Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

EM BỊ TỔN THƯƠNG SẼ KHIẾN TRÁI TIM ANH NHÓI ĐAU

Diệu Tiếp dần nhận ra những lời đồn đại, bàn tán xung quanh mình ngày càng ít đi, mọi người cũng không bình luận, chỉ trỏ trước mặt cậu  nữa. Vẫn ngày càng có nhiều mỹ nữ vây quanh anh, hai ngày nay cũng không thấy anh đến tìm khiến Diệu Tiếp thấy có chút hụt hẫng. Haizzz, anh cũng sợ những chuyện đó làm ảnh hưởng đến mình sao?

Mấy chủ đề trên diễn đàn cũng đã bị khóa, có vẻ không ai thấy hứng thú với đề tài này nữa.

Thấy Diệu Tiếp đang từ đằng xa đi lại, Long Tuấn Hưởng vội thu ánh nhìn, tiếp tục quay sang nói chuyện với mấy người đẹp về mấy chủ đề vô nghĩa. Nếu mục đích của người kia nhằm vào anh, nhằm làm mất uy tín của anh thì tạm thời anh cũng nên giữ khoảng cách với Diệu Tiếp.

Những lời bàn tán về Diệu Tiếp, anh đều biết...

Chỉ mới nghĩ đến việc Diệu Tiếp ngơ ngẩn một mình ngồi gặm nhấm nỗi buồn là anh lại muốn bốc hỏa. Trong mắt mọi người, việc anh đi cùng mỹ nữ thậm chí là có những hành động thân mật cũng là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng việc anh đi cùng với Tiểu Tiếp lại trở thành hành động khiến mọi người không thể chấp nhận, thậm chí nhiều người còn ghen ghét đố kị mà nói xấu Tiểu Tiếp. Anh không chịu được khi mọi người nói về Tiểu Tiếp như vậy, anh chỉ muốn bảo vệ cậu bằng cách của riêng mình cho đến khi tìm ra kẻ tiểu nhân xấu xa gây ra những việc này!

Phòng 502, kí túc xá nam khu tây

"Diệu Tiếp, sao gần đây không thấy cậu nhảy lên cân nữa thế?" A Thắng nhảy lên bàn cân kiểm tra cân nặng tiêu chuẩn của mình, rất tốt, vẫn giữ được cân.

"Không cần nữa, có cân cũng vẫn thế thôi, dáng mình vốn đã vậy rồi, phải sau ba tháng may ra mới có hiệu quả", Diệu Tiếp nói với vẻ cam chịu.

"Lại đây, để mình xem cừu con này có giảm cân nào không?", A Thắng cười vẫy tay gọi cậu.

"Hừ, cậu mới là cừu con ý!", miệng nói vậy nhưng cậu vẫn bước lại bàn cân.

...

"Hả? Cậu xuống đi", A Thắng kéo cậu xuống, có ý đồ gì đây?

"Làm gì vậy?"

"Cậu đừng đứng ở mép cân, bước lại lên đây đi!"

"Lại gì nữa đây!"

"Đứng yên đừng động đậy. Nhược Lăng, cậu lại đây!"

"Sao thế?", Nhược Lăng uể oải, dựa người trước bàn máy tính hỏi.

"Không phải mình hoa mắt đấy chứ?"

"Rốt cuộc là giảm bao nhiêu?", Diệu Tiếp cũng không nhẫn nại được thêm, muốn làm gì nữa đây? Có cân đi cân lại cũng vậy thôi, cậu cũng chẳng hy vọng có thể giảm cân.

"Cậu không hoa mắt đâu, là 55 cân!"

"Năm mươi lăm? Năm mươi lăm cân?", Diệu Tiếp vội xô hai người ra. Nhìn xem, đúng vậy sao, quả nhiên kim trên bàn cân dừng ở con số 55.

"Không thể được. Nhược Lăng, cậu lên cân thử đi!", Diệu Tiếp cũng không tin chuyện này.

"Đúng mà, cậu vẫn là 47 cân."

"Mình giảm cân rồi sao?", Diệu Tiếp đờ người hỏi. Mình giảm được 5 cân thật sao?

"Thành thật khai mau, có phải gần đây cậu uống trộm thuốc giảm cân không?", A Thắng không tin, truy hỏi Diệu Tiếp.

"Không, mình thề! Anh không cho mình uống mấy thứ đó."

"Vậy... hai ngày nay cậu vì chuyện đó mà không màng tới chuyện ăn uống sao, tuyệt thực đấy hả?"

"Không phải, ngày nào mình cũng đi ăn cùng các cậu mà."

"Đúng là lạ thật. Thịt trên người cậu vốn ngự trị cả n năm nay rồi, sao tự nhiên cái đống thịt thừa đó lại bỏ đi như vậy chứ!", A Thắng đưa tay nắn vòng eo bánh mì của Diệu Tiếp, đúng là có giảm một chút thật.

"Hiệu quả của việc chăm chỉ luyện tập!", Diệu Tiếp bĩu môi, hất tay A Thắng ra.

"Kinh đây, kinh đây! Giảm những 5 cân trong hai mươi ngày, đúng là một thành tích đáng nể à nha. Nhưng...", Nhược Lăng khẽ cười, thầm đánh giá ngoại hình Diệu Tiếp.

"Nhưng cái gì?" Còn giả vẻ bí bí mật mật nữa!

"Nhưng... mình sợ cậu gầy nhanh quá thì một số bộ phận quan trọng cũng vì thế mà... teo lại!", Nhược Lăng khoác vai A Thắng cười gian xảo. A Thắng nghe vậy liền hiểu ý, cũng phá lên cười theo.

"Cái gì? Gầy đi chẳng tốt hơn sao?" Hai đứa dở hơi này, không thèm quan tâm nữa.

Diệu Tiếp chạy đến trước gương, nắm vạt áo phông kéo sát vào người, đúng là có gầy đi một chút thật, chắc tại từ trước tới giờ quen mặc đồ rộng nên cũng chẳng nhận ra mình gầy đi.

A Thắng và Nhược Lăng cùng quay sang nhìn Diệu Tiếp, đồng thanh: "Diệu Tiếp, cậu gầy đi rồi là ngực cũng nhỏ lại đấy!". Nói xong A Thắng vòng từ sau lưng ôm chầm lấy ngực Diệu Tiếp khiến cậu sợ hét toáng lên.

"Đồ biến thái!", Diệu Tiếp vội đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Cậu biết hai người này vốn không tốt đẹp gì mà.

"Mình bảo nhé, nếu cậu giảm cân kiểu này thì thể nào anh cậu cũng ý kiến ý cò cho mà xem!", Nhược Lăng cười nham hiểm.

"Ai nói vậy chứ, anh trai rất ủng hộ việc mình giảm cân!"

"Thế cậu đã hỏi anh ấy nếu giảm cân mà ngực cũng nhỏ lại thì thế nào chưa?"

"Vô duyên! Không thèm nói chuyện với các cậu nữa", Diệu Tiếp cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Nhìn cửa phòng tắm đóng sập lại, A Thắng mới quay sang Nhược Lăng nói: "Mình dám cược với cậu rằng Long Tuấn Hưởng mà biết chuyện này sẽ nhảy dựng lên cho xem".

"Ha ha! Tất nhiên, bên cạnh anh ta toàn những cô nàng nóng bỏng nhưng nhìn là biết tên tiểu tử đó chỉ thích bé con mũm mĩm này thôi!", Nhược Lăng gật đầu tán thành một cách nghiêm túc.

Diệu Tiếp không để ý đến mấy câu chuyện phiếm của họ, nhưng trong lòng cậu lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Ngày mai là thứ Tư, rốt cuộc cậu có muốn đăng ký học không? Cậu vẫn chưa nói việc này với anh, hai ngày nay anh cũng chẳng thèm quan tâm gì đến cậu, lúc nào cũng kè kè bên mấy người đẹp, haizzz, nghĩ đến là bực mình, chính anh đã bảo không để tâm mấy chuyện này, vậy tại sao lại lơ cậu đi như thế?

Đã vậy cậu muốn làm gì thì làm, không thèm hỏi ý kiến anh nữa, có nói anh cũng chẳng để ý mà. Diệu Tiếp thầm hạ quyết tâm, ngày mai sẽ đi tìm Doãn Đẩu Tuấn.

Khu phòng học ngoại khóa Đại học T

"Chủ nhật tuần này bắt đầu học, thứ Sáu mình dẫn cậu đi lấy sách", Doãn Đẩu Tuấn cùng Diệu Tiếp bước ra từ phòng đăng ký.

"Học trong bao lâu?" Vì Doãn Đẩu Tuấn giúp đăng ký từ đầu đến cuối nên Diệu Tiếp cũng không nắm rõ lịch cụ thể.

"Hai tháng, dự kiến là đến tầm giữa tháng Mười một."

"Không phải tuần nào cũng đi học đấy chứ?" Cậu sợ mình không đủ nghị lực, cậu cần người giám sát để nhiệt tình của mình không bị bay đi.

"Nếu bận việc thì cậu có thể xin nghỉ nhưng hình như không được quá ba buổi, nếu không sau khi khóa học kết thúc sẽ không nhận được chứng chỉ."

"Ừ, cố gắng vậy, dù sao vừa mới khai giảng nên chắc cũng không có việc gì."

"Diệu Tiếp, cậu gầy đi đúng không?", đột nhiên Doãn Đẩu Tuấnmở to mắt nhìn cậu.

"Thật sao, nhận ra à?", Doãn Đẩu Tuấn thích thú, cậu ta là nam sinh đầu tiên nói cậu gầy, ngoài bọn A Thắng ra thì chẳng ai nhận thấy điều này cả.

"Cảm thấy mặt nhỏ hơn một chút. Có phải gần đây cậu đang nỗ lực giảm cân không?"

"Hi hi, tốt quá!", Diệu Tiếp rút khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi. Trời đã vào thu mà sao vẫn nóng vậy chứ! Haizzz, béo quá cũng khổ, nhiệt lượng dư thừa, phải giảm cân cấp tốc thôi!

"Thôi chết, mình quên không cầm thẻ sinh viên!", xuống đến tầng ba Diệu Tiếp mới phát hiện mình quên thẻ sinh viên ở phòng đăng ký trên tầng sáu.

"Để mình lên lấy cho!", Doãn Đẩu Tuấn giữ cậu lại rồi quay người chạy lên tầng. Cái anh chàng đáng yêu này, nếu chạy lên đó thêm lần nữa chắc mồ hôi vã ra như tắm mất!

Diệu Tiếp nhìn cậu ta vẻ ngại ngùng, chân Doãn Đẩu Tuấndài nên sẽ đi nhanh hơn, không như Diệu Tiếp. Số cậu thật đen đủi, không có được cặp giò như thế.

Diệu Tiếp dựa người vào tường quan sát xung quanh. Dù Doãn Đẩu Tuấn rất thích trêu chọc cậu nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu ta là một người rất biết quan tâm, chăm sóc người khác.

Điện thoại của Diệu Tiếp đột ngột đổ chuông. Là anh. Cũng biết đường gọi điện cho cậu rồi cơ đấy? Hai hôm trước anh chẳng thèm để ý gì đến cậu. Diệu Tiếp có chút nôn nóng, vội nhấc máy.

"Đang làm gì thế?"

"Ngẩn ngơ!" Tại sao lại nói với anh như vậy chứ?

"Đang ngẩn ngơ ở đâu?"

"... Giảng đường ngoại khóa."

"Không xa lắm, anh đang ở ngoài giảng đường ngoại khóa đây. Tầng mấy thế, anh qua gặp em."

"Không cần đâu, em xuống bây giờ." Anh muốn lên tìm cậu ư? Lên đây mà gặp Doãn Đẩu Tuấn, chắc chắn anh sẽ không vui.

"Tầng mấy?", anh vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Tầng ba, em đang đi xuống, sắp xuống đến nơi rồi." Hình như Doãn Đẩu Tuấncũng đang đi xuống. Ôi! Mẹ ơi!

"Ừ, cứ đứng đó đợi anh!" Trời đất ơi, anh vẫn muốn lên đây sao?

Diệu Tiếp vẫn nắm chặt điện thoại dù đầu bên kia đã tắt máy, chỉ còn vọng ra những tiếng tút tút.

"Ồ, anh cậu đâu rồi? Sao lại bỏ cậu đứng đây một mình thế này?", một âm thanh sắc nhọn từ sau lưng Diệu Tiếp vọng đến.

Diệu Tiếp giật mình quay đầu. Là một nữ sinh? Cô ta quen mình sao? Nhìn cô ta có vẻ quen quen nhưng Diệu Tiếp thật không nhớ đã gặp ở đâu. Cô ta trông khá xinh xắn, cao ráo nhưng ánh mắt hiện lên vẻ dữ dằn, hơi ác.

"Haizzz, sao thế? Quên tôi nhanh vậy sao?", nữ sinh kia cười lạnh, "Lại làm ra vẻ đáng thương, lúc nào cũng mang cái bộ mặt khổ đau đó, chẳng trách Long Tuấn Hưởng lại khốn đốn như vậy! Nhìn là thấy ghét!".

Hình như cô nàng này ghét Diệu Tiếp, không, phải là vô cùng căm ghét mới đúng!

Cô ta quen anh sao? À, đúng rồi, Diệu Tiếp chợt nhớ ra, cô nàng này chính là Goo Hara, cô ta đã cặp kè với anh một thời gian trước khi anh quen HyunA. Nhưng chẳng hiểu tại sao, một ngày nọ cô ta đột nhiên biến mất, không thấy xuất hiện bên cạnh anh nữa. "Goo Hara?"

"Hừm, cuối cùng cũng nhớ rồi hả! Trước đây, nếu không phải cậu cố ý nói xấu tôi trước mặt Long Tuấn Hưởng thì sao anh ta lại bỏ rơi tôi như vậy chứ!", bỗng Goo Hara ghé sát Diệu Tiếp nói.

Diệu Tiếp hơi sợ, lùi về sau mấy bước nhưng không may phía sau lại là vách tường.

"Không phải tôi." Cậu không biết Goo Hara đang nói gì?

"Tôi đã sớm biết các người không phải anh em từ lâu rồi mà! Hôm đó ở buồng điện thoại chẳng phải hai người đã không chịu nổi nữa sao, thật kinh tởm! Cậu nhìn lại bản thân đi, người thì một đống thịt mà cũng dám thích Tuấn Hưởng", Goo Hara nắm chặt cổ tay Diệu Tiếp, hét lên.

Đau quá, Diệu Tiếp bực mình hất tay cô ta ra. Thật đáng ghét, cô ta dựa vào đâu mà làm vậy với cậu? "Cô là người đưa chủ đề kia lên mạng sao?"

"Đã có gan làm mà còn sợ bị người khác biết sao?" Có vẻ Goo Hara quyết không buông tha cậu. Cô ta nhìn Diệu Tiếp khinh thường rồi tiếp tục tiến sát đến cậu.

"Cô vô duyên quá đấy!" Diệu Tiếp trừng mắt nhìn cô ta căm ghét. Cậu đẩy nhẹ cô ta ra, không thèm để ý đến nữa.

"Cậu béo vậy, ngoài bộ ngực vĩ đại ra thì dựa vào đâu mà dám quyến rũ Tuấn Hưởng?", lời cô ta càng lúc càng quá đáng.

Diệu Tiếp bịt chặt tai lại, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Cô ta bị điên rồi, không nên để ý đến cô ta.

"Cậu đứng lại cho tôi! Tôi vẫn chưa nói xong", Goo Hara nắm tay Diệu Tiếp, dùng hết sức kéo giật về sau.

Diệu Tiếp vội rút tay lại: "Cô buông tay ra, tôi không muốn nói chuyện với cô!".

Hai người quay sang giằng co nhau. Tuy thân hình Diệu Tiếp to béo hơn Goo Hara nhưng không ngờ ngay từ đầu cô ta dùng sức mạnh như vậy. Cuối cùng, Goo Hara càng ngày càng lấn tới, ức quá không chịu được nữa, Diệu Tiếp rút mạnh tay thoát khỏi sự níu giữ của cô ta rồi chạy nhanh xuống dưới nhà.

Thấy Diệu Tiếp định bỏ chạy, Goo Hara vội nhoài người cố giữ vai Diệu Tiếp kéo lại nhưng không kịp. Diệu Tiếp lao nhanh về phía trước, chẳng may bị trượt chân, cả người ngã lăn xuống dưới.

"A... Mẹ ơi...", Diệu Tiếp đầu óc hoảng loạn, tay khua khoắng khắp nơi hòng bấu víu vào lan can nhưng toàn thân vẫn bị lăn xuống theo quán tính, không thể dừng lại được. Cảnh tượng trước mắt cậu như trời long đất lở, Diệu Tiếp như một chiếc thang máy đang lao xuống.

Goo Hara đờ người, đúng là Diệu Tiếp bị ngã xuống dưới rồi!

"Diệu Tiếp!", vừa hay Doãn Đẩu Tuấnđang xuống cầu thang nên đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, cậu cứng người sợ hãi. "Diệu Tiếp!", Doãn Đẩu Tuấnvội lao xuống đỡ Diệu Tiếp. Trời ạ, sao lại như vậy chứ?

Mở mắt, Diệu Tiếp thấy hoa mắt chóng mặt, sao trước mặt cậu có nhiều sao bay xung quanh vậy trời? Doãn Đẩu Tuấn? Sao mặt cậu ấy trắng bệch ra thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Toàn thân đau nhức, cậu bị sao thế này? Sao khóe mắt cậu lại nóng nóng thế chứ? Diệu Tiếp khó nhọc đưa tay lên dụi dụi khóe mắt, máu dính đầy bàn tay trắng mềm của cậu. Máu? Máu đỏ? Đột nhiên Diệu Tiếp cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, người nôn nao khó chịu, đầu như muốn nổ tung! Tại sao lại chảy máu? Mắt không mở được nữa rồi.

"Tiểu Tiếp!"

Hình như có tiếng anh gọi cậu. Anh đang ở đâu? Anh, anh đang ở đâu, Diệu Tiếp đau quá!

"Tránh ra!", Long Tuấn Hưởng đứng cách đó hai tầng, thấy Diệu Tiếp của anh bị một nam sinh lạ mặt ôm chặt. Mặt anh đỏ bừng, đầu bỗng nặng trịch, sao có thể như vậy chứ? Anh hung hăng lao tới đẩy anh chàng kia ra, kéo Diệu Tiếp ôm vào lòng.

"Tiểu Tiếp, em sao thế? Sao lại bị như vậy?", Long Tuấn Hưởng lo lắng nâng mặt Diệu Tiếp lên xem vết máu trên đó, vết thương trên đầu cũng bắt đầu rỉ máu. Anh điên lên mất, xảy ra chuyện gì thế này, ai dám làm Tiểu Tiếp của anh bị thương như vậy!

Long Tuấn Hưởng ngẩng đầu, trừng mắt lên nhìn anh chàng đang đứng đối diện, lớn tiếng hỏi: "Chuyện này là sao?".

"Tôi không biết, tôi vừa xuống đã thấy cậu ấy lăn từ bên trên xuống rồi", Doãn Đẩu Tuấn vừa nói vừa lo lắng nhìn Diệu Tiếp. Cậu cũng rất muốn biết chuyện gì vừa xảy ra!

Long Tuấn Hưởng quét ánh nhìn xung quanh một lượt thì thấy Goo Hara đang đứng ngẩn người ở tầng trên. Là cô ta? Cô ta đẩy Diệu Tiếp ngã xuống cầu thang?

Trong lòng anh bừng bừng lửa giận, để Diệu Tiếp dựa vào lòngDoãn Đẩu Tuấn rồi lao lên trên tầng, giận giữ túm áo Goo Hara, lớn tiếng quát: "Là cô? Chính cô đã đẩy Diệu Tiếp xuống dưới đúng không?".

Nhìn Long Tuấn Hưởng tràn đầy nộ khí như con sư tử bị chọc giận, Goo Hara sợ hãi, lí nhí đáp: "Em không làm... Em chỉ muốn kéo cậu ta lại... nhưng... là cậu ta tự ngã xuống...".

"Sao cậu ấy có thể tự ngã xuống được?" Cố kìm nén câu chửi tục, anh không muốn nói từ TMD (他么的 (ta ma de) là một câu chửi tục, nghĩa gần như "Mẹ kiếp!") trước mặt con gái. "Dù Long Tuấn Hưởng tôi trước giờ chưa từng đánh con gái nhưng nếu Diệu Tiếp có chuyện gì thì tôi sẽ đến gặp cô cảnh cáo đầu tiên đấy!" Ánh mắt Long Tuấn Hưởng hằn lên vẻ độc ác như muốn cắt cô ta ra thành n mảnh!

"Anh...", giọng yếu ớt của Diệu Tiếp vọng đến.

Long Tuấn Hưởng ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Diệu Tiếp đã tỉnh lại. Anh vội đẩy Goo Hara qua một bên khiến cô ta ngã phịch xuống đất.

"Tiểu Tiếp, em sao rồi? Còn đau không?" Long Tuấn Hưởng chạy như bay đến cạnh Diệu Tiếp rồi ôm cậu vào lòng.

"Đau lắm... Anh, đầu em đau lắm..." Cuối cùng anh cũng đến, không phải cậu đang mơ.

"Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện!" Long Tuấn Hưởng nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ Diệu Tiếp đứng dậy rồi dìu cậu bước từng bước xuống dưới tầng.

"Tôi có xe!", tiếng Doãn Đẩu Tuấn vọng lại từ phía sau, nhưng lúc quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng Long Tuấn Hưởng đâu. Doãn Đẩu Tuấn cũng vội chạy xuống dưới. Đó chính là anh kết nghĩa của Diệu Tiếp sao?

Còn Tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: