Chap12: Dễ cảm nắng
Jungkook ngồi dưới ghế đá. Một vài sợi tóc khẽ rũ ra vương trên trán, lướt trên khuôn mặt Jungkook. Jungkook đưa tay vén nhẹ tóc sang một bên tai.Ánh mắt chăm chú đọc cuốn sách. Đôi lúc lại liếm môi, một vài giọt mồ hôi lăn nhẹ. Mọi hành động, mọi chi tiết ở Jungkook lúc này đều thu vào ánh mắt của một người.
Không hiểu vì sao hôm nay Namjoon nổi hứng đến trường sớm. Cậu bước theo từng dãy hành lang, nhìn khung cảnh tĩnh lặng tự nhiên có một cảm giác thoải mái trong người. Cậu đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh thì chợt khựng lại, bước chân cậu dừng lại và gương mặt thẫn thờ vô tình chạm vào một người. Con khủng long ngồi trên ghế đá, đọc cuốn truyện tranh say sưa không biết mây mưa gì cả. Cậu nhếch môi, định bước đến trêu chọc thì đột nhiên đầu cậu xây xẩm. Cả người cậu choáng đi, cậu vô thức vịn vào tường. Đến khi cơn đau khó hiểu kết thúc thì mặt cậu cũng đến lúc đen lại khi tên TaeHyung từ lúc nào đã mò đến ngồi cạnh Jungkook.
TaeHyung gác chân lên bàn đá, ngửa cổ uống lon coca, nhưng đôi mắt cậu ta vẫn không rời khỏi cậu ấy.
Ể…..
Hình như có gì đó không đúng ở đây… Có vẻ như từ sau cái lần xoa đầu đó Namjoon chú ý hơn về Jungkook từ lúc nào thì phải. Cậu định bỏ đi thì ánh mắt cậu đanh lại, đám phóng viên núp ở trong nhà xe chĩa ống kính về phía TaeHyung và Jungkook.
-Chết tiệt!- Namjoon gằn giọng rồi sải bước nhanh về phía Jungkook.
-Uống không?- TaeHyung chìa lon coca trước mặt Jungkook. Hai tên này vốn là bạn thân nên những hành động đó là bình thường dù lon coca đó hai đứa nó uống chung. Jungkook vẫn khong rời mắt khỏi cuốn truyện, đưa tay ra định cầm lấy lon coca thì một bàn tay kì lạ từ đâu chui ra túm lấy lon nước rồi cho lên miệng tu tự nhiên hơn ruồi trước con mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên của TaeHyung và vẻ mặt đen lại của khủng long bạo chúa. Namjoon lạnh lùng uống một hơi dài, mặt mũi nhăn nhó vì hơi ga nồng trong từng giọt nước ngọt. Namjoon lau miệng “hà” một tiếng rồi đưa về phía TaeHyung, nhoẻn miệng cười:
-Nước ngon lắm, cảm ơn cậu.
TaeHyung tức đến run người. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai làm cho TaeHyung ghét cay đến mức cả người run lên như thế. Yoongi và Jimin chưa đến nỗi khiến TaeHyung nổi điên như vậy.
-Anh đang làm cái gì thế?- TaeHyung bật dậy túm cổ áo Namjoon gào lên. Gương mặt Namjoon nhơn nhơn đầy trêu tức:
-Này, người anh em… Chúng ta người cùng hội với nhau có cần phải động thủ đến thế không?
TaeHyung định bật tiếng nhưng Namjoon đã nhẹ nhàng gỡ tay TaeHyung ra rồi ngồi sà xuống cạnh Jungkook. Miệng nhếch thành nửa đường cong hoàn hảo. Namjoon hé mắt nhìn sang Jungkook, khi Jungkook đọc sách, trông Jungkook đúng là yên bình đến kì lạ. Thảo nào lúc đó TaeHyung nhìn Jungkook chăm chú đến thế. TaeHyung hậm hực ngồi xuống, không nói gì, cũng không buồn đuổi Namjoon đi vì cậu thừa biết có đuổi hắn cũng không đi mà có khi còn gây ra đống vụ lùm xùm nữa, hắn đúng là…
“Thiên hạ đệ nhất mặt dày.”
Jungkook bật chợt lên tiếng, gấp cuốn sách lại, từ từ chĩa ánh mắt hình viên đạn sang tên Namjoon đang ngồi phởn kia.
-Hả?
-Tôi đúng là không tìm được tên nào mặt dày như anh, bám người ta như cún bám chủ ấy! Anh biến cho tôi xem!
Jungkook gào lên. Theo kinh nghiệm của Jungkook, ở đâu có hắn, ở đó sẽ có đám phóng viên nhiều chuyện bu như kiến. Vì thế, đuổi hắn càng nhanh càng tốt.
-Anh lại thấy, cún nó đáng yêu đấy chứ…
-Đồ biến thái! Anh tránh xa tôi 5 mét nhanh lên!
-Ấy… Sao đuổi anh như đuổi tà thế kia?-Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Jungkook. Da gà Jungkook dựng lên, cả người giật thót đầy ghê sợ.
-Tởm quá! Dẹp cái hành động đó ngay đi!- Jungkook túm tóc mình che lại. Vạch xám xuất hiện trên trán và đầu Jungkook thì một đàn quạ bay vòng vòng kêu quang quác. Người Jungkook dịch sát qua chỗ TaeHyung tránh tên biến thái như hắn. TaeHyung bất chợt mỉm cười, nhàn nhã khoanh tay nhìn xuống mái tóc nó.
Namjoon hơi khó chịu, chống hai tay lên ghế dịch thêm một chút về phía Jungkook:
-Đừng tránh anh như thế...
Jungkook định đá tên Namjoon ra thì đột nhiên tiếng máy ảnh kêu lên một tiếng “Tách!”
Cả Jungkook, TaeHyung và Namjoon đều quay lại. Lại là đám phóng viên nhí nha nhí nhố.
-Thế này là thế nào ạ???
-Chuyện tình tay ba này có thật sao ạ???
-Cậy thích ai? TaeHyung hay Namjoon ạ???
Tiếng đám phóng viên lũ lượt kêu lên. Học sinh đang từ từ bước vào cổng trường thấy tình cảnh đó cũng co chân chạy a lô xô vào hóng hớt. Và … tèn ten… Một cảnh tượng hết sức trữ tình. Chàng trai dựa sát vào chàng trai có mái tóc nâu đẹp phía sau và chàng trai còn lại thì chống tay áp sát chàng trai có nét đẹp con gái với ánh mắt si tình chết người. Đám học sinh rú lên phụ họa như phải gió. TaeHyung và Namjoon nhìn nhau không nói gì. Jungkook nuốt nước bọt. Jungkook đang dinh đến lũ báo chí, là lũ báo chí đấy. Jungkook có thể từ môt học sinh bình thường thành “Người của công chúng” với lời hay ý đẹp, nhưng cũng có thể từ một học sinh bình thường đó mà trở thành một học sinh xấu nết thích dụ trai. Báo chí là con dao hai lưỡi và Jungkook phải có hành động sáng suốt trong lúc này. Bộ não Jungkook ngừng tiếp thu đống câu hỏi của lũ phóng viên đang tới tấp truyền đến não. Nào, nghĩ đi chàng trai. Nếu bây giờ bảo Jungkook không liên quan gì đến hai tên đó thì không ổn. Lũ phóng viên sẽ không tin mà có thể nói " Cậu Jungkook không xác định được rõ người mình yêu nên chọn cách tránh né”. Loại.,
Nêu nói mình và TaeHyung là một đôi thì cũng không ổn vì Namjoon đã công bố cậu làm người yêu cậu ta trước, thế thì không khác gì tự nhận mình là kẻ phản bội. Loại.
Nói mình và Namjoon chỉ là hiểu lầm thì cũng không hay chút nào. Có khi chúng còn thổi lên kiểu: “Cậu Jungkook đã che giấu sự thật chỉ muốn tâng bốc giá trị bản thân.” Loại luôn.
Nhưng nói với họ, TaeHyung là bạn thân, và thừa nhận Namjoon là bạn trai thì có khi ổn. Gọi là ổn nhất vì dù gì, nhân vật chính của scandal này cũng chủ yếu là xoay quanh Namjoon. Với lại cách đó sẽ không làm ảnh hưởng đến TaeHyung.
Jungkook hít một hơi sâu rồi cười tươi:
-Mọi người hiểu lầm rồi. Không có chuyện tình tay ba gì ở đây cả. TaeHyung là bạn thân của tôi. Cậu ấy bảo tôi là người yêu cậu ấy là vì cậu ấy muốn bảo vệ tôi trước cộng đồng fan Namjoon khi chuyện lan truyền ra ngoài thôi.. Ha ha… Dù gì lực lượng fan Namjoon rất đáng nể mà…
Đám phóng viên nghe thế mắt sáng lên lia ảnh liên tục, miệng máy múa như tia chớp:
-Thế là cô thừa nhận cậu và Namjoon là một đôi?
-Hai bạn xứng đôi lắm..
-Cậu đúng là rất hạnh phúc khi có người bạn tốt thế đấy..
- TaeHyung đúng là cậu bạn tốt, vậy là cậu chính thức công nhận mình là người yêu Namjoon ?
Đám phóng viên nhao nhao và nhân vật chính lại quay về phía Namjoon. TaeHyung hiển nhiên không còn bị lôi vào vụ lùm xùm không đáng có của nó nữa. Jungkook cười tươi nhìn sang TaeHyung, nhưng…
Đôi mắt Jungkook bất giác sững lại khi nhìn thấy vẻ mặt gần như chùng xuống của TaeHyung. Ánh mắt TaeHyung như có thứ gì đó vừa vỡ tan, một chút điên loạn, một chút đau thương, và một chút ghen tức. Đối với cậu TaeHyung chỉ là bạn thân của cậu thôi sao? Thế mà đôi lúc cậu đã tưởng chừng cả hai đã vượt lên bên trên cái ranh giới đó rồi. Không, Jungkook chỉ vì muốn tách cậu ra khỏi scandal, cậu biết thế, nhưng cậu vẫn không thể điều khiển nổi mình không hụt hẫng.
Cậu đứng dậy, ánh mắt cậu buồn nhưng cũng đanh lại đến đáng sợ. Cậu bật lên tiếng đầy lạnh lẽo:
-Đúng, tôi chỉ đơn giản là bạn thân của cậu ấy thôi….
Nói ròi TaeHyung nhanh chóng bước đi. Jungkook đơ người nhìn theo. Hình như Jungkook vừa làm buồn cậu bạn ấy mất rồi. Namjoon khẽ mỉm cười, với tay kéo nhẹ má Jungkook. Đám phóng viên chụp tới tấp những cảnh đẹp hiếm có. Rồi khi có những bức hình đẹp tuyệt trong tay, họ hí hửng đi về. Để lại Jungkook và Namjoon ngồi ngơ ngơ giữa ghế đá. Đám học sinh vẫn nhìn về phía họ.
-Phóng viên…tàn rồi..- Namjoon hích nhẹ tay Namjoon. Namjoon đột nhiên xây xẩm mặt mày, cảm giác choáng đầu lại quay về. Người cậu run lên, mồ hôi túa ra. Cậu vịn lấy vai Jungkook, rồi…
Bỗng nhiên…
“Rầm!”
Jungkook giật mình nhìn xuống. Namjoon ngã sóng soài xuống đât. Jungkook giật mình hoảng hồn lay lay người Namjoon:
-Này… anh bị gì thế? Này!!!
Đám học sinh đù đờ xung quanh vội vàng xúm lại xem hóng hớt. Jungkook xốc Namjoon dậy, cả người Namjoon nóng ran.
-Sốt à?Sao sốt dễ sợ thế này?- Jungkook nhíu mày rồi kêu to –Ai đó đem hắn xuống phòng ytế giúp tôi với…
Nhưng đáp lại lời nói gấp rút của Jungkook là những đôi mắt giương to nhìn Jungkook như mắt ếch.
- Jungkook!
Jungkook chỉ vào mình:
-Tôi hả?
Đám học sinh đồng loạt gật đầu. Đúng thế! Jungkook là bạn gái của Namjoon cơ mà, có nghĩa vụ đưa bạn trai xuống phòng y tế là chuyện bình thường. Trời ơi!!!!!! Jungkook muốn chết quá!
Thế là Jungkook đành vác tên biến thái lên lê bước xuống phòng y tế. Nước mắt chảy hai hàng trong lòng. Mà không, không có gì phải sợ cả, chỉ cần tống cổ hắn vào, cô y tế sẽ lo tất cả. Nhưng ông trời ghét nó hay sao ấy. Cô y tế không có ở đây. Jungkook chỉ muốn gào lên thật to nhưng cuối cùng đành phải nuốt nỗi đau vào lại lòng. Cho hắn nằm xuống giường.
-Thật là… Ốm gì dữ thế?
Jungkook thở dài lấy nhiệt kế đút vào miệng cậu ta. Sốt cao đấy. Jungkook lấy chậu nước, nhúng khăn vào rồi đắp lên trán cho hắn. Namjoon mơ màng, có cảm giác mát lạnh truyền từ trán. Đôi mắt Namjoon khẽ mở hờ. Trong cơn mơ màng, cậu thấy Jungkook ở trước mắt. Dáng người hậu đậu đó mở từng hộc tủ tìm thuốc. Một vài sợi tóc bết lại trên trán.
Lần đầu tiên Namjoon muốn nhìn kĩ con khủng long đó đến thế. Một vài giọt mồ hôi lăn nhẹ từ má Jungkook. Hình ảnh lúc rõ,lúc thì lại mơ hồ như một thước phim cũ kĩ quay chậm. Không biết có phải khi ốm người ta thường cảm nắng lung tung không mà tự nhiên Namjoon thấy Jungkook ấm áp đến lạ kì. Namjoon muốn đến gần Jungkook. Bất giác,Namjoon đưa tay ra về phía Jungkook như cố nắm lấy bàn tay Jungkook kéo cậu lại nhưng không thể. Ánh mắt mơ màng. Cậu định rút tay lại thì một bàn tay mát lạnh chạm vào tay cậu. Cậu nặng nhọc mở mắt ra. Jungkook lấy hai bàn tay mình nắm lấy tay cậu, giọng vẫn mạnh mẽ thường ngày:
-Đưa tay ra làm gì nữa. Cố mà khỏe đi. Dù tôi có ghét anh đến thế nào thì cũng không thể thả anh thế được.
Nói rồi Jungkook đưa tay lên vò mái tóc của Namjoon. Không cố ý, chỉ vì Jungkook muốn chạm vào mái tóc cậu ta thôi. Mái tóc đẹp. Namjoon đờ người, có cảm giác ấm áp khó tả. Jungkook bất chợt thả tay mình ra. Phút chốc, Namjoon có cảm giác hụt hẫng chạy ngang qua người. Có vẻ như khi người ta ốm, người ta yếu đuối quá đến nỗi muốn có một chỗ tựa cho người ta dựa vào. Và khi người ta ốm, đầu óc mụ mị không được bình thường nên người ta dễ đi lạc trong cơn rung động thì phải. Jungkook đứng dậy bước đi. Trong cơn mơ màng vô thức. Namjoon lại gượng mình vươn bàn tay mình ra cố níu lấy Jungkook, dù chỉ là níu lại được ở tà áo cậu ấy thôi, cũng được mà….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro