào túi, giẫm bàn đạp, lần này hắn thật sự đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro