Chap 1
YoSeob cho 2 tay vào túi, bước nhanh qua các con phố, dừng lại tai 1 quán bánh mì trên phố... Đẩy cửa bước vào và chọn 2 cái ngon nhất. Rồi trở ra.....
" EunJi sẽ thích lắm đây " - YoSeob nghĩ rồi tự cười vẫn vơ...
... Cause ur like caffeine, nan bamsae jam mot deulgo
Simjangeun gyesok ttwigo geureodaga tto niga neomu mipgo
Like caffeine meolliharyeogo haedo
Ijeoboryeogo haedo geureol suga eojjeol suga eobtjanha...
- Yeoboseyo?
- YoSeob ah! Tối nay tới chung cư Soom phòng 1910 nhá em có khách đấy! Ah! Điểm số của em đang cao nhất đó!
- Thật sao? Nae tối nay mà mấy giờ anh?
- 9h tối đó!
- Nae!
- Mà....
- Mà sao anh?
- Ah, không có gì... nhớ đúng giờ đó...
- Vâng em nhớ rồi
" Bây giờ cũng đã 7h30 lội bộ sang đó chắc cũng không quá 9h đâu " - Nghĩ là làm cậu tiếp tục thả bộ dài qua các con phố.
~~o0o~~
Đó là một căn hộ khá sang trọng. Chỉ cần bấm chuông một lần là có người ra mở cửa ngay. Vừa nhìn thấy người đó YoSeob đã choáng váng mặt mũi. Đó không ai khác là JunHyung, học chung lớp. Tại sao? Trong lớp đâu ai biết cậu làm nghề này đâu! Không lẽ nhầm sao?
JunHyung lạnh lùng nhìn cậu. Hắn ta chỉ nói gọn lỏn:
- Vào đi!
Giờ chẳng lẽ đi về nên cậu chỉ còn biết cắn răng mà đi vào mà thôi. JunHyung đi sau lưng mà không nói gì thêm. YoSeob lúc này ước có cái lỗ nào đó để chui xuống cho rồi. Khi vào đến phòng khách JunHyung mới cất giọng:
- Đây là việc làm thêm đó hả?
YoSeob im lặng không trả lời.
- Mà làm nghề này cũng đúng thôi!
YoSeob dừng lại quay mặt vế phía JunHyung. Cậu không thể chịu đựng bất kì lời lẽ xúc phạm nào nữa.
- Anh nói vậy là có ý gì?
JunHyung cười.
- Tôi chỉ nói vậy thôi! Bộ không đúng hả?
Chát!!!
YoSeob tán vào mặt hắn một cái.
- Xin lỗi! Nhưng anh biết gì mà nói vậy? Nói với người gọi tôi là tôi không muốn tiếp nữa! Tôi về!
Không đợi hắn nói thêm lời nào nữa. YoSeob đi như xe tăng ra cửa.
- Đâu có dễ vậy! Người đó bảo không cho về đấy! Mà Lee Joon đã nhận tiền của tôi rồi! Không làm không được đâu!
- Gì? Người đó là ai?
- Là anh sao?
- Uhm....
- Không nhưng... nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa hết nhanh đi, tôi không chờ lâu được nữa đâu!
- Nhưng... nhưng...
- Nhanh đi... hay... không đi được...?
Cậu vẫn đứng như trời trồng " Không thể, không lẽ người cậu phải tiếp hôm nay là hắn sao? Nhưng trước giờ có tiếp con trai đâu? Không được, không được..." - Cậu đang dấu tranh nội tâm dữ dội thì có cái gì đó nhấc bỗng cậu lên, nhắm về phía căn phòng phía trước mà tiến tới.
Đợi đến lúc cậu hoàn hổn thì JunHyung đã ném cậu xuống nệm.
JunHyung đóng cửa rồi khoá lại một cái cạch sau lưng. Bỗng nhiên YoSeob thấy lo sợ.
- Đi khách bao nhiêu lần rồi?
Cậu ngồi im re nhìn hắn.
- Làm ơn... tôi... tôi...
JunHyung nhìn YoSeob rồi hỏi giọng ngang tàn:
- Tôi làm sao? Tối nay cậu phải là của tôi...
- Không... làm ơn...
- Anh... - YoSeob bất giác lùi về phía sau khi cảm nhận trước mắt mình là một con ác quỷ. Cơ thể cậu bỗng cứng lại, mồ hồi túa ra.
Hết đường lui rồi...
- Đừng...! - YoSeob đưa hai tay chống đỡ cơ thể nặng chịch đang đè trên người mình.
JunHyung ghì chặc cậu xuống mệm, đưa lưỡi liếm nhẹ ráy tai cậu thì thầm
- Sẽ nhanh thôi!
Bỗng chốc cơ thể cứng đờ, một cảm giác sợ hãi bao trùm lên toàn bộ không khí khắp cơ thể, nước mắt không cầm được mà trào ra. Khóc, cậu đang khóc vì sợ...
- Khóc? Khóc cái gì? Tôi ăn thịt cậu à? - Hắn nạt. Nhưng âm điệu có lẫn một chút không nỡ...
- Nín! - Hắn gằn - Còn khóc nữa tôi sẽ cho cậu khỏi xuống giường đấy.
Mặt cậu xanh ngắt. Ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu bây giờ là: Chạy trốn
Cậu đạp hắn ra, thật mạnh. Khiến đôi lông mày gắt gao nhíu chặt lại với nhau.
Cậu chạy.
Thật nhanh...
Thoát khỏi hắn...
Nhưng vô vọng...
Cậu quá yếu...
Bỗng cơ thể bị giật mạnh ra đằng sau, lớp áo che phủ bị xé toạc ra. Rồi không nói gì thi gì thêm, JunHyung áp môi mình lên đôi môi cậu.
Hắn liếm nhẹ bờ môi, nút mạnh nó rồi đánh vòng lưỡi xung quanh, sau đó mới mãnh mẽ ghì chặt đầu cậu, để chiếc lưỡi vào khoang miệng mới tàn phá. Hắn cuốn lấy lưỡi cậu, ma sát điên cuồng, nếm thử chất lỏng trong suốt trong khoang miệng ấy. Dịch vị trào ra hai bên khoé miệng, chảy xuống...
Khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền lại, cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô vọng...
Hắn quá mạnh...
Thích thú nhìn con người sắp hết hơi trước mắt, khẽ cười trong lòng...
Dễ thương quá...
JunHyung dứt môi mình ra khỏi môi cậu, kéo theo một sợi chỉ bạc của cuộc giao triền kịch liệt vừa qua.
- Ưm... A... Haa haa... - YoSeob thở dốc, cả cơ thể mềm nhũn tựa vào tay hắn.
Hắn xô cậu xuống giường, nhìn ngắm khuôn ngực trắng nõn tinh tế không tì vết đang nhấp nhô phơi bày trước mặt hắn. Làm sao hắn có thể kềm lòng được đây...
Khi cậu chưa kịp định thần lại, hắn đã vùi xuống ngực cậu...
Hoảng hốt...
- Anh... Đừng... dừng lại! - YoSeob dùng hai tay gắng đẩy đầu JunHyung ra khỏi ngực mình.
- Aaaaaahhhhhh... Đừng cắn... đừng... - Cậu hét lên chói tai khi hắn đột nhiên cắn thật mạnh.
- Hưm? Thực ra là có đó - JunHyung nuốt ực một miếng, đưa tay quẹt miệng.
- Ngon... Thế thì phải thưởng thức thêm nhỉ? - Nói xong, hắn cười rồi nhanh chóng mở tủ đầu giường, lấy ra một cái cà vạt và cố định tay cậu trên cao.
- A... Đừng... Xin... đừng... chúng ta... a... không thể... không thể mà... ưm... không thể... - YoSeob rưng rưng nước mắt nức nở cầu xin JunHyung.
- Không... a... a... Không... a... a... - Đầu nhũ bị mút liếm truyền đến từng đợt kích thích tê dại, sóng kích tình mang theo những trận khoái cảm đáng thẹn làm cậu run rẩy.
Từ đôi môi nhỏ nhắn không ngừng phát ra những thanh âm kiều mị, không cao không thấp, thực dẫn dụ người ta vào mê cung tình ái.
- Kêu thật dễ nghe... Đúng là dâm đãng đến không tưởng! Chắc đắc khách lắm hưm? - JunHyung vừa hưởng thụ mĩ vị vừa nhếch mép
- Ngoài miệng thì nói không muốn, kỳ thực trong lòng đã muốn lắm rồi nhỉ? Đúng không hả cậu bé đáng yêu của tôi? - JunHyung nhanh chóng lột quần cậu ra
- Không... Không có... Nói bậy! - YoSeob xấu hổ giận dữ phản kháng
- Không... Không có...
Thân thể vẫn luôn thành thật như vậy, cho dù trong lòng cậu có kêu gào không muốn thì nó vẫn bất đắc dĩ mà có phản ứng.
JunHyung nhìn cậu cười cười, đồng thời chiếc lưỡi lửa nóng cũng dần chui vào nụ hoa giữa hai cánh mông tuyết trắng.
- A... Ư... hư... Đừng... làm ơn... - Cảm giác mông mình lần đầu tiên bị người dùng sức đâm chọc, đầu lưỡi ướt át lại khẽ liếm láp thăm dò ở nơi nào đó, YoSeob không nhịn được cảm thấy thẹn mà nài nỉ cầu xin
YoSeob trừ cảm giác thẹn thùng cực độ, còn có một loại hưng phấn đáng sợ truyền đến, phía trước không hề bị đụng chạm cũng đã tiết dịch ra.
Đầu lưỡi linh hoạt của JunHyung không ngừng ma sát nộn thịt ở trong, khiến cậu gần như xụi lơ, buông xuôi tất cả và hoà quyện cùng hắn...
- Đừng... Đừng... dừng lại... tôi xin anh... không thể mà... không thể... - YoSeob lên tiếng, âm vực không thấp không cao nhưng lại đánh thẳng một phát vào vỏ đại não của JunHyung, đánh thức gần như quái vật trong người hắn.
- Kỳ thực cậu cũng rất thích tôi làm thế mà! - JunHyung ha hả cười, vươn đầu lưỡi liếm sạch nước mắt của cậu.
YoSeob run rẩy chân, đôi mắt đen tuyền mở to nhiễm đầy hơi nước, thân thể hằn đầy vết đỏ và tím bầm của con người phía sau gây ra.
JunHyung chăm chú nhìn con người trước mắt, đặt tay lên áo, cởi bỏ nút thắt trên sơ mi, lộ ra khuôn ngực rắn chắc khỏe mạnh, một tay kéo cậu dúi đầu vào phần thân đang trướng lớn của mình.
- A... - YoSeob hét lên một tiếng, lập tức nằm úp sấp giữa hai chân JunHyung, cái đầu nho nhỏ đụng vào lớp vải đang dựng cao cao kia. Cậu tái xanh mặt.
Cái này là...
Đừng nói...
- Ngậm vào - JunHyung nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng cùng chiếc quần chật chội, cậu nhỏ không thể nhẫn nại được nữa mà bật ra.
Côn thịt cứng rắn thô dài nổi đầy gân xanh, vừa nhìn vô cùng kinh hãi, đứng thẳng mà đánh lên mặt YoSeob, khiến cho cậu một lần nữa run rẩy cả người.
- Liếm cho tốt vào! - Nửa người dưới kêu gào đòi phát tiết làm JunHyung không còn duy trì nổi mấy kiểu ôn nhu giả dối, vẻ mặt sắc bén hung hãn, đôi con ngươi phiếm màu đen càng như có âm hỏa thiêu đốt làm người khác không thể kháng cự.
- Không... Không mà... Xin anh... - Bị côn thịt dữ tợn trước mắt dọa sợ, YoSeob vội vàng lùi về phía sau, lại bị JunHyung túm lấy tóc, thô bạo đặt giữa khố hạ của hắn.
Khí quan nam tính nóng bỏng mà cứng rắn của người khác cứ như vậy mà tiếp xúc với gò má mình, loại hơi thở bức nhân nồng đậm truyền đến, quả thực làm cậu không thể hô hấp. Khóe mắt cậu ngập nước, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Sắc mặt lúc hồng lúc trắng luân phiên.
Cậu không muốn...
JunHyung nhíu mày, không khách khí mà bắt lấy cái cằm tinh xảo của đối phương, ép cậu mở lớn miệng, đem côn thịt to lớn của mình thúc vào.
- Ưm... a... a... - Miệng bị bắt phải chứa phần thân cực đại của đối phương, muốn nói cũng không thể nói nên lời, muốn đẩy ra thì càng bị đẩy vào sâu tận cuống họng.
Trong ánh mắt của hắn, bây giờ nhìn cậu thật đẹp...
Miệng ngậm tính khí thô và cứng như sắt khiến cho cậu không thở nổi. Mà muốn hít thở được thì phải mở miệng to hết cỡ, điều đó lại làm thuận tiện hắn thúc vào nhanh hơn.
- A... ư... ưm... - Nước bọt vì miệng mở lớn không thể nuốt vào mà tràn ra khỏi khóe miệng cậu, YoSeob vì quá khó chịu không nhịn được mà nước mắt giàn giụa.
Hắn tức giận rút phần thân của mình ra, thuận tiện cướp hết không khí từ trong đôi môi ngọt ngào thơm mùi dâu của cậu.
- A... Không... Xin... dừng... - Nhận thấy bàn tay thô to của đối phương thâm nhập vào nơi tư mật giữa hai chân mình, YoSeob vung chân cố gắng đạp hắn ra.
- Đừng giống mấy lũ đàn bà vờ vịt nữa. Đã ướt đến như vậy rồi còn chối - JunHyung nhếch mép.
- Không phải... - YoSeob lắc lắc đầu, vừa khổ sở vừa thẹn.
- Không phải? Vậy đây là cái gì!? - JunHyung rút ngón tay trong cơ thể đối phương ra, quơ quơ trước mặt cậu.
Kia ngón tay thon dài cứng cáp, khớp xương rõ ràng, dính trên đó là dâm thuỷ trong suốt sáng bóng lung linh.
- Cái đó... a... không... - YoSeob lắp bắp
- Thân thể đã sớm muốn rồi còn chối. Hay cậu muốn tôi làm sớm hơn? Ok! - JunHyung túm lấy chân của cậu, bắt chân cậu cuốn sang eo mình
- Nếu thế thì tôi sẽ làm đến khi nào cậu ngất thì thôi! - Nói xong liền nâng vòng eo thon gầy của cậu lên, lấy côn thịt to lớn đến sắp nổ ma sát vài cái ở huyệt khẩu rồi đột nhiên cắm mạnh vào.
Máu bắt đầu chảy ra.
Cự vật vừa bước vào thì gặp phải mê cung mềm mại nóng bỏng như lửa đốt, JunHyung không quan tâm con người dưới thân như thế nào mà bắt đầu luật động.
- Không... A... ư... Đừng... - YoSeob run rẩy cả người khi cả cơ thể đột ngột bị thúc mạnh vào.
- Không... a... ư...to... nó to... không...
- Thì ra là lần đầu tiên ah? Đã thế phải tận hưỡng một cách trọn vẹn chứ đúng không?
Thân thể liên tục bị đâm chọc đến tuyến tiền liệt, khoái cảm từng đợt từng đợt cứ đến. YoSeob vừa thẹn vừa nhắm chặt mắt, hi vọng ác mộng sẽ qua nhanh.
- A... Ư... Đừng... Chuyển... Xin... ư... - Vật thể cứng rắn thô lớn ở trong cơ thể tạo nên cảm giác dị thường, có cảm giác ngũ tạng tựa như bị đâm thủng, loại cảm giác vừa rát, buốt xót, vừa có một loại khoái cảm trỗi dậy làm cho YoSeob không khống chế được bật ra một tiếng rên rỉ kì quái.
Mà loại tiếng kêu vừa thống khổ vừa ngọt ngào này, lọt vào tai lại có một phen phong tình khác.
Quái vật đã thức tỉnh hoàn toàn...
- Cái miệng nhỏ nhắn dưới đây của cậu có vẻ thành thật hơn, nuốt tôi sâu đến vậy mà - Lời nói hạ lưu cùng những cú đâm chọc kịch liệt làm cả người cậu run rẩy, càng không muốn nghĩ, loại kích thích này lại càng đánh sâu hơn vào cảm thụ của cậu.
Cự vật khổng lồ kia vừa rời khỏi cơ thể một chút lại bất ngờ đâm mạnh vào, đằng này còn đâm vào sâu hơn.
Côn thịt không ngừng ma xát lên vách tường lửa nóng, đau xót dần được thay thế bởi khoái cảm không thể tả. Cái lỗ nhỏ hồng mẫn cảm liên tục bị xâm nhập xỏ xuyên đến nơi sâu nhất trong trí nhớ, YoSeob liên tục vặn vẹo hông mình, muốn dứt ra nhưng lại bị kéo lại. Mà khi đau tiểu huyệt vô thức xiết chặt hơn. Cự vật trong cơ thể tựa hồ lại trướng lớn thêm một vòng.
- Kẹp chặt thế? - Khoái cảm như dòng điện lưu theo dọc sống lưng đánh thẳng lên ót, làm cho hắn suýt nữa không kiềm chế được mình mà tổn thương con người bé nhỏ dưới thân.
JunHyung nhịn không được mắng một tiếng, đem đối phương áp đảo trên mặt đất, mở rộng hai chân cậu ra sức chuyển động.
Bất giác YoSeob mở hờ con mắt, một khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra
Mái tóc đen pha vài sợi nâu sậm lòa xòa trên trán, có chỗ còn bết vào mặt, áo sơ mi trắng ướt đẫm đã cởi bỏ toàn bộ cúc áo, lộ ra làn da rắn chắc khỏe mạnh bên trong, da thịt phiếm ướt, không hề mang theo một tia nữ tính. Đó là một cơ thể nam tính hoàn toàn, khác hẳn với thân thể gầy yếu trắng nõn của chính cậu.
YoSeob nhìn đến thất thần, cánh tay gầy yếu vô thức quấn quanh tấm lưng rộng lớn của người nọ, hai má nóng bừng lên nhắm chặt mắt lại.
Cậu chịu thua rồi...
Cơ thể này, trí óc này, thua rồi...
Không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận sự thật...
- A... ư... ưm... haa... - Miệng cho dù đã cắn chặt đi chăng nữa thì vẫn lọt ra ngoài những tiếng âm thanh cao trong vút
- Thích chứ? - JunHyung cười sau khi nghe được tiếng hét chói tai của cậu
- Cậu rất mẫn cảm... Vì thế thể hiện ra nào! - Nói xong, thân dưới càng di chuyển nhanh hơn
- A... ư... urg... - Thân thể bị đâm chọc lợi hại, khiến cậu nước mắt giàn giụa, vừa thống khổ vừa sung sướng
- A... a... ư... Nơi đó không cần... - Nơi sâu nhất trong cơ thể bị thúc vào, một đợt lại một đợt thống khổ lẫn sung sướng không nói nên lời nhanh chóng đánh sâu vào giác cảm.
YoSeob không kiềm được cao giọng thét chói tai, cuồng loạn lắc đầu bắt lấy lưng người bên trên.
- Shit! - JunHyung hưng phấn chửi thề, nhanh chóng lật lại thân thể mềm mại đáng yêu kia, mở rộng hai chân, đem cậu quỳ gối trên giường mông nhếch lên cao.
Nhìn thấy tinh khí và máu không ngừng chảy ra tại huyệt khẩu ướt át, nộn thịt bên trong theo mỗi lần rút ra mà bị kéo căng, phát ra ánh sáng hồng diễm. Cảnh vật như thế này đập thẳng vào mắt, khiến dục vọng hắn lần nữa lại trướng lớn thêm một chút.
- A... Ưm... Không... aaa... - Thân thể YoSeob mềm oặt, quỳ úp sấp trên mặt đất, đôi chân gầy yếu trắng nõn run rẩy.
Cảm giác vừa bị đẩy ra lại được đột ngột kéo lại, cự vật to lớn tím hồng cũng thuận theo, đâm vào vách tràng khiến cậu cảm thấy như sắp bị đâm thủng.
- Rõ ràng bị tôi làm cho thích như vậy, sao lại nói dối? - Hắn nói lên tai người dưới thân, bàn tay to nắm lấy phần thân của cậu xoa nắn, khàn khàn nở nụ cười.
- Không... a.... dừng... a... ưm... - YoSeob bị ngôn ngữ hạ lưu của hắn khiêu khích vừa mẫn cảm vừa thẹn, cả người sợ run.
- Chậc chậc... Thân thể này, thật đúng là không phải dâm đãng bình thường! - JunHyung cười ha hả, cúi xuống gặm lấy cái cổ tuyết trắng của YoSeob.
Tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng rên rỉ hỗn loạn khi thì cao vút lúc lại chùng xuống quanh quẩn trong phòng ngủ, thiếu niên cao lớn đè nặng lên mĩ thiếu niên trắng gầy, tham lam mà hưởng thụ món ngon trước mắt.
Trong không khí bồng bềnh hơi thở nồng đậm...
- Ah... Dừng... A... đừng... urg... a... không... được... ư... a... - YoSeob nức nở cầu xin con người đằng sau có thể dừng lại, hay chi ít là chậm lại được không.
Cậu thực sự chịu hết được rồi, cảm giác cự vật liên tục đâm mạnh như xáo trộn hoàn toàn lục phủ ngũ tạng bên trong, đau đớn đi kèm khoái cảm liên tục đánh vào tâm trí, khiến cậu bật ra những tiếng lúc cao lúc thấp, thực câu dẫn lòng người.
- Xem ra cái miệng dưới đây thành thật nhất. Không như cái ở trên, toàn nói những câu làm người khác đau lòng. - JunHyung nhếch mép, cúi xuống đưa đầu lưỡi liếm láp vành tai đỏ ửng của cậu.
- Dừng... Tôi... aa... đừng... sắp... - YoSeob thốt ra khó nhọc.
- Đây không phải là cái giá cho hành động tự bán mình sao? - JunHyung khàn khàn nở nụ cười.
- Tôi cũng sắp cho cậu rồi này. Giữ đấy. - Hắn túm chặt eo cậu, thúc đẩy nhanh và mạnh hơn.
- Đừng... AAAAAAaaa... - Cảm giác tất cả sức lực bị dồn nén ở thân dưới đột ngột bị giải phóng, YoSeob xụi lơ ngã phịch xuống giường, chỉ có từ thắt lưng trở xuống vẫn bị JunHyung nâng lên ngang eo hắn.
Hắn ra cùng lúc với cậu...
Cơ thể thêm một đợt co rút khi cảm nhận thứ chất trắng đục nóng hổi chảy vào tận sâu trong cơ thể, YoSeob như một lần chết đứng khi cảm thấy phần thân thô to trong cơ thể lại cứng rắn đứng lên, mà lần này lại trướng lớn thêm nữa.
- Anh... anh... - Cậu lắp bắp, không nói được nên lời, khuôn mặt tái xanh nhìn hắn. Cậu quá mệt rồi, thực tình không biết đã bao nhiêu hiệp, nhưng nếu cậu đếm không nhầm, hắn đã ra bên trong cậu nhiều, đến nỗi mà bây giờ cậu không đủ sức để nhấc cả một ngón tay.
- Hửm? Cậu mệt? Nhưng tôi còn sức lắm! - Nói xong, hắn lật người cậu lại, rồi để cậu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi.
JunHyung ngắm nhìn khuôn mặt gần kề sát mình, thân dưới bắt đầu thúc vào, nhịp độ càng lúc càng nhanh, không quan tâm đến lời cầu xin van vỉ của YoSeob.
Nhìn đôi môi sưng đỏ vì bị hắn dày vò quá nhiều đang khẽ nhếch lên, liên tục phát ra những âm thanh khiêu khích dục vọng, hắn hôn nhẹ lên đôi môi ấy nụ hôn tận chính trái tim mình, nhẹ nhàng, nâng niu và ấm áp...
Còn cậu thì đã ngất đi ngay từ khi hắn bắt đầu đợt hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro