Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

Cho dù tình trạng sức khỏe hiện tại có như thế nào thì Jun Phạm vẫn đắm mình với lịch trình làm việc dày đặc, có lúc còn phải vừa trang điểm vừa truyền nước thế mà anh vẫn còn mỉm cười cho được. Đặc biệt là sau chương trình anh trai, độ phủ sóng của các nghệ sĩ tham gia chương trình đều tăng mạnh. Jun Phạm chạy show mấy ngày này đều bận rộn không có thời gian để thở.

Lịch trình cuối cùng của ngày hôm nay là tham gia buổi công chiếu phim của một vị đạo diễn mà Jun Phạm khá quen. Đúng giờ hẹn, Jun Phạm bước vào sảnh. Sau một loạt các thao tác chụp ảnh checkin, tặng hoa chúc mừng thì liền theo sự sắp xếp của nhân viên mà bước vào chỗ ngồi được chỉ định. Vị trí của Jun Phạm là hàng ghế giữa cách màn hình chiếu khoảng 4-5 dãy ghế, một vị trí khá đẹp để xem phim và cũng là một vị trí vừa đủ khi báo chí chụp ảnh.

Lúc này tin nhắn từ Thiên Minh gửi đến kèm theo một hình ảnh chụp chung với đám người bên Chín Muồi, báo đã đến và cũng đang di chuyển vào bên trong. Jun Phạm chỉ nhanh chóng nhắn lại một câu báo vị trí đang ngồi rồi sau đó liền tắt máy.

Khi đèn rạp phim vụt tắt, nhạc nền bộ phim bắt đầu vang, ghế bên liền có người ngồi vào. Jun Phạm theo phản xạ quay qua nhìn xem đó là ai thì chỉ nhận được một nụ cười ngọt ngào xinh xắn.

"Suỵt, quay lại xem phim đi kìa."

Em mỉm cười rồi quay đầu. Cả hai không ai nói gì chỉ lẳng lặng nhìn về phía màn hình.

Bộ phim đang chiếu kể về mối tình của một đôi nam nữ. Cô gái đã thầm thương một người rất lâu nhưng số phận đã định hai người chẳng thể ở bên nhau. Tình yêu khiến cô gái lúc nào cũng buồn bã, mong ngóng về một người. Trên màn hình giờ đây đang là phân cảnh cô gái ngồi một mình dưới ánh trăng đêm hè, viết những dòng nhật ký như muốn trút hết lòng mình.

"Đối với em và mối tình đơn phương vừa dài vừa rộng này, mong rằng anh sẽ không biết. Chẳng thà anh không biết để em còn có lý do để khuyên can trái tim mình từ bỏ. Còn hơn là anh biết rồi mà ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc đoái hoài đến em một chút như em đang cầu xin lòng thương hại....

Em không phải người duy nhất thích anh.

Em cũng chẳng mong được anh đáp lại.

Em chỉ mong anh nhìn về phía em.

Một lần thôi."

Từng lời từng lời khiến những người đã từng trải qua tình cảnh như cô gái cũng phải đồng cảm. Jun Phạm khẽ liếc mắt nhìn qua người bên cạnh, mắt anh chạm vào đôi mắt trong trẻo của người kia. Phúc cười rồi ghé người qua bên anh nhỏ giọng thì thầm:
"Nhỏ này khờ ghê ha, yêu chi cái thằng đó. Làm khổ bản thân."

"Thế em thì khác người ta đấy à."

"Hong có, anh Jun ít nhất còn đẹp trai. Tồy mạnh nhưng đẹp. Em chấp nhận được."

Jun Phạm lắc lắc đầu không thèm nói nữa. Phúc thấy vậy thì dẩu mỏ cong môi, quay qua phía Neko ngồi bên mà thầm thì:
"Neko Neko, em hong có giống nhỏ đó đúng hong?"

"Mày im lặng xem phim đi giùm tao."

Chả biết ai chọc phải mạch của con mèo này nữa, biết thế qua bên chỗ con Thu ngồi cho vui. Tăng Phúc lại được dịp bĩu môi, trong rạp chiếu phim không thể làm ồn không là cậu đã nhảy dựng lên bóp cổ con mèo này rồi. Hầy, đơn giản là nể mặt đạo diễn nên mới đến xem cái bộ phim này, chứ cốt truyện y như mấy bộ phim Đài Loan máu chó mà bé Thu hay diễn. Xem nhiều cũng hơi nhàm rồi. Ít nhất nhìn nhỏ Thu trông nó khùng nhìn còn vui, nhỏ nữ chính này mặt sầu đau nhìn chỉ thấy buồn.

Cậu nhàm chán ngả người tựa hẳn vào ghế, mắt vẫn theo phép mà nhìn về màn hình nhưng bên dưới tay cứ ngọ nguậy không thôi. Rồi, ngón tay cậu kéo phải cái dây áo ở đâu đó, kéo cũng bon tay nên cứ vậy mà giựt qua giựt lại, vừa thắt vừa buộc, nghịch đến nỗi người ngồi bên cũng không chịu được mà phải túm lấy cái tay hư kia.

"Đừng nghịch."

Bàn tay anh nắm lấy tay cậu, không cho tiếp tục kéo dựt dây áo của anh nữa. Jun Phạm liếc mắt nhìn qua, ấy mà giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

Bộ phim lúc này đã dần đi đến đoạn kết, nữ chính đã dần buông bỏ được tình yêu kia. Cô gái lúc này đứng đối diện với người cô yêu, bộc bạch những lời cuối cùng cho tình yêu này.

"Một lúc nào đó, em sẽ chẳng thể mãi ích kỉ giam mình trong một thứ tình yêu không lối thoát. Ngày ấy em sẽ gom hết quyết tâm để có thể quên anh. Anh thì đi trên đoạn đường hạnh phúc cùng người anh đã chọn, em cũng sẽ quay về một lối rẽ khác cho riêng mình, sẽ không còn đứng đợi anh mòn mỏi ở một đoạn đường mà biết chắc anh không đến."

Vị trí ngồi của hai người rất dễ nhìn, hai bàn tay đang nắm lấy nhau lại chẳng hề giấu diếm. Giờ đây chỉ cần có người rời mắt khỏi màn hình nhìn qua là có thể thấy bàn tay Jun Phạm đang bao bọc lấy bàn tay của Phúc. Tăng Phúc nheo mắt nhìn anh rồi làm bộ trêu chọc mà nói:
"Bà em nói nắm tay nhau là có bầu đó."

"Sao em nói em là đàn ông em không có bầu?"

"Em có bầu."

Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn về phía này, Tăng Phúc cay mày tính rụt tay lại thì lại bị anh nắm chặt lấy. Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Hơi ấm từ bàn tay kia như truyền đến khiến Phúc có chút ngơ ngác.

Jun Phạm vẫn điềm nhiên như không, đôi mắt vẫn nhìn về phía màn hình. Nhìn qua còn tưởng anh ta vẫn đang chăm chú theo dõi bộ phim nếu như không nhìn thấy bàn tay đang xiết chặt, mười ngón tay đan lấy nhau kia.

Bộ phim kết thúc, mọi người vỗ tay chúc mừng đạo diễn. Đến tận lúc này hai bàn tay mới rời khỏi nhau. Phía dưới, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi. Báo chí đặt câu hỏi cho đạo diễn về bộ phim. Ấy mà, Tăng Phúc ngồi ngây như phỗng, bên tai như ù đi. Tất cả mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim trong lồng ngực đang đập liên hồi, chỉ thiếu nước nhảy vọt ra như trong phim hoạt họa.

Tăng Phúc quay đầu nhìn Jun Phạm, hai mắt tròn xoe như long lên rồi quay phắt đầu chẳng nhìn anh thêm một giây nào. Chỉ để lộ chỏm tóc xù xù cùng vành tai đã đỏ ửng. Đến tận lúc rời rạp, cậu vẫn chỉ hếch mắt lên trời chẳng nhìn anh thêm một cái.

Cái thái độ này khiến cả đám người kia vô cùng khó hiểu, nhất là bé Thu. Duy Khánh ngồi cách Tăng Phúc đó có vài ghế, nhưng mải xì xà xì xồ với Thiên Minh kế bên nên không để ý thấy Tăng Phúc làm sao. Hỏi Jun Phạm thì gã chỉ cười trừ. Đến Neko thì anh tặc lưỡi đuổi đi.

"Có đứa được người ta để ý đến lại làm vẻ không thèm để ý đến người ta."

"Là sao?"

Neko, kẻ hưởng trọn bộ combo suất chiếu hôm nay chỉ biết liếc mắt nhìn Tăng Phúc rồi nhìn qua Jun Phạm. Bên tai vãn còn nghe rõ những lời kia.

"Bỏ em ra, thích người ta hay gì mà nắm quài. Bà em nói nắm tay nhau là có bầu đó."

"Sao em nói em là đàn ông em không có bầu."

"Em có bầu. Mai em mang con thỏ hồng 8 múi qua anh dắt đi mà xét nghịm adn. Thứ thỏ tồy tệ làm tui có bầu đẻ con xong bỏ không thèm để ý ngó ngàng gì."

"Thì anh đang để ý đến em đây."

"Để ý cái gì?"

"Để ý rằng em muốn được hôn cho chừa cái mỏ hỗn của em lại."

.
.
.

P/s: Thoại phim được hỗ trợ từ radio Đơn Phương từ người dùng, các bạn có thể ghé qua để nghe giọng người dùng nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro