Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Tránh ra cho em làm

"Ừ. Em đến rồi à". Người nào đó ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo Chung Quốc ngồi lên đùi mình, một tay vòng qua eo cậu, động tác thuần thục không có chút nào mất tự nhiên, giống như là sự ăn ý hình thành đã nhiều năm.

Chung Quốc tìm vị trí thoải mái trong lòng Tại Hưởng, đưa quả táo dở lên miệng cắn một miếng thật to, chợt nhíu mày, nhuồm nhoàm hỏi:"Mệt mỏi?"

Tại Hưởng gật đầu cười nhẹ, cũng không giấu giếm:"Có một chút". Đợi cho Chung Quốc cắn nốt hai miếng táo nữa, Tại Hưởng cầm lõi táo, ném vào sọt rác dưới chân, sau đó rút hai ba tờ giấy ăn trên bàn, giúp Chung Quốc lau sạch nước táo dính trên tay.

Đợi đến khi đã sạch sẽ, hai bàn tay nhỏ bé kia ngoan ngoãn tìm đến hai huyệt thái dương của Tại Hưởng ấn nhẹ, vừa ấn vừa xoay, khiến anh thoải mái đến mức tựa người ra sau ghế, nhắm hờ mắt hưởng thụ.

Chung Quốc nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt nhắm nghiền vì mệt, có chút đau lòng, động tác trên tay càng nhẹ nhàng hơn. Trong lòng cậu thầm đoán, lần này chắc ba nuôi lại mới giao cho anh nhiệm vụ gì nữa nên anh mới vất vả như vậy.

Nghĩ đến ba, ý cười dịu dàng trong mắt Chung Quốc càng đậm. Đó cũng là lí do Chung Quốc gọi người trước mặt là anh hai chứ không phải là lão đại như những ngườikhác. Nhớ lại năm năm trước, khi mà Chung Quốc tưởng rằng mình đã chìm vào bế tắc đến cùng cực, trong cuộc sống của cậu đột nhiên có thêm một người ba, một người anh trai, cũng là những người duy nhất đã khiến cho cậu tìm lại cảm giác ấm áp tưởng như đã mất đi.

"Anh gọi em có việc gì à?". Nhớ tới lời Linda, Chung Quốc nhẹ giọng hỏi, động tác trên tay vẫn không hề dừng lại.

Tại Hưởng mở bừng mắt, đôi mắt sâu tuyệt đẹp khẽ híp lại, có chút ý tứ trêu chọc:"Không có việc thì không được gọi em đến à?"

Chung Quốc lập tức bĩu môi:"Anh biết ý em không phải như thế mà". Hai hàng mi dài của Chung Quốc khẽ chớp, như lông vũ quẹt khẽ vào lòng người trước mặt. Lại thấy cậu giả bộ nhíu mày, làm như nghiêm túc nói tiếp:"Nhưng mà, em vẫn còn trong ngày nghỉ phép đấy. Đi làm sớm có được tính lương không?"

Tại Hưởng hơi ngây ra, cả hai nhìn nhau, thế rồi cùng bật cười. Dường như chỉ có những lúc ở cạnh anh, Chung Quốc mới có thể cười phá lên thoải mái, hai mắt to tròn giờ cong cong như trăng non, đôi môi vì khi trước thấm ướt mà trơn bóng, khiến ai đó nhìn đến ngây người.

Tại Hưởng vươn tay ấn nhẹ vào cái trán thanh tú đối diện, bất đắc dĩ than nhẹ:"Em ấy à"

Nói xong xoay người, lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc đĩa mềm màu đen nhỏ bằng lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Chung Quốc. Chung Quốc nhanh chóng bỏ tay xuống, cầm chiếc đĩa trước mặt hứng thú xoay đi xoay lại vài vòng, trong mắt phát ra những tia sáng xanh, sáng quắc lập lòe:"Bao nhiêu?"

Tại Hưởng nhìn biểu hiện của cậu, trong lòng thầm kêu một tiếng "Tiểu quỷ ham tiền", hơi lắc đầu, chầm chậm giơ hai ngón tay lên.

Chung Quốc tức thì À lên một tiếng:"Cũng chịu chi đó nhỉ", trên mặt không che giấu sự vui vẻ. Những ai quen biết với Chung Quốc đều biết, cậu thích tiền, yêu tiền như mạng, từ trước đến giờ chưa hề che giấu, cũng chẳng cảm thấy có gì đáng che giấu. Sáu năm trước, Chung Quốc đã từng cảm thấy tiền chỉ là thứ vật chất xa xỉ dối trá, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà, kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra, trong lòng Chung Quốc hiểu rõ. Dù nó xấu xa đến mấy, dối trá đến mấy cũng có khả năng thao túng, làm thay đổi vận mệnh của một con người. Ba nuôi đã từng nói với cậu, dù không muốn thừa nhận, nhưng thứ đáng giá nhất trên đời này chính là tiền, thứ không đáng giá nhất trên đời này cũng chính là tiền. Vậy mới nói, sao không cố gắng mà kiếm nhiều nhiều chút chứ!

"Chịu chi? Thỏ con, em có biết giải mã xong những thông tin bên trong đáng giá gấp bao nhiều lần số tiền đó không". Tại Hưởng quấn một lọn tóc của Chung Quốc đùa nghịch, cười nhạo một tiếng, không hề cho rằng đó là số tiền lớn. Nếu như không phải nhằm mục đích tạo quan hệ với bên đó, anh cũng chẳng rảnh mà nhận công việc với số lời ít ỏi như này đâu.

"Anh xem qua chưa, như thế nào?"

"Có xem qua. Cũng không có gì mấy."

Nghe anh nói vậy, Chung Quốc lập tức đập nhẹ xuống bàn, bất mãn lầu bầu:"Vậy sao gọi em về sớm vậy. Còn tận ba ngày nữa mà". Trong nhóm không phải còn ba người kia sao, rất lâu rồi cậu mới xin nghỉ phép được một lần, vậy mà chưa đi đủ đã phải về.

Tại Hưởng thấy bộ dáng ủy khuất kia, trong lòng buồn cười, bên ngoài lại búng vào trán cậu một cái thật kêu, nghiêm mặt:"Em còn dám nói. Đi chơi thường xuyên ngắt điện thoại. Có biết anh gọi bao nhiêu lần không hả. Có biết anh lo như nào không? Hả? Hơn nữa ba người kia rất bận. Anh còn mới giao nhiệm vụ cho họ nữa. Cho nên lần này...."

Chung Quốc theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, mắt không dám chớp.

Người nào đó nói liền một mạch, cuối cùng híp mắt, từ tốn tung ra một quả bom:"Lần này không phải em thì không được! Còn nữa, đến cuối năm mới được nghỉ phép".

Chung Quốc ôm trán, trợn trắng mắt.

Bận? Sao lúc cậu đến không thấy họ có chút biểu hiện nào là bận vậy, nếu không phải ngồi nói chuyện phiếm thì làngồi ăn hoa quả đó hay sao. Đúng là mấy ngày trước cậu để điện thoại hết pin, mới lỡ mất tầm mấy cuộc gọi của anh thôi mà..... Được rồi! Là hai mươi cuộc tròn. Nhưng mà cũng không đến mức đến cuối năm mới được nghỉ chứ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn theo đó nhăn lại, định há miệng phản bác, cuối cùng trước ánh nhìn sắc bén của ai kia, kháng cự lập tức thất bại. Đôi môi xinh xắn cong lên, Chung Quốc chống tay vào bàn, định bụng đứng dậy.

Tại Hưởng không để cho Chung Quốc kịp đứng lên đã giữ lấy tay cậu, ấn cậu ngồi xuống, giọng điệu chất vấn:"Định đi đâu?"

Chung Quốc cảm thấy khó hiểu, quơ quơ cái đĩa mềm trong tay, đáp trả:"Không phải đi làm sao?"

Lúc này Tại Hưởng mới buông tay Chung Quốc ra, nhưng vẫn khư khư giữ cậu trong lòng, chỉ chỉ cái máy tính đã được đặt sẵn trên bàn, khuôn mặt đẹp như tạc kia như viết lên mấy chữ:"Máy tính đã ở đây, em còn muốn đi đâu nữa."

Trong lòng còn bổ sung mấy chữ to đại tướng:"Ôm chưa đủ!Không cho đi!"

Đương nhiên mấy chữ sau Chung Quốc không biết. Cậu còn đang mải thấy dở khóc dở cười, cũng may là ba người kia không có ở đây, nếu không chắc sẽ ngạc nhiên đến mức cằm cũng rơi xuống đất mất. Trong mắt bọn họ, vị lão đại này lúcnào cũng giữ vẻ mặt điềm đạm, ôn hòa, đáy lòng lại lạnh giá, suy nghĩ thâm sâu. Mỗi lần anh mím môi nghiêm mặt, hoặc là tung ra điệu cười như hồ ly, ngay cả cậu cũng không đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu. Chỉ có mỗi khi ở trước mặtChung Quốc, anh mới thi thoảng để lộ một bộ mặt trẻ con như thế này, thật sự là khiến cậu vừa thấy thân thiết, vừa không biết làm thế nào.

Chung Quốc ho khan một tiếng, cũng không có ý định đứng lên nữa, khoanh hai tay trước ngực, nhìn thẳng vào mặt anh mà hỏi

" Anh không mệt mỏi ?"

"Tuyệt đối không" -Người nào đó khẳng định.

"Anh không làm việc sao?"

"Không làm"- Người nào đó nói như chém đinh chặt sắt.

" Vậy tránh ra cho em làm!"

Chung Quốc thừa lúc Tại Hưởng không chú ý, như con mèo nhảy vọt ra ngoài, nhanh đến mức không để cho Tại Hưởng bắt được. Cậu tùy ý lấy một chiếc laptop ở trong tủ tường rồi ngồi xuống một chỗ, lè lưỡi với Tại Hưởng đang đần mặt, bắt đầu cúi xuống làm việc.

Giải mã, một trong những công việc chủ yếu của Chung Quốc trong thời điểm hiện tại. Nhiệm vụ của Chung Quốc và đám người Linda là giải mã những thông tin cơ mật của vài tổ chức và doanh nghiệp, rồi bán lại với giá trên trời. Thực chất, Chung Quốc chỉ đảm nhận việc giải mã, còn việc đối tác là ai, thông tin nàycó lợi với ai, bất lợi với ai, cậu hoàn toàn không quan tâm. Dù sao đi chăng nữa, tất cả những chuyện này anh hai và Lâm Khải sẽ lo liệu rất chu toàn.

Nhóm của Chung Quốc gồm có năm người, anh hai là lão đại, làm việc với nhau đã ba năm. Hai người anh em sinh đôi lần lượt là Lâm Phong, Lâm Khải. Lâm Khải là anh trai, vẻ ngoài trầm ổn lão luyện, suy nghĩ cẩn thận chu đáo. Lâm Phong thì trái ngược, tính cách cởi mở, có chút háo thắng, hay nghĩ ra mấy trò vui chọc Lâm Vũ vui vẻ. Còn cô nàng có mái tóc nâu là Linda, con lai giữa hai dòng máu Trung Pháp, tính tình thẳng thắn bộc trực, nghĩ gì nói nấy, muốn bao nhiêu phóng khoáng thì có bấy nhiêu.

Trừ Chung Quốc là người nhỏ tuổi nhất, bốn người kia bằng tuổi nhau, đều đang học năm ba đại học. Những người này, có người là Tại Hưởng mất bao nhiêu công sức mới tìm được, có người là tình cờ phát hiện nên chiêu mộ về. Tại Hưởng tự dùng danh nghĩa thu về các mối làm ăn lớn, tính đến bây giờ, số tiền trong tài khoản của mỗi người bây giờ sớm đã vượt quá tưởng tượng của sinh viên bình thường.

Tại Hưởng cũng không phải không làm việc như anh nói, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo ai kia đang nghiêm túc làm việc. Bộ dáng cậu chăm chú khi nhìn vào màn hình, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu, môi mím chặt, mười ngón tay thon dài trắng noãn như múa trên bàn phím, thật sự quá mức đẹp mắt động lòng người.

Ít ra thì, người nào đó thấy lòng mình ngứa ngáy, tê tê dại dại. Trong ánh mắt màu hổ phách sớm đã tràn ngập ý cười dịu dàng, pha thêm một chút vẻ cưng chiều khó phát hiện. Chung Quốc đoán không sai, ba người kia đúng là hiện tại đang rảnh rỗi, cũng không phải là anh mới giao cho bọn họ việc gì làm. Quan trọng là, anh làm sao có thể nói cho thỏ con kia biết, anh chính là nhớ cậu đến phát điên rồi, muốn nhìn thấy cậu mới nghĩ cách gọi cô về đây chứ.

..

.

.

Xin lỗi m,n ra chap muộn nha mấy hôm trc máy tính nhà mk hỏng h ms ra chap đc cho các bạn ^^ nên hôm nay mk ra 2 chap luôn na

NamJoon ahh ko sao đâu . Anh là trưởng nhóm tuyệt vời nhất mà em từng thấy nên ko sao đâu

Lời bài hát War of hormone đâu có xúc phạm phụ nữ đâu cơ chứ :v

P/s: vote hoặc theo dõi mình đi để mình có động lực làm ra những chap dài 

Nhung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro