Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Khi đến nhà sách, Jungkook tìm chỗ đậu xe, sau đó tự nhiên mà nắm tay của Jimin đi vào.

Buổi chiều ở nhà sách tương đối đông người, cũng có rất nhiều cặp đôi tới đây, hiện tại LGBT đã được công nhận, so với những cặp đôi khác giới thì những cặp đôi đồng giới sẽ càng muốn thể hiện tình yêu của mình hơn. Nhìn qua nhìn lại, những người đồng giới nắm lấy tay nhau còn nhiều hơn những người khác giới.

Cho nên, Jimin cùng với Jungkook cũng không bị xem là 'chướng mắt'.

Lòng bàn tay của Jimin toàn là mồ hôi. Anh Jungkookie vì cái gì mỗi lần đi ra ngoài đều thích nắm tay mình, chỉ có daddy mới dắt tay con trẻ như vậy, anh Jungkookie thực sự xem mình là con trai của anh ấy?

Jimin nghĩ vậy, liền không khỏi khẩn trương. Nhìn Jungkook nắm tay mình, cậu cảm thấy đâu đâu cũng tràn ngập tình thương của daddy.

Jungkook không biết Jimin đang nghĩ loạn, còn hoài nghi Jimin hôm nay tại sao lại ngoan như vậy, ngoan tới nỗi để mặc hắn xoa bóp. Cả ngày hôm nay, hắn đã véo má bé nó vài lần, có lòng tin nếu như buổi tối thơm má bé nó một cái cũng chả làm sao.

Hắn càng nghĩ càng nhộn nhạo, nhưng vẫn cố nghiêm túc chọn sách cho cậu.

Quyển sách này lời giải quá sơ sài, quyển sách kia bài tập quá đơn giản, chọn lựa hơn nửa ngày cuối cùng cũng mua được cho cậu bốn năm quyển sách.

Jungkook ôm sách, liền không thể nắm tay Jimin, có chút tiếc nuối.

Jimin đi theo phía sau cũng không nói lời nào, tới khi tính tiền, nữ nhân viên vừa quẹt thẻ xong liền tủm tỉm mỉm cười "Mấy quyển sách này toàn là sách dành cho học sinh giỏi, anh mua cho bạn nhỏ đẹp trai phía sau hả? Nhìn đồng phục, hình như đang học trường Lie?"

Jungkook cười ừ lên một tiếng "Không sai, bé nó học rất giỏi"

Nhân viên cũng cười theo, đem sách gói lại "Bạn nhỏ là em trai của anh sao? Hai người đều rất đẹp trai nha"

Trong ánh mắt của Jungkook mang theo ý cười, hắn còn chưa kịp trả lời, phía sau đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo "Ông ấy là daddy tôi"

Rất rõ ràng, lại kiên định, Jimin thậm chí còn ngẩng cao đầu.

Nhân viên: "..."

Jungkook: "..."

Những người xếp hàng đằng sau: "..."

Jimin vừa ngẩng đầu lên liền ý thức được bản thân đã nói gì, tự mình cắn lưỡi, khuôn mặt đỏ bừng bừng, cúi đầu chạy đi.

Nhân viên có chút bối rối, trẻ như vậy mà đã làm daddy?

Jungkook nhận lấy sách, sau đó cũng rời đi, thấp giọng cười "Thật là tình thú"

...

Jimin vừa chạy ra khỏi cửa, đã vứt Jungkook sang một bên mà bắt taxi đi về trước, cậu ngồi ở trên xe gửi cho hắn một tin nhắn.

"Anh Jungkookie, em về trước, sách em không lấy nữa, em sẽ trả tiền lại cho anh."

Jungkook còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn, hắn ngây ngốc cười, đây là do bé nó gọi daddy xong liền thẹn thùng mà chạy về nhà trước?

Cuối cùng, Jimin đã biết được cái gì gọi là mặt trái của xã hội.

Tất cả mọi thứ mà Jungkook đã làm trong ngày hôm nay đều thực sự khiến cho cậu nghĩ ngợi tới chuyện sugar daddy! Anh Jungkookie vì cái gì mà phải cài dây an toàn cho mình, nắm tay mình, còn mua sách phụ đạo cho mình? Những việc này đều không phải là việc mà daddy làm cho con sao?"

Anh Jungkookie làm vậy, cậu vốn dĩ sẽ nghĩ nhiều.

Trên đường đi, Jimin không ngừng ổn định tâm lý của chính mình, tuyệt vọng nói với bản thân mình không có vấn đề gì cả.

Di động vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi của Jungkook, anh Jungkookie tại sao vẫn chưa nhắn lại? Tức giận rồi sao? Tức giận vì cậu đột nhiên chạy mất? Vậy bây giờ cậu có nên quay lại không?

Đầu óc cậu rối bời, qua khoảng chừng 10 phút, cuối cùng cậu cũng nhận được tin nhắn của Jungkook.

"Anh chỉ đang thể hiện phép lịch sự thôi nha bé. Đã gọi đồ ăn cho em rồi, mau về nhà ăn đi không nguội mất."

Trong lòng Jimin ấm áp, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thực sự rất quá đáng, đang suy nghĩ xem có nên đi xin lỗi Jungkook hay không, thì một cái tin nhắn khác được gửi tới.

"Bé ơi, không được rồi, nếu anh cứ gọi bé ơi bé ơi, anh liền cảm thấy em chính là một đứa trẻ, còn anh chính là daddy của em. Jimin, anh phải trở thành đối tượng của em, một tiếng daddy này, em hãy để dành cho tới khi chúng ta ở chung lại gọi. Lúc đó, mỗi ngày đều gọi được."

Jimin lại đỏ mặt, không thèm đi xin lỗi nữa.

Jungkook mới không phải là bạn trai hệ sugar dady, nếu là bạn trai, thì cũng là bạn trai hệ lưu manh!

Nhưng mà còn may, cậu không lâm vào cái tương lai mà Taehyung đã tưởng tượng ra cho cậu.

...

Jimin sau khi về tới nhà, nhìn thấy quản gia ra đón cậu vừa cười vừa lắc đầu nói "Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là cởi mở. Muốn bày tỏ tình cảm đều là mang về nhà"

Qua đi một giây mờ mịt, sau đó Jimin mới chú ý tới hộp cơm đang được đặt trên bàn, trên hộp cơm còn có dán kèm một tờ giấy ghi chú.

Linh tính cậu mắc bảo, tờ giấy ghi chú này khẳng định không đơn giản.

Cậu ngay cả cặp sách cũng không tháo xuống, lon ton chạy tới, có chút chột dạ mà nhìn nhìn.

'Gửi cho bé yêu'

Jimin bị sặc, cậu liếc mắt nhìn qua quản gia đang đứng bên cạnh.

Quản gia híp mắt cười, hỏi han cậu chủ nhỏ "Vừa mới gửi tới, vẫn còn nóng lắm, Jiminie có muốn ăn không?"

Cậu nghĩ, muốn ăn chính là thừa nhận mình là 'bé yêu', còn không muốn ăn thì giống như bản thân đang đạp đổ tâm ý của anh Jungkookie vậy.

Jimin quay đầu đi, trực tiếp ngồi xuống ghế mà không nói gì.

Quản gia đã hiểu, ngậm ngùi cảm thán người trẻ bây giờ đều có chung tâm lý thích ngược đãi cẩu FA như vậy sao, tới cả Jiminie nhà mình cũng không ngoại lệ, bé nó yêu đương rồi.

Mặt của Jimin càng lúc càng đỏ hơn, cậu muốn giải thích một chút "Cái này, chỉ là tùy tiện viết thôi"

Quản gia ân cần gật đầu, hoàn toàn không để tâm tới lời giải thích của Jimin, vừa đi vừa hồi tưởng về những tháng ngày xuân xanh lẻ bóng.

Jimin: "..."

Cậu mở hộp cơm ra, bên trong toàn là món cậu thích, cậu tự hỏi liệu đây có phải là tình yêu mà daddy dành cho con trai không?

Tuy rằng, cậu đã làm vài chuyện ngu xuẩn, nhưng cậu vẫn không thể nào khống chế được bản thân mình suy diễn chuyện này theo hướng dạt dào tình phụ tử.

...

Jihyun trở về nhà vào buổi tối, Jimin nghe được tiếng xe của anh trai, vội vã từ trên lầu chạy xuống đón anh về.

"Hyung, hôm nay anh Jungkook có đi làm không?"

Jihyun vừa xuống xe, tay xách theo một cái túi lớn "Suốt ngày anh Jungkook, anh Jungkook, củ cải trắng này, em thực sự bị con heo kia củng đi rồi hả?"

Giờ phút này, cậu chỉ để mắt tới cái túi có điểm quen thuộc trên tay Jihyun, trong lòng nảy sinh dự cảm bất thường.

Jimin không có trả lời, còn hỏi ngược lại anh "Jihyun hyung, cái này là cái gì?"

Jihyun tức giận đem đồ vật đưa cho Jimin "Jungkook mua sách để cho em phụ đạo, mẹ nó, anh còn như một tên ngốc cố ý lật từng trang kiểm tra, cứ tưởng rằng ổng sẽ bỏ cái gì bậy bạ vào trong. Thế mà, ổng lại thực sự chỉ mua sách về cho em học"

Jimin có chút không tự nhiên, đỡ tay nhận lấy túi sách phụ đạo, xấu hổ cười "Anh Jungkook cũng giống như anh trai của em vậy, đều quan tâm chuyện học hành của em"

Jihyun trước là kinh ngạc, đi theo cậu vào nhà, sau đó liền không khỏi vui mừng.

" Jiminie, em xem Jungkook giống như anh?"

Không phải là cậu muốn xem Jungkook giống như anh trai mình, mà là do Jungkook đối xử với cậu như em trai trước.

Jimin ôm túi sách trong lòng, mơ hồ nói "Cũng tương tự vậy. Hyung, em đi học bài nha. Anh cảm ơn anh Jungkook giúp em"

Jihyun vẫy vẫy tay, mệt mỏi trên mặt bỗng như không còn nữa, gửi cho Jungkook một tin nhắn.

"Em trai nhờ tôi cảm ơn ông."

Tối nay, tới phiên Jungkook tăng ca, hắn nhìn tin nhắn trên di động, vẻ mặt nghiêm nghị nháy mắt trở nên ôn hòa, gửi qua một tin nhắn thoại.

"Kêu em ấy tự nói với tôi."

Jihyun cũng nhắn thoại cho hắn một tin, anh liên tục thở dài rồi hả hê nói.

"Em trai tôi tôn kính ông, bé nó không dám nói, để tôi nói với ông được không?"

"Nói tiếng người."

Jihyun ngập tràn vui vẻ.

"Jungkookie nha, tôi cảm thấy ông không theo đuổi được bé nó đâu"

Jungkook cười một tiếng, rất có sức uy hiếp, tiếp tục gõ bàn phím.

"Jihyun, đánh nhau đi"

Jihyun hoàn toàn không đem tin nhắn của Jungkook để ở trong lòng, anh đưa mắt nhìn lên phòng của em trai, hạ giọng nói.

"Ông có biết em tôi xem ông là gì không?"

Jungkook dừng lại một lát, nhớ tới buổi chiều Jimin lanh lợi gọi mình một tiếng daddy, có chút buồn cười.

"Là gì?"

Jihyun tặc lưỡi nói.

"Anh trai"

Jihyun nói rằng anh rất vui.

"Tình yêu mà ông thể hiện với Jiminie nhà tôi, đều đã trở thành tình cảm giữa anh trai và em trai rồi nha, ông đừng mơ tưởng bứng được củ cải trắng nhà này nữa, còn không nhìn lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi"

Phía bên kia trầm mặc một hồi lâu, phụt cười một tiếng, giọng nói có chút không để tâm.

"Jiminie nói với ông như vậy? Thảo nào, nhìn không đúng lắm. Cũng chả sao, tôi trước giờ không có quan niệm tuổi tác. Còn gì nữa không, nói ngắn gọn thôi? Không còn gì thì tôi làm việc tiếp đây, hay ông muốn tôi để việc lại đợi ngày mai ông vô làm?"

"Ông phắn đi."

Jihyun bực dọc tắt máy.

Jungkook tháo chiếc kính đang đeo xuống, dựa lưng vào sô pha, bất đắc dĩ mỉm cười.

Thời đại này, trong đầu mấy đứa nhỏ đều nghĩ tới mấy cái chuyện gì đâu vậy?

Hắn đứng dậy soi mình trong gương, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy bản thân không có chỗ nào là già cả.

Mà đứa nhỏ đó.

Jimin.

Đang tới tuổi nổi loạn.

Jimin hoàn toàn không biết việc cậu xem Jungkook là anh trai đã bị anh trai ruột thừa Jihyun của mình bán rẻ cho hắn.

Vào thứ bảy, Jungkook hẹn cậu đi khu trò chơi.

Khu trò chơi, anh Jungkookie lớn tuổi như vậy cũng có thể tới chơi sao?

Cách ăn mặc của Jungkook hôm nay khác với ngày thường, áo sơ mi thêm áo len, quần jean đơn giản, tóc mái cũng không chải chuốt về phía sau, mà lười nhác để nguyên ở phía trước, hắn và Jimin đứng chung một chỗ, dường như càng giống với bạn đồng lứa hơn.

Jimin nhìn Jungkook khác xa ngày thường, có chút không nhận ra.

Anh Jungkookie hôm nay trẻ trung quá.

Cậu cọ tới cọ lui trên xe, thỉnh thoảng lại lén nhìn Jungkook qua kính chiếu hậu.

Hắn nhận ra, nói toạc.

"Đẹp trai không?"

"Đẹp... à... không biết!" Jimin lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ, Jungkook mỉm cười, phá lệ không trêu ghẹo cậu nữa.

Mãi tới khi đến nơi, cậu mới có chút ý thức về khoảng cách thế hệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro