Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌻 ⨾𓍢ִ໋

mưa rơi xối xả cứ mãi nhắc tôi nhớ về một dĩ vãng, tuy xa xôi nhưng chẳng cách chi phai nhạt.

[ ... ]

cẩm tú cầu hứng trọn cơn mưa ngâu khi đêm về, để sáng ra màu hoa tươi đẹp lộng lẫy. em cũng vậy. với tôi, em như đóa cẩm tú cầu, trong cơn mưa em đón nhận sức sống; mưa tạnh mây tan, em xinh đẹp một cách lạ lùng.

em lại biên thư gửi về tôi. đêm qua tôi mới nhận được thư. chẳng biết có gì bất trắc không mà em lại gấp rút viết thư cho tôi thế này.

" ngày mưa buồn, tháng 6, năm 200x

hôm nay em đã gấp được con hạc giấy thứ bảy mươi hai rồi. em chẳng biết mong ước có thành sự thật không nữa. nhưng như anh cũng biết đó. ước mong và hi vọng là điều quý báu, tuyệt diệu, nên chi nuôi nấng chúng cũng chẳng có gì sai quấy.

anh thuận à, em từ khi còn thơ bé đã đối mặt với cái chết cận kề; thân thể mong manh của em tựa cọng rơm đặt trên đóm lửa hồng là bàn tay thần chết, đóm lửa ấy có thể thiêu rụi tớ bất cứ khi nào nó muốn.

em tồn tại chật vật đến nay cũng đã đến năm thứ mười tám của cuộc đời. em thật lòng đau đớn vì mọi người thân yêu đều lo lắng cho em. đời sống bộn bề còn phải để tâm đến thứ mềm yếu vô dụng là em đây, chắc hẳn mọi người cũng mỏi mệt muôn phần mà chẳng ai buông lời than trách, chỉ vì sợ em buồn rồi bệnh tình chuyển nặng thêm.

vì anh là bạn thân nhất của em nên tớ chẳng ngại ngần chi mà bảo thật cho anh biết nhé : em chán ngấy sự tồn tại ngu ngốc này rồi. em cứ tựa con búp bê sứ mà bao người chăm lo, tựa cái cây mà bao người nuôi nấng khổ công vẫn chẳng lớn lên phát triển bình thường. em hận chính bản thân em. em từng muốn tự vẫn, nhưng bị ngăn cản. em không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa.

thuận ơi, cho em lời khuyên đi. hồi âm sớm nhất có thể anh nhé. không đáp lời cũng được, chỉ cần anh nhận và đọc được thư. em biết em mang đủ phiền hà cho anh rồi.

bạn thân nhất của anh,
minh phúc  "

bức thư còn kèm tranh vẽ lem nhem thấm nước. hẳn là nước mắt của em. tranh em vẽ bầu trời xanh với ánh nắng mai ươm vàng những bông hoa chẳng có tên trên nền cỏ dại.

tôi yêu em. nhưng tôi ghét sự tiêu cực trong em. đầu thư em nói gắng nuôi mơ ước, nhưng cuối thư lại đẫm màu bi thương thế này...

chắc bởi hôm nay em lại nghe lén báo cáo về bệnh tim bẩm sinh của em từ bác sĩ...

ngồi vào bàn, cầm chắc cây bút trong tay, tôi viết bức thư hồi đáp tâm tình của minh phúc.

" ngày mưa lâm râm với những giọt mưa lung linh như mắt phúc, tháng 6, năm 200x

thành thật thì, anh không muốn phúc trở thành con người bi quan như vậy. nếu có thể, phúc cứ gấp đủ một trăm chú hạc giấy, biết đâu giấc mơ êm ấm về mai này của phúc lại trở thành hiện thực.

nếu phúc xuất viện, anh lập tức dắt phúc đi thảo cầm viên ngắm hươu cao cổ, loài vật phúc thích nhất. hươu cao cổ với những đốm nhỏ trên thân mình, gợi nhắc anh về miền kí ức xa xăm. đốm nhỏ tựa những ánh sao mai ló dạng trên bầu trời vừa chớm đêm, mà ánh sao mai ấy lại lấp lánh, xinh đẹp phát hờn. tuy bé nhỏ nhưng hợp lại, ánh sáng từ sao trời lại lung linh, huyền ảo, mạnh mẽ lắm đó.

nên phúc và anh cũng phải như thế. với phúc, mỗi mình em là đơn độc, phúc là vì tinh tú cô đơn giữa ngân hà bí ẩn bao la. còn anh, anh là vì sao rạng, là ngôi sao mang tới ánh sáng cho nơi tối tăm nhất trong tâm hồn phúc.

phúc ơi, anh không giỏi an ủi, và anh biết phúc rất thiệt thòi vì phải bỏ thi tú tài, đại học mà nằm viện vì bệnh tim tái nặng. phúc biết không, còn niềm tin thì vấn đề vẫn được giải quyết. phúc đừng nên bi quan đến thế. đôi mắt phúc là bầu trời tỏa sáng đêm rằm, anh thật chẳng muốn đêm trăng đẹp bị che khuất bởi những áng mây đen mang mưa sầu giăng lên cửa sổ tâm hồn em.

hãy cứ vui lên phúc nhé, anh chẳng biết viết gì nữa rồi.

nhớ em phúc,

duy thuận

tái bút : sớm xuất viện phúc nhé! anh ở nhà sẽ chăm chỉ xếp hạc cùng phúc... "

ừ, phúc. em sẽ vượt qua được.

*

nhưng mưa buồn chẳng giăng mãi cửa sổ trái tim minh phúc. giờ đây nó đọng lại ở mắt tôi.

ngày mưa dai dẳng, sấm chớp cứ như đánh trúng tôi, đem trái tim tôi giày vò trong giông tố sầu bi.

chưa đầy một tháng tôi và minh phúc trao đổi bức thư trên, em đã ra đi mãi mãi. ngày em mất, tôi đang sáng tác bài thơ giãi bày nỗi lòng mình.

tôi thương em từ lâu. tôi nguyện chờ em một đời, như hòn vọng phu trông ngóng tình lang quay về từ nơi xa lắm.

nhưng cái nơi em thuộc về hiện giờ nó không chỉ xa, mà nó còn khiến cho chúng tôi cách biệt luôn mãi. em sẽ chẳng bao giờ trở về.

vào ban mai em được đưa từ bệnh viện về nhà trong tiếng khóc của mẹ em, đóa cẩm tú cầu trước nhà tôi bỗng khô héo lạ thường.

trước linh cữu em tôi nức nở như mưa. nước mắt chỉ bày tỏ một phần thôi, chẳng ai biết tôi sầu thảm thế nào...

hơn một tháng tôi chẳng rời phòng nửa bước. tôi thao thức thâu đêm bởi minh phúc. phải chi tôi được thế chỗ em, nhưng như thế thì em lại buồn khổ. khó nghĩ thật.

tôi còn chẳng bày tỏ được tình cảm của mình với em. hẳn ai đó sẽ nghĩ nó là cái rung động nhất thời, là sự bồng bột? không, không hề. tình cảm vốn dĩ là vô tình, tôi còn chẳng biết trái tim tôi đã nở hoa khi nào. minh phúc như hồ điệp lượn lờ xiêu theo gió, chẳng cẩn thận thế nào mà hạ cánh tâm thất tôi, thụ phấn cho hạt hoa teo tóp nơi ngăn tim. rồi đóa hoa nở, là tình yêu của tôi dành cho em.

tạm biệt em nhé.

áng văn thơ cuối tặng em. hẹn em ở kiếp khác. tôi chẳng bao giờ quên em được...

tạm biệt em.

gặp em lúc nắng ban chiều

sao trong ánh mắt làm xiêu lòng rồi

em là sự sống của tôi

em là hoa thắm, làm tôi yêu đời

end 🌻⨾𓍢ִ໋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro