Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 (cont.)

"Tiểu Tiếp, em ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay", nói xong Long Tuấn Hưởng nhẹ nhàng đặt chân cậu lên trên đôi giày, đứng dậy đi. Vừa đi đến bước thứ ba, anh đã quay lại nắm vai cậu, nhẹ giọng nói: "Em đừng xỏ tất nữa, vết thương sẽ nặng hơn đấy".

Diệu Tiếp còn chưa kịp đáp lại nụ cười của anh thì anh đã quay lưng đi rồi.

Diệu Tiếp ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh, mãi lâu sau miệng mới nở ra được nụ cười.

Sự dịu dàng của anh đã làm cậu ngày càng mê đắm. Không thể tưởng tượng được có chàng trai nào khác có thể đối xử với cậu như anh. Anh là người tốt nhất luôn ở bên cậu, niềm hạnh phúc ngọt ngào này cậu sẽ từ từ tận hưởng.

Một thoáng sau, Long Tuấn Hưởng thở hổn hển chạy về. Không kịp lau mồ hôi, anh ngồi ngay xuống cạnh cậu, cẩn thận nhấc chân cậu đặt lên đùi mình.

"Anh, anh cứ nghỉ trước đã", Diệu Tiếp xót xa vuốt trán anh.

Long Tuấn Hưởng gật đầu, vừa thở vừa nói: "Có thể hơi đau, nhưng dán băng lên sẽ đỡ hơn". Nói xong, anh cúi xuống, cẩn thận dán băng cho cậu.

Diệu Tiếp nhìn mái tóc đen của anh ngay gần sát mình. Mái tóc đó tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, lông mi cong cong hơi run, đôi mắt đen sáng dán chặt vào chân cậu, cái mũi thẳng tắp, mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi môi vẫn thở hổn hển, dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim anh đang đập dồn dập.

Cảm giác đau nhói nơi gót chân như truyền thẳng đến trái tim cậu, đôi mắt khẽ nhìn xuống gót chân, các ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn vào miếng băng, ép chặt nó xuống, và sau đó ngại ngần chạm vào vết thương, anh nhướn mắt nhìn cậu, hình như vẫn còn đau?

Đầu óc cậu như đóng băng, không còn biết nên phản ứng thế nào nữa, cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh. Tại sao cậu lại thấy lo nhiều như thế, đau lòng đến vậy, ngay cả trong sâu thẳm đôi mắt kia cũng thể hiện sự quan tâm như khiến cậu tan chảy. Anh luôn đối xử dịu dàng, nhẹ nhàng với mọi người sao? Hay chỉ với cậu mới anh mới như thế? Phải làm thế nào? Làm thế nào đây? Càng lúc càng khó nghĩ, cậu chỉ muốn trốn tránh!

"Tiểu Tiếp?", Long Tuấn Hưởng  lo lắng nhìn cậu. Diệu Tiếp bỗng im lặng nhìn chằm chằm vào anh khiến anh hơi bối rối. "Còn đau không?"

Diệu Tiếp khẽ nhún vai, đầu hơi cúi rồi nhẹ nhàng lắc. Không đau, không đau chút nào! Vết thương ở bàn chân đã được các ngón tay ma thuật của anh chữa lành rồi, nhưng trái tim đập rộn ràng dường như bắt đầu thấy đau rồi!

Long Tuấn Hưởng mỉm cười yên tâm rồi lại cúi xuống nhặt đôi tất của cậu, nhẹ nhàng đi vào chân cho cậu, và cuối cùng cẩn thận xỏ giày.

Diệu Tiếp bỗng cứng người không biết phải làm thế nào chỉ nhìn anh nhẹ nhàng hoàn thành tất cả. Khi bàn chân cuối cùng cũng chạm đất, cảm giác chân thực ấy chợt khiến sống mũi cậu cay cay, sương mù mờ mờ trong mắt. Trái tim nghẹn ngào đến mức hoảng sợ, hơi thở như bị chặn lại chỉ có thể hít thở một cách khó khăn theo từng nhịp đập của con tim.

Diệu Tiếp lặng lẽ mở chai nước, nắm lấy bàn tay anh và nhẹ nhàng rửa sạch. Long Tuấn Hưởng mỉm cười nhìn cử chỉ dịu dàng của cậu.

Rửa tay xong, Long Tuấn Hưởng đứng thẳng lên.

Anh vừa định nói gì đó, đã bị cậu ôm chặt!

Anh thoáng ngây người, cậu ấy ôm chặt quá, chặt đến nỗi anh có thể cảm thấy trái tim anh như gần với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cậu.

Tiểu Tiếp của anh sao thế này? Cảm động ư?

Nụ cười từ từ nở trên môi anh, đôi mắt cũng thật dịu dàng, dù cho hơi muộn nhưng Tiểu Tiếp của anh cuối cùng... cuối cùng cũng đáp lại tình yêu của anh.  

Hết Chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: