Chap 7
Về đến nhà, anh đặt lo cốt tro lên bàn. Nhìn chăm chú.
Rồi anh lấy rượu, để trước anh một chén, cậu một chén
- Yoseob, em cùng anh uống đi! Mấy ngày nay anh toàn uống một mình thôi, chán lắm!
Anh đưa ly rượu lên miệng. Uống một hơi hết.
Chén trước bình tro cứ còn nguyên, mà anh không biết đã uống bao nhiêu ly.
Anh gục xuống bàn, lẩm bẩm:
- Anh đau lắm Yoseob, bao năm qua anh đã mệt lắm rồi! Cho anh cơ hội đi... cho anh yêu em lần nữa....
Cho anh ..cho anh một lần nữa.
Anh nhất định không để em phải khóc một mình...
Cho anh một lần nữa....chỉ lần nữa thôi....
Anh nhất định sẽ yêu em hơn những gì anh có....
_____________________
" Ngày...tháng...năm....
Sân trước bệnh viện có hai đứa nhỏ. Một trai, một gái- chúng thật dễ thương. Chúng không phải anh em, là một đôi thanh mai trúc mã. Đứa bé gái bị tim bẩm sinh, bé trai ngày nào đi học xong cũng vào thăm bé gái...
Em chợt nghĩ đến anh...và Hara.
Thế nào là thanh mai trúc mã, em hiểu rồi. Tình cảm ấy đâu dễ chia rời anh nhỉ?
Em hối hận lắm.... Đáng ra từ đầu em đã không nên...."
Yoseob thấy đầu đau như búa bổ. Cậu tỉnh dậy, mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ. Cậu lờ mờ, thiên đường đây sao? Cậu theo thói quen lần sang ngang, chạm tay vào thứ gì cứng. Cậu cầm lên, hóa ra là chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại cậu dùng 3 năm về trước.
Cậu nhớ rất rõ, chiếc điện thoại này là do người bạn thân đi du học tặng cho cậu. Nhưng một lần đi đánh ghen cậu làm rơi mất...
Cậu ngạc nhiên bật chiếc điện thoại lên
2h sáng
Ngày 21-12-2014
Đây không phải là ngày cưới của cậu hay sao?
Đây không phải là đêm tân hôn của cậu hay sao?
Cậu chấn kinh? Cậu quay về 3 năm trước sao?
Cậu tung chăn chạy vào toilet trong phòng. Không khỏi giật mình, gương mặt trong gương là cậu 3 năm trước.
Trẻ trung, kiêu hãnh....
Cậu tần ngần một lúc lâu trước gương, rồi thẫn thờ lên giường.
Chuyện kì lạ này là có thật với cậu sao?
Hồi sinh trở về quá khứ, hay thật....
Tại sao, tại sao không cho cậu về cái ngày chưa gặp anh, chưa lấy anh, mà lại để cậu hồi sinh vào hôm nay cơ chứ?
Để cậu hồi sinh vào đúng đêm tân hôn của cậu. Lúc sai lầm của cậu đã đậm rồi? Tại sao bắt cậu sống trong cái cảnh lạnh lẽo này một lần nữa? Đêm tân hôn chỉ một mình cậu co tròn trong chiếc chăn cậu quạnh, cứ thế khóc, khóc , khóc rồi thiếp đi...
Tại sao lại nghiệt ngã cho cậu làm lại từ đây? Từ khi cậu đã sai, khi cậu đã lún vào hôn nhân vô thực? Sao bắt cậu phải sống trong không gian đau đớn này lần nữa.
Nghĩ đến thôi, lòng cậu quặn thắt. Nước mắt thi nhau chảy xuống. Cách đây 3 năm, giờ này cậu đã ngủ rồi. Vì khóc nhiều quá mà thiếp đi.
Ai ngờ đâu, cậu sống lại, trong giờ phút này, lại khóc cho mình lại một lần nữa...
Trò đời thực nực cười. Cuộc đời thật nghiệt ngã...
Hai lần tân hôn, đều ôm chăn tự khóc.
Cho cậu hồi sinh làm gì?
À, có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ khi cậu đã về thiên đàng.
Cậu tự đánh mình, cảm giác thật đau.
Cậu chớp mắt đi chớp mắt lại, vẫn thấy hiện thực sờ sờ trước mắt. Nước mắt lại tuôn ra... Cậu là thật. Sống lại bằng xương bằng thịt một lần nữa..
Đầu thai về quá khứ của chính mình.
Bỗng nhiên..
...
...
....
Cánh cửa phòng cậu mở ra...
Cậu hoảng loạn.
Ngôi nhà này chỉ có cậu và anh. Anh đang ngủ ngoài phòng khách cơ mà. Tại sao, 3 năm kết hôn anh cũng không hề đặt chân vào căn phòng này cơ mà?
Cậu nhắm tịt mắt lại, giả vờ ngủ..
Cậu nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ngày càng gần. Cậu cảm nhận được bàn tay anh vươn tới, đắp chăn lên người cho cậu, chỉnh nhiệt độ điều hòa. Tưởng anh đã đi ra, anh bất ngờ quay lại, đưa tay lau những giọt nước mắt trên khoé mi cậu, nói rất nhỏ:
- Thật ngốc!
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng.
Yoseob mở mắt ra, nước mắt lại tràn ra...
Đây là giấc mơ sao? Mơ sao có thể thực như vậy? Rõ ràng như vậy.
3 năm trước, anh cũng vào căm phòng này, đắp chăn và lau nước mắt cho cậu?
Cậu tự nhéo mình thật đau, nhưng hình như cậu không hề mơ mộng. Đó là sự thật.
Sự thật của bây giờ và 3 năm về trước.
Anh có quan tâm cậu sao? Cậu có hi vọng sao?
Ông trời cho cậu sống lại vào khắc này để cho cậu biết anh cũng có chút để ý đến cậu?
Nhưng rùng mình nhớ lại, cuộc hôn nhân tan vỡ, những ánh mắt lạnh của anh, những nỗi đau về tinh thần 3 năm đằng đẵng... Cậu không còn đủ tự tin yêu anh lần nữa....
Cậu sợ trái tim chằng chịt vết thương này sẽ không còn chỗ để dao rạch vào nữa.
Không thể nữa, không bao giờ có thể nữa...
Junhyung cho em biết đi, anh có quan tâm đến em dù chỉ một chút không?
End chap 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro