Chap 3
- Dạo này em bận hả? - YoSeob hỏi khi cậu và EunJi đang ngồi trong một quán nước.
EunJi đưa lên miệng một muỗng kem rồi mới trả lời:
- Dạ... em bận lắm! Em sắp kiểm tra nhiều môn nên không có thời gian để đi chơi với anh em xin lỗi!
YoSeob nghe nói rồi cười trừ.
- Không sao đâu mà!
Mặc dù trong lòng cậu buồn lắm. Nhưng cậu không muốn nói nhiều về chuyện này. Và cậu muốn tranh thủ thời gian được ở bên EunJi nên không muốn những chuyện không vui phá vỡ.
Hơn nữa YoSeob sợ EunJi sẽ phát hiện ra việc cậu không còn nhớ cô như trước nữa. Lúc trước chỉ cần không gặp nhau một ngày là cậu đã như ngồi trên đống lửa rồi nhưng bây giờ... Hằng đêm thay vào hình ảnh EunJi trong những giấc mơ là gương mặt của JunHyung.
YoSeob sợ lắm. Cậu sợ cái cảm giác đang lớn dần trong tim. Sợ từng giấc mơ về JunHyung nhưng cũng yêu quý chúng lắm. Cái cảm giác tội lỗi mỗi lần thức giấc làm YoSeob hoảng sợ. Cậu không dám nhìn vào mắt EunJi nữa. Cậu thật sự sợ...
EunJi đưa một tay lên chạm vào mặt của YoSeob. Lập tức tâm hồn cậu dịu lại ngay.
YoSeob nắm lấy bàn tay EunJi rồi mỉm cười với cô. EunJi cũng mỉm cười với cậu. Chỉ cần nụ cười này thôi là cậu có thể đánh đổi tất cả. Cho dù thân xác cậu có bị vấy bẩn thế nào đi nữa. Cho dù tim cậu có ngập tràn tội lỗi. YoSeob vẫn chỉ muốn nhìn thấy nụ cười này.
- À! Anh quên!
Rồi cậu đưa cho EunJi một tờ 500 ngàn won nữa. EunJi lấy tiến rồi cười ngượng ngập.
- Lấy tiền của anh hoài em ngại quá!
- Có gì đâu em! Còn nói mấy lời đó là anh giận đó!
EunJi vẫn cười. Trong thâm tâm cô biết YoSeob là một chàng trai tốt. Thế nên cô có thể dựa vào đến khi nào YoSeob hết tình cảm với cô. Và cô sẽ không bao giờ để ngày đó đến quá sớm đâu! Đột nhiên điện thoại hai đứa reo vang cùng một lúc. Cả hai nhìn nhau đầy ái ngại khi thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình. YoSeob xin lỗi rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Càng tốt! EunJi chẳng ngại ngần gì mà đưa cái điện thoại lên tai.
- Alô! Em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở chỗ YoSeob!
- Vậy hả? Vậy có lấy được tiền chưa?
- Được rồi!
- Vậy thì mau đến đây đi! Anh chờ không nổi nữa rồi!
- Anh này! Gấp gì chứ! Ngày nào cũng làm mà!
- Thì tại anh nhớ em quá!
- Thiệt hông?
- Sao lại không? Đến đây đi rồi anh cho em biết anh nhớ em đên thế nào!
- Đồ quỷ! - EunJi mắng yêu rồi cúp máy.
Bên ngoài YoSeob cũng vừa mới bước vào. Cậu gãi gãi đầu:
- Xin lỗi em anh có công chuyện! Mình về thôi!
EunJi cười tươi như hoa.
- Dạ! Mẹ em cũng mới gọi điện!
- Tiếc quá! Lâu lâu mình mới gặp nhau...
- Không sao đâu anh! Mình còn nhiều thời gian mà!
YoSeob cười.
- Cũng phải ha!
Rồi 2 đứa tính tiền xong bước ra ngoài.
Buổi chiều xám xịt vì trời đầy mây đen. Vài hạt mưa lất phất rơi xuống. Chúng đậu lên mắt và má của YoSeob. Cậu yêu những hạt mưa bé nhỏ đó. Yêu từng cơn gió đầy hơi nước mang chút gì đó tự tại. Khi 2 đứa đứng trước quán, YoSeob đột nhiên nắm tay cô lại. Cậu nhìn EunJi thật lâu rồi nói:
- Em sẽ không bao giờ phản bội anh chứ?
EunJi hỏi:
- Sao anh lại nói vậy? Anh không tin em sao?
- Không! Chỉ là anh muốn biết vậy thôi!
EunJi tiến tới hôn lên má cậu một cái rồi nói:
- Không bao giờ đâu! Được chưa?
YoSeob mỉm cười rồi quay lưng bước đi. Khi bóng YoSeob vừa khuất dạng EunJi quay ra sau bấm điện thoại.
- Alô! Đến rước em lẹ đi!
- Ok! Em đang ở đâu?
- Paradise quán!
- Đợi chút anh đến liền!
- Em mệt thằng đó quá rồi!
- Sao vậy em?
- Sến bà cố! Nếu không vì tiền thì...
- Thôi mà em! Nó vẫn còn lợi dụng được mà!
- Mà thấy em vậy anh không ghen gì sao? - EunJi cằn nhằn trong điện thoại.
Đầu dây bên này hắn đang mặc áo vào. Trên giường hắn là một đứa con gái khác. Cô ta không có một manh vải che thân và đang hút điếu thuốc lấy từ miệng hắn. Khói thuốc lan toả thành từng đường uốn éo tản mạn vào không khí màu xám ánh vàng của buổi chiều.
Hắn bước đên nựng mặt cô gái ấy rồi trả lời EunJi:
- Ghen chứ sao không! Nhưng anh tin em!
- Hì hì! Thôi! Đến rước em lẹ đi!
Hắn cúp máy rồi kéo khoá quần lên. Hắn nói với cô gái trước mặt:
- Thôi anh phải đi rồi!
Cô ta ngồi dậy hôn lên môi hắn một cái rồi liếm tai hắn. Trông cô như một con mèo lên cơn vậy.
Hắn cho tay vào ngực cô đồng thời cũng kéo cô sát lại hắn hơn. Nhưng hắn buông cô ra dứt khoác khi đã cảm thấy đủ. Hắn bước ra cửa rồi để cho một làn gió tràn vào. Cô gái vò mái tóc rối bù và dụi điếu thuốc.
~~o0o~~
Cú điện thoại khi nãy là của LeeJoon. Lại có khách và lần này là khách hạng sang. Vì YoSeob đứng nhất nên mới được người khách này. Vì EunJi cậu sẽ cố gắng chìu chuộng người ta. Có lẽ đêm nay sẽ kiếm được kha khá đây.
Giống như mọi khi, YoSeob luôn luôn đúng giờ. Nhưng khi đứng trước cánh cửa phòng khách sạn tim cậu chợt hiện về hình ảnh của JunHyung. Có cái gì đó nhíu kéo cậu đừng mở cửa. Có cái gì đó bảo cậu hãy bước đi...
Nhưng cậu chỉ là một thằng call boy.
Và vì cậu chỉ là một thằng call boy nên cậu mở cửa bước vào.
Căn phòng sang trọng tương xứng với giá tiền của khách sạn. Và người khách của cậu thì đang ngồi lặng im bên cánh của sổ to lớn bằng kính nhìn xuống thành phố. Từng ánh đèn nhắc nó nhớ đến đêm ở trong phòng JunHyung. Nhưng cậu phải làm thôi. Cậu phải tiến tới rồi cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi... anh có phải là DooJoonkhông?
Người đó quay lại nhìn cậu. Đúng như lời giới thiệu của LeeJoon. Anh ta rất đẹp trai. YoSeob biết không dễ gì có được một người khách như vậy. Đa số chỉ là những con mụ đê tiện hoặc là những tên bà đáng tuổi cha mẹ cậu.
- Vậy chúng ta bắt đầu chứ ạ?
Anh ta nhìn cậu cười buồn. Anh ta nói:
- Em ngồi đi!
YoSeob nghe lời ngồi xuống. Cả 2 lại rơi vào im lặng và kí ức đang dần giết chết cậu. YoSeob cầu xin DooJoon sẽ làm gì đó để giải thoát nó khỏi cái cảm giác khó chịu này. Nhưng DooJoon vẫn im lặng. Anh nhìn chăm chú ra ngoài đường đầy ánh sáng lung linh. Cuối cùng DooJoon nói:
- Em có ước mơ gì không?
YoSeob ngạc nhiên quá chừng. Cậu không ngờ anh ta lại hỏi một câu như vậy. Nhưng cậu vẫn trả lời.
- Em muốn làm người mẫu!
DooJoon lập tức quay lại nhìn YoSeob. Rồi ánh mắt anh dịu trở lại.
- Nếu em muốn làm người mẫu thì không nên làm nghề này chứ!
YoSeob cúi xuống nhìn tấm thảm lông màu trắng dưới chân mình:
- Em biết! Nhưng em không có lựa chọn nào khác!
- Tại sao? Em cần tiền à?
YoSoeb lặng lẽ gật đầu.
Rồi DooJoon nói. Nói với YoSeob những điều mà anh giấu kín. Anh không biết tại sao nhưng anh đang rất cần một người để tâm sự. Anh gọi cho LeeJoon cũng chỉ vì mục đích này.
- Ba anh làm tổng giám đốc một công ty lớn! Ông chỉ có mình anh là con trai! Ông muốn anh nối nghiệp ông! Từ nhỏ ông đã đặt rất nhiều kì vọng vào anh. Anh biết điều đó nên đã cố gắng học. Dù anh chưa bao giờ thích những con số đó. Nhưng lần này khi đi du học về ông muốn anh vào làm cho công tay của ông luôn. Và... anh không đồng ý...
- Sao vậy anh?
- Anh muốn thực hiện mơ ước của mình trước khi lao đầu vào con đường đó. Vì vào đó thì chắc chắn anh sẽ không còn thời gian mà làm điều mình thích nữa...
- Vậy anh thích làm gì?
Mắt DooJoon sáng lên khi anh nói về mơ ước của mình. Đó là một ước mơ thật đẹp:
- Anh muốn làm một nhiếp ảnh gia!
- Woa!
- Hì hì! - DooJoon ngại ngùng gãi gãi đầu. Bỗng nhiên YoSeob cảm thấy như JunHyung đang đứng trước mặt nó.
- Anh chỉ chụp hình phong cảnh thôi! Nhưng anh luôn muốn chụp được một tấm hình thật đẹp về một khoảng khắc đáng nhớ trong cuộc sống.
YoSeob mỉm cười nhìn DooJoon kể về mơ ước của mình. Trong anh lúc này như một đứa trẻ vậy.
- Nhưng anh tìm mãi mà vẫn chưa thấy khoảng khắc nào thật đẹp cả. Khi nãy anh thấy em bước vào. Gương mặt của em rất đẹp khi em nhìn những đốm sáng ngoài kia. Giá như lúc đó anh có máy chụp hình. Đó có lẽ là khoảng khắc mà anh mong muốn.
YoSeob đỏ cả mặt khi nghe DooJoon nói vậy. Cậu không nói gì chỉ cúi gầm mặt xuống mà thôi. Rồi bỗng nhiên DooJoon tiến về phía cậu. Anh nắm lấy tay rồi quỳ xuống trước mặt cậu.
- Anh xin em! Hãy giúp anh một lần thôi!
- Dạ... - YoSeob rất bối rối trước hành động của DooJoon.
- Anh xin em đó!
- Nhưng tại sao lại là em! Anh có thể tìm nhiều người mẫu khác đẹp hơn em mà!
DooJoon lắc đầu:
- Không! Đúng là anh có thể tìm được người mẫu chuyện nghiệp đẹp hơn em! Nhưng em biết không, họ đi diễn nhiều năm quá rồi cảm xúc đã bị chai cứng. Mà cái anh muốn chụp là một khoảng khắc tự nhiên và thật đẹp. Anh đã nhìn thấy nó trên gương mặt em. Anh tin em có thề làm lại một lần nữa mà phải không?
Lời nói của DooJoon làm YoSeob cũng thấy hơi thích. Dù sao làm người mẫu là ước mơ từ lâu của cậu mà. Nhưng nếu cậu không làm được thì sao? Đây là mơ ước cả đời của DooJoon nếu cậu không thể diễn lại được cảm xúc đó thì sao...
- Coi như đây là thực tập trước khi em làm người mẫu đi!
YoSeob không thể nào từ chối một ánh mắt tha thiết đến thế. Ánh mắt của anh ấy thật trong sáng và mãnh liệt. Nó chứa đựng cả ước mơ của anh ấy trong đó. Thế nên YoSeob gật đầu. Cậu không biết có làm được không nhưng sẽ cố gắng hết sức! Không thử thì làm sao biết được!
DooJoon nhảy cỡn lên vì vui mừng. Anh nắm lấy tay cậu mà lắc. Anh nói giọng hào hứng:
- Ngày mai buổi chiều tụi mình gặp nhau nha!
- Dạ!
- Anh sẽ gọi cho em! Em nhớ đến đó!
- Em hứa mà - YoSeob mỉm cười.
- Vậy giờ em về đi! Nhớ ngủ sớm để ngày mai có một gương mặt thật tươi tỉnh nha!
YoSeob gật đầu rồi đứng dậy. Định quay đi thì DooJoon gọi:
- Ủa! Anh quên! Tiền của em đây!
YoSeob lắc đầu khi DooJoon đưa tiền ra.
- Em không lấy đâu! Em đâu có làm gì cho anh đâu!
- Nhưng...
- Anh mà làm vậy là em sẽ không đi chụp hình đó!
- Thôi! Thôi! Vậy em về đi!
YoSeob mỉm cười vẫy tay với DooJoon rồi bước ra cửa. DooJoon nhìn theo bóng YoSeob đi mà lòng vui phơi phới. Cuối cùng anh cũng sắp thực hiện được ước mơ của mình rồi!
~~o0o~~
Sáng hôm đó, khi đang ở trường YoSeob đã đến gặp JunHyung. Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy. Chỉ đơn giản là cậu muốn thế thôi.
- Có chuyện gì vậy? - JunHyung gấp cuống sách đang đọc lại.
YoSeob chắp hai tay ở sau lưng, cúi mặt xuống đất và ấn ấn mũi giày xuống đất.
- Không có gì...
- Vậy sao kêu tôi?
- Bộ không được hả?
- Tất nhiên là được...- JunHyung phì cười trước thái độ của YoSeob.
Hắn để ý thấy YoSeob vẫn mang kính áp tròng.
- Sao cậu vẫn còn mang cái đó?
- Ờ thì... tôi sợ lắm... mà không sao đâu! Mang lâu rồi nên quen!
JunHyung rất muốn thấy đôi mắt xanh thẳm đó một lần nữa. Nhưng đó là quyết định của YoSeob nên hắn cũng không muốn xen vào. Đột nhiên YoSeob áp úng:
- Chiều nay...
- Sao?
- Chiều nay... anh rảnh không?
- Chi vậy? Tôi bận tập hát với đôi văn nghệ rồi!
Trông mặt YoSeob buồn hiu. Cậu định quay đi thì JunHyung nói:
- Ít ra cũng phải nói mấy giờ để xem tôi có đi được không chứ?
YoSeob vui mừng quay mặt lại.
- Khoảng 4h mấy 5h anh rảnh không?
- Giờ đó thì chắc được! Mà chi vậy?
- Anh đến khu đô thị mới đón tôi được không?
- Làm gì ở đó?
- Đến đi rồi biết!
Không đợi JunHyung trả lời, YoSeob chạy đi ngay. Hắn nhìn theo hình bóng của cậu khuất dần trong màu nắng nhạt nhoà mà tim đau nhói. Hắn phải làm sao để YoSeob không làm cái nghề đó nữa đây. Hắn phải làm sao để giữ mãi cậu bên cạnh hắn đây.
JunHyung đứng dậy bước ra hàng lang lộn gió và nhìn về một hướng nào đó vô định. Lòng hắn thầm mong YoSeob sẽ ở lại với hắn. Hắn sẽ giữ chặt em bằng đôi tay này.
Gió thổi vi vu qua sân trường ngập đầy màu nắng nhợt nhạt. Một vài chiếc lá cuốn theo chiều gió bay đi một cách chơi vơi. JunHyung thở dài...
~~o0o~~
- Đúng rồi! Như vậy đó! - DooJoon nói khi vẫn đang bấm máy quyết liệt.
YoSeob thật sự có tư chất của một người mẫu. Cậu làm theo rất chính xác những gì DooJoon hướng dẫn nhưng đó vẫn chưa phải là thứ DooJoon cần. Phong cảnh chung quanh rất đơn giản để có thể làm tôn lên gương mặt của YoSeob.
Cánh đồng cỏ xanh ngắc dài đến thắt lưng kéo dài đến tận chân trời màu vàng cam. Sau hai tiếng vật lộn với cái nắng, tụi nó vẫn chưa chụp được khoảng khắc mà DooJoon mong đợi. Cuối cùng DooJoon quyết định nên ngồi nghỉ mệt trước khi cả hai ngất xỉu vì kiệt sức. Tội nghiệp YoSeob có vẻ thất vọng lắm. Cậu nói lí nhí:
- Xin lỗi! Em không làm được phải không?
- Không phải đâu! Hình của em rất đẹp!
- Nhưng đó không phải là thứ anh muốn phải không?
Quả thật hình của YoSeob rất đẹp. Vẻ ngây thơ trong sáng nổi rõ trên nền xanh tự nhiên của cỏ. Ánh sáng vàng kim phản chiếu càng làm tôn thêm nét trong sáng của cậu. Hai đứa đang ngồi trên một băng ghế bằng gỗ màu trắng. Phía xa xa mặt trời đang lặn dần. Bầu trời là một sự giao thoa giữa màu tím và màu xanh. Nhưng ánh sáng vàng kim dịu dàng lộng lẫy vẫn chiếu sáng từng ngọn cỏ.
Bỗng nhiên có gì đó bay vào mắt YoSeob. Cậu kêu lên một tiếng rồi đưa tay gỡ kính áp tròng ra. Cậu nhỏ thuốc vào mắt cho đỡ nhức rồi quay qua nhìn DooJoon. Trông anh không được vui. YoSeob biết đó là lỗi tại cậu. Nhưng cậu đã cố gắng hết sức rồi. Cậu không biết đâu mới là nét mặt mà DooJoon cần.
- Ủa? Mắt em màu xanh hả? - DooJoon ngạc nhiên hỏi.
- Dạ!
- YoSeob ah!
Tiếng gọi quen thuộc kéo YoSeob quay lại. JunHyung đã đến. Một cảm giác ấm áp tràn ngập tim cậu. Bất giác cậu mỉm cười. Mắt nó vẫn không rời khỏi JunHyung khi hắn dần đi tới. Vì nơi đây khá gần JunHyung nhà nên hắn không đi xe.
YoSeob mãi mê nhìn JunHyung đến nỗi không để ý thấy tiếng bấm máy tát tát bên tai. Khi hắn đến nơi. Hắn bực bội nhìn DooJoon. Hắn cất giọng hách dịch thường ngày lên:
- Anh là ai vậy? Làm gì mà chụp hình người ta hoài vậy?
YoSeob giật mình quay lại thì thấy nét hớn hở đã xuất hiện trở lại trên gương mặt DooJoon. Anh vui như trẻ con được kẹo vậy. Anh vui mừng nói:
- Được rồi! Anh chụp được rồi! Cảm ơn em nhiều lắm!
YoSeob không hiểu gì hết nhưng vẫn thấy vui trong lòng.
DooJoon vội thu dọn đồ nghề rồi nói với YoSeob:
- Anh sẽ gởi hình cho em sau! Cho anh đại chỉ nhà em đi!
- Dạ... thôi anh! Mẹ em đánh em chết!
- Sao vậy? - DooJoon hơi ngạc nhiên hỏi.
- Hay anh cứ gởi qua nhà tôi cũng được. - JunHyung đề nghị - Tôi sẽ đưa lại cho YoSeob!
- Ok! Cho tôi địa chỉ đi!
Rồi JunHyung viết cho DooJoon địa chỉ. Anh hăng hái bắt tay hắn, chào tạm biệt YoSeob rồi leo lên xe phòng vụt đi. Anh muốn lên máy chỉnh sửa ánh sáng ngay. Mơ ước của anh đã thành hiện thực rồi!
- Ai vậy? - JunHyung hỏi khi DooJoon đi mất.
- Ảnh muốn chụp hình tôi!
- Sao lại vậy?
YoSeob nhúng vai.
- Ai biết! Thôi về thôi!
Rồi YoSeob đi trước. JunHyung lặng lẽ bước phía sau. Nhìn cậu mà tim hắn đau nhói. Lúc nãy khi đến đây nó tình cờ thấy EunJi được thằng nào đó chở đi. Nhìn cả hai rất vui vẻ và hạnh phúc. Làm sao hắn có thể nói cho cậu biết đây?
JunHyung không muốn YoSeob phải chịu bất kì đau đớn nào nữa. Tâm hồn YoSeob chắc đã bị tổn thương rất nhiều khi làm nghề này. Hắn biết YoSeob làm tất cả cũng vì EunJi. Vậy thì làm sao YoSeob có thể chịu đựng chuyện này đây. Cuối cùng hắn quyết định không nói gì.
2 đứa bước đi trên con đường trãi đầy ánh nắng lộng lẫy của hoàng hôn. Xung quanh ánh sáng ấy cũng bao trùm lấy vạn vật. JunHyung đang rất đau khổ còn YoSeob thì đang rất hồi hộp. Cái cảm giác này là gì? YoSeob không biết và cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Cậu đi chậm lại để JunHyung có thể đuổi kịp. Đột ngột JumHyung nắm lấy tay cậu mà dẫn đi. Cậu không phản đối gì. Bàn tay to lớn ấy mới ấm áp làm sao. Lúc đó thật sự hắn rất muốn nói ra. Hắn thật sự muốn bảo vệ YoSeob không cho cậu vì EunJi mà đau lòng nữa. Nhưng tất cả những gì hắn làm được là nắm lấy bàn tay ấy. Vậy cũng là quá đủ.
~~o0o~~
Ngày hôm sau, quả thật hình được gởi đến nhà hắn.
JunHyung tò mò mở ra xem thử để rồi lặng người đi hàng giờ. Tấm ảnh khá lớn. Trong hình YoSeob như một thiên thần. Vẻ mặt ấy chứa chan tình yêu. Đôi mắt xanh phản chiếu sắc vàng của hoàng hôn rực rỡ. Mái tóc khẽ bay theo chiều gió. Đôi môi hồng hé mở. Và ánh sáng tạo cho gương mặt YoSeob những đường nét như trong truyện thần tiên. DooJoon thật sự rất tài năng mới chụp được khoảng khắc này. Lật ra mặt sau xem thử coi có gì không. Quả thật có vài dòng chữ.
" Khi em nhìn cậu bạn em anh lại thấy được vẻ mặt của em tối hôm đó. Vậy tối đó em cũng đang nghĩ đến cậu ta đúng không? Hiểu rõ tình cảm của mình nha em! Cảm ơn em! "
JunHyung đứng lặng thêm một lát nữa. Tim hắn đập rộn ràng. Cậu có nét mặt này khi nhìn thấy hắn sao? Vậy hắn có quyền hi vọng vào một điều không tưởng không? Hi vọng rằng YoSeob cũng thích hắn như hắn thích cậu. Hi vọng rằng cậu cũng nghĩ về hắn mỗi ngày như hắn suy nghĩ về cậu. Hắn có thể không?
Tự mỉm cười một mình. JunHyung hôn lên môi người trong hình một cái rồi áp tấm hình vào lòng. Hắn sẽ rửa cho mình một tấm khác. Dù sao khoảng khắc này cũng rất quan trọng với hắn.
Nhưng bất chợt kí ức về EunJi hiện về...
JunHyung thấy tim mình nhói lên một cái khi nghĩ tới YoSeob...
Hắn phải làm gì đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro