Chương 11
EM LÀ NGƯỜI NẮM GIỮ TRÁI TIM ANH
Vừa bước xuống tàu liền cảm nhận được không khí nóng nực của thành phố phương nam xa xôi. Giờ đã cuối tháng Mười nhưng tiết trời vẫn oi bức khó chịu.
Ngồi tàu suốt mười ba tiếng đồng hồ khiến cơ thể mỏi nhừ, thật không gì khổ bằng ngồi tàu đường dài.
"Tiểu Tiếp, có mệt lắm không?", thấy Diệu Tiếp lau mồ hôi, Long Tuấn Hưởng xót xa hỏi.
"Không mệt đâu!" Vừa xuống tàu tinh thần Diệu Tiếp đã khác hẳn. Cậu chưa từng đến Quảng Châu nên sự mệt mỏi của cậu suốt mười mấy giờ đồng hồ trên tàu đã bị xua tan bởi không khí và những thứ đầy mới lạ nơi đây.
"Chúng ta đến chỗ bạn anh trước đã nhé, em cần nghỉ chút!" Long Tuấn Hưởng gửi tin nhắn cho người bạn, nói rằng họ đã đến sau đó anh cùng Diệu Tiếp lên xe bus đi thẳng đến đó.
Tae Joo là bạn của Long Tuấn Hưởng, dù hơn anh ba tuổi nhưng có quen biết nhau vì Tae Joo từng là ủy viên Hội sinh viên của Đại học T, quan hệ của hai người họ rất tốt. Công ty lần này Long Tuấn Hưởng đến phỏng vấn cũng là do Tae Joo giới thiệu.
Nhìn Diệu Tiếp đứng cạnh Long Tuấn Hưởng, Tae Joo cười tươi tỏ vẻ biết rõ mọi chuyện, chẳng phải đây chính là cậu em trai kết nghĩa thân thiết của Tuấn Hưởng sao?
"Người anh em, thật sự cảm ơn anh nhiều!" Diện tích căn phòng của Tae Joo đang ở chỉ khoảng mười mấy mét vuông, đơn giản nhưng sạch sẽ, không giống phòng của mấy anh chàng cô đơn.
"Tuấn Hưởng, bọn em đến thật đúng lúc. Chiều nay anh định về nhà cùng bạn gái, công ty cho nghỉ sớm mà, nên bọn anh muốn lên xe về sớm một chút" Tae Joo vừa nói vừa đưa cốc trà cho Diệu Tiếp.
"Đi chuyến chiều à?" Chắc chắn bạn gái của Tae Joo đã sắp xếp sẵn rồi, cậu ấy còn giấu nữa.
"Ừ, buổi trưa, bọn anh đi ăn trước, hơn hai giờ chiều xe mới chạy", Tae Joo chỉ túi đồ trên bàn nói, "Đồ đạc anh cũng sắp xếp cả rồi, mùng Bảy anh mới lên, hai người cứ yên tâm ở đây chơi vài ngày, tiện giúp anh trông nhà luôn", anh ấy nói có vẻ khách khí. Môi trường sống ở Quảng Châu không phải quá tốt, không ai dám để nhà vắng người, đặc biệt trong nhà lại có những đồ điện tử như máy tính thì lại càng không yên tâm.
"Thật ngại quá, phiền anh rồi!", Long Tuấn Hưởng quay sang nhìn Diệu Tiếp đang ngại ngùng cầm cốc trà nửa muốn uống nửa không. Nhìn bộ dạng trầm lặng, cầm cốc trà khẽ thổi cho bớt nóng của Diệu Tiếp trông thật đáng yêu.
"Tuấn Hưởng, em này là?", Tae Joo nhìn điệu bộ Diệu Tiếp như vậy cũng thấy rất có cảm tình dù cậu hơi béo một chút, nhưng hai má lúc nào cũng hồng hào. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là bảo bối của Tuấn Hưởng rồi.
"Diệu Tiếp, đây là anh kết nghĩa với anh, Tae Joo, anh ấy từng là nhân vật xuất chúng trong Hội sinh viên trường đấy, chỉ tiếc là khi em vào trường thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi", Long Tuấn Hưởng đưa tay cầm cốc trà đang bốc khói nghi ngút trong tay Diệu Tiếp đặt xuống bàn. Chẳng biết từ lúc nào mặt cậu đã bị hơi trà nóng làm đỏ hết cả lên. Anh không muốn nhiều người thấy biểu hiện đáng yêu này của cậu!
"Chào anh!" Không còn cốc trà trong tay, Diệu Tiếp bỗng thấy hai tay mình thật thừa thãi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tae Joo, cười ngượng ngùng, giọng nói nhỏ và nhanh đến mức không kịp nghe thấy gì.
"Ha ha, cậu bé này đáng yêu thật đấy!" Nhìn bộ dạng ngại ngùng, xấu hổ của Diệu Tiếp, Tae Joo cũng thấy mừng cho hai người họ. Giờ thật hiếm cậu trai nào đáng yêu, ngây thơ như Diệu Tiếp. Dễ thương thật đấy!
"Đương nhiên rồi! Cậu ấy là bảo bối của em đấy!", trái tim Long Tuấn Hưởng chợt rung động khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu vừa rồi của Diệu Tiếp. Anh vội bước đến bên cạnh ôm Diệu Tiếp vào lòng, tay anh siết chặt như tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Đột nhiên bị anh ôm như vậy trước mặt người lạ, mặt Diệu Tiếp càng đỏ bừng. Sao anh lại làm vậy, nhất định Tae Joo sẽ thấy họ rất lạ cho xem!
Tae Joo cúi đầu cười, lắc lắc đầu, không ngờ cũng có ngày Tuấn Hưởng bị một cậu trai chinh phục. Nghe đàn em khóa dưới kể lại anh cặp kè với rất nhiều gái đẹp trong trường nhưng không ngờ cậu em trai kết nghĩa mà ngày nào anh cũng nhắc tới lại là tình yêu đích thực của anh!
Tình yêu, đúng là không nhất thiết phải để ý đến dáng vẻ bề ngoài nhưng Tae Joo vẫn không hiểu tại sao Tuấn Hưởng lại có tình cảm với cậu trai mũm mĩm này. Cậu trai đang ngồi trước mặt anh nãy giờ luôn yên lặng, ánh mắt mông lung. Gò má bầu bĩnh trắng hồng, lúc nào cũng như đọng một lớp bụi nước nhàn nhạt trên đó. Khi ngại ngùng đôi má ấy lại càng hồng những người thế này đúng rất dễ làm đám con trai nảy sinh tâm ý muốn bao bọc, bảo vệ. Dáng vẻ đáng yêu ấy dễ khiến người con trai quên đi thân hình mập mạp của cậu, ngược lại còn thấy làn da mũm mĩm trắng ngần đó thật giống da em bé.
Long Tuấn Hưởng thật thông minh! Anh luôn giữ Diệu Tiếp rất chặt, không để những chàng trai khác có cơ hội nhận ra nét đáng yêu của cậu. Với lại hầu hết các chàng trai chỉ mới thấy dáng người mập mạp của Diệu Tiếp đều đã chạy hết rồi. Nhìn xem, Tuấn Hưởng không thích Diệu Tiếp giảm cân, có vậy anh mới có thể giữ chặt Diệu Tiếp bên mình.
"Tuấn Hưởng này, dù nhà bình thường không có gì nhưng cũng nhờ bạn gái chăm lo sắp xếp nên nhờ em để ý chút nhé!" Dù gì Tae Joo cũng đã đi làm, lăn lộn ngoài xã hội nhiều nên nhìn phòng cũng có thể đoán được phần nào.
"Đương nhiên rồi, em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến anh đâu!", Long Tuấn Hưởng nhìn anh cười, rồi khẽ tay vòng qua eo Diệu Tiếp nhéo nhẹ một cái. Diệu Tiếp cau mày nhưng không dám phản ứng, sợ sẽ khiến Tae Joo chú ý.
"Ừ, vậy thì được rồi. Nhưng nếu có trót làm loạn thì nhớ phải dọn dẹp lại cho anh là được, trong tủ có ga trải giường mới đấy!", Tae Joo cười ẩn ý, khẽ nhướn mày nói.
"Anh!", Long Tuấn Hưởng căng thẳng gọi lớn, chặn lời không để anh nói tiếp. Tay Tuấn Hưởng cũng siết chặt Diệu Tiếp hơn, ánh mắt nhìn Diệu Tiếp đầy hốt hoảng.
"Ha ha, tên tiểu tử này! Không cần phải giả bộ với anh." Trong phòng chỉ có 2 người yêu nhau đi chơi với nhau, làm sao có thể nghĩ là sẽ không vấn đề gì xảy ra cơ chứ. Bảo Diệu Tiếp là một con thỏ trắng ngây thơ cũng chẳng quá, nhưng có đánh chết Tae Joo cũng không tin Long Tuấn Hưởng lại là một chàng trai trong sáng như thế. Vả lại nhìn Long Tuấn Hưởng, trong mười phút mà tới năm phút mắt anh không rời khỏi Diệu Tiếp, có thể nhận ra Tuấn Hưởng yêu Diệu Tiếp vô cùng.
"Anh!", Thiệu Minh Vỹ bước lại gần Tae Joo, hạ thấp giọng nói, "Anh cứ yên tâm, chúng em sẽ không làm gì đâu, em sẽ cư xử sao cho xứng với đảng, với nhà nước và nhất là xứng với Diệu Tiếp của em", nói xong, Tuấn Hưởng còn quay lại cười hết cỡ với Diệu Tiếp.
Diệu Tiếp vốn hay đỏ mặt trước người lạ, thấy Long Tuấn Hưởng và Tae Joo rỉ tai nhau điều gì đó vẻ thần bí, cậu càng không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi mặt liếc nhìn hai người họ.
Đổi ga giường? Tae Joo có gì không vừa ý sao, có lẽ anh ta không thích người khác dùng chung ga giường của mình, chắc chắn là vậy rồi, haizzz. Họ đến thế này đã làm phiền người khác lắm rồi, nhất định không thể làm loạn lên thêm nữa, cậu thầm tự nhủ.
Diệu Tiếp suy nghĩ mọi việc rất đơn giản. Nhưng Tae Joo lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Long Tuấn Hưởng, khẽ nói: "Nhìn xem, nhất định con thỏ non này sẽ bị cậu ăn thịt thôi!".
Long Tuấn Hưởng vội ngăn Tae Joo, không cho anh tiếp tục nói những lời dễ khiến Diệu Tiếp nghi ngờ. Anh khoác vai Tae Joo, cố ý nói lớn: "Đói quá! Anh trai à, anh không định dẫn bọn em đi thưởng thức những món ăn ngon nhất ở đây sao?", vừa nói Long Tuấn Hưởng vừa liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tae Joo.
Tae Joo khẽ cười, tha cho tên tiểu tử này, chỉ cần cậu ta đừng làm loạn nhà anh lên là được. "Vậy thì đi thôi!"
Tae Joo vừa bước ra cửa vừa gọi điện cho bạn gái.
Thấy Tae Joo buông tha không chọc ghẹo mình nữa, Long Tuấn Hưởng mới thở phào nhẹ nhõm rồi nắm tay Diệu Tiếp kéo ra ngoài cửa. Tuy vẻ mặt Long Tuấn Hưởng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng trong lòng anh vô cùng căng thẳng, may quá, Tiểu Tiếp không bị ảnh hưởng bởi những lời của Tae Joo.
Ba người cùng đợi bạn gái Tae Joo đến rồi đi ăn trưa.
Ăn xong, Tae Joo về nhà lấy hành lý chuẩn bị ra xe. Anh ta giao lại chìa khóa nhà cho Long Tuấn Hưởng rồi quay người đi ra ngoài cùng bạn gái.
Tiễn Tae Joo ra xe xong, Long Tuấn Hưởng và Diệu Tiếp quay về nhà, lúc này mới được nghỉ ngơi chút.
Thấy Diệu Tiếp ngồi trước bàn máy tính như có tâm sự gì, Long Tuấn Hưởng bước đến đứng sau lưng cậu rồi anh bỗng cúi người, kề sát mặt cậu hỏi: "Sao thế? Sao lại có vẻ không vui vậy?".
"Di động hỏng rồi, em vẫn chưa gọi điện cho bọn A Thắng."
"Sao không nói sớm, lấy di động của anh này." Hóa ra cậu lo lắng điều này. Dù bọn A Thắng không biết anh và cậu đi cùng nhau nhưng đúng là cũng nên gọi báo một tiếng cho họ yên tâm.
Còn Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro