Chap 24: Con đường cao học không lối về
Bí thư Dong Woon tiếp tục đưa cơm cho Seobie thêm hai lần nữa, Seobie vẫn im lặng không nói gì. Mặc dù ngày nào đồ ăn của cậu cũng chất lượng hơn người khác, nhưng cậu vẫn thực sự muốn hét to lên với bầu trời xanh là "Thứ tôi cần không phải cơm, mà là sự yên tĩnh". Được rồi, anh họ Dong Woon này so với anh đầu bếp chỉ có hơn chứ không có kém. Cậu muốn dò hỏi vì sao anh ta lại đến đây, anh ta cũng chẳng la hét mà hoàn toàn giả câm giả điếc, còn luôn luôn biểu hiện bộ dạng kinh hãi, giống như là Seobie cậu sẽ ăn anh ta sạch sẽ hay sao ý. Nhưng mà cuối cùng cậu đã nhận ra một điều, kiếp trước cậu khẳng định là gây ra một tội lỗi vô cùng to lớn, không thể tha thứ được với gia tộc anh em nhà họ Son này, và bây giờ hai người cùng đến đây hợp sức trả thù cậu. Hơn nữa còn làm cho cậu tự biết khó mà lui, nếu không thề không bỏ qua. Haizz, thật là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo o[╯□╰]o.
Khi đã hiểu ra vấn đề, Yoseob quyết định phải phá hỏng kế hoạch của hai người này bằng mọi giá, nơi này không cần chị thì còn đầy nơi khác cần chị, không thiếu chỗ nhé. Hiện giờ, tất cả anh chị em trong công ty này đều ghét cậu mất rồi, chẳng nói đâu xa, ngay cả anh chị em trong bộ phận nhân sự cũng không thèm để ý đến cậu nữa. Mỗi ngày cậu đều ngồi ở bàn làm việc lướt web miễn phí đến mức nhàm chán, chơi hết trò này đến trò khác rồi cũng thấy không có ý nghĩa, điện, tốn điện, tốn nước và mọi thứ đều thấy tốn kém lãng phí, trong lòng cậu cũng thấy bất an. Vua Sejong không phải luôn ủng hộ tất cả mọi người phải biết tiết kiệm sao?
Nghĩ vậy, Yoseob lại lặng yên không một tiếng động đứng dậy, cho tất cả mọi thứ trên bàn của mình vào túi. Trước khi rời đi, trong lòng cậu lẩm nhẩm đọc một bài thơ hay: "Nhẹ nhàng ta rời đi, ta giữ im lặng đến cùng. Ta để ý đến túi quần, cẩn thận không để lộ bác Mao ra ngoài".
Giờ phút này Yoseob cảm thấy vô cùng đau khổ, bởi vì cậu đã tình nguyện làm việc nhiều ngày như vậy nhưng không nhận lại một chút thông báo gì về tiền lương. À nhưng chẳng phải tiền lương tháng này phải là bù vào trả tiền cho chiếc điện thoại mới của cậu sao? Điều cậu tiếc hơn nữa là tiền lương những tháng sau này của cậu .... cũng thế T______T.
Cậu đã muốn từ bỏ, thật sự muốn từ bỏ, nhưng còn có một tòa núi cao sừng sững ngay trước mắt cậu. Yong-Jun-Hyung, phải, anh ấy có đồng ý cho cậu đi không??? Không thể đoán được, anh nuôi của cậu có phải là người dễ đối phó đâu cơ chứ.
Seobie hốt hoảng vào thang máy, rất nhanh đã lên tới tầng 28. Ra khỏi thang máy, cậu đi vài bước, bỗng nhìn thấy Jiyoon cùng Bí thư Dong Woon, hai người này đang nói chuyện với nhau về điều gì đó. Rồi sau đó họ quay sang nhìn Yoseob, bí thư Dong Woon có vẻ không được tự nhiên, mặt còn hơi hơi nóng lên nhưng Jiyoon thì lại vô cùng nhiệt tình, có ý tốt kéo tay cậu, hỏi: "Seobie, tới gặp cậu phải không?"
Cậu? Ôi trời, người này đúng là có trí nhớ siêu phàm, ngay cả chính cậu còn quên mất chuyện này rồi =..=
Seobie có chút xấu hổ, đáp: "Vâng ạ."
Bí thư Dong Woon ngây ngẩn cả người. Ở tầng 28 này hình như làm gì có ai có số tuổi phù hợp để làm cậu của cậu ấy.
Trong lòng Jiyoon cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn cẩn thận và biểu hiện nhiệt tình, lập tức giải thích nghi hoặc cho bí thư Dong Woon: "À, bí thư Dong Woon này, anh còn không biết sao? Kỳ thật Seobie chính là cháu trai của tổng giám đốc chúng ta đấy."
Bí thư Dong Woon đứng hình toàn tập, điều này không thể tin được. Thấy vậy, Jiyoon lại một lần nữa cho người ta thấy sự kiên nhẫn hơn người của mình: "Anh cũng thấy điều này không thể tin nổi phải không? Kỳ thật thì ngay từ đâu tôi cũng không tin đâu, nhưng Seobie lại nói với tôi là bà ngoại của cậu ấy lúc sinh ra tổng giám đốc đã rất lớn tuổi rồi."
Bí thư Dong Woon nghe xong chỉ cảm thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bọn họ đi theo tổng giám đốc suốt từ bên Mỹ tới giờ, nên chuyện gia đình của anh ấy, anh tất nhiên anh cũng hiểu biết không ít. Tổng giám đốc rõ ràng là con một mà, sao có chuyện từ trên trời rơi xuống một cậu cháu trai vậy? Trời ạ, đầu anh hiện giờ rối tinh rối mù rồi. Đời sống riêng tư của tổng giám đốc đúng là không nên đoán mò linh tinh, nếu không sẽ rối rắm muốn chết (___|||||).
Yoseob lại hiểu thêm được một điều nữa, trong công ty này không chỗ nào là không có bát quái (||___||)
********
Sau khi nghe thấy người bên trong nói "Vào đi", Yoseob đẩy cửa bước vào trong phòng.
Junhyung thật ra không tò mò vì sao cậu lại tới phòng làm việc của anh, trong lòng anh sớm đã đoán được tám chín phần nguyên nhân là gì rồi.
Cậu vừa tiến tới thì anh bảo cậu ngồi vào ghế sofa phía đối diện, anh còn tự mình rót cho cậu một cốc nước nữa làm cho Seobie không khỏi thấy vui mừng xen lẫn lo sợ. Thật sự là không quen mà, làm cho anh trai cậu phải hầu hạ cậu nữa.
Cậu suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, cuối cùng nghĩ mở màn vẫn nên hàn huyên chút chuyện.
"Anh à, anh vẫn bận rộn nhiều việc nhỉ".
"Không vội." Câu nói của anh thật sự là ngoài dự đoán của cậu.
"À, vậy thì... vậy em có chuyện muốn nói với anh ạ." Thực ra đến lúc này cậu vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
"Ừ." Junhyung vừa lúc ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Em muốn nghỉ việc." Seobie cúi đầu, giọng cũng nhỏ hơn gấp đôi.
"À!" Anh chỉ nói đúng một tiếng này thôi còn đâu không nói thêm câu nào phía sau cả.
Yoseob hoảng loạn, "À" là có ý gì? Đồng ý với lời cậu nói, hay anh chỉ đơn giản là bộc lộ cảm xúc của mình?
"Anh, em nói là em muốn nghỉ việc ạ". Yoseob sợ anh không nghe rõ, nên cậu nhất định nói rõ lại một lần nữa.
"Ừ, anh đồng ý." Anh cũng trả lời rất rõ ràng.
Cậu không phải là nghe nhầm đấy chứ? Làm sao có thể? Ngay cả đến nguyên nhân vì sao muốn nghỉ việc cậu còn chưa nói ra, làm sao anh có thể đồng ý dễ dàng thế được? Điều này rất rất rất không giống tác phong của anh!!!
Bất an, cực kỳ bất an. Cảm giác này bao vây ngực cậu vô cùng khó chịu.
"Vì sao anh không hỏi em là nguyên nhân tại sao?" Yoseob là người thiếu kiên nhẫn trước.
"Vậy em nói đi!" Dáng vẻ Junhyung vẫn bình tĩnh không nóng không lạnh.
"Gần đây anh không nghe thấy tin đồn gì liên quan đến em à?" Mọi tin tức trong công ty, anh không thể không biết được, hơn nữa bí mật nhỏ của anh vẫn còn sau tấm rèm sân khấu mà.
Junhyung đương nhiên biết, hơn nữa anh còn là tên đầu sỏ gây ra chuyện này mà.
"Tốt lắm, nếu chỉ là chuyện đồn đại nhảm nhí, vậy thì cần gì phải bận tâm. Em nói xem nếu em nghỉ, em định làm cái gì bây giờ?" Junhyung trước mắt là tạo ra từng bước để hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ Yang đã giao cho anh. Kỳ thật anh ngay từ đầu cũng không hoàn toàn đồng ý với mẹ Yang việc cứng rắn cho Yoseob học cao học. Nhưng mà tấm lòng, nỗi khổ của cha mẹ đều như vậy cả, nên anh chỉ có thể nghe theo thôi. Sau khi ngẫm lại, ngốc như Yoseob thì học thêm hai năm nữa cũng không thiệt hại gì cả.
Cậu không hề nghĩ ngợi, đáp lời: "Em chờ tới khai giảng ạ." Trong khoảng thời gian này cậu đã chịu không ít đau khổ rồi, bây giờ phải nghỉ ngơi thoải mái để lấy lại sức mới được.
"Năm thứ tư hình như không có khóa, phải không?"
"Học kỳ một vẫn còn có khóa mà. Hơn nữa em còn muốn chuẩn bị nhiều cho cuộc thi."
"À ha! Sao tự nhiên em yêu thích việc học thế?"
"Đương nhiên rồi ạ. Từ sau khi đi làm đến nay, em đã sâu sắc nhận ra được một điều, làm sinh viên vẫn thích hơn." o[╯□╰]o, cái này gọi là lĩnh ngộ a~~!"
"Không sai, vậy em có muốn tiếp tục học không?" Junhyung hướng dẫn từng bước.
Seobie vẻ mặt kinh ngạc: "Anh có ý gì ạ?"
"Học cao học."
"Em không cần." Cuối cùng cậu vẫn trốn không thoát được được vận mệnh học cao học. Không được, lần này cậu nhất định phải ý chí kiên định. Bất luận dù anh có uy hiếp thứ gì cậu quyết không khuất phục.
"Không phải em muốn tiếp tục làm sinh viên sao?"
"Nhưng em càng muốn kiếm tiền hơn." Yoseob nói ra ý muốn chân thật từ nội tâm, nhưng đầy đủ thì còn thiếu một câu "thoát khỏi sự kiểm soát của anh" nữa. Nhưng cậu đành nén ở trong lòng, không dám nói ra.
Junhyung cười tinh quái nhìn cậu: "Em coi việc học cao học trở thành công việc ở công ty đi, tiền lương ba ngàn một tháng. Thế nào?"
Yoseob vừa mới cố gắng đứng thẳng thì không khỏi run rẩy một chút. Đề nghị này còn tà ác hơn cả lời uy hiếp T_________T
Ba mươi hình vua Sejong đỏ chót một tháng đó nha...
Yoseob nhịn không được trong lòng thầm tính kế, nói không chừng sau này công tác, tiền lương còn không được ba ngàn một tháng như thế này. Hơn nữa, học cao học đằng nào cũng phải làm thêm kiếm tiền mà. Sở trường của cậu chính là giả ngu giả ngơ, luôn làm qua loa cho xong. Ha ha, cậu cẩn thận cân nhắc trong lòng một phen, còn không nhịn được vệnh mặt cười đắc ý. Mình đúng là càng ngày càng thông minh.
Đấy tranh tư tưởng trong lòng hai phút, Yoseob mạnh mẽ gật đầu.
Junhyung không thấy kinh ngạc. Anh biết được nhược điểm trí mạng của cậu là gì mà.
"Tốt lắm. Ngày mai anh sẽ bảo bí thư Dong Woon đăng ký cho em một lớp phụ đạo chính trị."
Yoseob giận dữ, căm hận nói: "Anh, anh sẽ không cho em nghỉ ngơi trước hai ngày sao?"
"Chỉ còn bốn tháng nữa thôi là trường sẽ báo cáo kết quả học tập của em. Anh đang xem xét xem liệu có nên thuê gia sư cho em hay không đây." Lời anh nói động đến đúng nỗi đau của cậu.
Lòng Yoseob lập tức lạnh đến tận đáy. Cậu mới chỉ nghe qua học sinh tiểu học, trung học mới cần thuê gia sư, bây giờ đến học cao học cũng cần phải thuê gia sư á? Điều này làm cậu phải ngẩng mặt với người khác như thế nào đây? Hơn nữa, thành tích hiện giờ của cậu cũng không hề không thể chịu nổi như anh nói đi? Cậu chẳng qua bình thường ham thơi chút đỉnh thôi, chứ kết quả vẫn bình thường mà. Anh không nên coi thường người khác như vậy chứ, Yoseob cậu đây cũng là một người có ý chí nha. Trong lòng có một cỗ lửa nóng đột ngột bốc lên, cậu chỉ đơn giản muốn giả ngây giả ngô, qua loa cho xong rồi thoải mái nghỉ ngơi. Hiện giờ toàn thân cậu phát ra một cỗ lửa nóng mãnh liệt, thật là, nỗi nhục này không thể nào nuốt trôi được.
"Không cần, em xác định vững chắc qua được lần này." Cậu đứng thẳng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng hiều vì sao bây giờ cậu lại có tinh thần thấy chết không sờn vô cùng mãnh liệt. Hừ, dám xem thường Yoseob cậu đây hả, trước tiên phải có khí thế áp đảo anh đã.
Junhyung cười thầm. Tốt lắm, mục đích đã đạt được.
********
Sau khi thu phục được cậu, Junhyung thông báo tin tức tốt lành này cho mẹ Yang. Mẹ Yang cười đến nỗi miệng không ngậm lại được, thú nhận trên điện thoại với anh: "Junnie, để cho nó chuẩn bị thật tốt nha, đừng để mẹ phải mất mặt trước mặt dì cả của nó như lần trước nha."
Junnie bối rối, không khỏi thắc mắc: "Để mất mặt là sao vậy mẹ?"
"À, là như vậy nè. Trước đó không lâu, mẹ cùng dì cả của Seobie cá cược, nếu như Seobie nhà chúng ta tốt nghiệp thì dì cả sẽ bao mẹ cùng ba Seobie đi du lịch Châu Âu mười ngày. Nếu Seobie không đỗ, ba mẹ phải bao bọn họ. Cho nên, con nhất định phải làm cho Seobie tốt nghiệp với kết quả cao đấy nhé." Mẹ Yang thao thao bất tuyệt.
Junhyung trên mặt đã đầy hắc tuyến.
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được Seobie không thông minh là theo gen của ai rồi.
Mẹ Yang lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Kỳ thật, có đi châu Âu hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là cho con trai mẹ đi kìa, đi khắp nơi để con trai mẹ giỏi hơn. Con gái dì cả đỗ bằng thạc sĩ ở một trường đại học bên Mỹ, hiện tại nghe nói còn tìm được một con rùa vàng rồi, dì ấy vui quá mà khoe và kể chuyện cho mẹ một ngày một đêm liền. Lúc đấy mẹ cảm thấy băng giá trong tim a... Junnie à, con cố gắng hiểu nỗi lòng này của mẹ nhé."
Junhyung ở bên kia điện thoại đã ngẩn người, cuối cùng vẫn là chột dạ, ngoài mặt vẫn dịu dàng đáp ứng với mẹ Yang.
"À, đúng rồi, mẹ còn chuyện nữa muốn nhờ con." Hình như mẹ Yang hôm nay vô cùng phấn khởi.
"Mẹ Yang, có chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ." Chỉ cần là yêu cầu của mẹ Yang, trên cơ bản anh đều đáp ứng hết.
"Ôi chao, Seobie nhà chúng ta đó mà, đến bây giờ vẫn còn chưa có người yêu, khiến cho mẹ và ba nó vô cùng sốt ruột." Mẹ Yang nói tới đây thì dừng lại một chút, xong nói tiếp: "Con nhân lúc này, xem xem có người nào thích hợp thì giới thiệu cho nó một người đi".
Sắc mặc Junhyung không khỏi biến đổi, trong lòng vô cùng rối loạn: "Mẹ Yang, Seobie mới có hai mốt tuổi, em nó vẫn còn nhỏ mà mẹ".
"Nhỏ cái rắm ấy. Khi mẹ hai mốt tuổi bằng nó bây giờ là đã có thể vớt được cả một mẻ cá rồi". Mẹ Yang nhịn không được mà thốt ra lời thô bạo, nhưng mà nói "vớt được cả một mẻ cá" có phải là hơi phóng đại rồi không =..=
Junhyung bị kinh sợ, mẹ Yang quả thật mạnh mẽ quá đi!!! Khó trách ba Yang ...
Anh đang ở trong tình huống không biết ứng phó ra sao thì bên trong điện thoại truyền đến giọng của ba Yang: "Junnie, con đừng nghe mẹ Seobie nói linh tung. Seobie bây giờ vẫn còn nhỏ, vẫn là phải học tập tốt để tốt nghiệp đã."
Junhyung nghe xong không khỏi thở phào một hơi, đáp một tiếng "Vâng ạ" rồi lấy cớ bận họp cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Yang quả nhiên quay ra trách cứ chồng: "Ông làm cái gì thế hả? Tôi nói thế là đúng rồi mà ông còn nói xem vào làm gì thế hả?"
"Bà cũng không xem lại mình vừa mới nói lời hồ đồ gì cả. Bà nói thế giống như là Seobie của chúng ta không có ai thèm để ý nó vậy." Ba Yang cũng không cam lòng yếu thế hơn.
"Tôi nói này ông già. Tôi thấy chính ông mới đang giảng dạy những điểu vớ vẩn đấy. Bao nhiêu năm nay ông vẫn không nhìn ra Junnie đối với Seobie của chúng ta là có tình ý hay sao?"
"Bà nói có ý gì vậy?". Ba Yang gãi gãi đầu. Thật là, chẳng hiểu gì cả.
Mẹ Yang chán nản, lúc trước thế nào bà lại yêu cái đồ mọt sách ngu ngốc này vậy? Nhưng may mà Seobie của bà hoạt bát, hiếu động, gặp người người thích.
"Chính là loại tình cảm nam nam đó."
"À ha". Yang ba lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, lại không nhịn được hỏi: "Vậy vừa nãy, vì sao bà lại bảo Junnie giới thiệu đối tượng cho Seobie?"
"Tôi làm thế không phải là tăng thêm ý chí cho nó sao? Thôi quên đi, nói chuyện với ông tức muốn chết, tôi đi chơi mạt chược đây." Nói xong thì mẹ Yang đi luôn ra cửa.
Còn lại ba Yang ngồi một chỗ sung sướng, rung đùi đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro