CHAP 9 : SỐ ĐIỆN THOẠI KHẨN CẤP
YESTERDAY ONE MORE
CHAP 9 : SỐ ĐIỆN THOẠI KHẨN CẤP
Trước khi để bất kỳ người nào khác thấy được tình huống dở khóc dở cười giữa cô với JungKook trong...toilette nam, Han Wool kiên quyết thoát khỏi vòng ôm của JungKook, cô che hai tay lên mặt chạy nhanh ra khỏi nơi này. Chỉnh trang lại đầu tóc trang phục, cô ngồi xuống bàn, cố gắng giữ nguyên nét mặt bình thường nhất, tuy trong tâm chẳng bình thương tẹo nào.
Đám đồng nghiệp hãy còn đang hăng say hát hò nhảy nhót lung tung. Anh Nam Hee dường như mới kiếm được đối tượng mới để chuốt say nên chẳng ai bận tâm trên cổ Han Wool chằng chịt từng vết hôn ửng đỏ. Cô tinh ý khéo léo giấu nó sau áo khoác jean, tranh thủ tiệc gần tàn sau đó biến lẹ ngay khi chào mọi người về trước, không quên nán lại hỏi bà Kim quản lý số điện thoại tại Hàn của JungKook với lý do "hỏi chút việc".
Nhấn dãy số trên tấm card visit bà Kim đưa, Han Wool mở loa ngoài, đầu dây bên kia liền được kết nối. Đáng nói ở đây, màn hình cảm ứng hiển thị cho biết, thuê bao cô đang gọi chính là phím nhấn số 1 - số điện thoại dùng để gọi khi khẩn cấp. Chợt nhớ đến đêm qua. JungKook đã mượn điện thoại cô một lúc, thì ra cậu ấy tự ý đổi số khẩn cấp của cô từ số nhà thành số cậu ấy.
Đầu dây bên kia bắt máy. Chưa nghe rõ tiếng JungKook thì vang vọng tiếng động cơ xe. Cô đoán đó là hầm giữ xe.
Quả nhiên JungKook có mặt tại hầm xe trước. Cậu khó khăn dời đuôi xe nặng trịch của con Duccati. Rượu vào, sức cũng yếu đi, nếu Han Wool không chạy đến đỡ kịp có khi chiếc moto đã đè cậu bẹp dí. Với sự tương trợ của hai người, xe được đẩy chống đứng vững, cô tiếp tục đỡ lấy bờ vai rộng lớn, tràn đầy sức đàn ông lên vai mình, dìu JungKook từng bước tới chiếc ô tô màu đen giá bình dân đậu trong góc. Quắc cần câu đến mức này, quay đầu xe còn không nổi, tự lái xe về nhà là chuyện hoang đường.
- Cậu đưa tôi đi đâu vậy Han Wool ?
JungKook sau một hồi im lặng, cậu cau mày nhăn mặt rên rỉ trở lại.
Han Wool dù thấy nặng nhưng cố trụ để cả hai không ngã.
- Xe tớ đằng kia. Để tớ đưa cậu về nhà tớ tá túc. Xem như tỏ lòng biết ơn vì cậu uống đỡ rượu dùm tớ. Xe cậu, cứ gửi ở đây, sáng mai tớ sẽ nhờ người đem lại trả.
Trời đã không còn sớm gì, biết mà vẫn để kẻ say lái xe quả là tội ác. Nhà cậu thì cô không biết ở đâu. Có lẽ nhà Han Wool là nơi phù hợp. Dù gì cũng do cô mà JungKook ra nông nổi.
Nghe thấy thế, JungKook bỗng trưng bộ mặt cười ngờ nghệch.
- Đưa tôi về sao ? Được, được, haha, Han Wool đưa tôi về nhà cậu.
Hít phải mùi cồn khó chịu, Han Wool né đi chỗ khác.
Đến xe, cô mở cửa không thèm kiêng nể quăng toàn bộ cơ thể JungKook lên ghế phụ. Ngồi vào vị trí lái, cô chồm người qua kia thắt dây an toàn cho cậu bạn nhắm tịt mắt, há hốc mồm ngủ no say chẳng cần giữ hình tượng. Sớm biết dáng ngủ của JungKook xấu thế này, 6 năm trước Han Wool chắc chắn không moi toàn bộ tim gan ra mà thích cậu. Khi đai an toàn kêu cái "cạch" , Han Wool định ngồi thẳng dậy thì bị vòng ôm quen thuộc ôm lấy. Cậu lí nhí nói vô gáy tóc cô, giọng như cầu xin nài nỉ.
- Tớ không say. Không say.
Say đến mức người mềm như cọng bún thiu còn nói nhăng nói cuội. Thừa biết sức JungKook bây giờ đâu đủ để đè cô xuống hôn lần thứ hai, Han Wool mới mạnh dạng chống tay lên ngực cậu, trở về vị trí cũ, tay chạm vô lăng chuẩn bị đề số.
JungKook giẫy giụa không yên.
Trong giây phút bất chợt , trông thấy tính cách trẻ con bị JungKook khó khăn giấu kĩ vô tình hiện ra trước mắt, cô không nén nổi tiếng cười, năm ngón tay thon dài bất giác len vào mái tóc trước trán vuốt ve, điện cơ thể tự ý tung hoành ngang dọc từ đầu tới chân mà quên đi vài giờ đồng hồ trước hay vài ngày trước cô đã thề thốt "không bao giờ thích JungKook nữa".
Han Wool cười hiền.
- Jeon JungKook , cậu đừng làm loạn nữa. Đừng quan tâm, đối xử tốt với tớ như vậy nữa được không ? Tớ sắp không kiềm chế được bản thân mà lại thích cậu đến nơi rồi này. Xấu tính vừa thôi...
Khiêng người như khiêng bao gạo. Chính là trường hợp hiện giờ của Han Wool. Hồi xưa, mỗi ngày đều ngắm nhìn JungKook chơi bóng rổ từ hành lang, không có ngày lại nghĩ cậu ấy nặng như thế. Han Wool khổ cực bao nhiêu mới vác JungKook tới trước cửa căn hộ.
Tra chìa khoá thành công, cô cắn răng chịu nặng lần cuối, khệ nệ ném "bao gạo" lên chiếc giường đơn phủ tấm ra trải hoạ tiết hoa văn yêu quý. Chống nạnh , Han Wool thở hồng hộc liếc nhìn JungKook. Hoàn thành xong nhiệm vụ cao thượng lại rất muốn đem vác cậu ấy trở ra. Nhưng tự nhủ, sỡ dĩ vì nhờ JungKook mà bữa tiệc khi nãy cô thoát chết trong gang tấc nên bấm bụng nhẫn nhịn, giúp người phải giúp cho chót.
Cô quay người định vô nhà vệ sinh tắm rửa thì vấp phải đôi chân dài dư khúc này thừa khúc nọ, suýt nữa thì té gãy mũi. Cô giậm chân bực bội, tiên thể đá cho JungKook một cái. Cậu chỉ khẽ giật mình rồi xoay người hai ba cái ngủ tiếp. Nhìn dáng vẻ cậu như thế, không muốn nhưng Han Wool cũng phải lắc đầu bật cười, không ghét nổi.
Hoàn tất gói mì, trong lúc chờ sợi mì nở, Han Wool tranh thủ xả khăn lông bằng nước ấm lau mặt JungKook cho khoẻ. Trong lúc cô sơ hở không để ý, đằng sau ập lên lưng cô một luồng khí nóng. Cơ thể ấy, phút trước còn đầy rẫy mùi say xỉn, phút sau đã vơi hết, không phải khen rằng còn dễ chịu hơn gấp bội. JungKook khẽ thổi hơi lên vành tai Han Wool, giọng nói bây giờ đã tỉnh táo hẳn.
- Còn chưa ngủ à ? Sao tớ lại ở đây ấy nhỉ ? Đây là đâu ?
Vì chỉ mặc mỗi tấm khăn choàng tắm. Sự tiếp sức gần gũi như thế, quả nhiên không tiện. Han Wool không suy nghĩ mà né tránh cái ôm từ phía sau của JungKook. Một nam một nữ ở chung, lại vào ban đêm, không muốn suy diễn nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Cô đắp khăn lông vừa xếp vuông vức lên trán JungKook, song lập tức chạy thật nhanh đến chiếc giường vẫn vẹn nguyên mùi hương đặc trưng của dòng nước hoa Hugo Boss, hấp tấp trùm kín chăn qua mặt.
JungKook chợt cười khanh khách.
- Han Wool, lúc cậu vuốt tóc tớ trong xe, đáng yêu lắm. Cả lúc khiêng tớ lên phòng, cũng đáng yêu nốt.
Han Wool trùm chăn mắt trợn to. Không lẽ, nhưng lời cô nói tưởng chừng như độc thoại nội tâm, JungKook đã nghe hết rồi sao ?
Nhớ về người bố thân yêu của mình, mỗi lần ông say, hay nói cuồng nói ngông, nhưng những gì xảy ra xung quanh ngày hôm sau nhắc lại vẫn nhớ tường tận. Chết tiệt ! Vậy là JungKook cũng biết hết nhưng cố giả vờ sao ?
- Choi Han Wool, tớ đã bảo tớ không say mà....
Han Wool bên này xấu hổ nhắm tịt mắt. Cô im lặng cố không cất câu nào.
- Tô mì này. Không ăn chẳng khéo sẽ nở bấy nhầy. Hay là...
Han Wool không chịu được nữa, quát lớn.
- Cậu muốn ăn thì ăn đi. Ăn xong nhớ rửa bát, tắt đèn. Cậu ngủ trên sofa nhé. Cấm hành vi lung tung, không thì tớ báo cảnh sát là cậu tiêu đời.
JungKook lại được dịp cười điên dại.
- Cậu nghĩ tớ làm gì được cậu ?
Han Wool tức tối không thèm trách kẻ đùa nhây ấu trĩ.
- Mặc kệ cậu, tớ ngủ đây, ngủ ngon.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Han Wool nghe loáng thoáng giọng JungKook hãy còn luyên thuyên.
- Đùa cậu một chút thôi. Có lẽ cậu cần thời gian để chấp nhận chuyện này. Xin lỗi vì đã quá đường đột, nhưng ngày giờ không còn nhiều nữa... Cậu biết chứ Han Wool, ở gần cậu như thế này, tớ rất lấy làm hạnh phúc, ngủ ngoan, Han Woonie !
Báo thức điểm đúng 6 giờ sáng. Han Wool uể oải vươn vai, cô ngáp một cái sảng khoái. Đảo mắt quanh 4 vách tường căn hộ, lẫn mọi ngóc ngách, không thấy JungKook đâu. Bước xuống giường, Han Wool đi khắp nhà tìm thì phát hiện một mẩu giấy ghi chú nhỏ dán trên cửa tủ lạnh.
" Chào buổi sáng, Han Wool !
Cám ơn cậu vì đêm hôm qua. Xin lỗi vì đã chuốc thêm rắc rối cho cậu. Tớ hứa sẽ không có lần sau hehe..."
Cậu còn tính có lần sau ? Nếu có, chắc chắn như đinh đóng cột, tớ sẽ để cậu ngủ vứt vưởn ngoài đường.
" Người ta đến giao xe cho tớ rồi. Tớ đi trước. Đám đồng nghiệp đang nháo nhào lên tìm tớ
À, buổi điểm tâm tớ làm sẵn cho cậu, để trong lò vi sóng, cậu dậy thì ăn ngay cho nóng.
Chúc ngon miệng và buổi sáng tốt lành.
Hẹn gặp cậu ở công ty "
- Hẹn gặp cậu ở công ty .
Han Wool dán tờ ghi chú lên lại cửa tủ lạnh. Miệng nhại theo câu cuối của JungKook viết trên tờ ghi chú. Đỏng đảnh như thế, nhưng ai nào biết tâm tình cô nhộn nhịp ra sao sau khi đọc một lượt hết câu chữ JungKook viết bằng mực bút bi tím.
Điểm tâm sáng cậu ấy nói là 2 trứng ốp la tái, 1 ổ bánh mì baguette, 1 ly sữa tươi.
Toàn món đơn giản trong nháy mắt đã bày ra bàn được. Ấy vậy mà cô xử chúng như một món cao lương mĩ vị, mồm nhai chóp chép, khoé miệng giật giật lộ ra ý cười thích thú có chút kỳ quái.
Quãng đường từ nhà đến văn phòng công ty hôm nay dường như xa gấp bội. Lý do vì hai bánh sau bị nổ lốp. Cũng may trên đường đi có tiệm sửa xe nằm dọc đó, người ta nói để sửa phải mất cả tuần. Han Wool gửi xe đấy rồi chịu khó cuốc bộ lại công ty. Cô thầm nguyền rủa JungKook là ngôi sao bắc đẩu. Chỉ quá giang một đêm mà gánh cả tai hoạ khôn lường, báo hại tối nay cô không biết mình sẽ về nhà bằng gì khi khoảng cách cách nhau gần 2 cây số. Chưa kể đêm này cô còn phải về muộn do dự án sự kiện show âm nhạc cuối năm diễn ra vào đêm giao thừa. Biết là vô lý nhưng chẳng hiểu sao bao nhiêu điều xui xẻo cô đều muốn gán ghép tất thẩy lên JungKook.
Cả ngày dài làm việc, hết ghi ghi chép chép rồi quay qua đánh máy, lên kế hoạch địa điểm tổ chức, số lượng người tham dự, khách mời, nhà tài trợ, vé bán ra thu về lời lỗ, các trường hợp rủi ro,... Đầu tóc bị vò rối nùi, nhìn Han Wool chẳng khác một mụ điên ngập đầu trong sổ sách, con chữ con số nhảy lung tung trong não. Ngoài việc không quên thở ra thì hầu hết những nhu cầu sinh lý khác đều bị cô lãng quên, như ăn uống, nghỉ ngơi. Đồng nghiệp cùng phòng đã tan ca từ đời nào, riêng Han Wool vẫn ngồi lì trong phòng làm việc hơn 10 tiếng đồng hồ. Bằng cả sức nổ lực gấp đôi gấp ba sức làm bình thường, cuối cùng cũng xong. Cô ngã lưng , ngẩng mặt nhìn trần nhà thở phù một cái rõ mạnh.
" Cốc cốc "
Tiếng gõ cửa lên mặt kính trong suốt cắt ngang không gian thư giãn hiếm hoi của Han Wool. Người con trai bận chiếc áo thun sọc đen, khoác ngoài chiếc áo bomber rằn ri màu lính, quần bò rách bó sát ống chân, giày adidas tubular. JungKook tựa nửa người lên thành kính mỉm cười nhìn cô. Han Wool nảy sinh ý định nhờ JungKook cho cô đi nhờ đến văn phòng công ty bia mới gia nhập thị trường kinh doanh cần lấy tên tuổi - kiêm nhà tài trợ sự kiện âm nhạc cuối năm sắp tới, mặt dày tiện thể đưa cô về nhà. Nghĩ rồi cô gấp rút thu dọn sổ sách tài liệu vào hộc đựng file, gõ gõ xấp giấy cho ngay nếp, không may bị tờ giấy A4 xước ngang , máu tứa ra theo đường thẳng, cô hoảng quá buông lỏng để mặc chúng bay tự do trên nền nhà. Nhìn thấy điều bất ổn, JungKook vội chạy vào, cầm ngay ngón tay bị xước lên xem, cậu không nói không rằng cho luôn vào miệng cầm máu.
Han Wool kinh ngạc trừng mắt.
- JungKook, như vậy rất mất vệ sinh....
Cậu nhả ngón tay ra, vơ đại lọ đựng bút của chị đồng nghiệp ngồi bàn đối diện Han Wool đổ hết ra ngoài, may sao có miếng băng cá nhân, cậu dùng răng xé nó ra rồi quấn lấy vết thương.
- Xong rồi.
Han Wool câm nín, hết nói nổi với tính tình làm gì cũng bộp của JungKook.
Hai người nhìn nhau phì cười.
- Sao cậu biết tớ còn ở đây ?
- Tất cả các tầng đều tắt đèn, duy nhất tầng này còn sáng. Tớ đoán là cậu đang ráo riết lo cho sự kiện vài ngày nữa nên xuống thử. Hoá ra là cậu thật.
Hay thật, không hổ danh giám đốc giám sát đến từ Boston.
Han Wool không vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề.
- Xe tớ vừa hư sáng nay. Nếu không phiền, cậu có thể cho tớ đi nhờ đến văn phòng nhà tài trợ để ký hợp đồng không ?
Từ sâu thẳm đáy mắt, JungKook loé lên một ý cười rạng rỡ, cậu nhanh chóng gật đầu.
- Được !
Lần thứ hai ngồi sau yên xe JungKook, sở dĩ tốc độ vừa phải nên Han Wool cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Con Duccati phanh một tiếng "kít" trước toà cao ốc . Han Wool tháo mũ đưa JungKook, tay phủi nhẹ mép đầm trắng ngang gối, mắt cô giựt giựt cám ơn ra hiệu kêu JungKook về trước, nhưng cậu không đồng tình, bảo sẽ đứng dưới đây chờ Han Wool xong việc rồi cùng về.
Han Wool một mình lên trên tầng 20 của toà cao ốc. Gõ nhẹ phòng kế tác, cô nghe hiệu cho vào. Một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi ngồi khuất sau tấm bảng tên. Thấy cô đi vào, ông ngưng bàn tay đang cầm bút hí hoáy viết gì đó. Cô cúi người nhẹ chào. Người đàn ông kia khua tay mời cô ngồi ghế. Đặt xuống trước mặt cô tách trà, một tờ giấy hợp đồng và một cây bút. Cô cầm tờ giấy lên đọc. Mãi một lúc sau mới nhận thấy đùi mình hơi ươn ướt, cảm giác lạnh toát từ đôi bàn tay khô ráp của đàn ông mò mẫm, cô hoảng loạng thả tách trà đang cầm vỡ toang, đứng xộc dậy, chân lùi về hẳn góc phòng, mặt sợ sệt tái mét. Người đàn ông kỳ lạ kia ngày càng tiến gần, ép sát lên cơ thể cô. Han Wool muốn la lớn, nhưng mọi thứ đều bị thu gọn, đè nén trong cổ họng không tài nào hét lên được. Thế kỉ 21, người thành đạt nhiều, mà cũng lắm kẻ biến thái đội lốt doanh nhân. Cô rối tới độ tay chân luống cuống. Nếu không ai đến cứu, không nghĩ giải pháp kịp thời, chắc chắn cô sẽ bị tên yêu râu xanh này "ăn thịt" sạch sẽ.
Hình ảnh JungKook cùng nụ cười ấm áp chợt loé lên trong tư tưởng, Han Wool rút điện thoại di động trong túi váy khoét sâu. Cô nhấn giữ phím 1. Đầu dây liền được kết nối. Han Wool cố hết sức tạo ra nhiều âm thanh hỗn lộn bằng cách quơ tay múa chân , càng nhiều vật đổ ngã càng tốt. Tên dâm loạn kia ngày một gần, gần đến mức bao nhiêu cọng lông, bao nhiêu nốt ruồi của hắn ta cô đều đếm được. Nhận thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, Han Wool đành nhắm mắt, cắn răng đau đớn chịu đựng tấn bi kịch sắp ập xuống cuộc đời mình.
Thì "xoảng" mốt tiếng.
Cậu bạn, người con trai cô trông đợi nhất thời điểm này cuối cùng cũng chịu xuất hiện. JungKook đứng ngay cửa, cậu giang rộng vòng tay sẵn sàng đón nhận Han Wool. Cô không chần chừ nữa, bỏ mặt cả thế giới, cả tên già dâm dục kia, lao thẳng vào lòng cậu, hai hàng nước mắt thi nhau rớt lả chả.
JungKook dùng tay vuốt ngược mái tóc Han Wool, cậu tì cằm lên đỉnh đầu cô thở nhẹ.
- Không sao rồi.
Cơ thể cùng lúc tiếng lại ông già đê tiện, tay còn lại bóp thành nấm đấm, cậu dồn hết sức giáng thẳng một đòn chí mạng lên mặt lão. Han Wool dụi mặt vào vuông ngực JungKook, để mặc cậu lo liệu nốt phần còn lại.
" Rắc "
Nhanh như chớp, cậu xoay người Han Wool, mười ngón tay đan vào nhau, JungKook kéo cô chạy theo mình thoát khỏi đám bảo vệ của toà nhà. Cả hai chạy như không biết đến ngày mai. Thấy được chiếc Duccati đậu ngạo nghễ như thấy được ánh sáng. JungKook leo lên , Han Wool nối sau, không đội mũ bảo hiểm, cậu rồ ga vọt lẹ. Đến khi trước mũi toàn mùi cỏ lao, mùi nước sông Hàn vừa trong vừa đục, JungKook mới bình tĩnh bóp thắng. Cậu thở phào, ngoáy nhìn cô gái nhỏ ngồi núp gọn sau lưng mình nãy giờ chưa vơi bớt nỗi sợ.
Cậu giang cánh tay ôm trọn Han Wool vào lòng, vỗ về lưng cô.
- Nín nào, nín nào, ổn cả rồi. Tớ cũng đã báo cảnh sát rồi. Công ty đấy sẽ vì lão già ấy mà mất đi một phần uy tín.
Cô không những ngừng thút thít mà còn khóc to hơn. JungKook quýnh quáng không biết làm sao, nhỡ ai đi ngang nhìn vào sẽ nghĩ cậu bắt nạt con gái mất.
Cậu nghiêng đầu để nhìn rõ gương mắt cúi gầm của Han Wool. Ngón tay cái miết nhẹ hai bên gò má lau đi hàng nước mặn.
Tới lúc nhìn thấy trên đầu JungKook có một vết mẻ, dòng máu đỏ tươi từ đó rỉ ra, lòng cô như thắt lại rồi mới chịu nín. Cô đấm phình phịch vào vuông ngực JungKook khiến cậu cười khó hiểu.
- Đồ đáng ghét, chết tiệt, quá đáng... sao cậu biết tớ trên tầng 20 ?
- Cậu nghĩ GPS chế tạo ra là để trưng như cái đầu cậu hả ?
- Nói nhảm gì thế hả ?
Xong Han Wool thẩn trọng chạm tay lên vết thương, môi lưỡi quíu lại run rẩy lo lắng.
- Không thấy đau à ?
Nói thế, JungKook mới để ý mà sờ chỗ đau của chính mình. Không thấy đau, cho đến khi cô nói. Có lẽ chỉ cần cô an toàn, mọi nỗi đau trong cậu cả về thể xác lẫn tinh thần đều không đáng kể.
Cậu lắc đầu thay cho câu trả lời.
Han Wool không hiểu bị gì lại tiếp tục đấm mạnh vào ngực JungKook, mặt nhăn nheo nhéo nhó tỏ vẻ không hài lòng. Cô hít sâu.
- Để tớ đi mua thuốc bôi cho cậu.
Toan nhảy xuống xe kiếm tiệm thuốc tay mua dụng cụ sơ cứu. Nhưng eo liền bị JungKook ấn lại, giữ nguyên tư thế ngôi trên xe, riêng cậu đứng bên dưới.
Chết tiệt, lại nữa rồi.
Tại sao luôn đối xử tốt với cô, ân cần với cô, trong khi mối quan hệ giữa cô và JungKook mãi mãi không được làm rõ. Nếu JungKook nói "thích cậu" , Han Wool ngay thời điểm hiện tại sẵn sàng bỏ qua hết mọi đau thương trong quá khứ mà chấp nhận. Hoặc là không nói, cũng không hành động dịu dàng, cô dĩ nhiên có thể dễ dàng cho qua xem như không có gì. Đằng này........
Lại thêm một ngày dài nữa trôi qua.
JungKook ở cạnh cô, bảo vệ cô, như chính cách mà 6 năm trước cô ngày đêm mong mỏi.
Nhưng nó không phải là thứ hiện tại cô cần...
Bờ sông Hàn dập diều gió và mối tình đầu, mối tình đơn phương 6 năm trước..
Nay vẫn không biết đặt tên là gì...
Và, có những điều, những uẩn khúc, đến mãi sau này, một cô gái giỏi giang trong công việc, nhưng ngu ngơ trong kinh nghiệm tình trường như cô mới thực sự thấu đáo...
Số điện thoại khẩn cấp ngày hôm nay liệu có còn áp dụng được cho mọi trường hợp hiểm nguy đến mãi về sau hay không ?
Hay là đột nhiên xuất hiện thêm một người con gái khác, sau đó, người con trai này sẽ lại bẵng đi mất nhiều năm liền ?
---------
Chap này hơi dài so với những chap trước
Mình muốn ráo riết xong bộ này trước hè, nên có lẽ chỉ còn vài tuần nữa là end bộ này rồi mình sẽ tiếp tục viết An Other World của Taehyung.
Ban đầu, chỉ tính dành bộ truyện này chừng 3-5 chap để lồng ghép mối tình đầu của mình vào cho nó thực tế thôi huhu, mà tđn lại lê thê kéo dài, đâm ra chắc nhiều bạn ngán ngẩm =)))))))
Thôi thì các bạn đọc xong ngoài để sao, nhớ để lại cmt cho mình nhé :3
Về bất kỳ điều gì, nội dung fic, cách hành văn của mình, chỗ nào sai sót các bạn hãy góp ý để những bộ sau mình sẽ làm tốt hơn nữa hehe, hoặc có bất cứ yêu cầu gì cứ nói với mình,.... vân vân mây mây... Cmt nhiều lên cho xôm tụ các bạn eiii =))) ko mình vô nhìn fic buồn tênh ko một cmt cu đơn lém :))))))
Cuối cùng là, mong các bạn vẫn ủng hộ tui nhé, yêu yêu yêu :*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro