Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The real me?


"Văn Tuấn Huy, cái đồ biến thái nhà anh." một tiếng mắng lớn vọng ra từ sau cánh cửa phòng tắm, làm cái người tên Tuấn Huy đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa trong phòng khách không nhịn được mà bật cười. Hắn đặt ly rượu chỉ vừa mới nhấp môi được một chút xuống bàn, cười lớn đáp lại

"Giao kèo của chúng ta là vậy mà Minh Hạo, em đã nói em sẽ không phản đối bất cứ yêu cầu nào của tôi mà."

Không có tiếng ai đó đáp lại, chỉ có một ánh mắt lấp ló, nửa không muốn bước ra vì xấu hổ, nửa biết mình hoàn toàn đuối lý. Tuấn Huy vẫn rất thư thái chờ đợi, dù sao thì hắn cũng có cả một đêm dài để tận hưởng bữa tối của ngày hôm nay, vả lại, đâu có mấy dịp em bé trong kia lại chịu ngoan ngoãn nghe theo lời hắn như thế này. Một hồi sột soạt qua lại, cuối cùng thì người trong nhà tắm cũng đành phải bước ra, phô bày toàn bộ cái gọi là "biến thái" mà chính miệng mình vừa mới nhận xét. Văn Tuấn Huy thích thú nhìn một lượt từ trên xuống, lại huýt sáo một tiếng, nụ cười cong cong trên khóe môi nom chẳng khác nào một tên bạn trai đểu cáng chính hiệu. Từ Minh Hạo nhìn cái nụ cười đáng ghét đó mà xị mặt, nghĩ thầm nếu không phải tiếc rẻ cái vẻ đẹp trai hiếm có của hắn thì em đã đấm cho hắn một cú ngay mặt rồi, cái danh Từ thiếu gia đâu có phải chỉ để trưng cho có lệ như thế này.

"Nào nào, sao lại làm mặt cáu kỉnh nữa rồi." Văn Tuấn Huy chống cằm, giả đò trách móc khi khuôn mặt kia đã chù ụ thành một đống "Bộ đồ này hợp với em lắm đó, em thử nhìn mình trong gương mà xem."

Minh Hạo không muốn nhìn, nhưng ánh nhìn đầy thúc giục của hắn rơi trên cơ thể em lại khiến em không thể nào không một lần nữa quay sang với tấm gương dài đang đặt ngay bên cạnh, phản chiếu toàn bộ cơ thể của em ngay lúc này. Hai gò mà ngay lập tức đỏ bừng, đôi tay vô thức ôm lấy phần ngực hớ hênh, miệng muốn mắng mỏ người đang ngồi kia một câu, nhưng nghĩ ngợi gì đó lại thôi. Hôm nay hắn đã đặc biệt đặt cho em bộ đồ này, một bộ váy cưới xong không phải là kiểu trang nghiêm lộng lẫy để đưa nhau ra lễ đường, mà là kiểu sexy táo bạo nhằm hâm nóng tình cảm của các cặp đôi đang muốn thử cảm giác mạnh. Nhưng dù có là một người đam mê cảm giác mạnh của việc ôm cua úp vỉa, chặn đầu bố con bất cứ thằng nào dám ngáng đường làm ăn của bang hội Từ gia, Từ Minh Hạo vẫn không thể nào ngăn được bản thân tự cảm thấy rùng mình khi khoác lên mình bộ váy cưới kì cục này.

Văn Tuấn Huy bất ngờ đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi tiến về phía em, bước chân nhẹ nhàng mà sao người đối diện thấy tim đập chân run, tựa như cảm giác của một con thỏ nhỏ đã biết số phận của nó là phải ngoan ngoãn nằm gọn trong bộ móng vuốt sắc bén của con sói lớn. Hắn bước một vòng xung quanh tác phẩm nghệ thuật của mình, đôi bàn tay thô ráp vì lúc nào cũng phải làm việc với các linh kiện máy móc chạm nhẹ lên vòng eo thon thả, xúc cảm kề cận chỉ cách có một lớp vải mỏng, khiến Minh Hạo không kìm được mà bật ra một tiếng thở nhẹ đầy quyến rũ.

Thứ thanh âm nhẹ nhàng ấy mới đầy cám dỗ làm sao, khi hắn cảm thấy máu trong huyết quản như đang bị đốt cháy, và trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để tiếng thở nhẹ nhàng đó trở thành những tiếng rên rỉ ngọt ngào nũng nịu. Hắn ôm lấy em từ phía sau, bờ ngực lớn mướt mồ hôi tì lên tấm lưng đang cong lại, cứ như đang muốn che giấu đi toàn bộ phía đằng trước của mình. Tiếp tới lại dịu dàng xoay cơ thể Minh Hạo đối diện với tấm gương lớn, gỡ cánh tay đang ôm trọn ngực mình của em ra, để hoàn toàn phô diễn kiệt tác hắn đã dày công nghĩ ngợi bao ngày.

Toàn bộ thân trên của Minh Hạo được ôm trọn bởi một chiếc coóc xê trắng, viền ren, chính giữa còn cố tình xẻ xuống một chút để tạo thành khe ngực sâu thẳm hút mắt. Không biết là vô tình hay cố ý, kích cỡ của chiếc coóc xê lại có chút nhỏ, nên hai bầu ngực trắng mềm rõ ràng không lớn lắm, xong cũng như bị bó lại, phần phía trên không được bao bọc lại đầy đặn tràn ra, hớ hênh mời gọi. Tuấn Huy nghĩ bụng, có lẽ lúc này chỉ cần bóp mạnh ngực em một chút thôi, chắc chắn hai nhũ hoa đỏ hồng sẽ ngay lập tức nhú mình ra khỏi lớp viền ren mỏng dính, đỏ lựng ngon mắt, khiến hắn chỉ muốn ngậm chúng vào trong miệng, day mút cho đến khi nào chúng sưng tới không thể sưng to hơn được nữa. Tay hắn lướt dọc từ ngực xuống eo, ngón cái xoa thành từng vòng tròn nhỏ nơi hõm lưng, tự mình cảm nhận sự nhỏ nhắn của vòng eo chỉ cần một cánh tay là cũng có thể bao trọn. Từ Minh Hạo không thường tự chọn cho mình những bộ cánh khoe vòng eo con kiến của em, trừ những lúc đang ở cạnh hắn, có lẽ đó là lý do vì sao khi có kẻ nào đó cố tình vòng tay giả vờ ôm hờ qua eo em, hắn chỉ có một mong muốn rằng có thể chặt tay kẻ đó ngay và luôn, rồi đem ra làm đồ trang trí cho một con xe của một tên nhà giàu có sở thích quái gở nào đó.

Chiếc coóc xê vừa vặn phủ qua rốn Minh Hạo, để lộ ra một chút da thịt mềm mại trắng bóc, rồi mới tới chiếc váy xòe được may bằng rất nhiều lớp, vải tua rua rũ rượi xung quanh như chân của mấy con sứa biển. Chân váy bồng bềnh ngắn đến phát bực, như chỉ cần người đang mặc nó vươn vai cao thêm một chút, sẽ thấy được mép quần lót ren trắng mỏng tang lấp ló. Đó cũng là lý do khác giải thích cho chuyện vì sao Minh Hạo cứ không thể đứng thẳng, vì đứng thẳng không chỉ phần ngực bó chặt sẽ lộ ra, mà phần vải trước của chân váy cũng không thể nào che đi toàn bộ địa phương bí mật phía dưới. Cơ mà cứ đứng lom khom, không có nghĩa là đã an toàn, bởi vì chỉ cần khẽ cúi người xuống, một nửa bờ mông căng tròn đã lại lộ ra, cọ sát vào đũng quần đang căng cứng của hắn. Mặc mà cứ như chẳng mặc, hai chữ "biến thái" đúng là chẳng ngoa chút nào khi gán lên người của cái tên Văn Tuấn Huy này.

"Trước giờ thấy em mặc đồ đen nhiều, cũng biết rằng em mặc đồ đen rất đẹp." hắn cười tình, cằm đặt trên vai em, hơi thở nóng ấm phả lên đôi tai đỏ ửng vì xấu hổ mà khẽ run "Nhưng bây giờ mới biết, hóa ra em mặc đồ trắng còn đẹp hơn nhiều." nói xong, tiếng cười dịu dàng yêu chiều lại chuyển thành thích thú khiêu khích

"Tất nhiên..." tay hắn lại chậm rãi lần mò lên, từ chiếc nơ hồng xinh xắn đang buộc trên đùi, cho đến phía trong vạt váy với độ che phủ gần như bằng không "Em không mặc gì vẫn là đẹp nhất."

"DM cái đồ, lắm mồm này." Từ Minh Hạo buột miệng chửi thề một câu, nhưng còn chưa kịp nghĩ xem nên thoát khỏi cái gọng kìm này bằng cách nào, đã phải lấy tay bịt miệng mình, ngăn không cho một âm thanh xấu hổ thoát ra ngay sau câu chửi vừa nãy.

"Miệng xinh chỉ hợp để rên rỉ tên của tôi thôi." hắn đắc chí đáp lại, ngón tay thô ráp không nhanh không chậm miết dọc từ đai xuống dưới đáy quần lót, rồi lại xoa nhẹ như để khiêu khích vật nhỏ đang được bao bọc bên trong. Đôi chân thon dài run rẩy như đôi chân của một chú nai con mới sinh, bị những cái động chạm của hắn làm cho mềm nhũn, muốn khép thật chặt để khỏi bị trêu đùa mà vẫn không thể nào chạy trốn.

Những xúc cảm từ phía dưới truyền lên đã chân thật, nay lại càng bị tấm gương đối diện làm cho thêm phần nhạy cảm, khi phải tận mắt chứng kiến bàn tay nghịch ngợm kia kéo xốc cả chân váy của mình lên, để lộ ra một nửa chiếc quần lót ren trắng muốt. Bàn tay ma mãnh có lẽ đã chán việc chỉ ve vuốt phía bên ngoài, nhanh chóng mò vào bên trong, cảm giác lạnh buốt làm người trong lòng rùng mình ngọ nguậy không yên. Văn Tuấn Huy cầm lấy vật nhỏ trong tay, chậm rãi xoa nắn, đầu nấm nhạy cảm hết cọ vào lòng bàn tay hắn lại cọ vào lớp vải ren vướng víu, bắt đầu cứng lên, rỉ dịch ướt mèm, động tác thành thạo cứ như thể một phần cơ thể kia chỉ là một trong những thứ đồ nghề của hắn. Khó chịu hơn cả là hắn cứ lục lọi trong quần lót của em như vậy, chẳng có ý định cởi hẳn chúng ra, nên xen lẫn với khoái cảm tê rần còn là cảm giác chật chội bí bách, muốn bắn ra nhưng mãi chẳng thể nào thoải mái mà bắn được.

"Tuấn Huy, cởi....cởi quần của em ra đi...." Từ Minh Hạo nhỏ giọng xin xỏ, có lẽ chưa bao giờ em thấy mình yếu đuối đến thế. Còn đâu là bộ mặt của nhị thiếu gia Từ gia, ngoài ông bô nhà mình ra thì không sợ trời cũng chẳng sợ đất, làm đủ trò quậy tung mấy sòng bài của gia đình mà chẳng có ai nỡ mắng mỏ. Rốt cục thì Văn Tuấn Huy hắn đã cho Minh Hạo ăn thứ bùa mê thuốc lú gì, đấy là điều mà ông anh trai kết nghĩa Toàn Viên Hựu của Minh Hạo vẫn luôn thắc mắc, vì dù có gặp gỡ bao nhiêu lần cũng chỉ thấy Tuấn Huy giống như một con mèo nhà cỡ lớn vô hại, cười lên một cái đẹp trai ngời ngời thì ngay lập tức có mấy bà dì chạy theo hỏi đã có vợ chưa.

"Được thôi, bé ngoan, chưa gì em đã muốn bắn rồi à." Tuấn Huy cười khúc khích, cái điệu cười thường thấy mỗi lần hắn giả bộ như bản thân vô tội lắm. Thế rồi lại nhanh chóng đáp ứng em người yêu khi kéo vòng đai quần lót xuống dưới dương vật dựng đứng của em. Hắn không cởi hẳn quần lót của bé yêu như yêu cầu, tất nhiên, dại gì mà cởi khi đã tròng được thứ này vào người em cơ chứ, có mấy khi lại được thấy Minh Hạo mặc mấy bộ đồ lót sexy đâu. Bộ phận nhạy cảm đã được giải phóng, nhưng hình ảnh trần trụi của dương vật đang nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, bị bàn tay đó tuốt lộng đến co giật được phản chiếu quá mức rõ ràng trong gương chỉ khiến Minh Hạo xấu hổ đến đỏ lựng cả hai tai. Ngón tay hắn chu du từ phần thân nhạy cảm, rồi lại chuyển sang sờ nắn hai túi thịt bên dưới, cuối cùng là miết nhẹ lên đầu khấc, thành công làm khoái cảm sôi lên, lan từ bụng dưới xuống bắp đùi trắng nõn, lan tới phần ngực đang bị người đằng sau thô bạo lôi ra khỏi cóc xê, bóp mạnh, đầu vú cũng vì thế mà bị kẹp chặt lại giữa hai ngón tay, sưng múp.

Những nụ hôn chậm rãi cùng hơi thở ấm nóng của hắn rơi trên vành tai, trên cổ, rồi lại trên vai em, hòa cùng một nhịp điệu với hai bàn tay đang tích cực thực hiện nhiệm vụ cao cả của chúng. Cơ thể của Minh Hạo có lẽ cũng đã quá quen với những nhịp độ này, nên cơn rùng mình ập tới với em rất nhanh, làm mọi thứ trước mắt chỉ trong giây lát nhòa thành một màu trắng xóa. Vật nhỏ trong tay Tuấn Huy run rẩy nhả ra từng dòng tinh dịch nhớp nháp, dính đầy trên tay hắn, rơi vãi cả lên bắp đùi, xuống sàn nhà, cảnh tượng dâm đãng khiến Minh Hạo choáng váng, cả người nghiêng ngả như muốn ngã chúi về phía trước, nếu không có Tuấn Huy vững vàng ôm lại.

"Em bắn sớm quá đấy, cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi mà." hắn thở dài, cái điệu thở dài đầy mùi dối trá, nhưng có lẽ người trong lòng đã quá mệt để mà dành thời gian đôi co. Mặc dù cơn khoái cảm vẫn đang khiến tứ chi run đến mức không thể nghe lời, Từ Minh Hạo vẫn đủ sức để quay người lại, đối diện với hắn, áp sát hạ bộ trần truồng dính đầy dịch thể của chính mình lên đũng quần đã phồng lên trông thấy của hắn. Em vòng tay qua cổ hắn, cái lưỡi nhỏ thè ra, ma mãnh liếm quanh đôi môi đỏ rực màu máu, không nói không rằng mà lao tới, cắn mút đôi môi dày dặn của hắn. Người nhỏ tuổi hôn mà như đang ngấu nghiến một thứ mỹ vị chỉ thuộc về riêng mình, hết cắn gặm và mút mát hai phiến môi, lại chuyển sang liếm láp và nút lấy chiếc lưỡi đang cố gắng phối hợp với mình bên trong. Hôn đến mức hơi thở vốn dĩ đã không ổn định càng yếu ớt, hôn đến bờ môi được tô son đỏ lấm lem hết cả. Văn Tuấn Huy cũng đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt, hắn quấn lưỡi mình vào với lưỡi em, thưởng thức vị ngọt của chiếc kẹo mút vị dâu em chỉ mới bóc ra ăn được một nửa ban nãy, vừa nhấm nháp vừa nuốt xuống những tiếng rên rỉ còn ngọt ngào hơn cả kẹo.

Trong khi môi trên làm việc hăng say, bàn tay hư hỏng lại sờ soạng xuống vòng eo con kiến, miết dọc theo phần ôm eo bó chặt của chiếc coóc xê giờ đã không còn thẳng thớm. Minh Hạo vội vàng kiễng chân, nghiêng đầu, ôm chặt lấy cổ hắn như đang muốn đu hẳn lên người khi eo và mông của mình cứ bị hắn miết véo làm cho nhộn nhạo ngứa ngáy hết cả. Tuấn Huy khẽ cười giữa cái hôn như đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vòng tay bế thốc cả người Minh Hạo lên, khiến em bé trong lòng phải vội vàng quấn chân lên hông hắn, dù bất ngờ xong có vẻ rất thành thạo, như thể đã làm cả trăm lần thành quen. Tay hắn kéo đáy quần lót xuống, ôm trọn mông em, say mê bóp nặn, thịt mông sóng sánh tràn qua kẽ tay, mềm dẻo đến mức sờ thêm chút nữa sợ sẽ tan ra thành nước. Mà nói tới nước, không thể không để ý tới cái miệng nhỏ xinh đang ngậm cứng một chiếc nút cắm có gắn một cục lông trắng, nom xinh xắn như một chiếc đuôi thỏ, vậy mà xung quanh thì ướt mèm những nước, chỉ sợ tháo nút là dâm thủy sẽ chảy ra lênh láng như suối. "Cái gì đây?" Văn Tuấn Huy nhướn mày nhìn hình ảnh mới mẻ trong gương, nhớ rằng bản thân không có mua thêm hàng khuyến mãi nào, vậy mà giờ lại có một thứ như thế này xuất hiện. Từ Minh Hạo có thể cảm nhận được hai cánh mông mình đang bị banh ra một cách thô bạo, để lộ ra "món quà nhỏ" em đã chuẩn bị từ trước, cơ vòng cứ thế phải vội siết vào cho cái nút đuôi thỏ không bị tuột ra. Người trong lòng rời khỏi môi hắn, thích thú thè lưỡi liếm môi khi nhìn thấy biểu cảm "chíu khọ" của người kia.

"Em đút cái này vào từ lúc nào?" hắn nghiêm giọng, ánh mắt chuyển từ trêu chọc đùa vui sang nghiêm túc hỏi cung. Từ Minh Hạo cũng không thấy mình phải nói dối làm gì, khoé môi cong cong nhếch lên, ngón tay nghịch ngợm quấn lấy lọn tóc sau gáy của hắn

"Từ trước khi em vào đây cơ, sao, anh có thích nó không?"

"DM?" Văn Tuấn Huy lập tức chửi thề, chỉ là không nói ra thành tiếng, không thể tin nổi rằng Minh Hạo dám đi giữa thanh thiên bạch nhật, giữa đám thuộc hạ của mình với một cái đuôi thỏ cắm trong lỗ nhỏ cả ngày như thế này? Nhưng tất nhiên, cơn giận dù lớn đến đâu cũng không lớn bằng dục vọng đã nhen nhóm trong đũng quần căng chật. Hắn véo mạnh mông em một cái, khiến làn da trắng mịn đỏ ửng lên như một quả cả chua chín, gằn giọng

"Đồ con thỏ yêu tinh, hóa ra em là thỏ yêu, nên quanh năm lúc nào cũng có thể nứng được đúng không?"

Nói xong lại vỗ tiếp một cái thật mạnh vào mông, làm người nhỏ hơn phải thét lên một tiếng thật lớn, nước mắt chợt ứa ra, vội vàng quấn chặt lấy hắn như đang bấu víu vào một chiếc phao cứu sinh "Con thỏ hư hỏng, để xem hôm nay tôi sẽ phạt em kiểu gì."

Chữ "phạt" ngay lập tức làm Minh Hạo rùng mình, không biết là vì sợ hay là vì nứng. Văn Tuấn Huy ngọt ngào vô hại như con mèo lớn nuôi trong nhà, cưng em lên tận trời thì cũng đã rất tuyệt rồi, nhưng một Văn Tuấn Huy lạnh lùng tàn nhẫn và mạnh bạo khi làm tình còn khiến Minh Hạo thấy rạo rực thích thú hơn. Em rất muốn lột trần lớp mặt nạ hiền lành của hắn, rất muốn khuôn mặt luôn tươi cười trước mấy bà thím hay sốt ruột thay con gái mình có thể bộc lộ ra những biểu cảm khiến người đối diện phải giật mình nuốt nước bọt cảnh giác, rất muốn để hắn bơm đầy tinh dịch của bản thân vào trong cái bụng thỏ này, với tất thảy những biểu cảm đầy quyền uy đó.

"Đúng rồi, em chính là thỏ yêu đó."

"Thỏ yêu nứng lắm rồi, anh mau đụ thỏ yêu đi."

Một lời nói ra chẳng có chút nào dè chừng, đã vậy còn khiêu khích bằng cách liếm lên môi trên của hắn, cứ như thể em mới là người sắp xếp toàn bộ cuộc chơi này, và cái bộ váy cưới mặc như không mặc hắn đem tới cũng chỉ là một thứ đồ trang trí giúp ván chơi có thêm phần thú vị. Văn Tuấn Huy không cam lòng, hắn có thể coi em như báu vật, yêu thương em, chiều chuộng em, sẵn sàng để em bóp vụn lớp mặt nạ của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ để em tự tung tự tác, làm những chuyện khiến hắn phải ghen tuông mà không thể thẳng tay trừng phạt. Đúng lúc đang nghĩ nên trói chân trói tay em người yêu cao ngạo này lại để chơi em kiểu gì, thì bên ngoài đã có một tiếng bíp còi quen thuộc. Là xe của thuộc hạ của Minh Hạo, đang đứng ngay dưới con phố trước cổng tiệm sửa xe của hắn, chắc hẳn đang đợi thiếu gia nhà mình sớm bước ra khỏi đây để về lại dinh thự. Mặc dù Minh Hạo có dặn rằng chẳng cần phải đợi, xe được độ xong đúng kiểu thì em sẽ tự động lái về, cơ mà đám thuộc hạ ấy nào có bao giờ nghe theo em. Người như Minh Hạo không thiếu gì kẻ muốn lấy mạng, nên ông chủ đã có lệnh, chừng nào cậu chủ còn ở bên ngoài dinh thự, chừng ấy còn phải theo sau sát sao, phòng trừ nguy hiểm bất ngờ.

Văn Tuấn Huy không do dự lấy nửa phút, sau tiếng bíp còi, liền ôm con thỏ yêu tinh trong lòng mang ra chiếc sofa được đặt cạnh lớp cửa kính dày, lớp cửa được thiết kế để bên trong có thể nhìn ra nhưng bên ngoài không thể nhìn vào. Từ Minh Hạo không hiểu chuyện gì cả, chỉ thấy mình bị ném lên sofa, mặt và tay áp lên cửa kính, đầu gối chống trên đệm, bày ra một tư thế hoàn hảo để hắn có thể chơi em từ phía sau. Chỉ cho đến khi em chợt nhận ra một vài bóng dáng mặc đồ đen quen thuộc đang đứng hút thuốc ngay trên vệ đường đối diện, em mới nhận ra ý đồ của người kia là gì.

"Tuấn Huy...anh, anh đừng có...á ưm..." lời còn chưa nói hết, đã nhanh chóng bị thay thế bởi một tiếng rên dài khi người sau lưng rút bỏ chiếc nút cắm đuôi thỏ, để cho miệng nhỏ ướt nhẹp phía dưới co bóp không ngừng, dường như có chút không quen với sự trống trải mới mẻ này.

"Ái chà, con thỏ mất đuôi rồi." hắn kêu lên một tiếng rất kịch "Để tôi cắm lại đuôi thỏ cho em nhé." hắn kêu sẽ cắm lại đuôi thỏ, nhưng rồi thứ mà hắn đút vào lỗ nhỏ kia không phải là cái đuôi ban nãy, mà là dương vật sưng cứng nóng rẫy của hắn. Con thỏ yêu bị đánh úp ngay lập tức co rúm người lại, miệng nhỏ cũng vì vậy mà thít lấy cây hàng của hắn, nuốt trọn đến tận gốc. Văn Tuấn Huy thở ra một hơi đầy thỏa mãn, xúc cảm mềm mại và ẩm ướt bao bọc lấy thằng em, khiến hắn không có đủ kiên nhẫn để chờ thêm, vội vàng rút ra rồi lại đâm mạnh vào, nghiến toàn bộ dương vật của mình vào trong cái động thịt chật hẹp.

"Aaa, ha... Huy... từ...ưm, ha....đợi... đợi chút...." Minh Hạo thở dốc, rên rỉ từng tiếng đứt đoạn, mỗi lần bị cắm vào thì chứ thoát ra khỏi miệng âm vực lại cao thêm một chút. Cơ vòng theo bản năng ôm siết từ ngọn cho tới gốc dương vật, bên trong như biến thành một thứ đồ chơi để mặc cho hắn mặc sức dày vò, có đôi lúc phải nhả ra vì khoái cảm tê dại mà lại thành không tự chủ được chảy nước dâm lênh láng, ướt cả một mảng tất chân trắng trẻo sạch sẽ. Con thỏ hoàn toàn nhận biết được bộ dạng bị chịch của mình lúc này, nên xấu hổ giấu mặt mình vào lưng ghế sofa, nhất quyết không chịu nhìn ra khung cảnh đằng sau cửa kính. Tất nhiên, con sói đằng sau lưng nào có để con thỏ được toại nguyện, phía dưới vẫn không ngưng đưa đẩy, dập dương vật chôn vào động nhỏ giữa hai cánh mông trắng nõn, tiếng kêu khi va đập với thịt mông nghe đến có thể ngượng chín hai tai, phía trên thì thô bạo vươn tay, nắm lấy đuôi tóc dài cùng với chiếc khăn voan trắng, giật túm về phía sau như đang túm tai một con thỏ thứ thiệt, để bắt người kia phải nhìn cho rõ mọi thứ trước mắt.

"Bé yêu, thuộc hạ của em đang nhìn về phía này đấy."

"Nếu bọn họ thấy được bộ dạng này của em thì sẽ nghĩ như thế nào về em đây?"

"Thiếu gia cao cao tại thượng nhà họ, đang tình nguyện mở chân cho một thằng đàn ông lạ bắn tinh vào cái lỗ dưới cơ đấy."

"Họ bảo vệ em từ nhỏ đến lớn, có biết là em đã bị ăn sạch sẽ đến thế này chưa?"

Những lời khiêu khích khiến Minh Hạo run rẩy không thôi, bụng dưới đã tê rần nay lại càng thêm nhộn nhạo, như thể chỉ cần hắn đâm sâu thêm một chút nữa, đấu nấm nghiền mạnh vào điểm nhạy cảm thêm một chút nữa, em sẽ bắn ra tung tóe trên sofa của hắn, không sót lại một tí gì.

"Im...ư ư... im miệng và.... bắn đi...." người bị đè ép xuống sofa chỉ có thể ra lệnh một cách yếu ớt, hiểu rằng trò chơi đến bây giờ cũng có thể coi là đã ngã ngũ rồi. Chỉ là, người đang bắt nạt em lại không nghĩ vậy. Hắn nhanh chóng tăng tốc, dập phành phạch dương vật gân guốc thêm mấy chục lần nữa vào sâu bên trong em, sâu đến mức vách thịt ẩm ướt cảm tưởng như mình sắp bị xé rách tới nơi, sâu đến mức điểm nhạy cảm đã bị dần đến mềm nhừ, sâu đến mức những đường gân cũng muốn hằn dấu lên mọi nơi chúng mài qua. Em rùng mình một cái, toàn bộ khoái cảm lan ra khắp người, đến đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà co giật nhẹ. Vật nhỏ phía trước lần thứ hai trong đêm bị vắt kiệt, toàn bộ tinh dịch bắn ra vương vãi, chạy dọc từ chỗ tựa xuống đệm ngồi. Cơn khoái cảm cũng khiến lỗ nhỏ siết lại chặt thêm một vòng, làm Văn Tuấn Huy không nhịn được thêm nữa, tưới đẫm lên vách tường nóng rát tinh dịch của mình, miệng ngoài vẫn ngậm cứng cây hàng đang co bóp bơm tinh, vậy mà vẫn là nuốt không hết nổi. Hắn chậm rãi rút dương vật của mình ra sau khi đã thỏa mãn, không giấu được ánh nhìn tự tin khi cái miệng chúm chím kia cứ đóng mở mãi vì không thể khép vào, và mỗi lần mở ra lại khiến tinh dịch trắng đục ọc ra từng cụm, nom dâm đãng vô cùng, trái ngược với cái vẻ cao cao tại thượng thường ngày của chính chủ nhân của nó.

Ngay khi Minh Hạo tưởng rằng cuộc chơi hôm nay đã kết thúc, và định bụng đứng dậy đi tắm rửa cho sạch sẽ, Tuấn Huy đã nhanh nhẹn lật em nằm ngửa ra trên ghế sofa. Hắn nắm lấy cổ chân em, kéo cao áp lên tận ngực, một tay còn lại bao trọn, bóp mạnh lấy một bên vú mềm, dương vật không biết đã cứng lại từ lúc nào, lại lần nữa đâm tới lút cán vào trong cái lỗ vẫn còn nhoe nhoét tinh dịch. Bụng dưới Minh Hạo gồ lên, không biết là vì của hắn quá to, hay vì bên trong đã bị nhồi đầy đến phát trướng

"Em gọi điện cho thuộc hạ của mình, bảo họ chờ thêm một chút nữa đi." hắn điềm nhiên ra lệnh, cứ như thể hắn mới là chủ nhân của  đám thuộc hạ của em, rồi cũng điềm nhiên tiếp tục đưa ra lý do vì sao em phải nghe theo hắn

"Vì thỏ không chỉ giao phối có một lần thôi đâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro