Chap 13
Buổi sớm vội vã đuổi màn đêm ra đi trong tinh lặng. YoSeob bỏ cái áo cuối cùng của cậu vào ba lô.
Quay ra sau nhìn ô cửa sổ đã gắn liền với tuổi thơ của cậu. Đó là nơi lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn. Kỉ niệm ấy quá ngọt ngào nên cậu sẽ không bao giờ quên.
Mà làm sao cậu có thể không nhớ về JunHyung chứ. Thậm chí ngay lúc này đây, khi cậu đang chuẩn bị rời xa hắn, cậu vẫn nhớ đến gương mặt ấy. Nhớ ánh mắt mạnh mẽ như muốn chiếm trọn thân thể cậu. Cậu nhớ gương mặt thanh bình trong giấc ngủ. Nhớ giọng hát trầm ấm mà đối với cậu không một ca sĩ nào có thể so sánh được.
Tất cả, tất cả chỉ như mới hôm qua...
YoSeob đứng dậy, kéo tấm rèm màu trắng ra để có thể quan sát con đường bên dưới. Con đường rất dài và đang chìm trong màu nắng mộng mơ. Cái cây già nua vẫn đứng đó như minh chứng cho một tình yêu thật đẹp.
Khẽ nhắm mắt lại và nhớ lại hết tất cả những kí ức đó. Tim cậu đau lắm. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết cậu sẽ vỡ tan lúc nào nữa.
Nhưng cậu vẫn muốn nhớ. Cậu muốn khắc ghi thật kĩ trước khi rời khỏi đây. Cậu biết nếu làm như vậy hắn sẽ rất đau lòng. Cậu biết hắn sẽ giận như thế nào. Và cậu cũng biết sẽ đau đớn thế nào khi rời bỏ nơi này.
Trong đêm, đã không biết bao nhiêu lần cậu dọn đồ ra rồi lại cất vào. Cậu muốn cùng hắn vượt qua khó khăn. Chỉ cần có hắn ở bên cậu sẽ không sợ gì cả, kể cả cái chết.
Nhưng mà... nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn cũng sẽ bị liên luỵ.
YoSeob không muốn thấy hắn như vậy chỉ vì cậu. Hắn có thể trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Bao vinh quanh sẽ đến với hắn.
Còn cậu...? Chỉ là gì chứ Cậu không hề có tư cách để đến với hắn. Và căn bệnh này là cái giá phải trả cho việc bán rẻ thể xác mình vì những đồng tiền dơ bẩn. Nhưng giá như... giá như định mệnh đừng quá khắc nghiệt.
Giá như hắn và cậu gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, với một tư cách khác... một tình yêu đẹp thế này trong thế giới rất khó tìm nhưng khi tìm được rồi cậu lại đành phải để vuột mất khỏi tay mình. Tất cả yêu thương và suy nghĩ đã hướng cậu đến quyết định này.
Cậu sẽ ra đi. Vì JunHyung. Vì cậu. Và vì tất cả mọi người khác. YoSeob bước xuống lầu. Căn phòng vẫn chìm trong những làn ánh sáng mỏng manh. YoSeob nhẹ nhàng đi đến cửa. Cậu mở cửa ra và ngoái nhìn lại nơi này lần cuối. Khẽ lắc đầu một cái rồi bước ra ngoài. Cậu vẫn chưa biết mình sẽ đi đâu. Nhưng mà cậu phải đi.
YoSeob chọn hướng mặt trời mọc mà tiến tới. Trong lòng cậu bỗng hiện ra một câu hỏi tương lai rồi sẽ ra sao nhỉ? Nhưng cậu vẫn cứ bước đi. Và cậu sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình. Không bao giờ. Cảnh vật thân quen dần dần ở lại phía sau.
Không hiểu tại sao nước mặt cậu lại rơi. Đã quyết tâm rồi mà! Đã hứa rồi mà! Nhưng sao tim lại đau thế này.
- JunHyung ơi! Em yêu anh nhiều lắm! Anh có nghe thấy không?
Gượng từng bước vẫn cố bước đi. Tự dằn lòng không cho bản thân mình dừng lại. Cậu phải đi! Phải đi!
~~o0o~~
JunHyung gõ cửa. Hắn nôn nóng chờ đợi gương mặt dễ thương quen thuộc. Hắn tưởng tượng ra cậu sẽ chào đón hắn bằng nụ cười tuyệt đẹp trên đôi môi hồng ngây thơ ấy. Và hắn sẽ hôn cậu một cái. Nhất định là thế. Dù bà ta có nhìn thấy cũng mặc kệ.
Hắn phải mất cả buổi sáng để chuẩn bị. Hắn vuốt gel cẩn thận trên tóc. Quần áo cũng chỉnh tề hơn. Hắn muốn làm cho cậu thật tự hào khi đi bên hắn. Hắn nhúng chân tại chỗ và hồi hộp chờ đợi. Khi cánh cửa bật mở hắn ngước mặt lên và mỉm cười. Nhưng gương mặt đó không phải là của người hắn đang mong chờ.
- Tại sao lại là bà? YoSeob đâu? - JunHyung ngạc nhiên hỏi.
Bà ta nhẹ nhàng tựa vào khung cửa nói:
- Nó đi rồi?
- Đi rồi!? - Không thể thế được! Rõ ràng là hôm qua hắn nói là sẽ đón cậu đi học mà.
- Ừ! Con à...
- YoSeob đi học trước rồi à?
Bà ta khựng lại. Mắt bà ánh lên một nỗi buồn khó hiểu. Rồi bà nói giọng lạnh và sắc:
- Không! Đi luôn rồi!
Đột nhiên JunHyung thấy chóng mặt. Hắn không có nghe lầm đó chứ. Chắc chắn là bà ta đã giở trò. JunHyung tức giận nói:
- Sao lại đi? Bà đuổi YoSeob đi phải không?
Bà ta cũng đột nhiên quát lên:
- Không! Mẹ không làm gì cả! tự nó bỏ đi đó chứ!
- Không thể nào! Bà nói dối!
- Con không tin thì thôi! Mẹ cũng không biết phải làm sao!
JunHyung thấy như tất cả đã sụp đổ trước mặt. Mới hôm qua thôi. Mới hôm qua thôi nó vẫn còn ôm cậu trong tay mà. Mới hôm qua thôi hắn vẫn còn được hôn cậu, được nhìn thấy cậu mà. Chỉ mới hôm qua thôi hắn và cậu đã vượt qua tất cả những chuyện mà bọn họ gây ra để đến được với nhau mà.
Lúc đó JunHyung nghi sẽ không còn gì có thể chia cắt cậu và hắn nữa. Nhưng sao bây giờ... đột nhiên cậu lại bỏ đi không một lời từ biệt. Chẳng lẽ cậu không còn yêu hắn nữa sao?
JunHyung bỏ chạy.
Hắn không biết mình nên đi đâu để tìm thấy cậu. Hắn không biết cậu đang ở đâu. Hắn nhìn khắp các phương hướng mong sẽ nhìn thấy cậu ở đâu đó. Nhưng tất cả chỉ là những dòng người lạnh lùng đi qua.
JunHyung lại tiếp tục chạy. Hắn va vào những người đi đường. Họ bực bội cằn nhằn nhưng hắn mặc kệ. Bây giờ đối với hắn chỉ có một điều quan trọng nhất mà thôi.
Lúc hắn băng qua đường, một chiếc xe tông thẳng vào chân hắn. Không thể trách người ta được. Là lỗi của hắn. Chân đau nhói. Hình như khớp chân có vấn đề.
Nhưng hắn không thể dừng lại được. Đối với hắn bây giờ từng phút giây đều rất quan trọng. Cố gắng lê cái chân đau đớn đi tiếp. Mỗi bước đi đều làm hắn chóang váng. Đầu bị một cơn đau làm cho bấn loạn.
Hắn dựa vào tường và thở dốc. Nước mặt chảy nhẹ trên mặt. Hắn khóc không phải vì đau mà là vì sự bất lực của chính bản thân mình. Hắn sẽ không để cho cậu vuột khỏi tay hắn một lần nào nữa đâu.
Cậu đã hứa là sẽ không chạy ra khỏi tay hắn một lần nào nữa mà! Cậu đã hứa rồi mà!
JunHyung bình tĩnh suy nghĩ lại. Hắn lấy tay lau giọt nước mắt vừa mới chảy ra. Nếu cậu thật sự muốn đi thì phải đến sân bay. Tại sao đến bây giờ hắn mới nghĩ ra? Đấm vào đầu mình rồi lại tiếp tục lê bước đi một cách hối hả.
JunHyung cắn chặt môi đến nỗi bật máu. Hắn không được phép yếu đuối lúc này. Không biết có còn kịp không. Nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào đâu.
Sân bay giờ này rất đông đúc. Người và người ra vào liên tục. JunHyung dừng lại thở một chút. Mồ hôi đầy trên gương mặt hắn. Từng hơi thở nặng nhọc tuôn ra như kéo theo cả sức lực của hắn.
Trong từng đám người hối hã , JunHyung cố tìm kiếm. Hắn đưa mắt quan sát từng gương mặt của mọi người. Nhưng không thể nhìn thấy cậu.
Cậu đâu rồi? Cậu đang ở đâu? Ra đi mà!
Xuất hiện trước mặt hắn đi! Hắn xin cậu!
Nhưng JunHyung vẫn không thể nhìn thấy YoSeob. Hắn đi dọc theo những hàng ghế chờ và cổng vào.
Chỉ toàn là những người xa lạ...
Đi nhanh qua những dòng người hối hả, cậu nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này, khẽ thì thầm:
- JunHyung àh! Em yêu anh!
JunHyung ở lại. Thể xác và linh hồn hắn đang bị tổn thương. Hắn chưa bao giờ đau đến vậy. Chưa bao giờ. Hắn nhớ đôi mắt màu xanh ấy. Nhớ nụ cười dễ thương ấy. Hắn biết suốt cả quãng đời còn lại hắn cũng sẽ không bao giờ quên được.
Nhưng tại sao?
Tại sao? Tại sao cậu lại rời xa hắn? Tại sao chứ? Tại hắn? Hay tại cậu? Hay là tại số phận này?
JunHyung ngồi xuống đó giữa những dòng người qua lại. Hắn không còn quan tâm gì nữa rồi. ....
~~o0o~~
- Mẹ ơi! Làn con trai không được khóc hả mẹ? -JunHyung ngây thơ nhặt trái banh lên hỏi mẹ.
Mẹ hắn mỉm cười xoa đầu nói:
- Ừ! Đàn ông con trai không được khóc!
- Sao vậy mẹ?
- Vì con luôn phải mạnh mẽ để bảo vệ người mà con yêu thương biết chưa? JunHyung tròn xoe mắt nhìn mẹ.
Lúc đó đầu óc non nớt của hắn không hiểu hết ý nghĩa của những lời mẹ nói. Mẹ lại mỉm cười hiền từ nói tiếp:
- Con không được khóc! Vì nếu con khóc người mà con thương yêu sẽ rất buồn! Nhớ lời mẹ nói đó!
JunHyung cười tươi:
- Nae! Con sẽ không khóc đâu!
Mẹ mỉm cười xoa đầu hắn. Ánh mắt bà pha lẫn niềm vui và nỗi buồn. Bà không biết sau này người mà JunHyung chọn để yêu thương là ai nhưng chắc chắn đó phải là một người rất đặc biệt. Bà hi vọng sau này hắn sẽ hạnh phúc bên người mà hắn thương yêu.
Chứ đừng như bà mãi nhìn về phía một người mà trái tim đã thuộc về nơi khác. Bà đau khổ nhưng không hề hối hận. Vì đó chính là lựa chọn của bà. Không bao giờ hối hận! ...
~~o0o~~
Mẹ ơi! Con trai thì không được khóc phải không mẹ? Không được khóc để mạnh mẽ bảo vệ người mà mình yêu thương. Nhưng bây giờ người mà con yêu thương đã rời xa con rồi. Con phải làm sao đây? Tim con đau quá.
Dù không muốn nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra. Con xin hứa sẽ không khóc nữa. Nhưng xin mẹ hãy để cho con khóc lần này thôi nhé! Chỉ một lần này thôi!
~~o0o~~
JunHyung giấu mặt vào tay và bật khóc. Hắn và cậu đã có nhau được bao nhiêu lần nhưng đã để đánh mất nhau bao nhiêu lần.
Mỗi lần để cậu vuột khỏi tay hắn, hắn đều cảm thấy bất lực và đau khổ.
Nhưng lúc đó hắn biết cậu đang ở đâu, cậu đang làm gì. Còn bây giờ... cậu đã ra đi. Xa hắn thật rồi. Đôi cánh của hắn đã đủ trưởng thành trước khi hắn kịp nhận ra.
Hắn luôn nghĩ cậu rất nhỏ bé và mong manh luôn cần sự bảo vệ của hắn. Hắn đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho mình. Hắn không nghĩ đến cậu cũng có những quyết định của riêng mình.
- Đứng dậy! Ai đó nói với hắn.
Nhưng nói không quan tâm.
- Đứng dậy! - Giọng nói đó lặp lại.
JunHyung ngẩn mặt lên. Đó là Lee Joon. Tại sao anh ta lại đến tìm hắn? Nhưng mà điều đó thì có gì quan trọng chứ? Lee Joon nhìn JunHyung với vẻ thương hại. Anh không ngờ trò đùa của mình lại đưa đến kết quả như vậy.
Anh đã không nhận ra rằng sự thù hận của mình đã gây ra đau khổ cho rất nhiều người. Hơn nữa... chỉ cần giúp YoSeob và JunHyung hạnh phúc bên nhau là mục đích của anh cũng sẽ được hoàn thành. Bà ta sẽ không bao giờ chấp nhận con trai mình và con của kẻ thù của mình sống hạnh phúc bên nhau đâu.
Nhưng có cái gì đó to lớn hơn cả điều đó thúc đẩy anh đến đây gặp JunHyung. Nó là gì thì anh không rõ nhưng anh biết nếu làm được thì anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
- Tôi biết lí do vì sao YoSeob ra đi!- Lee Joon nói.
Ngay lập tức một tia sáng loé lên trong đôi mắt vô hồn của JunHyung. Nhưng tia sáng đó chìm vào bóng tối ngay sau đó.
- Đã không còn quan trọng nữa rồi! cậu ấy đã quyết định ra đi!
Lee Joon nắm tay hắn kéo bó đứng dậy. Anh hét vào mặt hắn:
- Cậu cần phải biết!
Rồi anh nói cho hắn nghe tất cả.
Cuối cùng hắn cũng đã đứng được trên đôi chân của mình. Nước mắt đã ngừng chảy.
Bây giờ đôi mắt đó đang rực cháy một ngọn lửa.
- Thì ra là vậy!
Cậu đúng là quá ngu ngốc. Cậu nghĩ rời xa hắn thì sẽ được ích lợi gì chứ? Cậu nghĩ hắn sẽ vì căn bệnh đó mà bỏ rơi cậu sao?
Không! Hắn sẽ không đời nào làm vậy!
- Cậu phải mạnh mẽ lên! Phải cố sống tốt và tìm lại YoSeob! Cậu ấy rất yêu cậu! Và tôi biết cậu cũng rất yêu cậu ấy!
JunHyung nắm chặt hai tay lại với nhau.
Nhất định hắn sẽ tìm cho được cậu!
Nhất định!
Đến lúc đó hắn sẽ đánh cho cậu một cái thật đau vì sự ngu ngốc này.
- Kamsamida hyung! - JunHyung mỉm cười.
- Không có gì! - Lee Joon nói rồi quay đi.
Không ai biết anh ta sẽ đi về đâu hay hạnh phúc nào sẽ đến với anh ấy.
Không ai biết...
~~o0o~~
- Tôi đã nói với bạn là phải bám theo YoSeob mà! - Hara hét lên khi thấy EunJi oằn oại van xin mình.
- Mình... mình... đã cố... nhưng YoSeob... bỏ nhà đi rồi...
- Hả? YoSeob bỏ nhà đi sao?
- Phải...làm ơn cho mình một điếu thôi!
Ả không trả lời cô. Ả đang bận suy nghĩ.
Nếu YoSeob rời xa JunHyung thì chẳng phải ả sẽ có nhiều cơ hội hơn sao? Đúng là trời đã giúp ả đây mà! Nhưng phải có gì đó đảm bảo là YoSeob sẽ không quay về nữa.
Ả nhìn xuống EunJi. Đột nhiên trong đầu ả nảy ra một ý định rất tuyệt. Ả cúi xuống đưa ra trước mặt EunJi một điếu thuốc. Cô vội chụp lấy nhưng Hara đã đưa ra xa hơn. Ả nói:
- Tôi sẽ điều tra xem YoSeob đi đâu! Nhưng khi tôi điều tra được thì bạn phải bám lấy cậu ta đó nghe chưa!
EunJi vội vã gật đầu, mắt vẫn không thể rời khỏi điếu thuốc.
Hara mỉm cười rồi đưa điếu thuốc cho EunJi. Đúng là trời đã giúp ả! Bằng mọi giá phải làm cho YoSeob không thể trở về được!
- Ha ha ha!!! Ả không nhịn nổi bật cười lên the thé. JunHyung phải là của ả!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro