JunHao | Kitten next to me
Minghao chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nuôi một con mèo, lý do là vì cậu không phải một tín đồ của mèo. Minghao cảm thấy thích cún hơn là mèo, cậu cũng không biết tại sao nữa nhưng mà nó không có nghĩa là cậu ghét mèo, cậu thích tất cả các con vật nhưng có cảm tình với cún hơn một chút. Một lý do nữa, là cậu không hay ở nhà, phải, ít nhất là không phải 24/7.
Trở thành một người mẫu đẳng cấp thế giới thực sự không cho Minghao nhiều thời gian rảnh, căn hộ cậu đang ở thậm chí còn không thể gọi là nhà. Minghao dành phần lớn thời gian để sải bước trên sân khấu, tạo dáng trước máy ảnh và bay vi vu trên trời, đi lại giữa các châu lục.
Nuôi một con thú cưng đồng nghĩ với việc Minghao cần ở cạnh chúng 24/7 và cậu không thể, cậu chưa sẵn sàng cho loại ràng buộc này, có thể sẽ có một ngày nào đó. Bên cạnh đó, nuôi một con thú cưng nhưng lại để người khác chăm sóc nó sẽ phá hỏng mục đích của việc nuôi chúng và Minghao lại không muốn làm thế.
Nhưng bạn bè của Minghao lại không nghĩ thế, và nó thể hiện ra khi Minghao nhìn vào phòng khách, nơi đang đặt thứ được cho là "quà sinh nhật" thứ 21 của cậu.
Cậu nhìn kĩ lại "món quà" trước khi cầm lấy tấm thiệp bên cạnh, Minghao đọc nó cẩn thận
"Chúc mừng sinh nhật Minghao! Người bạn tsundere của chúng mình, người mà không bao giờ chịu thừa nhận rằng cậu đang thực sự thấy cô đơn, buồn bã và lạc lõng. Nhưng không sao, bọn tớ, những người mang sứ mệnh tới giải cứu cậu đã tìm thấy con mèo này ở một chỗ khuất. Trông nó rất cô đơn nhưng cũng rất hiếu kỳ. Chính vì vậy tụi tớ nghĩ nó thực sự hợp với cậu! Không cần cảm ơn bọn tớ đâu. À, lưu ý là anh ta đòi hỏi hơi nhiều và yêu cầu cao.
Thân gửi, cứu tinh của cậu~"
Minghao đảo mắt, đúng là chỉ bọn họ mới nghĩ ra được những việc điên rồ này. Khẽ thở dài, cậu bóp trán. Giờ cậu phải làm gì với thứ này đây?
Minghao nhìn về phía sofa, nơi có một chàng trai, cao lớn hơn cậu một chút, đang ngồi. Anh ta có đôi mắt rất đẹp, tròn, to và màu nâu, mũi cao, đôi môi mỏng hoàn hoàn hảo và xương quai hàm góc cạnh. Anh ta cũng có một nước da trắng và một cơ thể tương đối hoàn mỹ (từ những gì cậu có thể thấy được). Trông anh ta không có gì sai biệt nếu trên đầu anh ta không có một đôi tai mèo, kết hợp rất hoàn hảo với mái tóc đen của anh ta và cậu có thể thấy cái đuổi màu đen, đung đưa một cách thận trọng.
Một nhân miêu.
Hiện giờ, nhân thú không hẳn là hiếm lạ trên thế giới này. Họ đã trở nên. . . khá bình thường kể từ hai năm trước và mọi người dần chấp nhận việc đó vì nhiều lý do. Nhưng chủ yếu chỉ là họ cần một người bạn giường. Một số còn lại thì. . . không được khả quan cho lắm.
Không ai biết làm thế nào, khi nào hoặc tại sao.
Chỉ biết rằng một ngày nọ, chính phủ đột nhiên thông báo một giống nhân thú mới, nhân miêu. Mọi người dường như phát cuồng lên vì nó, trừ Minghao. Cậu cảm thấy khinh thường việc mua một nhân thú về làm bạn giường vì cậu thấy rằng nhân thú cũng là người, họ có quyền hành động và sống như một con người.
Chính vì thế, Minghao luôn muốn tránh xa những người mua một nhân miêu cho họ. Cậu không thể coi nhân miêu như một giống thú cưng, điều đó thật sự sai lầm.
Tất nhiên trong số bạn bè của cậu cũng có vài người nuôi nhân thú nhưng đó chỉ là do ai đó tặng cho họ hoặc họ tìm thấy ở nơi trú ẩn của chúng (trông buồn bã và cần được chăm sóc) và họ coi nhân thú như một người bạn (hoặc người yêu trong vài trường hợp). Dù thế Minghao vẫn có chút xíu gượng gạo với họ.
Minghao khẽ lắc đầu, quay lại với tình huống của mình bây giờ.
Nhân miêu nhìn anh bằng đôi mắt to, lấp lánh, sự tò mò ánh lên trong ánh mắt anh. Cái đuôi phía sau lưng anh ta đung đưa đầy phấn khích, đôi tai dựng lên để nghe mọi tiếng động nhỏ nhặt nhất.
"Chủ nhân-"
"Không!"
Minghao nhanh chóng chặn lời nhân miêu đó lại, nhưng cậu đã cảm thấy hối hận ngay sau đó, khi mà nhân miêu kia bắt đầu thút thít và nhìn xuống dưới, run rẩy cuộn mình lại nhỏ nhất có thể.
"Tôi chỉ-"
Hô hấp của nhân miêu ngăn lại câu nói của Minghao, anh từ chối nhìn lên và cuộn mình lại chặt hơn. Minghao thở dài, ánh mắt cậu dừng lại chỗ một tờ giấy note màu vàng trên cái hộp nhỏ, cậu cầm lấy nó và bắt đầu đọc.
"Ồ, có một điều cần cảnh báo ở đây. Nhân miêu này được cứu ra từ một hộp đêm với tình trạng khá tồi tệ (mình cho rằng anh ta bị bắt làm trai bao ở đó) vì vậy đừng la mắng anh ấy mà hãy thật dịu dàng."
Minghao đã gần như muốn hét lên khi đọc những dòng đó. Họ có thể gửi tin nhắn cho cậu thay vì viết cái bức thư chết tiệt này khiến cậu có thể dễ dàng bỏ qua nó vì dường như nó không quá quan trọng với cậu. Minghao tự nguyền rủa bản thân nhưng khi cậu chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy thêm một tờ giấy khác.
"Anh ta đến từ Trung Quốc, cậu có thể nói tiếng mẹ đẻ với anh ta."
Minghao thở dài lần thứ N trong ngày, cậu kiểm tra chắc chắn rằng cậu không bỏ sót điều gì trên tờ giấy trước khi vứt nó đi và bắt đầu tìm kiếm xung quanh những món quà mà bạn cậu tặng phòng trường hợp lại có một tờ giấy khác. Tới khi không thể tìm thấy gì nữa Minghao mới nhìn lên người vẫn đang cuộn thành một đoàn trên ghế sofa.
"Anh tên gì?" Minghao hỏi bằng tiếng phổ thông. Cơ thể của nhân miêu khẽ căng lên trước khi anh ta nhìn lên một cách cẩn thận.
Từ góc độ này Minghao có thể nhìn rất rõ ràng, nhân miêu này thực sự rất đẹp. Từ lông mày, mắt, mũi và môi hay thậm chí là cả cái nốt ruồi ở môi trên bên phải cũng vậy. Tóc anh ta được nhuộm thành màu xám đen, nếu không nhìn kĩ sẽ bị lẫn thành màu đen, ánh mắt anh ta tuy sắc xảo nhưng cũng tràn đầy sự tò mò.
"Tôi là Minghao. . . Xu Minghao," Minghao nhắc lại, cẩn thận tiến thêm một bước nữa lại gần nhân miêu,"Anh thì sao?"
"Tôi là. . ."
"Tôi là Junhui. . . Wen Junhui." Nhân miêu khẽ nói.
Minghao nở nụ cười, nhân miêu - Junhui, có một giọng nói rất hay và anh ta đang dần mở lòng với Minghao, anh ta đã nhận ra Minghao không phải là mối đe dọa của mình.
"Anh tới từ đâu?" Minghao hỏi, giờ đây cậu đang vuốt mái tóc đen của Junhui.
"Thâm Quyến. . ."
Minghao mở lớn mắt.
Thâm Quyến??? Nó ở rất xa??? Và đây là Hàn Quốc, làm thế quái nào mà nhân miêu này lại ở đây???
"Anh tới đây bằng cách nào?"
"Tôi. . ." Junhui mím môi.
"Tôi là một học sinh chuyển trường. . ." Anh thì thầm dưới từng hơi thở.
"Nhưng. . . Có gì đó đã xảy ra. . ."
Rồi Junhui nhắm mắt lại, quay đầu đi. Minghao ngầm hiểu và không hỏi gì thêm nữa, cậu kéo Junhui vào lòng, khẽ vuốt mái tóc đen mượt khi anh bắt đầu ôm lấy cậu.
"Cậu thật thơm. . ." Junhui lẩm bẩm khi vùi mặt vào hõm cổ Minghao.
"Hmm. . . Đi về phòng của anh nhé?" Minghao vừa nói vừa khẽ đẩy Jun ra một chút.
"Phòng của tôi ư?"
"Phải, thực ra đó là phòng dành cho khách, Nhưng chúng ta có thể ở đó. . . Tôi rảnh vào ngày mai nên chắc nó sẽ ổn thôi."
"Nhưng. . ."
"Anh cần gì nữa sao?" Junhui lắc đầu.
"Tôi. . ."
Minghao cẩn thận lắng nghe, khẽ lấy tay tách đôi môi của Junhui để ngăn anh khỏi việc khiến môi mình bị thương bằng cách day day chúng với hàm răng của mình.
"Tôi muốn ngủ chung với cậu. . ." Junhui nói, hai má đỏ bừng khi anh ngước lên nhìn Minghao.
"Chuyện đó-"
Minghao định nói gì đó trước khi cậu nhớ ra rằng Junhui là một nhân thú, quan trọng hơn là nhân miêu. Mèo thường có xu hướng tiếp xúc thân mật và âu yếm theo lời Mingyu, người có một nhân miêu Calico, Wonwoo.
"Hmm, được thôi. Tôi thì sao cũng được. . . Jun?" Nhân miêu khẽ ngước lên.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?" Junhui chớp mắt một cách đáng yêu.
"22."
Minghao nhìn xuống, cậu không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhân miêu trong lòng cậu, nhân miêu dễ thương với đôi mắt to tròn, đã 22 tuổi và lớn hơn mình 1 tuổi??
"Vậy. . . Tôi nên gọi anh là Junhui ca ca?" Junhui lắc đầu.
"Anh không phiền nếu em chỉ gọi anh bằng tên thôi đâu. . ." Anh túm lấy áo Minghao.
"Được rồi, Junie ca. . . Anh thuộc giống gì?" Junhui đỏ mặt và giấu khuôn mặt mình vào áo Minghao, anh lẩm bẩm điều gì đó.
"Gì cơ?"
"Mèo Bengal. . ."
"À. . ."
Junhui là một con mèo Bengal, một giống mèo hiếm. Không có gì là lại khi anh. . . bị bắt cóc khi chuyển tới đây. Những con mèo Bengal đáng giá hàng tỷ đồng ngoài kia.
"Bố mẹ anh cũng là mèo Bengal. . ." Junhui thầm thì.
"Nhưng họ đã mất. . . Trong một vụ tai nạn máy bay. . ."
"Anh thực sự là một con mèo Bengal sạch sẽ?" Minghao buột miệng.
"Tôi- Tôi xin lỗi, cái quái gì?" Minghao nói với chính mình, chìm đắm vào cuộc đối thoại với bản thân.
"Thế quái nào mà tôi lại hỏi như thế???? Trời ạ tôi thật đáng xấu hổ." Minghao nói.
"Minghao. . ." Junhui cười khúc khích.
Minghao ngừng nói và nhìn Junhui, người vừa đỏ mặt ngay lập tức.
"Anh xin lỗi. Anh sẽ không gọi em như vậy nữa. . ." Junhui nhìn xuống.
"Không, ý tôi không phải vậy. Chỉ là. . . Đã một lâu không ai gọi tôi như vậy. . ." Minghao thầm thì.
"Bạn của em?"
"Bitch," Junhui khẽ nhăn mày. "Ý tôi là, họ gọi tôi là bitch và biệt danh, nhưng không phải ý đó." Minghao giải thích.
"Ồ."
"Anh muốn đi ngủ không? Muộn rồi. . ." Minghao hỏi, Junhui gật gật đầu.
Minghao dẫn Junhui vào phòng và chỉ khi đó cậu mới nhận ra rằng nhân miêu lớn tuổi này cao hơn cậu một chút (được rồi, là rất cao) và anh ta có một thân hình hoàn hảo chứ không như Minghao, khá mảnh mai và nhỏ nhắn.
Họ đi vào phòng của cậu và Minghao mở cửa, để nhân miêu đi vào. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, được trang trí bằng hai màu trắng và vàng, nó có một phòng tắm và một cánh cửa khác dẫn tới phòng để đồ của cậu (quần áo, nước hoa, giày, v.v).
"Vẫn chưa có nhiều đồ cho anh ở đây nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đi sắm vào ngày mai, giờ thì anh lên giường ngủ đi." Minghao nói, dợm bước đi thì có một cánh tay ngăn lại.
"Em đi đâu?" Junhui nói, trong giọng anh lộ rõ sự sợ hãi.
"Tôi đi lấy điện thoại của mình được chứ? Tôi sẽ quay lại mà." Minghao mỉm cười gỡ những ngón tay của Junhui khỏi cổ tay mình.
Minghao đi lấy điện thoại của mình, kiểm tra xem có tin nhắn từ quản lý hay bạn bè không. Không có ai. Thở dài, Minghao quay về phòng, Junhui đang ngồi bên mép giường, nhìn xung quanh đầy hiếu kỳ.
"Anh có muốn đi tắm không?" Minghao khẽ cười thầm khi cậu thấy Junhui gãi gãi mũi sau khi nghe được từ "tắm", mèo ghét tắm huh?
"Tắm nước ấm thì sao?" Junhui lắc đầu.
"Được rồi, tắm nước ấm với tôi?" Minghao đề nghị, cậu thề là lúc đó cậu chỉ muốn nói đùa nhưng cậu không ngờ Junhui sẽ đứng lên gần như ngay lập tức.
"Ồ? Anh muốn tắm với tôi?" Cậu hỏi lại và nhận được cái gật đầu đầy háo hức của Junhui.
Minghao cười khúc khích trước khi đầu hàng và dẫn Junhui vào phòng tắm rộng rãi của cậu. Cậu kiểm tra lại để đảm bảo nước không nóng quá cũng như lạnh quá trước khi quay sang Junhui, người mang vẻ mặt "ghét bỏ" đối với mọi thứ trong phòng tắm.
"Cởi đồ ra." Minghao nói.
Junhui nhướn mày nhìn cậu không chớp mắt khiến Minghao cười khúc khích trước khi ra hiệu cho anh đến gần. Junhui lưỡng lự đi lại phía cậu và Minghao nhanh chóng làm công việc của mình. Cởi áo hoodie và quần jean, chỉ để lại một cái quần đùi cho anh.
"Uh. . ."
Minghao cố gắng không nhìn vào kích thước to lớn hiện lên rõ ràng của Junhui qua lớp vải, hai má cậu đỏ bừng, cậu khẽ đảo mắt. Minghao không mong đợi gì vào việc này, có thể cậu là một người không hay phán xét người khác nhưng cậu nghĩ Junhui là một sub, hoặc một nhân miêu omega hay ít nhất là beta khi lần đầu gặp mặt. Junhui trông hiền lành, gần như là mong manh và dễ đỏ mặt. Nhưng Minghao cần biết một điều rằng đừng đánh giá một cuốn sách chỉ qua bìa của nó.
Junhui rất cao lớn, thậm chí to hơn những người đàn ông mà cậu đã ngủ qua- không quá nhiều nhưng đủ để so sánh với tỉ lệ cơ thể của Junhui. Anh ta trông rất vạm vỡ (ở những nơi mà Minghao có thể nhìn thấy) với cánh tay rắn chắc, cơ ngực khỏe khoắn và múi. Junhui con mẹ nó thế mà lại có múi.
"Minghao?"
Minghao khẽ hớp hơi khi Junhui chạm vào mặt cậu, cậu ngước lên và cảm thấy hối hận ngay sau đó vì đôi mắt đen của Junhui như giam cầm cậu vào trong, khiến cậu tê liệt.
"Tôi- Tôi uhh. . . Ừm. . . Cởi nó ra nhé?"
"Em nên. . ."
"Hả?"
"Cởi đồ của em nữa. . ." Junhui nói, nghiêng đầu.
"Ồ, phải rồi. . . Quần áo của tôi. . . Hahaha. . . Uhhmm. . ." Bộ não đang dần tan chảy ra của Minghao cố gắng tìm một lý do để trốn thoát.
"Tôi tắm rồi." Cậu nói ta lý do duy nhất cậu có thể nghĩ đến lúc này.
Junhui nghiêng nghiêng đầu, nhưng Minghao có thể thấy rõ sự tinh nghịch trong mắt anh. Trước khi cậu kịp nói bất cứ điều gì, Junhui bước tới, giam Minghao giữa ngực mình và bức tường nhà tắm. Minghao khẽ nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn mọi thứ trong phòng tắm, ngoại trừ Junhui.
"Vậy thì anh không muốn tắm," Junhui nói, giọng anh trầm thấp đầy gợi cảm phả vào bên tai Minghao.
"Nh-nhưng - ngh!"
Minghao thở gấp khi Junhui dùng đầu gối cọ vào hạ bộ của cậu, tiếp tục như thể anh ta chẳng làm gì sai.
"Dừng lại. . ." Minghao nhắn mắt lại.
"Minghao. . ."
Minghao đã quá xấu hổ để có thể nhìn thẳng vào anh. Cậu thực sự không hề mong đợi điều này khi đề nghị nhân miêu cùng vào tắm, cậu không mong đợi bất cứ thứ gì cả! Thế quái nào mà mọi thứ lại trở thành một mớ hỗn độn như vậy???
Nhưng khoảnh khắc bọn họ bước vào phòng tắm, Junhui như biến thành một người hoàn toàn khác. Một phiên bản mạn mẽ hơn, giống như thể Junhui nhút nhát và ít nói trước đó chỉ là một lớp vỏ bọc, một tính cách giả tạo. Sức mạnh mà anh có bây giờ, sức mạnh mà anh sử dụng để giam giữ Minghao trong lòng mình không hề tồn tại trước đó, hoặc ít nhất là cậu nghĩ như vậy.
Minghao khẽ rên rỉ khi cậu cảm nhận được thứ đó của mình đang phản ứng dần với sự đụng chạm của Junhui, cậu cảm thấy quần của mình dần căng cứng và những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cuống họng.
"Hạo. . ." Junhui khẽ gọi tên cậu lần nữa.
Lần này, ngay cả khi Minghao từ chối nhìn anh, Junhui vẫn nắm cằm cậu buộc cậu phải nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt của Junhui đỏ và rực rỡ, cậu có thể thấy chiếc răng nanh lấp ló đang đè lên môi dưới của anh.
"Họ nói rằng em rất dễ bị quyến rũ. . . Anh đoán là họ đã sai hả?" Minghao nhíu mày.
"H-Họ?"
"Bạn của em, họ trả tiền cho tôi để khiến bảo bối vui vẻ." Junhui nháy mắt.
"T--Trả tiền cho anh. . .?"
"Đúng vậy, đó là công việc của anh."
"Anh không phải là được nhận nuôi???"
"Không, tại sao anh phải thế?" Junhui cười thầm.
"Nh-nhưng--"
"Suỵt. . . Để anh làm việc của mình và hãy tận hưởng đi, hửm?"
Minghao đỏ mặt quay đi, cậu cảm thấy rất bối rối, não cậu vẫn chưa kịp xử lí thông tin. Cậu muốn nổi điên, giận dữ với bạn bè vì đã làm thế với cậu nhưng có vẻ thứ bên dưới cậu chẳng quan tâm tới việc chết tiệt nào đang xảy ra cả. Đó là sự thật. Minghao đã không lên giường với bất cứ ai trong một khoảng thời gian dài, cậu thậm chí còn chẳng nhớ mặt họ, nhưng làm với một nhân miêu ư??? Một nhân miêu và trò chơi nhập vai chết tiệt này???
Đây chắc chắn là ý tưởng của Soonyoung.
"Mmhh~"
Minghao khẽ rên khi Junhui mút mạnh cổ cậu, cậu mở lớn mắt đẩy anh ra nhưng vô ích, Junhui mạnh hơn cậu.
"Đừng để lại dấu. . . Làm ơn. . ."
Junhui chỉ ậm từ trước lời cầu xin của Minghao trước khi mút mạnh hơn nữa, để lại những vết hôn đỏ rực trên làn da trắng nõn sau đó hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình. Anh nhìn vào đôi mắt mơ hồ của Minghao, khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu.
"Em nói không muốn để lại dấu nhưng nhìn lại em xem bảo bối, em đang quyến rũ tôi," Junhui khẽ nhếch mép khi cúi xuống hôn Minghao.
Minghao đã ngưng đấu tranh tư tưởng, cậu vòng tay qua cổ Junhui và nhấn anh vào một nụ hôn sâu, nếm thử vị kẹo chanh ở quê nhà từ Junhui. Cậu có thể cảm nhận được cái nhếch mép của Junhui trước khi anh rời ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Nhưng Junhui không nói gì khi cởi đồ của Minghao ra, để cậu trần như nhộng, và làm tình. Hạ bộ của Minghao đã căng cứng và sưng lên, dịch từ lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra ngoài. Cậu thở hổn hển khi Junhui dùng tay bắt đầu vuốt ve nó.
"T-tắm. . ." Minghao vẫn nhớ rõ lý do họ xuất hiện ở đây.
Junhui bật cười khúc khích khi anh mở vòi sen, cảm thấy thân thể Minghao nhũn xuống dưới dòng nước ấm. Nhiệt độ tăng cao dần khiến hơi nước bốc lên nghi ngút.
Sau đó, anh cảm nhận được bàn tay Minghao chu du khắp người mình, từ ngực đến cơ bụng, từ từ cảm nhận kiệt tác của các vị thần trước khi lướt xuống chiếc quần đùi. Junhui thề rằng anh có thể nhìn thấy cái bĩu môi trên gương mặt nhỏ nhắn của người kia trước khi cậu giật mạnh chiếc quần đùi ra, rõ ràng muốn nó biến ra khỏi cơ thể anh.
Nhân miêu mỉm cười cởi quần đùi ra, để lộ thứ to lớn đầy ngạo nghễ cho Minghao thấy.
"Có như những gì em nghĩ không bảo bối?"
Minghao hơi đỏ mặt nhưng nhanh chóng quỳ sụp xuống trước Junhui và cầm lấy thứ to lớn đó trên tay, khẽ kiếm môi. Sau đó, không hề báo trước, Minghao liếm nhẹ phần đỉnh trước khi ngậm vào toàn bộ. Junhui phát ra một tiếng gầm gừ khi phần đỉnh chạm vào cuống họng Minghao và người trẻ hơn không có ý định nhả ra. Anh nhếch mép và túm lấy gáy Minghao, đâm mạnh vào.
"Trông em thật xinh đẹp, Minghao. Khi em ngậm nó. . ." Minghao buột ra một tiếng nức nở khi ngậm lấy thứ quá khổ của anh, những giọt nước mắt sinh lý lăn dài trên gò má, chỗ mà miệng cậu không chạm tới được thì cậu dùng tay vuốt ve. Cậu chăm chú vào phần đỉnh nhất, mút mát nó, thành công khiến Junhui lên đỉnh.
"Chết tiệt, Hạo. . . Đừng để rơi một giọt nào hết," Junhui nói, thúc mạnh vài cái vào miệng Minghao trước khi anh đạt cực khoái.
Minghao rên rỉ khi cậu cảm nhận từng cỗ tinh dịch nóng bỏng của Junhui đang bắn vào miệng mình, cậu hơi nghẹn nhưng cũng cố gắng nuốt hết xuống khi Junhui rút ra. Hàm của Minghao mỏi nhừ nhưng cậu không hề thấy hối hận vì đã giúp Junhui.
Junhui kéo Minghao vào một nụ hôn sâu, nếm thử mùi vị của chính mình từ cậu. Lúc này, việc tắm rửa đã bị hai người triệt để vứt ra sau đầu. Junhui đưa tay khẽ nhéo má cậu. Minghao đỏ mặt khi đuôi của Junhui bắt đầu quấn quít vờn quanh đùi cậu, cậu có thể cảm nhận được bộ lông mềm mại đang vuốt ve mình.
Junhui cho hai ngón tay vào cùng lúc, đổi lại được tiếng thở hổn hển từ Minghao khi cậu nắm chặt tay anh tạo thành một vệt lưỡi liềm màu hồng nhạt.
"Em chặt quá, Hạo. . . Đã lâu rồi không chạm tới hửm?"
"C-câm miệng!" Minghao khó nhọc thốt lên một câu hoàn chỉnh giữa những tràng rên rỉ.
Junhui cười khúc khích, anh nới rộng lỗ nhỏ của người bé hơn ra, tạo thành một động tác cắt kéo trước khi chen ngón tay thứ ba vào. Minghao trên rỉ ngày một lớn, đôi mắt nhắm lại, miệng hé mở khiến nước bọt không kịp nuốt chảy dọc theo đường cằm xuống xương quai xanh. Cậu đang được Junhui thoả mãn chỉ bằng ngón tay của anh.
Rồi Junhui rút ngón tay ra khiến cậu trên rỉ một tràng dài. Minghao chuẩn bị phản kháng thì Junhui quay người cậu lại, tách hai cánh mông căng tròn của cậu ra, để lộ lỗ nhỏ vừa được chăm sóc cẩn thận.
"J-Jun. . ." Minghao thút thít, vành tai đỏ bừng.
"Nhìn em xem Minghao, em thật xinh đẹp. Em rất muốn anh sao, hử?"
Junhui liếm môi, vuốt ve thứ to lớn của mình rồi đặt trước lỗ nhỏ của Minghao. Cậu khẽ nấc lên khi vật cương cứng của anh ma sát với lỗ nhỏ của cậu, nhưng rồi tiếng nấc dần bị thay thế bởi những tiếng rên rỉ đầy phóng đãng khi Junhui tiến vào trong. Vách tường ấm nóng của cậu bao bọc lấy thứ đang cương cứng của Junhui.
"Mmhh. . . Ưm hư. . ." Minghao rên rỉ khi được Junhui lấp đầy, cậu cảm thấy thỏa mãn.
"Chết tiệt. . . Minghao, em thật chặt," Junhui mắng thầm, đứng yên để Minghao có thể thích nghi với kích thước quá khổ của mình.
Minghao nhắm mắt, cảm nhận thứ trướng nóng bên trong mình, Junhui là người lớn nhất trong tất cả những người đã cùng cậu lên giường và nó hơi quá sức chịu đựng của cậu. Cậu có thể cảm nhận rằng bên trong mình đang khó khăn tiếp nhận thứ đó của Junhui. Sau khi hoàn toàn thích ứng, cậu thử cử động hông, đổi lại một tiếng cười trầm thấp của Junhui.
"Không có kiên nhẫn sao?"
Junhui cười khúc khích, nắm lấy hông Minghao và bắt đầu chuyển động với tốc độ kinh khủng. Minghao mở lớn mắt ngạc nhiên khi anh mạnh bạo như vậy khiến dương vật của anh chạm ngay vào điểm mẫn cảm của cậu và lập tức nhắm vào đó. Minghao liên tục phát ra những âm thanh gợi cảm khiến bản thân xấu hổ nhưng đó chẳng phải là điều cậu có thể nghĩ tới lúc này, tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới bây giờ chính là thứ to lớn của Junhui đang đâm sâu vào bên trong cậu.
"Ưm. . . Ahhhh! Ngh---"
Đôi chân cậu bắt đầu run rẩy vì từng cú thúc của Junhui, cậu dựa hẳn vào tường nhà tắm mặc cho Junhui tiếp tục cày cấy trên thân thể mình. Minghao rên rỉ vì những khoái cảm mà anh mang lại, nếu lúc đó cậu còn đủ tỉnh táo thì chắc chắn sẽ đề nghị Junhui dùng dầu bôi trơn với cái kích thước đó, nhưng bây giờ cậu chẳng buồn để tâm tới việc đó nữa. Những khoái cảm, những cảm xúc tê dại mà Junhui đem tới khi mà sát với vách tường bên trong cậu và đôi tay mạnh mẽ quấn quanh eo giúp cho cậu không bị ngã.
"J-Jun Ahhhhhhh nggghhh!!"
Minghao vặn vẹo, cảm thấy choáng ngợp với mọi thứ. Từng cơn khoái cảm ập đến như những con sóng, đẩy cậu tới bờ vực điên loạn. Rồi Junhui nghiêng người về phía cậu, lưng cậu áp vào lồng ngực ấm áp của anh, cậu hét lên khi Junhui bất ngờ cắn mạnh vào cổ cậu.
Minghao nức nở, cậu có thể cảm nhận được chiếc răng nanh của anh cắm vào da cậu và máu bắt đầu rỉ ra.
"J-Jun. . . Junie ca. . ." Minghao nức nở.
Junhui không nói gì, anh liếm vết thương, áp đôi môi ấm nóng của mình vào đó trong khi vẫn thúc từng của thật sâu vào trong Minghao
Những tiếng rên phóng đãng phát ra từ miệng Minghao khiến cái tôi của anh được thỏa mãn, anh tiếp tục nhắm vào điểm mẫn cảm đó của cậu khiến cậu hoàn toàn đầu hàng và chìm đắm trong sự đụng chạm của anh. Minghao ngửa đầu ra sau, anh đang ở rất gần.
"Tôi. . . T- nghh!"
Minghao rên rỉ lớn hơn khi tầm nhìn của cậu dần trở nên trắng xoá, cơn khoái cảm lướt qua nhanh như thủy triều, cậu bắn ra trong tay Junhui, đồng thời động nhỏ cũng siết chặt thứ to lớn của anh, khiến nhân miêu phát ra tiếng gầm gừ.
"Chết tiệt, Minghao. . . "
Junhui đưa đẩy thêm vài lần nữa trước khi giải phóng hết hạt giống của mình vào bên trong Minghao, khoá chặt cậu trong lòng mình. Minghao vặn vẹo, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn khi cậu cảm nhận được cơn đau đớn kéo dài.
"Xin lỗi. . . Anh phải thắt nút," Junhui xin lỗi, rúc vào hõm cổ Minghao.
Não Minghao dường như ngừng hoạt động khi nghe những lời này.
Thắt nút?
Nó không phải là giữa một nhân thú và một nhân thú ư? Không phải là của một nhân miêu omega ư? Thế quái nào mà Junhui lại thắt nút cậu.
Minghao không phải là một thằng ngốc, cậu biết nút thắt là gì và biết chính xác tại sao chỉ omega mới chịu được sự đau đớn đó. Việc Junhui thắt nút Minghao khiến cậu hốt hoảng muốn đẩy anh ra nhưng tiếng nức nở vuột ra khỏi môi cậu khi cậu cảm thấy cơn đau dữ dội ở phía dưới mình.
"Trời ạ. . ." Cậu nức nở, nhắm mắt lại.
"Nó sẽ kết thúc sau vài phút nữa," Junhui nói, xoá lưng Minghao một cách dịu dàng.
Vậy, Junhui là một con mèo Bengal Alpha?
Minghao chỉ yếu ớt gật đầu vì cậu không biết phải làm gì ngoài việc chờ cho quá trình thắt nút kết thúc. Nhưng không may rằng, có vẻ như nút thắt của Junhui sẽ không kết thúc sớm.
_____________________
Minghao chưa nào giờ nghĩ tới việc nuôi một con mèo trong đời, chứ đừng nói đến một nhân miêu. Nhưng dường như số phận buộc cậu phải như vậy.
Đột nhiên xuất hiện một nhân miêu, một alpha, đè Minghao ra và thắt nút cậu, khiến cậu phải rên rỉ cả đêm dưới thân anh ta cho tới khi mặt trời mọc, khiến cậu hoàn toàn không thể phản kháng.
Nó vốn dĩ sẽ không như vậy - nhân miêu nói, anh đáng lẽ không nên thắt nút Minghao. Chàng người mẫu khịt mũi trước câu nói đó. Nó đáng lẽ ra là giao dịch một lần, một công việc đơn giảm đối với anh nhưng điều gì đó ở Minghao kích thích bản năng Alpha của anh - Minghao đảo mắt về cái thứ đó của anh.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, đi loạn quanh trong phòng với tình trạng không-mảnh-vải-che-thân, dù sao thì vóc dáng anh ta cũng rất đẹp.
Cậu cảm thấy buồn ngủ vì một đêm thức trắng (điều đó hoàn toàn là lỗi của Junhui) và nhìn Junhui bằng cặp mắt lờ đờ.
"Jun. . ." Cậu mơ màng gọi.
Junhui dừng việc đi vòng vòng lại, nhìn về phía Minghao, đôi tai thận trọng lắng nghe.
"Anh có thể dừng lại không? Tôi muốn ngủ và anh đang làm phiền tôi."
Minghao càu nhàu.
"Anh xin lỗi nhé? Anh chỉ- chỉ là anh không cố ý thắt nút em!" Junhui căng thẳng giải thích.
Minghao đảo tròn mắt, cậu biết rõ bản năng của nhân thú rất mạnh vì nhân thú của Mingyu cũng là một Omega, Seungcheol và Jeonghan cũng là nhân thú và nhiều thứ khác mà cậu không thể đề cập tới lúc này nhưng trường hợp của cậu rất khác, không ai cùng một nhân miêu alpha làm tình kịch liệt rồi bị thắt nút cả- Ừ, và ít nhất Wonwoo là một omega và cho dù Mingyu có là người thường đi chăng nữa thì nó vẫn là một trường hợp khác.
"Điều đó có nghĩ là anh sẽ phải thắt nút mỗi lần chúng ta làm?"
"Ừ." Junhui cắn môi.
"Ừ? Chắc chắn là vậy?"
Minghao thở dài, bây giờ họ đã bị trói buộc vào nhau, nhưng dù sao nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Bên cạnh đó, Junhui không phải là một người xấu xí, tốt, anh ta rất đẹp trai, Minghao không cần phàn nàn nhiều. Anh ta là người Trung Quốc, điều đó đáng lẽ ra phải nói với anh ta. Vì vậy, Minghao ra hiệu cho Junhui nằm cạnh mình, nhân miêu làm theo và Minghao ngay lập tức rúc vào lòng anh. Khẽ nhăn mặt vì cảm giác đau nhức nơi hạ thân.
Junhui nhìn xuống trước khi vuốt về mái tóc đen một cách dịu dàng, bị trói buộc với Minghao cũng không tồi, có lẽ họ có thể từ từ tìm hiểu nhau sau chuyện này. Có thể. . . hỏi sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.
Minghao khẽ ngân nga khi đuôi của Junhui quấn quanh đùi anh, vuốt ve
nhẹ nhàng.
"Tôi muốn anh dùng đuôi của anh làm tôi," Minghao đột ngột lên tiếng.
"Cái gì? Anh--"
"Suỵt, ngủ đi Junie. . ."
Junhui câm nín, anh không nghe nhầm đúng không? Minghao muốn anh dùng đuôi làm cậu? Thế thì sẽ thắt nút kiểu gì?
_________________
Minghao: Tôi mong mấy người chết hết và xuống hỏa ngục luôn đi.
Soonyoung: Minghao?
Seokmin: Mình--
Mingyu: Cái gì thế?
Jeonghan: Anh đoán là em ấy đã làm tình hử?
Jeonghan: Vẫn còn sức nhắn tin?
Seungkwan: Có thể coi đó là một dấu hiệu tốt.
Seungkwan: Nhưng khoan đã, nó có thể sẽ không tốt.
Seungkwan: Chết tiệt, đó có thể là tin xấu với chúng ta.
Soonyoung: Em không sao chứ?
Soonyoung: lỡ may ẻm chết thì sao?
Sooyoung: Hừm, Jihoon nói Junhui là một người tốt nên đừng lo.
Soonyoung: Dù sao thì anh ấy cũng là một alpa.
Seokmin: . . .
Mingyu: . . .
Seungkwan: . . .
Jeonghan: Nó thắt nút rồi?
Jeonghan: Mấy đứa tốt nhất nên chạy ngay đi.
Mingyu: Gì cơ, sao lại thế?
Seokmin: Nó thực sự rất tệ.
Jeonghan: Minghao chỉ biết là anh không nhúng tay vào việc này.
Soonyoung: Sao lại thế???
Mingyu: Cái gì cơ???
Seokmin: Ai cơ???
Seungkwan: Ở đâu cơ???
Jeonghan: Đây không phải là 5w + 1h (xin lỗi mình không biết cái này là gì ;;;-;;;)
Jeonghan: Dù sao thì, tận hưởng địa ngục nhé~
Jeonghan đã rời khỏi nhóm
Mingyu: ????
Seokmin: Tớ có nên out luôn không?
Seungkwan: ý Hansol gọi em rồi.
Soonyoung: . . .
Mingyu: . . .
Seokmin: . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro