Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

MUỐN NHÌN ANH NHƯNG LẠI SỢ PHẢI GẶP ANH

Phòng 502, kí túc xá nam khu tây

Quả nhiên, Diệu Tiếp đang cố giảm cân!

Mỗi động tác vốn chỉ có bốn lần nhưng Diệu Tiếp lại tập gấp đôi, tận tám lần, hơn nữa, còn cố gắng tập đúng theo mẫu. Sau động tác ngồi xổm xuống đất sẽ lại đứng thẳng lên, chân nhất định phải giữ thẳng. Động tác quay người nhất định phải mở rộng hết sải tay, cố gắng quay người ra sau. Còn động tác Diệu Tiếp cảm thấy khó nhất, giống như khiêu vũ là vừa ngồi xổm vừa nghiêng người và hai tay sang một bên, sau đó lúc đứng dậy thì hai tay lại quay sang phía bên kia.

Mỗi lần tập xong động tác nào đó, Diệu Tiếp đều cảm thấy mệt thở không ra hơi, mặt mày choáng váng. Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, kiên trì tập luyện, tự nhủ trong lòng nhất định không được từ bỏ, phải cố lên!

Thấy cậu tập luyện chăm chỉ như vậy, bọn A Thắng đều rất bất ngờ, quả nhiên lần này Diệu Tiếp quyết tâm giảm cân thật. Vì vậy mọi người đều giúp đỡ cậu.

Nhược Lăng rất thích tìm hiểu về cách trang điểm, làm đẹp nên mỗi lần Diệu Tiếp tập xong, cậu không chỉ giúp Diệu Tiếp xoa bóp chân tay để vai và đùi Diệu Tiếp không bị căng cứng, còn giúp cậu tránh nguy cơ xuất hiện cơ bắp trong khi luyện tập. Thậm chí cậu còn dạy Diệu Tiếp bài tập nằm trên giường, đưa cao hai chân qua đầu, mũi chân chạm vào tường. Động tác này có thể giúp cậu đẩy nhanh việc lưu thông khí huyết ở chân và đùi.

Còn A Thắng dù lúc nào cũng trách mắng Diệu Tiếp nhưng trong lòng rất quan tâm đến cậu. Sau bữa ăn tối, cậu kiên quyết bắt Diệu Tiếp bỏ hết các đồ ăn vặt, đặc biệt là sau khi tập luyện không được ngồi nghỉ ngay lập tức. Vì Diệu Tiếp mà đã ngồi xuống thì toàn bộ cơ thể sẽ được thả lỏng thư giãn, như thế ngấn bụng dưới sẽ dồn xuống. Mỗi lần thấy Diệu Tiếp ngồi thư giãn là cậu lập tức trợn mắt lên nhìn, thấy vậy bụng dưới Diệu Tiếp như cái công tắc điện tự động hóp lại, ngồi thẳng người dậy.

Vân Vân không trực tiếp giúp đỡ Diệu Tiếp, nhưng mỗi lần về phòng cậu đều cổ vũ "Cố lên!" để tăng thêm tinh thần quyết tâm cho Diệu Tiếp.

Chặng đường giảm cân đầy gian nan của Diệu Tiếp ngày càng có hy vọng rồi!

Quầy tạp chí Đại học T

Sáng nay học tận bốn tiết Toán cao cấp nên ai cũng phờ phạc.

Diệu Tiếp ôm đống sách cho bốn tiết học đi ngang qua quầy tạp chí. Đám A Thắng hào hứng lật lật giở giở tờ tạp chí mình thích, chỉ có Diệu Tiếp vẫn ôm khư khư chồng sách vô vị đứng một bên đợi. Cậu không hứng thú với mấy tạp chí kiểu này. Thường thì sách báo cậu thích đều có thể xem ở phòng đọc của thư viện, nên cậu không bao giờ mua nó vì thế cũng chả xem làm gì.

Cậu đứng một mình ngắm nhìn mây bay lơ lửng giữa trời thu thoáng đãng, màu xanh lam nhạt trên bầu trời cũng khiến con người ta cảm thấy thư thái, tâm hồn bay bổng hơn nhiều!

Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ lên vai phải Diệu Tiếp. Cậu vụt quay lại nhìn, ồ, chẳng có ai? Diệu Tiếp bực mình quay ra sau kiếm tìm. A! Diệu Tiếp giật mình lùi lại một bước, đôi mắt đẹp mê hồn của Doãn Đẩu Tuấn bỗng kề sát gần cậu.

Theo phản xạ Diệu Tiếp chợt lùi về sau, miệng lầm bầm: "Giật cả mình!".

"Nhìn cậu đang ngơ ngác nên mới hù một cái!", có vẻ tâm trạng cậu ta hôm nay rất vui.

"Vô duyên!"

"Mua sách à?"

"Không phải mình, là bạn cùng phòng mua." Nói xong, Diệu Tiếp quay đầu lại thì đã thấy đám A Thắng mỗi người cầm một cuốn tạp chí trên tay, đang nhìn cậu và Doãn Đẩu Tuấn đầy mờ ám.

"Tiểu Tiếp, anh chàng đẹp trai vậy mà cậu định chiếm làm của riêng hả?" A Thắng sớm đã nhận ra anh chàng đó nhất định là Doãn Đẩu Tuấn mà Diệu Tiếp từng nhắc tới, nhưng cậu ấy cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc họ.

"Đây là Doãn Đẩu Tuấn, còn kia là các bạn cùng phòng mình, Trương Hiền Thắng, Toàn Nhược Lăng, Tôn Đông Vân", Diệu Tiếp mỉm cười, khẽ giật vạt áo A Thắng.

"Ồ, hóa ra cậu chính là Doãn Đẩu Tuấn...", A Thắng cười trộm, thảo nào biểu hiện của Tiểu Tiếp kì lạ và không trừng mắt với cậu nữa. Nếu bình thường, Diệu Tiếp đã sớm cau cái mặt tròn vo của mình lại. Xem ra Diệu Tiếp đang hi vọng giữ được hình ảnh đẹp trong mắt anh chàng này.

"Được rồi, mình đi trước đây." Có vẻ Doãn Đẩu Tuấn không quen bị đông người vây quanh như vậy nên có chút xấu hổ.

"Được, bye bye." Tiểu Tiếp bỗng thấy hơi thất vọng nhìn theo bóng cậu ta đi như bay trước mặt cậu.

Doãn Đẩu Tuấn lên xe đi được một đoạn xa, đột nhiên dừng lại, quay người về phía Diệu Tiếp gọi lớn "Diệu Tiếp" rồi vẫy tay gọi cậu đến.

Diệu Tiếp không hiểu cậu ấy định làm gì nhưng vẫn vội chạy lại. Đám A Thắng nhìn họ đầy ngạc nhiên, tên tiểu tử này định giở trò gì đây?

Doãn Đẩu Tuấn lôi ra một cuốn sổ, viết một dãy số lên đó rồi xé tờ giấy, gấp lại đưa cho Diệu Tiếp, nói: "Muốn đến khu đông thì gọi điện cho mình!". Nói xong, cậu ta khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đạp xe lao vút đi.

Diệu Tiếp cầm tờ giấy trong tay, đờ đẫn nhìn bóng dáng cậu ta đã khuất xa trên đường. Cậu ấy cho mình số điện thoại? Cậu ấy chủ động đưa mình số điện thoại? Việc này khiến cậu thẫn thờ nhưng trong lòng lại cảm thấy niềm hạnh phúc như trào dâng. Cậu ấy không ghét mình!

A Thắng và Nhược Lăng đứng sau Diệu Tiếp cười trộm. Cừu con này không cứu được nữa rồi! Vừa hôm trước còn đau đớn vật vã vì xấu hổ trước mặt anh chàng họ Doãn kia vậy mà hôm nay anh ta lại chủ động trao cơ hội cho cậu! Cậu lại chả mừng đến khóc thét lên được!

"Trương Hiền Thắng! Mọi người đang làm gì thế?" Tất cả cùng quay đầu lại nhìn, a, Long Tuấn Hưởng! Cả ba người đều giật bắn cả mình, không ai bảo ai mà cùng quay sang nhìn Diệu Tiếp. Long Tuấn Hưởng cũng đã thấy Diệu Tiếp từ phía xa, anh khẽ cười, đi qua ba người đến chỗ Diệu Tiếp.

"Cậu nói xem, hôm nay là ngày may mắn hay đen đủi của Tiểu Tiếp vậy, người kia vừa đi, người này đã đến!", Nhược Lăng lo lắng nhìn Diệu Tiếp, hỏi đám bạn xung quanh.

"Là phúc không phải họa, mà nếu là họa thì có đuổi cũng chẳng được!" A Thắng khẽ cười, quay sang kéo hai bạn đi về phía ký túc xá, để Diệu Tiếp ở lại với Long Tuấn Hưởng.

"Sao đứng đực mặt ra thế hả?", Long Tuấn Hưởng khẽ cốc lên đầu Diệu Tiếp nói.

"Anh?" Lúc này Diệu Tiếp mới lấy lại ý thức. Sao anh lại ở đây? Đám A Thắng đâu rồi, nhìn về phía xa Diệu Tiếp thấy bọn họ đã đi xa lắm rồi.

"Cái gì thế?", thấy mảnh giấy trong tay Diệu Tiếp, Long Tuấn Hưởngtò mò giật hỏi.

"A! Trả em!", Diệu Tiếp muốn giật lại mảnh giấy nhưng cậu đâu phải đối thủ củaLong Tuấn Hưởng.

"Ai thế?" Số điện thoại có thể khiến Diệu Tiếp căng thẳng như vậy thật không đơn giản chút nào.

"Trả em đi...", Tiểu Tiếp vội chạy đến gần anh cướp lại mảnh giấy.

"Nói anh biết thì anh mới trả cho em."

"Anh đưa em trước rồi em sẽ nói." Anh rất hay lừa cậu, lần nào cũng nói vậy nhưng chẳng trả lại bao giờ.

Long Tuấn Hưởng nheo mắt, không ngờ cừu con càng lúc càng giảo hoạt hơn rồi. "Được, trả cho em!" Dù sao anh cũng chỉ muốn biết đấy là ai thôi mà.

Diệu Tiếp vội cầm lại mảnh giấy, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi mới ngước mắt nhìn anh, nói: "Là Doãn Đẩu Tuấn".

"Cậu ta lại đến tìm em à?"

"Không, tình cờ gặp cậu ấy."

"Em và cậu ta thân nhau hả? Cậu ta cho em số điện thoại làm gì?"

"Không phải, vì lần trước em nói muốn đến khu đông chơi nên cậu ấy bảo có thể đến tìm cậu ấy." Diệu Tiếp quay người, định đi thẳng về hướng ký túc xá.

"Khu đông? Nếu muốn anh sẽ dẫn em đi ngay bây giờ", Long Tuấn Hưởng vội nói.

"Bây giờ không được, em phải về làm báo cáo, mai là hạn cuối rồi."

"Tiểu Tiếp!", Long Tuấn Hưởng giữ cậu lại, nói tiếp: "Em muốn làm gì thì chỉ cần đến tìm anh là được!".

"Đương nhiên, anh trai em là siêu nhân mà." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Tuấn Hưởng, Diệu Tiếp liền mỉm cười.

"... Em thích cậu ta à?" Nếu đúng như thế anh còn lên kế hoạch trước, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

"Không phải!", cậu lập tức phủ nhận.

"Nếu em thích, anh sẽ giúp em, nếu OK cũng không có vấn đề gì." Nghe giọng có vẻ như muốn bảo vệ cậu nhưng sự thật là anh muốn tiêu hủy tình cảm mới manh nha của Diệu Tiếp.

"Không cần đâu, anh không phải hao công tốn sức làm gì", Tiểu Tiếp nắm tay, kéo anh đi về phía trước.

Nhìn bộ dạng béo mập của cậu như thế này mà bàn đến chuyện yêu đương thì chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của Doãn Đẩu Tuấn được.

Long Tuấn Hưởng trầm ngâm tính toán, xem ra phải điều tra thằng cha Doãn Đẩu Tuấn này mới được. May mà anh biết sớm, nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đến lúc đó chắc anh hối không kịp mất!

Phòng 502, ký túc xá nam khu tây

Diệu Tiếp ngồi trong phòng tắm ôm bụng quằn quại. Lúc nãy tập hăng say quá mãi đến khi tập xong mới nhớ hôm nay bị đau bao tử. Thật đáng ghét, Diệu Tiếp sửa lại trang phục, mặt mũi nhăn nhó ôm bụng bước ra khỏi phòng tắm.

"Tiểu Tiếp, sao rồi?", Nhược Lăng nhìn cậu vẻ như bị ngộ độc thực phẩm.

"Không biết nữa, sao lần này đau dữ dội chứ?", Diệu Tiếp ngồi dựa lưng vào thành giường Vân Vân nói.

"Cậu lại bị đau bao tử à? Vậy sao còn tập?", A Thắng từ giường trên thò đầu xuống nói. Cừu con ngốc nghếch này, không biết là đau bụng thì không được vận động mạnh sao?

"Mình không biết!", Diệu Tiếp cố ngồi thẳng người, có vẻ bây giờ còn đau hơn.

Chợt di động đổ chuông, Diệu Tiếp đứng dậy với di động trên đầu giường, là điện thoại của anh.

"Tiểu Tiếp, xuống đi, anh đang ở dưới này!"

"Làm gì?"

"Gọi điện đường dài!"

Dù ký túc có lắp điện thoại, nhưng gọi điện đường dài IP dưới nhà rẻ hơn. Vả lại anh và cậu là đồng hương, bởi vậy mỗi lần gọi điện về nhà, anh đều gọi cậu đi cùng rồi trả tiền giúp cậu.

"Vâng, em..."

"Mau lên, anh giữ được phòng tốt rồi." Tuy điện thoại IP (Máy gọi điện thoại di động đường dài)không nhiều nhưng sinh viên lại đông vô số kể nên muốn gọi thì phải chiếm phòng trước.

Diệu Tiếp đành cầm di động, đi xuống dưới nhà.

Còn Tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: