chương 4
Sau chuyến đi đến DNA, tình cảm của hai người tăng vượt bậc. Nhưng Cha Heun Ryu bỗng nhiên bị lãnh đạo nhét vào một show thực tế, phải đi theo đoàn ra nước ngoài để quay phim, hai tháng bận đến mức chân không chạm đất. Chính Jeon JungKook cũng không ngờ rằng giờ muốn gặp bạn gái mình lại khó như vậy.
Vì thế đã mè nheo với cô rất nhiều lần, khác hẳn với hình tượng trước công chúng của anh, trông anh như một cậu nhóc mới bước vào tuổi dậy thì vậy. Anh cứ bày ra mặt này làm Cha Heun Ryu mừng rỡ không nổi mà hạnh phúc cũng không xong. Cho nên chỉ có thể dành thời gian rảnh để trò chuyện với anh qua video.
Bây giờ cô đang ở sân bay Butterfly, dùng 3G gọi điện cho anh, bên Hàn giờ này màn đêm cũng hạ rồi, Jeon JungKook vừa mới tắm xong, đi ra thấy điện thoại rung liền ấn nghe.
Mình thì ban ngày ban mặt đang phải ngồi ở phòng chờ đến giờ lên máy bay, bên anh thì hoàng hôn đã buông, anh lại còn quấn mỗi cái khăn quanh người, tay thì đang cầm khăn lau tóc.
Nhìn thấy cảnh như vậy làm mặt Cha Heun Ryu đỏ tới tận mang tai, im lặng nửa ngày không biết phải nói gì.
Xin lỗi anh nha, em lại muốn ngắm anh rồi.
Trước kia khi xem phim anh đóng ngoài rạp, thấy anh như vậy thì vô cùng kích động nhưng cũng biết đấy là anh đang diễn. Nhưng bây giờ anh là đang cố tình, để lộ bản thân một cách chân thật nhất, càng làm cho người ta không kiềm chế được.
Anh rõ ràng thấy cô như vậy nhưng lại ra vẻ không biết gì, còn vừa lau tóc vừa hỏi cô “Hôm nay ăn đủ bữa không?”
Cô ở đâu bên này chỉ biết “À à..” làm Jeon JungKook cảm thấy lạ mới ngừng tay nhìn lên điện thoại, thấy cô đang cúi đầu vào túi xách tìm kiếm gì đó rồi thấy cô lôi ra một bịch giấy ăn, rút từng tờ từng tờ gấp lại rất nghiêm túc tử tế.
Dáng vẻ gấp giấy tỉ mỉ của cô làm anh thấy buồn cười, hỏi “Em đang làm gì thế?”
Heun Ryu nhét giấy vào lỗ mũi, nghiêm chỉnh nói với anh “Em sợ em ở sân bay quốc tế mà chảy máu mũi làm mất hình tượng con gái Hàn Quốc với nước bạn… Anh cứ nói tiếp đi.”
Jeon JungKook nhìn cô qua màn hình “Cha Heun Ryu?”
Cha Heun Ryu “Dạ?”
Jeon JungKook nói “Nhanh về nhà đi, đại lưu manh!”
Cha Heun Ryu “…”
Bộ phim của anh đã đóng máy nhưng lịch quay của cô muộn hơn anh vài ngày nên không về sớm được. Ngày hôm đó chuyến bay của cô bị delay, anh đã ở trong bãi đỗ xe cả một ngày để chờ cô về.
Cha Heun Ryu hiểu chuyện delay gây ra rất nhiều phiền toái, nên khi vừa ra ngoài cổng an ninh cô đã chạy ngay đi tìm anh, đứng trong bãi đỗ xe mãi mới tìm thấy xe của anh. Vừa đi tới, cửa xe đã mở ra, ngay lập tức cô được kéo vào một vòng ôm ấm áp.
Không gian trong xe rộng rãi, Cha Heun Ryu được anh ôm mà lòng căng thẳng, muốn nhìn kỹ xem có đúng là anh không, lại bị anh ôm chặt hơn.
Mọi thứ xung quanh đều là anh, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười “Anh náo loạn như thế này làm người ta nhầm anh thành kẻ buôn người đấy.”
Anh không nói một lời, chỉ xoay mặt cô lại rồi hôn lên môi cô.
Bỗng nhiên gần gũi như vậy làm Cha Heun Ryu giật mình nhắm chặt mặt, nhưng khi môi chạm môi liền có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh, cảm nhận được cảm xúc của anh ngay lúc này.
Kết thúc nụ hôn cũng là lúc cô cảm thấy hụt hẫng tiếc nuối, anh cũng nhìn ra được, chỉ thoáng rời đi rồi lại nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Bây giờ Cha Heun Ryu cũng chẳng quan tâm trong xe có người khác hay không nữa, được anh ôm vào lòng như thế, tim đập thình thịch.
Thật là…tim đập còn mạnh hơn cả khi phải thi chạy tám trăm mét nữa.
Xe chạy thẳng một đường về nhà cô, đêm đã khuya, trong tiểu khu không có ai.
Anh xuống xe giúp cô xách hành lý, hai người lặng yên đối mặt với nhau, vẫn như thế không thay đổi kể từ lần đầu gặp mặt.
Cha Heun Ryu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Ngược lại JungKook đã mở lời trước “Bao giờ dẫn anh về nhà ra mắt ba mẹ đi.”
Heun Ryu ngạc nhiên “Nhà em á?”
JungKook cười “Sao thế? Không thích anh à?”
“Cũng không phải… Không phải là không thích…” Heun Ryu cau mày, không dám nhìn anh, cúi đầu nói nhỏ “Có phải quá nhanh rồi không anh?”
Jeon JungKook cảm nhận được nỗi bất an của cô, cũng không ép nữa, đưa cô đến tận cửa thang máy, thang đang dần đóng lại bỗng nhiên anh đưa tay ra chặn, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Cha Heun Ryu, chỉ tay lên môi mình.
Đến cuối cùng, ai mới là đại lưu manh đây?
-
Jeon JungKook chớp lấy thời cơ, quyết định công khai bạn gái với toàn thể công ty trong buổi họp.
Tin tức này làm mọi người sợ ngây người. Người quản lý còn hỏi anh “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”
Lúc này Jeon JungKook đang ngồi trên sofa, cúi đầu đưa tay chạm lông mày, giọng có chút ngại ngùng “Bảy năm rồi.”
Quản lý kinh ngạc “Yêu nhau bảy năm rồi???”
Anh lắc đầu “Là em yêu, yêu cô ấy bảy năm.”
Đúng là đầu voi đuôi chuột.
Hoài niệm về lần đầu tiên gặp cô là khi anh đang tìm mua sách chuyên ngành trong hiệu sách, vừa mở cửa vào đã thấy bốn tầng đều chật kín người, thì ra hôm nay là ngày tác giả trẻ tổ chức fansign ở đây.
Anh đang đi lên tầng thì tự dưng hàng người bị chen lấn, cô đứng ở trên bậc thang bị ẩn ra, cả người ngã về phía sau, chân bước hụt.
Theo bản năng anh đưa tay ôm lấy hông cô giúp cô lấy lại thăng bằng. Nhìn cô mang vẻ mặt hoảng hốt mà thấy cô đáng yêu vô cùng, tựa như từng thước phim quay chậm vậy. Đột nhiên một xúc cảm rung động thức dậy làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Anh chỉ nghĩ rằng đây là ảo giác của anh thôi, cho tới khi anh làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi gặp lại cô, nhìn thấy cô đang kiễng chân để lấy chai nước.
Quầy thu ngân thì đang gọi anh ra đứng nhưng bước chân anh lại không tự chủ đi về phía cô, giúp cô lấy chai nước. Anh nhớ khi đó, cô giữ chai nước trong tay, ngẩng đầu lên cười với anh “Cảm ơn anh nhiều.”
Từ đó về sau, anh không bao giờ gặp được ai mang nụ cười xinh đẹp như vậy nữa, nụ cười ấy tựa như một đóa hoa nở rộ trước mắt anh.
Cũng vì nụ cười nơi cô mà dự định làm nhân viên hai tháng ở cửa hàng bị anh dẹp hết, anh làm ở đây hơn một năm trời, mãi tới khi cửa hàng bị dỡ bỏ mới thôi…
Một tuần trước khi cửa hàng di dời anh không gặp được cô, nhưng lại được nhân viên của công ty quản lý idol để mắt tới…
Bàn bạc cả một buổi chiều, cuối cùng công ty cũng quyết định sẽ giải quyết vấn đề. Ngay lập tức Jeon JungKook quay sang người trợ lý xin chìa khóa, đánh xe đi đón người.
Cha Heun Ryu đối với chuyện gặp mặt gia đình hai bên thì vô cùng lo lắng thấp thỏm, lên xe anh rồi nhưng vẫn nhìn trước ngó sau, chắc chắn không bị ai theo dõi mới lôi hai chai rượu từ trong túi ra “Em xem tin nhắn của anh rồi, ba em không thích rượu ngoại đâu, ông chỉ thích rượu này, rượu này thôi…”
Bởi vì không biết nhiều về rượu, không gọi tên được nên cô liền quơ quơ chai rượu ra trước mặt anh.
Anh liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nắm lấy tay cô “Em làm móng đúng không?”
Cha Heun Ryu ngẩn người, cô cảm thấy đàn ông rất ít khi để ý từng chi tiết của bạn gái như vậy, huống hồ cô vẫn luôn luôn sơn màu trong suốt, hôm nay chỉ vẽ thêm mấy bông hoa nhỏ thôi.
“Ừ, trông nổi lắm hả anh?”
Anh thấp giọng “Ừ” một tiếng, chỉ là mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Được anh hỏi như vậy, bỗng dưng bao hồi hộp cũng biến mất, cất rượu vào túi, rồi đưa tay lên nhìn đi nhìn lại.
Tựa như sao băng không ngừng xẹt qua bầu trời, soi sáng đôi bàn tay của cô. Trong mắt anh tràn ngập hình bóng xinh đẹp của người bên cạnh, tựa như bị khiêu khích, không thể làm gì khác đành thừa dịp xe đang dừng đèn đỏ mà vuốt ve bàn tay cô.
Chạm đến ngón áp út, bỗng dưng anh nặng tay hơn hẳn, rồi lại cười rộ lên.
Cha Heun Ryu được anh nắm tay mà tâm ý phiền loạn, trong lòng như xảy ra động đất, mãi đến khi anh đỗ xe xong mới phát hiện ra hai người đi tới đỉnh núi chứ không phải về nhà mình.
“Không phải đã hẹn ở nhà em sao?” Cô hỏi.
“Em nhớ nhầm rồi.” Anh nói xong xuống xe vòng qua mở cửa cho cô. Chỉ cần anh muốn làm gì là có thể quyết định trong chớp mắt khiến cô không dám chắc chắn, đang do dự thì được anh ôm vào lòng, dẫn xuống đuôi xe.
Anh đứng yên, mở cốp xe ra, bên trong đều là hoa hồng đỏ tươi. Gió nhẹ nhàng lướt qua, để hương hoa lan tỏa.
Tâm trí Cha Heun Ryu bỗng nhiên “Bùm” một tiếng, bởi cảnh tượng anh quỳ một chân trước mặt mình…
-
Đêm tân hôn không hề lãng mạn chút nào. Bởi theo ý ba mẹ hai bên nên đã tổ chức hôn lễ hết sức long trọng, hơn nữa vì đặc thù nghề nghiệp của Jeon JungKook nên đã mời tới hơn nửa giới giải trí.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng về tới nhà, nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê liệt cả người. Nhưng nhớ ra chuyện tiếp theo phải làm khiến đồng chí Jeon JungKook vô cùng sung sức, đáng tiếc lại bị bạn học Cha Heun Ryu khước từ.
Cô nắm lấy bàn tay đang không thật thà kia, xoay người nhìn anh “Chồng à, chúng ta có nên trải qua đêm tân hôn một cách nhân văn không? Em kể cho anh một câu chuyện nhé? Chuyện yêu thầm luôn nha?”
JungKook nhăn mày “Người đàn ông trước kia em thích là ai?”
Heun Ryu cười một lúc lâu “Là anh mà.”
JungKook “Ừ” một tiếng, lại nhích đến gần cô hơn một chút “Thật ra thì anh cũng có có một câu chuyện giống em, em muốn nghe không?”
Giờ thì đến lượt Heun Ryu kinh ngạc “Kết thúc có hậu chứ?”
JungKook cười, hôn cô một cái “Tất nhiên rồi.”
Điều đẹp đẽ nhất nhân gian ấy là, quay một vòng, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát ban đầu.
Gặp được em đúng lúc, giấc mơ anh hóa thành đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro