Chương 4: Khẩu trang
Ban đêm, Điền Chính Quốc và một bác sĩ khác là Lâm Thanh Duy từ phòng bệnh VIP bên cạnh đi ra. Tô Mộc Mi buồn chán mà tinh mắt, vội vàng gọi Điền Chính Quốc đi ngang cửa phòng bệnh của cô lại.
- Bác sĩ Điền!
Điền Chính Quốc dừng lại, từ ngoài cửa nhìn vào.
Cô gái bên trong cười tươi, lúm đồng tiền như hoa vẫy tay với anh.
Lâm Thanh Duy đẩy cánh tay Điền Chính Quốc:
- Vào đi, em vào cùng anh.
Điền Chính Quốc thể hiện rõ sự chán chường, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Duy ánh mắt tỏa sáng.
- Bác sĩ Điền, chân tôi hơi khó chịu, anh tới xem xem.
Ngoại trừ chân, những chỗ khác của Tô Mộc Mi đều là vết thương nhẹ, qua mấy ngày nay đã khỏe lên nhiều, nên cô chỉ có thể lôi chân trái tàn tật ra để nói chuyện.
- Gọi anh kìa.
Lâm Thanh Duy ngoài cửa chậc một tiếng, cảm thấy thân là một bác sĩ cần phải nghe gọi là đến, thế là anh rất có "đạo đức nghề nghiệp" vào phòng của Tô Mộc Mi trước.
- Cô Tô, chân cô thế nào?
Lâm Thanh Duy cười như em bé nhìn Tô Mộc Mi. Nhưng cô chỉ mỉm cười với anh rồi đưa mắt nhìn người đang đứng ở cửa phòng bệnh:
- Bác sĩ Điền, bác sĩ Điền?
Điền Chính Quốc ở cửa cuối cùng cũng đi vào, anh đứng trước giường bệnh của cô, đôi mắt phía trên khẩu trang bình tĩnh mà lãnh đạm:
- Sao?
Tô Mộc Mi không trả lời anh, bỗng dưng hỏi:
- Bác sĩ Điền, có phải lúc anh làm việc đều đeo khẩu trang không?
Điền Chính Quốc còn chưa trả lời thì Lâm Thanh Duy bên cạnh nhiệt tình nói:
- Sư huynh của tôi có chút bệnh sạch sẽ.
Tô Mộc Mi kinh ngạc:
- Làm bác sĩ mà có bệnh sạch sẽ, vậy lúc phẫu thuật thì sao?
- Đều đeo găng tay mà. Có điều sư huynh này – Lâm Thanh Duy chợt quay đầu nhìn Điền Chính Quốc – bình thường đâu phải lúc nào anh cũng đeo khẩu trang? Dạo này sao thế?
Tô Mộc Mi chống cằm, chậm rãi nói:
- Phải đó, lúc đến phòng bệnh của tôi đều đeo khẩu trang.
Điền Chính Quốc hơi ngừng lại, dưới ánh mắt khó hiểu của hai người nhẹ nhàng giải thích:
- Bị cảm nhẹ.
Lâm Thanh Duy sốt ruột hỏi:
- Cảm à, sư huynh không sao chứ?
- ...Không sao.
Tô Mộc Mi sờ cằm, lúc Tiết Ảnh gặp anh sao anh không đeo khẩu trang, ừm, chắc là đến phòng bệnh thăm bệnh nhân sợ lây cho người khác nên mới đeo chứ gì.
- Cô Tô, cô vẫn chưa nói chân cô bị làm sao.
Điền Chính Quốc kéo về chủ đề ban đầu của họ.
Lâm Thanh Duy ngẩn ra:
- Đúng đúng đúng, gặp đại minh tinh trên TV làm tôi suýt quên mất, thật ngại quá.
Tô Mộc Mi nhìn Điền Chính Quốc, rốt cuộc là tướng mạo thế nào mới có thể khiến loại người hoàn toàn ở ngoài hiệp hội nhan sắc như Tiết Ảnh khen ngợi trước mặt cô đây.
Tô Mộc Mi hơi thất vọng, đại soái ca hạng nhất ngay trước mắt mà không nhìn được. Người ta nói bị cảm, cô cũng đâu thể không biết xấu hổ bảo người ta gỡ khẩu trang ra chứ.
- Cô Tô?
- Hả?
Tô Mộc Mi lấy lại tinh thần, nhìn hai bác sĩ đang chờ đợi câu trả lời bèn vội vã vừa tao nhã vừa nghiêm túc nói:
- Thực ra cũng không có gì, chỉ là cảm giác ở bên trong thạch cao... có hơi ngứa.
- ...
Nhiều ngày sau, Điền Chính Quốc phát hiện cô gái này rất nhiệt tình hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh.
Tình cờ đi ngang qua.
- Bác sĩ Điền, anh khỏi cảm chưa?
Tới kiểm tra, quan sát theo thường lệ.
- Bác sĩ Điền, sức khỏe vẫn ổn chứ, nghỉ ngơi nhiều mới có thể phục hồi tốt.
Thậm chí lúc cô và nam diễn viên trẻ kia cùng ăn cơm, cô vẫn không quên chia một nửa tươi cười niềm nở với anh:
- Bác sĩ Điền, nhiều ngày như vậy, anh vẫn chưa khỏi cảm à, đeo khẩu trang hoài có khó chịu không?
- ...
Đối với sự quan tâm quái lạ của Tô Mộc Mi, ngoại trừ ban đầu hơi bất ngờ ra, về sau Điền Chính Quốc đều lặng lẽ tiếp thu.
Bình thường câu trả lời của anh chỉ có hai chữ "chưa khỏe" "cám ơn".
Tô Mộc Mi hỏi đến mức bản thân cũng quên luôn mục đích ban đầu, cuối cùng chỉ là muốn đùa bỡn vị bác sĩ chủ trị ít nói ít cười này, dù sao cô đang rất nhàm chán, nhàm chán đến mức có thể chơi đùa với con kiến bò lên bàn hơn nửa giờ.
Sau đó, Từ Gia Vỹ xuất viện. Sức khỏe Tô Mộc Mi cũng tốt lên nhiều, đã có thể đi lại bằng một chân. Nhưng Hà Địch vẫn không yên tâm về cô, không cho cô xuống giường. Dù nhất định xuống giường cũng phải ngồi xe lăn. Thế là, Tô Mộc Mi thường bảo trợ lý Tiểu Oai đẩy cô ra ngoài phơi nắng.
Ngày hôm đó, trợ lý Tiểu Oai đẩy cô ra ngoài đi dạo.
Dọc đường có bệnh nhân và bác sĩ qua lại, Tô Mộc Mi mặc đồ bệnh nhân, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, lại còn đắp thêm một tấm thảm lên bộ đồ bệnh nhân nên cũng không dễ bị người khác nhận ra.
Dạo bên ngoài hơn nửa tiếng, Tiểu Oai chuẩn bị đẩy cô về phòng.
- Tiểu Oai, chị muốn ăn hạt dẻ nướng.
- Chị Mộc Mi, vậy em đưa chị về phòng trước, sau đó sẽ xuống dưới mua cho chị.
- Không cần, em đi trước đi. Chị muốn ở đây phơi nắng thêm lát nữa. Ôi chao, chị mặc thành thế này rồi em còn sợ người khác nhận ra chị à.
Tiểu Oai hơi do dự:
- Chuyện này...
- Phòng bệnh ở phía trước, xung quanh đều là bác sĩ và y tá, em còn sợ xảy ra chuyện gì được.
Tô Mộc Mi khoát tay với cô ấy:
- Mau đi đi mau đi đi.
- Vậy cũng được.
Tiểu Oai nghĩ nghĩ rồi cũng không kiên trì nữa, cầm lấy ví tiền, vội vã xuống lầu.
Tô Mộc Mi kéo tấm thảm, phơi ánh mặt trời ấm áp, thoải mái nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính.
Đúng lúc này, phía sau cô chợt vang lên một giọng nam đè thấp âm lượng:
- Phòng VIP901, chuẩn bị xong những câu muốn hỏi chưa?
Tô Mộc Mi ngẩn người, VIP901 là phòng của cô mà...
- Chuẩn bị xong rồi. Phóng viên Lưu, chúng ta là người đầu tiên đến bệnh viện, đây tuyệt đối là tin độc nhất.
- Phí lời, chúng ta không chụp được Từ Gia Vỹ đã xuất viện, nhưng Tô Mộc Mi còn ở đây mà, chúng ta là người biết sớm nhất, nếu chụp được thì chắc chắn là tin độc nhất.
- Vậy quá tốt rồi.
- Đúng đó, người biết chuyện tiết lộ là Tô Mộc Mi và Từ Gia Vỹ được đưa vào bệnh viện cùng một ngày cùng một vụ tai nạn, tai nạn là chuyện nhỏ, trọng điểm là hai người họ đêm hôm khuya khoắt đi cùng một chiếc xe. Chúng ta phỏng vấn xem Tô Mộc Mi nói thế nào, sau đó chúng ta đưa tin tức này ra ngoài, tuyệt đối có thể bùng nổ.
- Ừ ừ!
- Được rồi, đi mau.
Hai người thì thầm phía sau đi rồi, Tô Mộc Mi cúi đầu, kéo mũ. Tai nạn là chuyện nhỏ? Mạng của chị đây là chuyện nhỏ à? Đồ phóng viên chết tiệt táng tận lương tâm!
Có điều tin tức rốt cuộc cũng bị rò rỉ ra ngoài, bọn họ trăm phương ngàn kế trà trộn vào khu VIP tìm cô, cô không thể đụng phải họ lúc này được.
Tô Mộc Mi lén liếc nhìn bóng dáng hai người họ, lấy tay đẩy xe lăn đi về hướng khác.
- Ơ xin chào, cho hỏi cô biết Tô Mộc Mi ở phòng bệnh nào không?
Cách đó không xa có một nam một nữ ngăn một y tá lại hỏi thăm. Tô Mộc Mi dừng tay đẩy xe lăn lại, nghiêng mặt sang một bên.
Gay rồi, lại là phóng viên, còn là phóng viên đi hỏi đường quang minh chính đại.
Tô Mộc Mi nghĩ đến hình ảnh bây giờ của mình, không trang điểm, gương mặt bệnh hoạn, còn mặc đồ bệnh nhân thùng thình, với một người luôn xinh đẹp ngời ngời xuất hiện trước ống kính như cô mà nói, thế này quả thực mất mặt đến mức không thể mất mặt hơn! Cô không cho phép dáng vẻ này của mình bị các phóng viên đưa lên trang nhất!
Trong lòng Tô Mộc Mi căng thẳng, cô vịn tường bên cạnh đứng dậy, loạng choạng đỡ cái chân bị thương muốn tìm chỗ trốn.
Ai ngờ, hai phóng viên trước đó đến phòng bệnh tìm cô nhưng không tìm thấy liền xoay người đi ra. Tô Mộc Mi vì trốn hai phóng viên phía sau nên luôn quay mặt về hướng này. Thế là, phóng viên từ phòng bệnh bước ra vừa vặn thấy Tô Mộc Mi đang thậm thà thậm thụt.
- Người kia? Là Tô Mộc Mi!
Một người trong đó kinh ngạc nói.
- Đúng rồi! Nhanh lên!
Hai phóng viên phía sau nghe được động tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn:
- Tô Mộc Mi! Là Tô Mộc Mi!
Khóe miệng Tô Mộc Mi hơi co rúm, đời không còn gì lưu luyến...
"Két".
Cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Tô Mộc Mi sững sờ, tựa như thấy Thượng Đế mở ra một cánh cổng trời cho cô vậy! Thế là, cô nhào vào, vừa nhào vừa kêu lên:
- Đóng cửa đóng cửa đóng cửa!!!
Bởi vì có một chân nên tư thế lao vào của Tô Mộc Mi hoàn toàn không có trọng tâm, cô dường như có thể dự liệu được mình sắp nện thẳng xuống nền. Nhưng cú va chạm trong dự liệu ấy không hề xảy ra, cô nghiêng 45 độ, một bàn tay mạnh mẽ ôm ngang hông cô.
Tô Mộc Mi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không rảnh để xem chủ nhân cánh tay này là ai, bởi vì giây tiếp theo cô phải vội vàng vươn tay khóa cửa.
Ngoài cửa, phóng viên lũ lượt kéo tới.
Tiếng phóng viên, tiếng y tá, tiếng người xem náo nhiệt, tóm lại, bên ngoài rất ồn ào huyên náo.
Tô Mộc Mi hài lòng nhìn cửa phòng đóng chặt, cuối cùng cũng cách ly được với đám phóng viên này rồi.
- Cô làm gì vậy?
Phía sau vang lên một giọng nói lành lạnh quyến rũ, Tô Mộc Mi khựng lại, hít vào... giọng nói này, rất quen tai.
Cô cúi đầu nhìn cánh tay bị cô lấy làm giá đỡ, là áo blouse trắng của bác sĩ, chỗ cổ tay còn lộ ra một đoạn tay áo sơ mi trắng.
Tô Mộc Mi nhớ là ai liền yên tâm quay đầu lại:
- Bác sĩ Điền, hóa ra là anh, may mà anh...
Giọng nói đột nhiên im bặt, bác sĩ Điền luôn đeo khẩu trang xuất hiện trong tầm mắt của Tô Mộc Mi hiện giờ đang không đeo khẩu trang.
Bác sĩ Điền không đeo khẩu trang?
Khuôn mặt như ngọc, đôi mắt màu nâu nhạt hờ hững lãnh đạm, cánh môi không tô mà đỏ... đây là một gương mặt kinh diễm tuyệt thế, tuy kinh diễm nhưng không sắc bén. Nét đẹp không mang tính công kích, nhưng cũng không cần có cảm giác công kích, lúc anh bình tĩnh cúi đầu nhìn người khác luôn toát ra khí chất thanh cao ngăn cách bụi trần.
Tô Mộc Mi nhìn vào mắt anh, nhất thời không thốt nên lời. Cô từng thấy quá nhiều người đẹp, nhưng ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc vẫn thất thần...
Cô luôn biết mắt anh màu nâu nhạt, bởi vì đeo khẩu trang không ảnh hưởng đến việc đôi mắt ấy lạnh nhạt nhìn cô. Nhưng cô chưa từng biết, hóa ra đôi mắt này đặt trên gương mặt này lại có hiệu quả tốt như thế. Nhìn lâu, cô cảm giác mình có thể trầm luân trong vẻ đẹp huyền ảo ấy.
- Anh chính là bác sĩ Điền?
Tô Mộc Mi cuối cùng cũng biết tại sao Tiết Ảnh lại khen như vậy, hóa ra, anh đúng là tuyệt sắc.
Điền Chính Quốc ý thức được hiện tại mình không đeo khẩu trang, nhưng nhìn phản ứng của Tô Mộc Mi, anh phát hiện hình như mình không đeo khẩu trang cũng không sao.
Hóa ra, cô chưa từng thấy dáng vẻ anh thế nào. Hiểu biết của cô về anh còn ít hơn nhiều trong tưởng tượng của anh.
- Woa, bác sĩ Điền, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng nha.
Lúc nói câu này, ánh mắt Tô Mộc Mi đặc biệt dọa người. Điền Chính Quốc không để ý đến lời cô nói, anh dời tầm mắt xuống, rất bình tĩnh nói:
- Cô đang diễn xiếc à?
- Hở?
Tô Mộc Mi nhìn theo ánh mắt anh thì thấy dáng vẻ đứng một chân khó khăn của mình, bừng tỉnh nói:
- Không phải, tôi là vì trốn người ta, tình thế cấp bách nên bỏ xe lăn lại.
- Ồ.
Điền Chính Quốc gỡ tay cô ra, đặt lên cái tủ bên cạnh:
- Vậy cô tiếp tục nhé, tôi còn có việc.
Nói rồi anh định đi mở cửa.
- Đợi đã!!!
Tô Mộc Mi kéo tay anh lại:
- Không thể mở cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro