Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Tặng riêmg cho mấy bạn ship KIWOON

~~o0o~~

Tối hôm đó KiKwang chuẩn bị rất chu đáo. Thật ra thì cậu ta rất điển trai rồi nhưng vẫn muốn mọi thứ thật hoàn hảo. Lên đường từ rất sớm nhưng lại đến rất trễ. Vì trên đường đi còn bận suy nghĩ vẩn vơ một vài điều.

Cậu ta muốn nói cho DongWoon biết tình cảm thật của mình vào ngày hôm nay. Nhưng không biết DongWoon có đồng ý không.

Từ xa KiKwang đã có thể thấy DongWoon đứng tươi cười đón khách vào trong rồi. Cậu ta đứng lặng người ngắm nhìn DongWoon.

Cậu ấy thật dễ thương trong bộ quần áo đơn giản. Một chiếc áo thun trắng. Chiếc quần jean đen với những nếp nhăn có chủ yếu dường như làm cậu cao hơn thì phải. DongWoon không hề vuốt gel hay xài wax. Mái tóc rất đơn giản nhưng vẫn tôn lên gương mặt thánh thiện của cậu.

KiKwang vừa định chạy đến thì đột ngột mắt cậu mở lớn và tim đập thình thịch. Có một người nào đó bước đến bên DongWoon. Cậu vui vẻ nắm tay người đó. Hai người đứng trò chuyện với nhau khá lâu. Có vẻ anh ta không phải là khách bình thường. Cuối cùng anh ta hôn lên má DongWoon một cái rồi mới chịu bước vào trong.

KiKwang bỗng thấy tối sần trước mắt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mới trước đó có vài giây thôi cậu ta vẫn con đầy hi vọng. Nhưng bây giờ tất cả đã sụp đổ. Cậu ta thấy tim mình đau đến không thể thở được. Chạy đi...

~~o0o~~

- Sao vẫn chưa đến vậy? - DongWoon vừa thì thầm vừa nhón chân nhìn về phía xa xăm.

Đã quá giờ rất lâu rồi mà sao KiKwang vẫn chưa đến. Rõ ràng là nó đã kêu YoSeob nhắn với KiKwang là giờ này mà. Chẳng lẽ KiKwang không đến sao...

Cũng phải thôi. Cậu có là cái gì của KiKwang đâu chứ. Chỉ tại cậu tự lừa dối chính bản thân mình mà thôi. Ngày sinh nhật của cậu mà mặt cậu không có chút thần sắc nào hết.

Cậu biết mình phải quay trở vào vì khách đã đến đông đủ. Cậu không thể bắt họ chờ đợi cậu như vậy được. Nhưng cậu cứ cố nán lại. Dù trong tim cậu biết KiKwang sẽ không đến đâu nhưng không hiểu sao đôi chân mỏi nhừ vì đứng từ nãy đến giờ vẫn không chịu cất bước đi.

- Sao em còn chưa vô?

DongWoon giật mình quay lại thì thấy anh trai của mình. Cậu ấp úng:

- Dạ... em đang đợi bạn ạ!

- Vô lẹ đi em! Mọi người đang chờ đó! - Rồi anh vội vàng hôn lên má cậu một cái rồi chạy vào trong.

Đó là thói quen của anh mỗi khi gặp cậu. Đôi khi cậu củng mắc cỡ lắm nhưng không sao sửa được thói quen này của anh.

DongWoon đành phải đi theo anh vào trong. Suốt quãng đường đó cậu luôn ngoái lại phía sau nhìn. Nỗi buồn lại bao trùm lên trái tim cậu.

Sinh nhật cậu có rất nhiều người đến dự. Đó là những người bạn cấp hai và cấp ba của cậu cùng với một số khách của ba mẹ cậu nữa. Họ tặng cậu những thứ đắt giá và xinh đẹp đến nỗi trong mơ cậu của không ngờ đến. Nhưng cậu chỉ cần một món quà thôi. Một món quà để ngày hôm nay không còn vô nghĩa.

DongWoon biết làm vậy là sai nhưng cậu không thể tươi cười với mọi người được. Họ đến đây đề chúc mừng cậu nhưng cậu lại không thể nặng ra lấy một chút vui vẻ nào cả. Thật sự cậu chỉ mong buổi tiệc này mau kết thúc để cậu có thể chạy vào phòng mình mà khóc cho đã.

Bỗng nhiên trời mưa...

Do đây là tiệc ở ngoài trời nên mọi người bắt đầu nháo nhào cả lên. Lợi dụng tình thế hỗn loạn, DongWoon trốn ra ngoài. Cậu cứ chạy và chạy dù không biết mình sẽ đi đâu.

Trong đầu cậu chỉ nghĩ được có mỗi gương mặt của KiKwang mà thôi...

~~o0o~~

KiKwang bước đi trên vỉa hè đầy người đang hối hả chạy tìm nơi trú mưa. Dương như cậu không còn quan tâm đến việc mình đang bị ướt nữa. Gương mặt cậu vô hồn nhưng một kẻ bị mất trí. Cậu bước từng bước trong vô thức. Nỗi đau đang cào xé tim cậu ngày càng lớn, lớn đến nỗi bây giờ cậu chỉ còn cảm giác trống rỗng.

Nụ hôn đó, gương mặt tươi cười đó như đập nát tâm can cậu ra thành từng mảnh vụn. Kí ức tan vỡ. Mọi thứ trở nên trắng xoá một màu tan thương.

Đối với KiKwang bây giờ đã không còn lại gì nữa rồi. Nước trên mặt cậu là mưa hay là nước mắt. Chính cậu cũng không biết rõ chuyện đó.

Cậu nắm chặt món quà nhỏ nhắn trong tay mình. Đó là chiếc nhẫn bạc rất dễ thương mà cậu đã mất cả buổi tối để chọn lựa. Cậu chỉ ước ao được nhìn thấy gương mặt của DongWoon khi đeo nó vào. Nhưng bây giờ điều đó là không thể rồi. Cậu muốn ném nó đi thật xa để mình không còn phải đau khổ thế này nữa. Nhưng cậu lại nghĩ khác.

Dù đầu óc của cậu lúc này đã mục rỗng nhưng nó vẫn còn có thể suy nghĩ cho DongWoon sao. Cậu tự mỉm cười vì điều đó.

Hôm nay là ngày sinh nhật của DongWoon. Ngày mà thế giới này đã chào đón một tạo vật đáng yêu đến nhường ấy. Dù cậu có đau buồn thế nào đi nữa thì đây cũng thật sự là một ngày quan trọng.

Cậu có là gì đâu mà có quyền giận dữ với chứ? Cậu có là gì đâu! Dù sao đi nữa cậu cũng phải chúc mừng DongWoon.

Cậu đã quyết định rồi.

Chỉ cần DongWoon được hạnh phúc thì cậu cũng sẽ hạnh phúc. Dù DongWoon có ở bên ai đi nữa.

KiKwang vội vã chạy về hướng buổi tiệc. Tuy đôi mắt đã có chút thần thái nhưng gương mặt vẫn là một nỗi đau khổ tột cùng. Nhưng kì diệu làm sao, cậu gặp DongWoon ngay trên đường đến đó.

Cơn mưa vẫn rơi và hai người vẫn đứng nhìn nhau. Họ chỉ đơn giản là nhìn nhau không ai có thể nói gì.

Tất cả âm thanh khi đó chỉ là tiếng mưa rơi trên nền gạch mà thôi. Rồi DongWoon lên tiếng. Âm thanh duy nhất có thể làm dịu lại tâm hồn đầy thương tổn của KiKwang lúc này.

- Sao hyung không đến?

KiKwang không nói gì được. Không có bất kì ngôn từ nào thoát ra khỏi cửa miệng cậu. Tất cả đã bị nỗi đau nhấn chìm trong vô vọng.

- Hyung ghét em đến vậy sao? - Giọng DongWoon vỡ oà trong đau đớn.

DongWoon cúi gập người xuống. Nước mắt theo nước mưa rơi xuống.

KiKwang chạy đến ôm lấy DongWoon. Cậu để cho DongWoon khóc trong vòng tay mình. Cảm giác dễ chịu và ấm áp tràn ngập cõi lòng cậu. Dù cơn mưa vẫn rơi đều xung quanh.

Khi đôi vai DongWoon đã thôi rung rẩy KiKwang đưa ra món qùa giờ đã méo mó dị dạng ra. Cậu thì thầm:

- Chúc mừng sinh nhật em!

DongWoon đón nhận món quà một cách hạnh phúc. Đây là mòn quà duy nhất mà cậu cần trong ngày hôm nay. Nhẹ nhàng mở chiếc rua băng màu xanh ra rồi đến cái hộp bé nhỏ chứa đựng điều kì diệu. Bên trong còn một chiếc hộp màu đỏ khác. Loại dùng để đựng đồ trang sức. Đó là chiếc nhẫn đẹp nhất mà cậu từng thấy.

KiKwang lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và đeo lên tay DongWoon. Đôi tay thon thả trắng trẻo của cậu càng làm tôn lên giá trị của món quà. Rồi KiKwang nhìn thật lâu vào mắt DongWoon nói:

- Dù biết em đã có người mà em yêu thương nhưng hyung vẫn muốn nói rằng...

Không đợi KiKwang nói hết câu:

- Sarang hae...!

Những ngôn từ nhiệm màu ấy làm cho KiKwang sửng sốt đến nỗi không thốt nên lời. Cậu nhìn DongWoon không chớp mắt mãi mới nói được vài từ rời rạc:

- Sao... nhưng... hyung thấy... có người... hôn em mà!

DongWoon cười dịu dàng:

- Đó chỉ là anh trai em thôi! vậy... - DongWoon bất giác đỏ mặt nhìn đi nơi khác.

KiKwang mỉm cười xoay gương mặt của DongWoon về phía mình.

Cậu hôn lên trán rồi thì thầm:

- Sarang hae...!

DongWoon áp má vào bàn tay của KiKwang và nhắm mắt lại. KiKwang kéo DongWoon vào gần mình hơn.

Cơn mưa vẫn cứ rơi.

Nhưng hình như họ đã tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình.

~~o0o~~

YoSeob đứng dưới một gốc cây trong công viên đề trú mưa. Trên tai nó là chiếc headphone màu trắng đang gào thét bài On Rainy Days. Cảnh vật như tĩnh lặng hơn dưới màn mưa.

Cậu cảm thấy tâm hồn mình thật thư thái khi đứng dưới cơn mưa thế này. Rồi kí ức lại đưa cậu về cái đêm ấy. Cái đêm sự thật khủng khiếp này đến với cậu. Cái đêm cậu quyết định một việc lớn nhất đời mình.

YoSeob đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa đang rơi. Cậu không thể nghe được những âm thanh đó nhưng có thể cảm nhận được.

Rồi bỗng nhiên có ai đó nắm lây áo cậu.

Cậu giật mình quay lại thì thấy EunJi đang đứng kế bên.

Nhưng liệu đó có phải là EunJi không?

Người con gái đứng trước mặt cậu trong tàn tạ như một kẻ ăn mày. Da cô ta xanh tái còn tóc thì rối bù. Hơn nữa hình như cô ta đang mang thai.

YoSeob hỏii :

- EunJi ... phải không?

Người đó gật đầu rồi ngấc xỉu.

YoSeob vội bế cô ta lên rồi đi về nhà. Trong lòng cậu dậy lên không biết bao nhiêu là thắc mắc và buồn bã.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao EunJi lại mang thai?

Tại sao EunJi lại ở đây?

Nhưng YoSeob không biết rằng ẩn sau những câu hỏi đó là một sự thật khủng khiếp. Một sự thật mà nếu được chọn lựa thì cậu sẽ không bao giờ muốn biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro