Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

"Ủa anh Jun."

Jun Phạm chợt nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người đầu xù đang vui vẻ chạy đến chỗ anh. Tăng Phúc cười tươi, để lộ cả hai cái má lúm xinh xắn. Giọng nói ngọt ngào lại cất tiếng gọi anh.

"Anh đi đâu qua đây dạ?"

Trong đầu cậu chàng lại thầm nghĩ, duyên tiền định là đây.

"À, anh mới đi quay ở gần đây. Em cũng vậy hả?"

"Hong, em đưa mèo nhà em đi khám á. Mấy nay nó bỏ ăn bỏ uống, em lo quá nên dắt đi khám coi sao."

Nghe cậu nói xong, lúc này anh mới để ý trên tay cậu có một cái lồng vận chuyển, bên trong là một con mèo màu vàng đang rúc vào góc lồng, chỉ để lộ mỗi cái mông tròn nính.

"Ừm, đi khám cho chắc. Mèo nuôi lâu vậy rồi nhiều khi có bệnh ẩn mà mình không biết đó. Cứ đi khám tổng quát một lần luôn cho chắc. Mấy nữa anh cũng phải dắt Ni với Na đi khám định kỳ luôn nè."

Tăng Phúc gật đầu. Cậu nhấc cái lồng mèo lên ôm vào lòng, hướng cửa lồng ra ngoài rồi chỉ mặt Jun Phạm rồi nói:

"Nè Pika, chào chú đi con."

"Gì vậy?"

Jun Phạm phì cười, anh cúi đầu nhìn vào trong lồng. Con mèo nhỏ dường như đang khó chịu, lại có người cứ nhìn mình chăm chăm càng khiến nó càng khó chịu. Nhỏ gầm gừ rồi quào tay ra khỏi lồng. Jun Phạm chẳng kịp né tránh. Chóp mũi bị cào để lại một vết xước nhỏ rớm máu. Cũng may là cái lồng chuồng đã cản lại nếu không thì không chỉ như thế đâu.

Anh giật mình tính đưa tay lên chạm vào vết thương thì Tăng Phúc đã hốt hoảng nắm lấy tay anh ngăn lại, miệng thì gào với trợ lý nhà mình kiếm đồ băng.

"Gì vậy, vết thương nhỏ thôi không sao đâu."

Tăng Phúc vẫn lo lắng không thôi. Cậu đưa lồng mèo cho trợ lý nhà mình, rồi kéo tay anh qua một bên. Rõ là người bị thương là anh nhưng nhìn cái mặt nhăn nhó sơ cứu vết thương trên chóp mũi anh, cứ chấm một cái lại thổi thổi như sợ đau, rồi chẳng biết đứa nào bị thương nữa.

"Không sao đâu. Ni và Na bình thường nó còn cào anh ghê hơn nữa, này có là gì đâu. Em đừng có lỗi quá. Này cũng do anh mà. Mèo nó lạ người nên vậy cũng bình thường."

Cái mặt nhỏ kia càng cảm thấy có lỗi. Tăng Phúc nhăn mặt ôm lấy hai bên má anh, giọng đầy đau lòng:

"Ôi, cái mặt đẹp trai của anh Jun bị sứt mất một miếng rồi."

"Thế anh không đẹp thì Phúc không thích anh nữa hả?"

Jun Phạm mỉm cười nhìn Tăng Phúc, trong lòng thầm nghĩ hẳn em sẽ ngay lập tức lắc đầu rồi nói "thích anh thích anh" đây. Ấy mà anh chưa đủ hiểu Phúc rồi, hay nói đúng hơn anh chẳng bao giờ hiểu được cái đầu nhỏ kia đang nghĩ cái gì.

"Ừm, xem xét nha. Anh Jun có cái mặt đẹp trai thôi chứ anh xấu tính lắm."

Jun Phạm tròn mắt, miệng nở nụ cười khổ mà "ủa". Tăng Phúc thì cười xinh rồi chảnh chọe lắc lư cái đầu nhỏ như mọi khi. Tất cả giống hệt như mấy cái tiểu phẩm xàm xí mà mọi người thường đùa nhau. Jun Phạm cũng không quá để ý, anh mỉm cười rồi nói:

"Thế, tối qua anh chơi không? Nãy nhỏ Khánh nó đòi qua ăn cơm. Có cả Neko rồi Kim Anh, Thiên Minh đồ đó."

"Dị hả, vậy tối em qua nhe. Giờ em đưa bé nó đi khám đã."

Tăng Phúc nói rồi vẫy tay chào anh, đặng chạy về phía trợ lý nhà mình.

...

Nói chung trong chương trình anh trai này, mỗi ngày không đi tập thì cũng là ở nhà, chạy lịch trình riêng. Thỉnh thoảng hứng lên thì tụ tập ăn uống. Mà cũng chẳng vì lý do gì, cứ thích là rủ nhau đi ăn thôi. Nay nguyên hội Neko Duy Khánh các thứ này đi tập xong lại kéo nhau đòi qua nhà Jun Phạm để ăn tối. Miệng thì nói đám kia ồn ào phiền phức ấy mà Jun Phạm vẫn đồng ý rồi ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho đám giặc này từ lúc nào.

Mới 6h tối, Jun Phạm còn đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì ngoài đã có tiếng chuông cửa. Bạn nhỏ hải ly xinh xắn đang xách theo túi lớn túi nhỏ chưa gì đã đứng trước cửa nhà anh. Cậu chàng vừa thấy anh ra đón đã chu mỏ nhét túi vào tay anh cho anh cầm rồi lon ton chạy vào nhà.

"Ủa sao qua sớm vậy?"

"Thì khám xong em nhờ anh Trung đưa Pika về nhà rồi nên tạt qua luôn, nãy xem dự báo thấy bảo tối nay mưa á. Em mà về nhà rồi mới qua thì chẳng biết đến mấy giờ."

Jun Phạm "ồ" một tiếng rồi xách đồ đi vào nhà bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho tối nay. Tăng Phúc đã quá quen với những lần tụ tập bên nhà Jun Phạm, cậu thoải mái nằm trên sofa nhà anh rồi mở ti vi bật phim xem. Mấy bé mèo dường như cũng đã quen với sự hiện diện của cậu, nhưng dường như cũng chẳng muốn lại gần Tăng Phúc. Mà Tăng Phúc dù máu con sen nhìn hai bé đáng yêu cũng rất thích, nhưng cũng chẳng chủ động lại gần. Cậu ngồi ở đó nhìn hai con mèo đang tròn mắt nhìn mình rồi quay qua nhìn anh mà nói:

"Để em kể anh nghe một câu chiện nhe."

"Chuyện hài nữa hả?"

"Hong, chuyện mèo nha em ó."

Thấy anh gật gù có vẻ đồng ý, Tăng Phúc liền tiếp lời:

"Nhà em có ba con mèo. Một con mèo vàng giống đực, một con mèo mướp và một con mèo trắng. Câu chuyện là ngày xưa lúc em mới mua con mèo vàng giống đực về đầu tiên cứ nghĩ bình thường cho đến khi được cho con mèo mướp thì con vàng trỗi dậy bản năng làm mẹ khi nó cho con mướp bú. Mà nó là giống đực mà sao kì dậy hong hỉu lun á.

Xong gồi con mướp lớn lên em lại được cho một con mèo trắng lúc đó có hai tháng tuổi à. Mà lúc này con mướp động dục cứ đè con trắng ra. Nhưng con kia còn quá nhỏ không biết gì, sợ bị thương con trắng nên em đành đem con mướp đi thiến lun.

Rồi ngày con trắng lớn lên dậy thì cũng đến. Nó mê con Mướp nhưng anh ấy còn gì mà đam mê tác chiến nữa. Lúc này nó quay qua con vàng nhưng chuyện kì lạ xảy ra đố anh biếc chuyện gì."

"Chuyện gì thế?" Jun Phạm vẫn chăm chú với nồi canh trên bếp, anh không quay đầu nhìn mà chỉ đáp lại một câu.

Tăng Phúc cũng luôn miệng mà kể tiếp:

"Con vàng chạy xa 18 mét lun. Xong gòi á, chuyện kinh ngạc hơn còn ở phía sau cơ."

Cậu ngập ngừng, làm bộ nghiêm trọng khiến Jun Phạm đang bận rộn cũng phải ngừng tay. Anh quay người nhìn cậu, làm vẻ như tò mò lắm rồi, kể tiếp đi. Lúc này, Tăng Phúc mới tiếp lời:

"Một tối nọ em thấy con vàng nó đè con mướp khi con mướp đang nằm ngủ. Thì ra nó BB Trần."

"Cái gì vậy?" Jun Phạm bật cười.

Tăng Phúc cười hì hì, cậu nằm lăn trên ghế sau đó nắn cái mặt làm bộ sầu não mà nói tiếp:

"Giờ em thấy thương cho con mèo trắng với tiếng kêu ai oán mỗi đêm. Anh nghĩ coi em có nên triệt sản hết tụi nó lun hong?"

Cả hai người ngặt ngẽo. Câu chuyện nhỏ xàm xí nhảm nhí nhưng mà qua miệng Tăng Phúc, nó dễ thương đến lạ.

Jun Phạm lắc đầu, anh xoay người tiếp tục công việc còn đang dở tay. Tăng Phúc cười tươi, nhìn bóng lưng to lớn của anh mà trong lòng nhộn nhạo. Cậu đảo mắt láo liêng nhìn xung quanh, rồi đưa điện thoại lên chụp.

Tách.

Jun Phạm quay đầu thấy cậu chàng đang làm bộ selfie, cái mặt xinh yêu làm dáng đồ. Anh khẽ cười rồi quay người. Tăng Phúc chỉ chờ có thế, cậu chụp tách tách thêm mấy tấm rồi nhanh chóng nhắn tin cho người anh thân thiết nhà mình.

[neko]

[*hình ảnh*]

[hihi]

[con nô tì đang cơm nước]

Bên kia nhanh chóng type chữ rep lại.

[là mày thích ổng dữ chưa Phúc]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro