
8
Thời điểm Jungkook đi tắm, Jimin ngồi ngốc một mình ở trong phòng viết thư xin lỗi. Chau mày, hốc mắt đỏ ửng, tự biết bản thân đã trở thành người xấu, nên cậu rất chân thành mà viết lá thư này.
Lúc Jungkook tắm xong, hắn dùng khăn để lau khô tóc của mình, vô thức nhìn qua căn phòng nọ thấy một cái đầu nhỏ xinh ló ra, mắt chạm mắt cậu liền cúi đầu chạy ra.
"Làm sao vậy?" Jungkook xoa đầu cậu dò hỏi.
Jimin có chút ngượng ngùng, thấp giọng nhờ vả "Anh Jungkookie, anh có thể xem thư xin lỗi này giúp em không?"
Jungkook đáp ứng, dáng vẻ bình tĩnh đi theo Jimin vào phòng.
Cậu đem thư xin lỗi đưa tới bên tay Jungkook, hắn ngồi ở giữa phòng, còn cậu lại đứng một bên nhìn như một học sinh làm sai bị phạt.
Jungkook nhìn thôi cũng buồn cười, nâng cằm ra hiệu "Bạn nhỏ, một là lấy ghế qua đây ngồi, hai là leo lên giường ngồi nha."
Lên... lên giường? Jimin căn bản không nghe vào tai nửa câu trước "Lấy ghế qua đây ngồi", trong đầu chỉ có việc leo lên giường.
Lên giường làm gì ta?
Jeon...Jungkook lưu manh quá đi!
Cậu ở một bên vô cớ đỏ mặt, giật lại lá thư xin lỗi trên tay Jungkook, cất vào trong hộc bàn, nói với hắn "Em không cho anh xem nữa đâu, em muốn đi ngủ."
Hắn nhướng mày, Jeon nam, 26 tuổi, mang tâm lý nổi loạn Jungkook, online.
"Anh càng muốn xem."
Còn làm bộ lấy lại thư xin lỗi đang được Jimin giấu sau lưng.
"Không cho đâu!"
Tay của Jungkook không cẩn thận chạm vào khuôn mặt Jimin, cậu liền như chim sợ cành cong, co lại thành một cục nắm nhỏ. Jungkook nhìn xuống thấy được khóe mắt của Jimin đỏ ngầu.
Đây là?
Bị khi dễ rồi?
Chắc không phải đâu a?
"Bạn nhỏ, sao em ngây thơ quá vậy?"
Cậu bị trêu chọc càng thêm đáng thương, lắc lắc đầu, giọng nói cũng run run theo "Anh đừng có mà khi dễ em."
Jungkook: "..."
Jungkook cười, muốn hút một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra, bởi vì hắn đang theo đuổi một em bé vị thành niên nên đã từ bỏ hút thuốc "Quên đi, anh còn không biết sao? Anh khi dễ em cái gì? Thân mật với em, hay là cưỡng ép em? Jiminie, là một người đàn ông 26 tuổi, anh biểu hiện mình đã rất lịch sự với em rồi, em còn không hài lòng sao?"
Mặt của Jimin đỏ bừng, cậu cúi thấp đầu, không tin được những gì mà Jungkook nói ra.
Jungkook thấy bé nó xấu hổ thẹn thùng cũng không giở trò trêu ghẹo nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy Jimin ngây thơ quá mức, dùng giọng điệu của một người từng trải giáo dục Jimin "Jiminie, về sau yêu đương không được phép như vậy nữa. Yêu đương mà còn như vậy, thì đừng nói là anh khi dễ em."
Jimin còn đang cúi đầu, ngoan cường cãi lại "Anh khi dễ em mà, trước giờ chưa từng có ai khi dễ em cả."
Jungkook bật cười.
Càng muốn làm tới. Nếu như mà hun hun một cái, có phải hai mắt sẽ rưng rưng hay không?
Jungkook tự mắng chính mình "Sói lưu manh."
"Không khi dễ em nữa, đừng thức khuya, nghỉ ngơi đi có biết không?" Jungkook đi phía trước tiện tay xoa đầu Jimin, cậu nhỏ giọng ừ một tiếng, chờ hắn đi rồi mới thở phào một hơi, ngồi xuống cái ghế mà hắn đã ngồi.
Nóng.
Jimin vỗ vỗ mặt mình, quá lưu manh, mình mới có 17 tuổi, Jungkook này lại suốt ngày suy nghĩ không đắn đứng.
Rõ ràng lúc trước còn cao hứng nói chờ cậu, cho cậu mặt mũi. Vậy mà, cậu vừa mới tới nhà ở nhờ, hắn đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Lẽ ra, cậu không nên tin tưởng anh Jungkook là một người tốt.
Rõ ràng, là một kẻ lưu manh mà.
Ngày hôm sau, 'kẻ lưu manh' nào đó vì Jimin mà dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng.
Hai quả trứng luộc, một miếng sandwich cùng một ly sữa bò.
Jimin nhìn thấy cơm nguội để trong tủ lạnh, cậu hỏi hắn "Anh Jungkook có biết làm cơm chiên trứng không?"
Jungkook trả lời "Nhìn chung, nhà ai có bếp đều sẽ biết làm."
Hai mắt Jimin sáng rực lên, đem trứng gà trước mặt đẩy đẩy "Em muốn ăn cơm chiên!"
Jungkook "Cơm chiên trứng hơi nhiều dầu không thích hợp ăn sáng. Nếu em muốn ăn, tối nay anh làm cho em được không? Em còn muốn ăn gì không, anh đều làm cho em."
Mặt Jimin lại đỏ, mới sáng sớm đã bị mất tự nhiên.
Anh Jungkook muốn cậu đêm nay vẫn ở lại nhà hắn!!!
Cậu trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi "Lẩu thì sao? Em muốn ăn lẩu."
Jungkook mỉm cười "Chờ em tan học, anh với em đi mua một ít nguyên liệu, muốn ăn cái gì thì mua cái đó."
"Được."
"Thật sao?"
Jimin cúi đầu "Để em suy nghĩ đã."
Jungkook cười "Nghĩ đi, buổi tối anh tới đón em là có thể trả lời."
Jimin càng ngượng ngùng.
Trước khi tới trường học, cậu đem thư xin lỗi đưa cho Jungkook, nhờ hắn giao cho anh trai cậu.
"Trên lớp bé đừng cúp tiết có biết không?"
Lúc bị mời phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đã nói với Jungkook trong lớp học cậu thường xuyên cúp tiết.
Nhưng hiện tại thì hết rồi.
"Đã biết."
Thật ngoan.
Jungkook nhìn bóng dáng Jimin càng lúc càng xa dần, đã lập tức nảy sinh ý định muốn ôm Jimin về nhà. Bạn nhỏ này vô cùng ngoan ngoãn, ở trường học chắc cũng có rất nhiều người theo đuổi đi?
Jungkook thu hồi tầm mắt, dường như đang suy tư.
...
Lúc Jimin vào lớp, Taehyung đang cặm cụi chép bài tập. Trái chép một đề, phải chép một đề. Mắt thấy Jimin tới gần, Taehyung dùng hết mọi kỹ năng mau chóng lẹ làng mượn được vở bài tập của cậu.
Jimin lấy vở bài tập từ trong cặp ra, giáo dục Taehyung một trận "Sao cậu lại không làm bài tập nữa! Cậu còn như vậy, không lên lớp được đâu."
Taehyung ai da một tiếng "Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, thề luôn."
Jimin đưa vở bài tập toán cho Taehyung, sau đó ôm cặp sách không nhúc nhích. Bạn học Kim cầm lấy mở qua trang sau, khen ngợi Jimin "Câu hỏi cuối cùng còn chưa có ai làm được. Jiminie, cậu thật giỏi."
Cậu đưa mắt nhìn xuống vở bài tập của mình.
Câu hỏi cuối cùng cũng không phải do cậu tự giải được, là anh Jungkook giảng bài cho cậu. Hắn giảng xong cậu liền tự khắc biết làm.
Câu hỏi đó rất khó sao?
Hoseok ngồi ở bàn trước, vừa nghe Taehyung nói xong, lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng lên "Jimin! Cho tớ xem một chút đi, tối qua tớ suy nghĩ nát óc mà vẫn không làm được."
Thế nhưng, bạn học Kim không cho.
"Đợi xíu, để tớ chép trước đã."
Jimin quả nhiên dung túng cho Taehyung tác nghiệp "Hay là cậu xem tạm giấy nháp đi, ở trên đó cũng có ghi cách giải." nói xong đem tờ giấy nháp đưa cho Hoseok.
Bạn học Hoseok nhận lấy.
"Này không giống chữ của cậu nha"
Jimin sờ sờ lỗ tai mình, ra vẻ bình tĩnh nói "Là anh trai giảng bài cho tớ."
Có chút tự hào.
Hoseok xem xong còn cảm thán anh trai cậu thật thông minh.
Nhưng bạn học Hoseok có vẻ đã hiểu lầm người anh trai này thành "người anh trai real hơn chữ real" nào đó của cậu. Jimin nghĩ tới Jungkook không phải anh trai ruột, lại lắm miệng giải thích một câu "Không phải anh Jihyun, là anh Jungkook."
Hoseok không để trong lòng, trêu chọc "Cậu hình như có rất nhiều anh trai?"
Lời này vừa hay lọt vào tai của Taehyung, bạn học Kim lại vô cùng để tâm. Ngay khi Taehyung vừa chép bài xong, liền bắt đầu ép hỏi Jimin.
"Nói! Anh đẹp trai kia như thế nào lại giảng bài cho cậu nha!" bạn học Kim điều chỉnh tông giọng xuống thấp, chuyên tâm hóng bát quái.
Mặt của Jimin có chút phiếm hồng, cậu do dự vài giây, vẻ mặt nghiêm túc cùng Taehyung đáp lời "Đợi lát nữa sẽ nói với cậu, để cho tớ sắp xếp lại ngôn từ đã."
"Được thôi. Cuối tuần rồi có đúng là tiến triển không ít nha, bạn trai hệ sugar daddy cũng không tệ lắm đúng không?"
Jimin không trả lời.
Hết tiết, Taehyung cùng cậu rủ nhau ra ban công phòng học nói chuyện phiếm.
Jimin đem sự tình hai ngày nay, bao gồm cả việc tối qua ở lại nhà của Jungkook nói ra hết. Ít nhất, cậu đã giấu đi hành vi lưu manh của Jungkook. Quá xấu hổ, không nói nên lời.
Taehyung nghe xong thì toàn thân trấn kinh, lắp ba lắp bắp mà nói "Jimin cậu nha, tối qua ngủ cùng với Jungkook? Jiminie, cậu còn chưa có thành niên đâu nha!"
Jimin: "..."
Jimin đơ luôn.
Taehyung cảm thấy mình có hơi quá khoa trương, khả năng lớn là đã làm tổn thương tới bạn iu dấu.
"Thật ra, tớ không nghĩ chuyện này tệ lắm. Dù sao thì, cậu thật nhanh sẽ 18, cũng khá tốt. Anh đẹp trai đó, rất đẹp trai" bạn học Kim nói năng lộn xộn, cuối cùng đè thấp giọng hỏi "Có mặc đồ không?"
Jimin đỏ mặt.
Cậu hít vào một hơi, tận lực bảo trì không tức giận.
"Bạn học Kim, nghe nè, tối qua tớ và anh Jungkook, ngủ hai phòng."
Taehyung kinh ngạc "Anh ta để cậu ngủ riêng sau khi xong việc hả? Khốn nạn ghê ta ơi. Này đâu phải sugar daddy nữa? Tra nam nha!"
Jimin: "..."
"Taehyung, cậu có nghe kĩ lời tớ nói không vậy?"
Bạn học Kim chau mày ừ một tiếng.
Sau đó, dường như đã ngộ ra sự tình, sự bối rối tràn ngập từ trên xuống dưới, Taehyung giả ho chữa quê "Thì ra chỉ là cho cậu ở nhờ."
Jimin tức giận mà ừ lên.
Taehyung hỏi "Cho nên hiện tại cậu đang phân vân không biết tối nay có nên qua nhà anh ta ăn lẩu hay không?"
Jimin lại lần nữa ừ lên, tựa người lên ban công, nhỏ giọng nói "Cậu nói xem tớ có nên đi không?"
Taehyung hỏi "Cậu muốn đi?"
Jimin có chút ngượng ngạo, lại cúi đầu, lại lần nữa ừ lên.
Taehyung không rõ cậu đang rối rắm "Cậu đã có quyết định rồi, như thế nào còn ở đây không biết phải làm sao?"
Jimin thở dài một hơi "Nếu hôm nay tớ đi ăn lẩu, đại khái thì phải qua nhà anh ấy nữa. Anh Jungkook thích tớ, tớ còn tới nhà anh ấy hoài. Cậu nói đi, tớ như vậy còn không phải là cố ý thân thiết với anb Jungkook? Khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không thích, sau đó thì năm lần bảy lượt qua nhà người ta."
Quá tệ hại.
Taehyung vẫn là tấm chiếu mới "Ăn xong kêu anh ta đưa cậu về không phải được rồi sao?"
Nhưng cậu không muốn như vậy.
Cậu ở nhà anh Jungkook ăn một cái lẩu, đánh chén no nê xong khẳng định không muốn về nhà.
Jimin lại bắt đầu rối rắm.
Trước khi vào lại lớp, Taehyung hỏi một câu trí mạng "Cậu thích Jungkook không?"
Lần này, Jimin trả lời là "Không biết" không phải không thích.
Taehyung hiểu rõ, bạn iu dấu của mình đã động lòng nhưng cậu không biết. Bạn học Kim cũng không biết nên phải làm gì, dù sao thì tới tận bây giờ mình vẫn luôn là một chú cẩu độc thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro