Chap 17
YoSeob chạy vội vào nhà và EunJi trên tay. Cô bây giờ giống như một xác chết vậy. Không một chút gì của sự sống còn vươn lại trên gương mặt xanh xao đó.
YoSeob bắt đầu hoảng hốt. Cậu gọi to DooJoon mong giúp đỡ. Cảm xúc của cậu đang rất rối loạn. Cậu không thể tập trung suy nghĩ được. Nỗi sợ hãi khủng khiếp đã nuốt chửng lấy lí trí.
Rung rẩy đặt EunJi xuống. Cậu sợ bóng tối sẽ mang EunJi đi. Cậu sợ khi bất kì ai bên cạnh phải ra đi. Thà cứ để cậu hi sinh tất cả chứ đừng bắt cậu phải gánh chịu nỗi đớn đau vĩnh viễn này. Đột nhiên nước mắt lại chảy ra.
Ghét quá! Lúc cần phải mạnh mẽ thì lại khóc thế này. DooJoon hối hả chạy xuống. Anh kinh ngạc nhìn EunJi nằm đó vài giây rồi quay qua hỏi:
- Ai vậy? Sao lại nằm đó hả em?
YoSeob cố gắng nuốt những tiếng thổn thức vào lòng mà trả lời anh:
- Đó là bạn em... em không biết tại sao cô ấy ngất xỉu nữa! Nhưng... hình như cô ấy còn đang mang thai nữa hyung ơi! Em sợ quá!
DooJoon sửng sốt lặp lại:
- Mang thai?
YoSeob lặng lẽ gật đầu. DooJoon bước đến gần EunJi. Hình như anh cũng bối rối như cậu vậy. Anh lấy điện thoại ra, định gọi một chiếc xe cấp cứu. Nhưng lúc đó bỗng nhiên EunJi cử động mặc dù động thái đó chỉ rất mỏng manh giống như đôi cánh bướm nhẹ nhàng vỗ vậy. Cô mở đôi mắt thấm quần ra nhìn xung quanh rồi cất tiếng nói khản đặc:
- Đừng... đừng... tới bệnh viện...
DooJoon khựng lại vài giây rồi lại gọi. Hình như đó là một vị bác sĩ tư.
YoSeob ngồi xuống bên cạnh EunJi nói nhỏ:
- Không sao đâu! Em ráng chịu đựng đi! Bác sĩ sẽ đến ngay thôi!
Cô nắm lấy tay của cậu rồi lại chìm vào cơn mộng mị sâu thẳm. Cậu lặng lẽ nhìn cô. Chắc hẳn cô ấy đã phải trải qua những chuyện vô cùng khủng khiếp.
Cậu biết rằng suốt quãng đời còn lại cậu cũng sẽ không thể quên được cái ngày này. Gương mặt của EunJi in sâu vào tâm tưởng cậu, một gương mặt quá đỗi bi thương.
DooJoon đứng lặng người như đang suy nghĩ gì đó. Trán anh nhăn cả lại và hai chân mày giao nhau ở những nếp nhăn hằng sâu. Trông anh lúc này già hơn tuổi thật rất nhiều. Rồi anh bước ra khỏi phòng sau khi vỗ nhẹ lên vai cậu một cái động viên.
Khi xuống đến phòng khách anh lại lấy điện thoại ra. Cuộc gọi diễn ra nhanh chóng. Tất cả mọi thông tin được dồn nén lại để có thể nói hết trong vòng vài giây. Sau đó anh cúp máy. tiếng chuông cửa cũng đã vang lên.
Anh dẫn vị bác sĩ già đáng kính lên phòng. YoSeob và DooJoon đứng nhìn bác sĩ khám cho EunJi. Vị bác sị quay gương mặt buồn rầu đầy vẻ lo lắng về phía cậu và anh nói:
- Cô ta đã có thai được 5 tháng rồi!
Cậu hỏi hỏi:
- Vậy tại sao cô ấy lại ngất xỉu như vậy?
Bác sĩ nhìn lại gương mặt đang say ngủ của EunJi trước khi trả lời cậu. Rồi ông nói với một giọng buồn bả sâu sắc:
- Cô ta đang sử dụng chất gây nghiện! Điều đó rất có hại cho thai nhi! Nếu không dừng lại thì việc sẩy thai là rất cao. Hôm nay cô ta thật sự rất may mắn mới giữ lại được cái thai đó!...
Cả cậu và DooJoon bàng hoàng khi nghe được thông tin đó. Hai người đều không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
- Để tôi cho thuốc! - Ông lấy ra một đơn thuốc rồi cặm cụi ghi chép vào đó.
Sau đó ông đưa cho DooJoon rồi nói:
- Gia đình phải giúp cô ấy dừng việc sử dụng chất gây nghiện lại nếu không sẽ rất nguy hiểm!
DooJoon và YoSeob hứa với bác sĩ về chuyện đó rồi đưa ông xuống nhà. Lúc đó trong cậu vang lên một câu hỏi: "Rồi chuyện gì sẽ đến nữa đây? ..."
Mấy ngày sau tình trạng của EunJi có vẻ đã khá lên nhiều. Vì cậu và DooJoon đều phải đến công ty hàng ngay nên đành phải thuê người chăm sóc cho cô. Sức khoẻ của cô hồi phục rất nhanh. Đó là một dấu hiệu đáng mừng.
EunJi thường đón cậu và DooJoon về bằng một nụ cười hiền lành.
YoSeob chưa bao giờ có thể thấy được nụ cười đó ở cô trước đây. Nhưng cậu cũng vui lắm. Cậu vui vì cô đã thay đổi và có lẽ sự thay đổi đó sẽ giúp cô sống tốt hơn. Rồi đến một ngày kia...
Khi YoSeob và DooJoon trở về nhà vào tối hôm đó, họ không nhìn thấy được gương mặt rạng rỡ của EunJi nữa. Trong nhà tối đen không một ánh đèn. Linh cảm thấy chuyện chẳng lành, cậu và DooJoon vội chạy vào trong.
Khi ánh đèn toả sáng khắp căn phòng họ nhìn thấy EunJi đang oằn oại dưới đất. YoSeob hốt hoảng lao đến đỡ cô dậy. Hình như cô ấy đang rơi vào tình trạng mất kiểm soát hoàn toàn. Mắt cô trợn trừng và nước bọt không ngừng chảy ra. Môi cô mấp máy những từ vô nghĩa mà cậu có thể nghe được như sau: "làm ơn... chỉ 1 thôi..."
Cậu hét lên:
- Ráng lên EunJi! Rồi sẽ qua thôi mà!
EunJi bấu chặt tay vào da thịt YoSeob đến bật máu. Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. DooJoon nắm chặt hai tay của cô để ngăn cô giẫy giụa ảnh hưởng đến cái thai. Từng phút khủng khiếp trôi qua trong tiếng rên rĩ và la hét của EunJi.
YoSeob nhắm chặt hai mắt lại cho nước mắt không chảy ra được. Cậu ước gì có JunHyung ở đây. Chắc chắn cậu sẽ không sợ như thế này nữa. Thời gian bây giờ là vô nghĩa. Tất cả chỉ tập trung vào gương mặt đau đớn của EunJi và những tiếng gào thét điên loạn....
Nhưng cuối cùng khoảnh khắc đen tối ấy cũng qua. EunJi chìm vào một giấc ngủ sâu.
DooJoon lại gọi bác sĩ đến. Vị bác sĩ già nua lại kê đơn. Ông dặn dò họ phải chăm sóc cô kĩ hơn nữa. Cơn nghiện sẽ còn quay lại. Nhưng nếu cứ giữ như vậy thì nhất định sẽ cai được.
Lời nói ấy đã thắp lên một tia hi vọng dù là rất mong manh trong lòng YoSeob. Những tuần lễ sau đó cậu quyết định nghỉ đi đến công ty để chăm sóc cho EunJi. Cậu không thể để cô một mình trong tình trạng này được còn nếu giao cho người khác thì cậu không yên tâm.
Bụng EunJi ngày một lớn ra và những cơn nghiện cũng thưa dần. Có khi cả tuần không thấy cô lên cơn lần nào. Tất cả đều nhờ vào sự chăm sóc chu đáo của YoSeob. EunJi biết ơn cậu nhiều lắm. Nếu không có cậu thì cô cũng không biết mình và đứa bé trong bụng sẽ về đâu.
Mỗi khi EunJi nhìn YoSeob chìm trong bao nỗi phiền muộn là lòng cô lại nói lên bao cảm giác tội lỗi về quá khứ. Cô muốn an ủi YoSeob muốn cậu lại cười một cách tự nhiên như xưa. Bây giờ cậu vẫn cười, nhưng đó thật ra chỉ là những nụ cười gượng gạo đầy giả tạo mà cậu cố nặng ra để cô yên lòng mà thôi.
Cô biết người duy nhất có thể làm cho cậu vui vẻ ngay lúc này là JunHyung . Nhưng cô không thể phản bội YoSeob mà gọi điện cho JunHyung được. Mặc dù ý định đó nung đốt cô hàng ngày. Cô muốn làm điều này không phải vì cô hay vì Hara. Cô chỉ muốn một lần nhìn thấy YoSeob cười trong hạnh phúc.
Sáng hôm đó là một ngày đẹp trời. Khi EunJi tỉnh giấc thì YoSeob đã đi tập thể dục rồi. Còn lại một mình trong căn nhà hiu quạnh, cô không biết nên làm gì.
Cô cứ nằm trên giường yên lặng lắng nghe từng tiếng động xung quanh mình.Những âm thanh mà từ trước đến giờ cô không hề để ý. Đó chỉ đơn giản là tiếng chim hót ngân nga hay chỉ là tiếng gió nhẹ nhảng than thở. Thế nhưng chúng lại mang đến cho cô những xúc cảm diệu kì mà cô chưa bao giờ nếm trãi.
Rồi cô lây điện thoại ra. Dường như trong tiếng chim hót đã nói với cô điều gì đó.
EunJi nhấn nút gọi.
- Yoboseyo? - Giọng JunHyung vang lên phía đầu dây bên kia.
- Nae - EunJi lên tiếng.
- Xin lỗi ai vậy?
- EunJi đây!
JunHyung im lặng một lát rồi lại nói:
- Có gì không EunJi?
- Bạn có muốn gặp lại YoSeob không?
-...
- Mình đang ở chỗ của YoSeob! Mình biết cậu ấy ở đâu! Cậu ấy đang ở...
- Thôi được rồi! - Hắn ngắt lời cô.
EunJi ngạc nhiên đến không thể nói được gì nữa. Tại sao JunHyung lại không muốn gặp YoSeob. Tại sao JunHyung lại không muốn biết nơi ở của YoSeob chứ? Như để trả lời câu hỏi của EunJi, JunHyung nói:
- YoSeob đã quyết định ra đi thì mình sẽ không cản nữa! Bây giờ mình chưa xứng đáng với cậu ấy! Mình chưa thể lo cho cậu ấy một tương lai! Khi nào mình có đủ khả năng mình sẽ đi tìm cậu ấy! Nếu bây giờ bạn nói cho mình biết địa chỉ mình sợ sẽ không kiềm chế được bản thân mất!
Nghe xong những lời đó EunJi bất giác mỉm cười. Cô biết YoSeob đã gặp được một người tốt. Một người yêu thương cậu thật lòng.
- Vậy bạn có muốn biết cậu ấy giờ ra sao không?
- Hì hì... muốn chớ!
- YoSeob đang rất cố gắng để thực hiện ước mơ của mình! Giờ cậu ấy trưởng thành hơn nhiều rồi!
- Vậy thì tốt! - Giọng Hùng nhẹ nhàng.
Dường như mọi âu lo của hắn giờ đã được gỡ bỏ. Em vẫn đang sống tốt!
- Bạn nhớ chăm sóc YoSeob giúp mình nha!
- Thật ra thì cậu chăm sóc mình nhiều hơn! Nhưng dĩ nhiên là mình sẽ chăm sóc cho cậu rồi!
- Cảm ơn bạn!
- Ừ! Bye nha!
- Bye!
EunJi bỗng nghĩ đến bản thân mình sau cú điện thoại đó. Thật lòng cô ước gì MinHo cũng yêu cô nhiều như JunHyung yêu YoSeob. Chỉ cần như thế thôi là cô cũng đủ mãn nguyện rồi. Nhưng tiếc là cuộc sống không như mơ ước. Không bao giờ được như vậy. ...
~~o0o~~
Tớ sẽ cố gắng up fic đều
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro