ai mới là con quỷ đích thực?
ps: Welcome to my lost world đã quyết định comeback, chúc cả nhà đọc vui :)))))
***
Wen Junhui, vị quỷ vương đáng kính, con trai của chúa quỷ Seere quyền năng, có lẽ dù nắm giữ sức mạnh to lớn tới nhường nào, cũng chẳng thể ngờ có ngày bản thân phải chịu sự chi phối của một người khác. "Xu Minghao là ai?" "Em có sức mạnh như thế nào?" "Vì sao em lại sắp xếp tất thảy những sự kiện của ngày hôm đó như vậy?" vẫn luôn luôn là những câu hỏi hắn chưa thể nào có cho mình được một câu trả lời.
Chuyện tương tự cũng xảy ra với Tuấn Huy. Khi hắn tỉnh lại khỏi cơn mê mà Minghao tạo ra, đôi mắt chỉ biết mở to đầy kinh ngạc nhìn người trước mắt đang thong thả nhấp một ly rượu, tay lật một trang sách với những dòng cổ tự kỳ lạ, bên cạnh là một Wen Junhui cũng đang trầm ngâm quan sát "tiểu bảo bối" xinh đẹp của bọn họ. Minghao đáp lại những ánh nhìn đầy ngạc nhiên và khó hiểu của hai kẻ đối diện bằng một nụ cười mỉm kỳ lạ. Em không trả lời những câu hỏi lần lượt được đặt ra, chỉ đơn giản là đặt một ngón tay lên môi mình, ra dấu suỵt, cùng một lời nhắc nhở nho nhỏ.
"Đó là một bí mật của riêng em."
Và chẳng một ai trong hai người họ có mong muốn mở miệng để làm trái với mệnh lệnh đó, vì dù sao thứ ánh sáng lấp lánh như bụi sao đang tỏa ra trên đầu ngón tay em, cũng đủ để cả hai hiểu rằng có lẽ chỉ với một lời thì thầm, sẽ không một ai trong số họ có thể tỉnh lại được khỏi một cơn mê như những gì đã diễn ra.
Thế nhưng điều khiến quỷ vương Junhui khó chịu lại không nằm ở việc hắn không hiểu hết về người hắn khao khát, mà lại ở việc hắn phải chia sẻ em với một kẻ giống hệt như mình. Là một con quỷ ngạo mạn với quyền năng to lớn, từ trước tới nay hắn muốn gì thì thứ đó sẽ thuộc về hắn, vĩnh viễn là của hắn, trừ khi hắn không còn hứng thú nữa và vứt lại cho kẻ khác, còn không, đừng hòng nghĩ tới chuyện giật thứ đó ra khỏi tay hắn. Vậy nên khi Xu Minghao đề xuất rằng hãy để Tuấn Huy ở lại, và sống một cuộc sống vui vẻ một nhà ba người, hắn đã cảm thấy, lần đầu tiên trong đời, sự ghen tuông không một thứ ma lực nào có thể xóa bỏ. Tuấn Huy thì lại chẳng có chút nào bất mãn với chuyện đó, đương nhiên rồi, y đâu còn nơi nào để đi, vả lại, có thể ở đây đường đường chính chính ôm ấp Minghao, chọc cho quỷ vương Wen Junhui ngày ngày tức điên lên, lại chẳng đúng ý y quá ấy chứ.
Vậy nên dù cho lâu đài này có là của Wen Junhui, thì rốt cục hắn vẫn phải thỏa hiệp với Minghao về việc để Tuấn Huy ở lại và biến lâu đài này thành một cái nhà ba người đúng nghĩa. Nhưng ở lại là một chuyện, sinh hoạt cùng với nhau như thế nào lại là một chuyện khác, khi mà cả Junhui lẫn Tuấn Huy đều không bao giờ chịu nhường nhịn nhau về chuyện "yêu thương" Minghao. Mọi lý lẽ đều được đưa ra, không ai đúng hoàn toàn và đương nhiên lại càng chẳng có ai sai, nếu không có Junhui thì sẽ nào đâu ai biết đến sự tồn tại của Minghao, nhưng nếu không có Tuấn Huy thì biết bao lâu nữa mới có thể có được Minghao như thế này, vậy nên để tránh khỏi xung đột không đáng có, cả hai đã đồng ý đặt ra những quy tắc ngầm với nhau.
Có thể ôm ấp, hôn, âu yếm khi Minghao ở riêng với một trong hai, nhưng riêng việc làm tình cùng em thì không bao giờ được phép xảy ra khi không có mặt người kia. Đối với Junhui, làm tình là cách để một con quỷ đánh dấu chủ quyền lên người tình của mình, nên hắn thà cùng làm khi có sự tham gia của một kẻ khác, chứ nhất quyết không thể để dấu vết của hắn trên người em bị kẻ khác xóa đi. Còn đối với Tuấn Huy, có lẽ việc làm tình không mang nhiều ý nghĩa tới như vậy, y đơn giản chỉ là hiếu thắng và sẽ vô cùng khó chịu nếu thấy mình phải chịu thiệt hơn kẻ khác mà thôi.
Wen Junhui không cho rằng Văn Tuấn Huy, một kẻ xấc xược không hiểu luật lệ có thể tuân theo nguyên tắc, thế nhưng trái ngược với lo lắng của hắn, người hắn nghĩ cần phải đề phòng rốt cuộc lại chưa từng có lấy một lần dám ngang nhiên vượt mặt. Người thích phá vỡ nguyên tắc nhất, người luôn luôn tìm mọi cách để hắn phải vượt giới hạn, hóa ra, lại chính là con quỷ nhỏ đang ngồi trên ghế sofa với hắn đây chứ chẳng phải ai khác.
Cuốn sách trên tay mới đọc được một nửa mà suốt một buổi tối vẫn không thể lật giở sang trang tiếp theo, Wen Junhui nhăn mày bóp trán, cố gắng giữ cho ánh mắt mình không rời khỏi những ký tự rối rắm đang xếp hàng, xong có lẽ điều đó vào lúc này, vẫn là hơi quá sức. Bàn chân nhỏ mềm mại của người đang nằm ườn ra trên ghế sofa cạnh hắn, giờ đây đang nghịch ngợm cạ lên đũng quần sớm đã chật chội. Mấy ngón chân xinh xắn còn miết mãi lên dây khóa kéo, nửa muốn đẩy chúng xuống, nửa lại nũng nịu chẳng chịu làm cho xong. Wen Junhui tóm lấy cổ chân của con mèo nhỏ hư hỏng, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc cuối cùng đã không nhịn được mà chuyển sự chú ý sang em.
"Em đã chơi đủ chưa thế?" hắn nhướn mày dò hỏi, dẫu đã biết thừa câu trả lời của người kia. Xu Minghao cười khúc khích, thanh âm trong trẻo ngọt ngào, có lẽ nếu không phải đã tiếp xúc cùng em lâu ngày, sẽ lại bị lừa rằng em chỉ là một em bé ngây thơ vô tội bị con quỷ độc ác là hắn mang đi giam giữ mất. Ngón tay của hắn không dừng lại ở cổ chân, tiếp tục mon men xoa nắn mắt cá chân, gót chân, và cuối cùng là ấn day vào lòng bàn chân. Cảm giác nhột nhạt khiến Minghao theo bản năng cong lưng ưỡn người, muốn rút chân về nhưng vẫn là không thể. Wen Junhui chậm rãi mát xa và vuốt ve từng điểm nhạy cảm của đôi chân, vừa thưởng thức dáng vẻ quyến rũ khi bị kích thích của người đang vặn vẹo không thôi trên ghế sofa.
Mỗi một lần sống lưng cong lên là hai vạt áo mỏng manh lại trượt khỏi bờ ngực mềm mại, làm hai đầu ngực sưng cứng nay lại càng được độn cao thêm, mọi ánh nhìn đều như bị hút vào hai điểm nhạy cảm ấy. Xu Minghao có lẽ biết thừa cơ thể mình có một thư ma lực khủng khiếp như thế nào, nên em càng ra sức mời gọi hắn. Những ngón tay thon dài nghịch ngợm chậm rãi miết dọc cơ thể, từ cái cổ trắng nõn xuống bờ ngực mềm, nhẹ nhàng day đầu ngón tay lên nhũ hoa theo vòng tròn, khiến nó dần đỏ lựng lên như một thứ quả chín đầy cám dỗ. Mỗi lần se đầu vú em lại bật ra mấy tiếng kêu nho nhỏ, đôi môi giả vờ mím chặt lại bĩu ra, nũng nịu nhìn hắn như muốn xin xỏ. Khuôn mặt người kia không có lấy một tia dao động, có vẻ cũng muốn xem xem con quỷ nhỏ này còn có thể bày thêm trò nào nữa. Thế rồi chắc bởi không nhận được phản ứng như mình mong mỏi, Xu Minghao chuyển từ làm nũng một cách dễ thương sang mời gọi một cách dâm đãng.
Những ngón tay lại chu du xuống bụng, cuối cùng dừng lại ở chiếc quần lót trắng mỏng đang dính sát vào da thịt, cảm giác chỉ cần có ánh sáng mạnh chiếu qua là bên trong sẽ bị phơi bày ra toàn bộ. Em luôn tay vào trong quần lót, nắm lấy vật nhỏ đang có dấu hiệu ngẩng đầu của mình, bắt đầu vuốt ve nó như cái cách hai "chồng yêu" của em vẫn luôn chăm sóc cho em. Chỉ có đầu nấm rỉ nước là lộ ra khỏi đai quần lót, khiến cho mọi động tác sục sạo bên dưới lớp vải đều khiến cho người ra phải dấy lên sự tò mò. Ngón trỏ xoa nhẹ lên đỉnh đầu, khiến bàn chân trong tay ai kia cũng vì thế mà khẽ run rẩy.
"Junhui, chồng ơi..." Minghao khẽ khàng gọi tên hắn, và mặc dù cố gắng hết sức để nói được một câu tròn trịa, hắn vẫn hoàn toàn có thể nghe ra được dục vọng đang bị đè nén đến khó chịu, giống như là chỉ cần vuốt ve thêm một chút, kích thích thêm một chút, vật nhỏ bị tuốt lộng trong tay kia sẽ bắn ra chẳng còn sót lại chút gì.
"Em, lỗ nhỏ của em, ướt mất rồi."
Vừa nói, vừa chậm rãi vạch đáy quần lót đã ướt mèm, để lộ cái miệng dưới đói khát sũng nước, cơ vòng liên tục co bóp như đòi hỏi một ai đó, hoặc một thứ gì đó có thể thỏa mãn nó ngay lúc này. Và chắc thấy vậy vẫn còn chưa đủ ngon mắt, Minghao liền rút chân mình khỏi tay hắn, lồm cồm bò dậy lật úp người lại. Bờ lưng trắng thẳng tắp khẽ cong thành một đường cung hoàn hảo, trần trụi hoàn toàn vì em đã cởi bỏ tấm áo khoác hờ ban nãy, quần lót cũng bị kéo tuột xuống tới tận đầu gối, chỉ cần ưỡn người một chút là bờ mông mềm và lỗ nhỏ ướt nhẹp đã dâng lên ngay trước mắt vị quỷ vương đáng kính.
Jun thở dài một tiếng, khẽ đảo mắt, bàn tay không nhanh không chậm nắn bóp hai cánh mông tròn, ngón cái với móng vuốt sắc lẻm bấu vào thịt mông, đẩy vào rồi lại vạch ra, khiến cái miệng đỏ chúm chím không thể nào chạy trốn.
"Em thật là, em đã lên kế hoạch cho tất cả phải không?" hắn dò hỏi, dẫu biết có lẽ sẽ không bao giờ có được câu trả lời mà mình mong muốn.
"Quyến rũ tôi, dẫn dắt tôi tìm tới bản thể của tôi ở một thế giới khác để giải thoát cho em khỏi ngục tù."
"Xong rồi lại yêu cầu hai người chúng tôi phải vì em mà sống cùng với nhau một cách hòa bình. Khi chúng tôi cố gắng có được thỏa thuận thì em lại phá phách."
"Rốt cuộc là em muốn gì ở chúng tôi?" câu hỏi kết thúc nhưng đáp lại vẫn chỉ là một sự im lặng kỳ lạ. Wen Junhui nhìn món ngon bày ra trước mặt, lại nhìn qua đôi mắt lấp lánh đang hấp háy nhìn mình, giống như muốn nói rằng những chuyện đó bây giờ không có quan trọng nữa đâu.
Hắn không nói gì thêm, trực tiếp đáp ứng sự cầu xin đó bằng cách khẽ liếm lên miệng huyệt nhiễu nhại. Xu Minghao rùng mình rên rỉ, ngón chân cũng cuộn hết cả lại khi hắn đẩy cái lưỡi vừa nóng vừa mềm của mình vào trong, mô phỏng động tác lúc giao hợp mà không ngừng chọc ngoáy mọi ngóc ngách. Từng tầng thịt mềm bên trong nội bích theo bản năng co rút lại, thít lấy lưỡi hắn, lúc không siết được thêm nữa buộc phải nhả ra thì dâm dịch cũng theo đó mà tràn ra, tưới ướt cả cằm của hắn.
Wen Junhui mặc kệ hình tượng chúa quỷ cao cao tại thượng, mỗi lần thịt huyệt thít lại cố tình luồn lưỡi vào sâu hơn, càng liếm càng đảo loạn, mặt lưỡi nham nhám cọ vào từng nếp thịt giần giật vì khoái cảm. Chỉ có đến khi tấm lưng trắng ngần cong lên như cây cầu, và dương vật của Minghao bắn ra một chút dịch trắng, hắn mới chịu ngẩng đầu khỏi bữa ăn ngon lành của mình. Ngón cái từ tốn lau đi dâm dịch rơi rớt trên cằm, rồi lại thè lưỡi liếm sạch toàn bộ.
"Thơm ngon ngọt nước như này, bảo sao tên kia lúc nào cũng chỉ thích em ngồi lên mặt hắn." một lời nói ra chẳng chút xấu hổ, đúng là miệng lưỡi của quỷ có khác. Thế nhưng ngay khi Minghao định mở miệng nói thêm một câu gì đó, chắc chắn đến một trăm phần trăm là để khiêu khích hắn, thì cả cơ thể đang úp sấp xuống sofa đột ngột bị kéo dậy. Mông mềm đập vào ngay đũng quần hắn, chỗ đội cao nhất cũng vì thế mà vừa vặn bị vùi vào giữa khe mông, Xu Minghao chới với ngã ngược ra đằng sau, nằm gọn trong khuôn ngực vững như đá của hắn.
Thế rồi khi em vừa mới quay đầu lại, đã bị người kia hôn xuống, cái lưỡi quấy loạn trong miệng dưới ban nãy giờ đây lại tiếp tục làm càn trong miệng trên. Hắn cắn lên môi em, lực vừa phải để khiến nó không chảy máu, xong cũng đủ để cảm nhận độ mềm như đang thưởng thức một miếng bánh bông lan. Cắn mút xong thì quấn lưỡi mình vào với lưỡi em, bắt nạt cái miệng đang chẳng biết làm gì ngoài đáp ứng sự thô bạo của hắn. Tiếng nước nhóp nhép hòa cùng với những tiếng rên rỉ nho nhỏ, bị hắn nuốt xuống toàn bộ mỗi lần cái lưỡi ranh ma với sâu vào bên trong. Một tay sờ lên bầu ngực mịn màng, vừa nắn bóp vừa xoa miết lên đầu vú sưng cứng, càng vuốt lại càng sướng đến cong lưng khép chân, tay còn lại cũng không an phận, gấp gáp cởi bỏ quần dài cùng quần trong vướng víu, lôi ra dương vật cứng đanh nóng rẫy.
Đến lúc này rồi, dăm ba cái thứ nguyên tắc hòa bình liệu còn có ý nghĩa gì nữa, vả lại, chẳng nhẽ cái tên Văn Tuấn Huy kia lại có đủ khả năng để đánh bại được hắn sao. Junhui không muốn nghĩ thêm nữa, thứ hắn muốn tập trung để làm nhất lúc này, chính là ăn cho sạch sẽ con quỷ nhỏ này, không thèm chừa dù là một mẩu xương.
Cái miệng chúm chím sũng nước không có vẻ gì là thấy khó khăn khi bị quy đầu đỏ tím chậm rãi tách ra chen vào, ngược lại dường như còn có chút mong chờ, chưa kịp đẩy hông đã cố gắng nuốt xuống. Toàn bộ dương vật nóng hổi như vậy bị bao bọc trọn vẹn trong nội bích chật hẹp, từng lớp thịt mềm co siết làm hắn phải bật ra một câu chửi thề. Không đợi Minghao kịp bình ổn nhịp thở của mình, hắn đã mạnh mẽ nắc hông, từng cú thúc đều là muốn đâm đến lút cán thằng em của mình, hai túi thịt nặng trĩu đánh bôm bốp vào cánh mông non mềm. Người bị đâm chọc lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, ngoài ê a rên rỉ cầu xin thì chỉ còn biết cong mông dạng chân cho người đằng sau chơi mềm cái lỗ nhỏ dâm đãng của mình.
"Aaa...ưm ưm... Junhui....Junhui...." từng cú đâm thúc đều như chỉ nhắm vào điểm nhạy cảm, càng giã càng hăng, một cảm giác vừa tê vừa bót nhanh chóng cuộn lên từ sâu bên trong bụng dưới, làm mọi dây thần kinh trên cơ thể đều căng cứng, cảm giác chỉ cần chạm hờ là sẽ có thể co giật.
"Thích quá, sướng quá,...hức...ư..."
Đáp lại những tiếng rên gợi tình như một con thú trong kỳ động dục đó, hắn chỉ vuốt yết hầu của em ngược về phía sau, khiến cho em bị buộc phải ngửa đầu, há miệng để hắn hung bạo hôn xuống, môi lưỡi dây dưa xong còn không quên gằn giọng mắng khéo "Con quỷ hư hỏng, đừng nói với tôi đây mới là bộ dạng thật sự của em nhé."
Một nụ cười kỳ lạ lại lần nữa treo trên khóe môi, lần này không phải là khuôn mặt long lanh ướt nước để làm nũng, mà là ánh nhìn khiêu khích như đang đùa giỡn với một con mồi.
"Đúng rồi đó....a ha...aa.. ưm....em chính...chính là một con quỷ hư hỏng...đó."
"Mau...mau trừng phạt em đi....phạt em....Junhui...Tuấn Huy..."
Cái tên quen thuộc vừa bật ra, đã thấy có một bóng hình quen thuộc đứng dựa lưng vào cửa phòng. Văn Tuấn Huy vuốt tóc tặc lưỡi, nửa bất mãn khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, nửa ngao ngán như thể chuyện này có xảy ra thì cũng không nên lấy gì mà làm lạ. Wen Junhui không nói gì cả, chỉ tận lực đẩy hông, nắc dương vật cứng ngắc vào thật sâu trong cái lỗ nhỏ đang thít chặt lấy hắn. Hắn biết mình đã phá vỡ quy tắc giữa cả hai, xong cũng không buồn thanh minh, bởi lẽ đây là lãnh địa của hắn, Xu Minghao cũng là người của hắn, cho phép người kia ở lại đã là nể mặt lắm rồi, chứ đừng nói là chịu thỏa hiệp xin lỗi. Tuấn Huy cũng không muốn nói nhiều với cái tên kia, dẫu sao thì bảo hắn cố cưỡng lại em bé non mềm thơm ngọt này để chờ y về xơi cùng, cũng có thể coi là nhiệm vụ bất khả thi.
Y chậm rãi tiến lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đã bị tình dục tô vẽ ra bộ dạng dâm đãng quyến rũ, khóe miệng khẽ cong lên một cách đểu giả. Không xả giận được lên tên kia, thì tốt nhất là giải phóng sự bực bội này bằng cách bắt nạt nguồn cơn của mọi tội lỗi. Xu Minghao ngước nhìn hắn với đôi mắt đẫm nước, đôi môi đỏ hồng ướt nhẹp và đôi gò má phơn phớt hồng như vừa mới bước ra từ một cái lò xông hơi, dáng vẻ ngây thơ như thể em không đang bị một thằng đàn ông chơi cho mềm người. Thế nhưng còn chưa kịp nói câu nào, một cú tát mạnh đã nhắm thẳng vào ngực, khiến cho bầu vú trắng trẻo ngay lập tức bị in hằn một dấu tay đỏ lừ. Một tiếng kêu thất thanh bật ra, nước mắt cũng vì thế mà tèm nhem hết cả, khóe mắt có chút sưng như cố kìm nén lại một tràng khóc lớn.
"Em nói em muốn bị phạt mà." Tuấn Huy lúc này mới chịu mở lời, bộ dạng đáng sợ khiến Minghao vô thức co rúm người, cơ vòng cũng vì thế mà siết lại, kẹp dương vật trong miệng nhỏ đã chặt nay lại càng chặt thêm, cùng lúc đẩy đầu nấm vào sâu hơn, nghiến lên điểm G, mỗi lần day nghiến là một lần phê đến trợn mắt há miệng.
"Thật là, mới có vậy mà đã không chịu được rồi." y bắt đầu châm chọc, bàn tay thô bạo vỗ thêm vài cái nơi đầu ngực sưng cứng, rồi lại kẹp lấy, véo nặn, hết kéo lại thả, khiến Minghao buộc phải níu lấy cánh tay y vì có ảo giác rằng y sẽ kéo đứt núm vú của mình. Chơi ngực chán, y liền chuyển sang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, khuôn mặt khiến y cảm thấy nam nhân hay nữ nhân y đã từng gặp qua tất thảy chỉ là những kẻ tầm thường. Thật khó để có thể kiềm chế trước gương mặt đầy tội lỗi này, gương mặt khả ái chưa nhiễm bụi trần, xong chỉ cần thè lưỡi liếm lên một cây kẹo mút cũng có thể khiến người đối diện nảy sinh dục vọng, chỉ ước có thể thay thế chiếc kẹo mút đó bằng vật đàn ông của mình.
Xu Minghao dụi mặt mình vào tay y, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nhưng chỉ có một mình Tuấn Huy biết rằng em đang cố tình trêu ngươi y. Mỗi một lần cọ má vào em sẽ khẽ liếm vào lòng bàn tay y, xúc cảm ươn ướt khiến dây thần kinh trên cơ thể vô thức ngứa ngáy. Tất nhiên, không chỉ là ngứa ngáy trong lòng, mà ngay cả cái thứ đang căng phồng trong quần hắn kia cũng đang sốt ruột chẳng kém. Tiểu bảo bối không cần mất thì giờ để nhận ra ham muốn của người kia, ngay lập tức kéo hông y lại, gấp gáp hôn lên đũng quần của y. Văn Tuấn Huy mỉm cười, bàn tay từ nâng niu khuôn mặt giờ đây đã nắm chặt những lọn tóc mềm, cố tình ép sát mặt em vào với dương vật đang bị bọc kín của mình. Có một ánh mắt sắc lẻm lướt qua, nhưng Văn Tuấn Huy chỉ nhún vai.
"Đừng nhìn tôi như thế, cậu không trách được em nó đâu."
"Ai bảo thằng em của tôi chơi miệng của em nó giỏi quá làm chi, giờ cứ nhìn thấy nó cứng lên là muốn đút vào miệng cho bú."
Thực ra thì Minghao cũng chẳng phân biệt đâu, vì cả hai con hàng đều là gu của em hết, chỉ là bây giờ đã bị nẫng tay trên, nên không thể trách y cũng cần phải tìm lại cho mình chút thống khoái. Wen Junhui vẫn không nói, thay vào đó, hắn lại càng nắc hông mạnh bạo, dương vật rút ra cả cây, lại đâm mạnh đến lút cán, càng dập thịt mềm lại mút càng chặt, dâm thủy bị nhồi vào đẩy ra dính nhớp trên miệng huyệt, trên cánh mông, màu nước trong suốt đã sớm bị chuyển thành màu bọt trắng xóa. Và chắc là thấy vậy còn chưa đủ hả giận, hắn dứt khoát vung tay đánh mạnh mấy cái lên cánh mông cong mẩy, thịt mông ngay lập tức run rẩy trước thứ sức mạnh đáng sợ ấy.
Xu Minghao không dám kêu một tiếng xin tha, chỉ biết ra sức lấy lòng bằng cách nhún hông mình theo nhịp thúc của người kia, mỗi lần nhún xuống tận gốc là lại lắc mông, cố tình day qua day lại quy đầu vào một điểm.
Phía dưới thành thạo phục vụ như thế, cái miệng phía trên cũng không hề kém cạnh. Em vội vàng cởi bỏ hai lớp quần vướng víu của y, bàn tay nhỏ trực tiếp lôi ra dương vật đang nổi gân sưng sỉa, đập thẳng lên má mình. Mùi hương nam tính mạnh mẽ xộc vào khứu giác, có phần choáng ngợp, cơ mà điều đó không làm thay đổi cơn khát đang cào cấu nơi cổ họng. Đôi môi nhỏ xinh chậm rãi rải những nụ hôn lên thân côn thịt béo mập, chạm tới đâu là thấy những đường gân chằng chịt nổi lên tới đó, cuối cùng dừng lại ở đầu khấc đỏ tím, nhẹ nhàng hé miệng để mút vào, đảo lưỡi một vòng xung quanh, mặt lưỡi nham nhám trực tiếp cọ vào nơi nhạy cảm, khiến nó không kìm được mà rỉ nước bóng nhờn. Cứ mút được một chút cái miệng lại nhả ra, dịch vị cũng theo đó mà dính nhớp lên toàn bộ chiều dài, Minghao thích thú lè lưỡi, ngẩng đầu, giống như đang muốn khoe khoang sự điêu luyện của mình khi chăm sóc cho thằng nhỏ của Tuấn Huy.
Người đang nắm tóc em một cách mạnh bạo đương nhiên rất hài lòng khi nhìn thấy sợi nước bạc óng ánh nối từ đầu lưỡi em sang đầu dương vật của y, chỉ tiếc rằng một ngày không thể ba bận tưới đẫm lên cái mặt xinh đẹp này dịch thể tanh nồng của mình. Nhưng không sao, vì ngay bây giờ đây, bé yêu này của y cũng không chỉ muốn có vậy. Em không chỉ hé miệng mút mỗi quy đầu nữa, thay vào đó là há to, cố gắng để nuốt xuống cho bằng hết, đầu môi suýt chút nữa là chạm tới gốc dương vật. Cổ họng bị chèn ép tới muốn nôn khan, vẫn không thể ngăn được ham muốn đẩy thứ khủng bố ấy vào sâu hơn nữa. Văn Tuấn Huy ngay lập tức sờ dọc xuống cần cổ trắng nõn, xoa lên yết hầu mẫn cảm, khóe môi lại cong thêm vài phần khi có thể sờ ra được những phần cơ đang phải căng cứng khi khẩu giao cho y.
"Miệng dưới đầy rồi, tôi chơi miệng trên của em nhé." Y làm bộ xin phép, nhưng còn chẳng đợi Minghao bắt đầu, đã bất thình lình kéo tóc xóc ngược đầu lên, dọng thẳng côn thịt vào trong miệng em.
"ĐM sướng thật, không thua gì cái lỗ sau của cục cưng luôn." Minghao không tài nào rên nổi, từng thanh âm muốn thoát ra đều bị bắt nuốt ngược lại vào bụng, ấm ách khó tiêu. Dương vật đụ vào chỉ có tăng tốc chứ chẳng thèm chậm lại dù Minghao đã túm chặt lấy hông y như muốn xin xỏ, miệng cứ phải há lớn để có thể nhét vừa, tê cứng cả khóe môi lẫn hai bên má.
Miệng trên miệng dưới đều bị nhồi đầy côn thịt, chẳng biết có hẹn trước không mà đều dọng vào sâu tận bên trong cùng một lúc. Cả điểm nhạy cảm trong nội bích chật hẹp lẫn đáy cổ họng đều bị giã vào mạnh mẽ, như thể hai cái tên trâu bò này chỉ muốn chơi nát hai cái lỗ của em. Khóe mắt cũng vì vậy mà ướt nhòe, khoái cảm từ bụng dưới cuộn lên, từ cổ họng cuộn ngược xuống, làm cơ thể không tự chủ được mà co giật, thít chặt lấy cái lỗ phía dưới. Ngay khi cơ thể tưởng chừng như đã đạt đến giới hạn, bị đụ nữa là sẽ tê liệt toàn bộ dây thần kinh, thì hai dòng chất lỏng nóng ấm nhớp nháp đã xối thẳng vào cổ họng và vách tường ấm nóng. Cảm giác như mọi ngóc ngách từ sâu bên trong cơ thể đều bị bắn lên, tưới đẫm, ngập ngụa trong thứ dịch thể màu trắng nhầy nhụa ấy.
Cơ thể đã bị chơi tới co cứng, rồi lại mềm nhũn ra, hoàn toàn không còn cảm giác tứ chi này thuộc về mình. Minghao rùng mình một cái, vừa nuốt xuống vừa liếm láp nốt chút tinh dịch dính thành sợi trên thân dương vật, vừa cố gắng siết chặt lỗ nhỏ để ngăn không cho chất lỏng bên trong có cơ hội len lỏi ra ngoài. Và ngay khi Wen Junhui lẫn Văn Tuấn Huy cho rằng cuộc chơi hôm nay có lẽ chỉ nên đến đây thôi, chơi nữa sợ hỏng người, thì con quỷ nhỏ đã nhấc mình dậy, đặt lưng xuống ghế sofa, thay đổi tư thế từ chơi thú nhún sang banh mở hai chân và hai cánh mông, để lộ ra cái miệng đỏ au nhưng tuyệt nhiên không còn sót chút tinh dịch nào trước mắt cả hai, cứ như thể em là một con quỷ hấp tinh đã nuốt trôi sạch sẽ bữa ăn của mình.
"Ngon lắm..."
"Tinh dịch các chồng yêu của em...là ngon nhất."
Trước khung cảnh quá đỗi bắt mắt và ngon miệng như vậy, cả hai chỉ có thể quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng có cho mình một đáp án. Rằng với tốc độ này, nếu chỉ có một trong hai, biết làm thế nào mới có thể đút no được cái lỗ dâm của tiểu yêu tinh này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro