Chương 26
Tô Mộc Mi dựa cửa nhà anh, giày cao gót rơi ra đất, váy dài bồng bềnh. Gương mặt của cô trước sau vẫn mang vẻ lười nhác và tùy ý, tựa như người cau mày trong TV ban nãy không phải cô, cũng tựa như những lời đồn nhảm vô căn cứ kia chưa từng đến tai cô.
Điền Chính Quốc đến gần, vết sưng trên đầu cô càng rõ ràng hơn trước mắt anh.
Mặt cô đầy ý cười, không hề than đau với anh như bình thường.
- Xin lỗi, gọi anh về rồi, bệnh viện có bận không?
Điền Chính Quốc lắc đầu:
- Vẫn ổn, không bận lắm.
- Ờm...
Điền Chính Quốc thấy hai tay cô khoanh trước ngực mới nhận ra cô mặc hơi ít. Anh lấy chìa khóa, mở cửa cho cô vào:
- Vào đi.
Tô Mộc Mi theo sau anh vào:
- Anh không hỏi tại sao em đến tìm anh à?
Điền Chính Quốc dừng lại, hỏi tượng trưng:
- Ừ... có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì hết.
Tô Mộc Mi cười hì hì nhìn anh:
- Chỉ là có chút nhớ anh, cho nên vừa xong việc là đến tìm anh ngay, thế nào, có phải rất cảm động không?
Bước chân Điền Chính Quốc hơi khựng lại:
- Vậy lúc mới tới, em nên tới bệnh viện.
- Hả?
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cô, nói chính xác, là nhìn trán cô:
- Đến bệnh viện họ sẽ không ầm ĩ như thế.
Tô Mộc Mi ngẩn người, hóa ra anh đã biết rồi.
- Nhưng, đến bệnh viện chẳng phải là trực tiếp khai anh ra à?
Điền Chính Quốc:
- Vậy cũng tốt hơn em thế này.
Nói rồi, anh đưa tay chạm vào trán cô. Anh nghĩ, đến bệnh viện, ít nhất anh sẽ không để những người đó có cơ hội này.
- Ui da.
Tô Mộc Mi kêu lên:
- Đau đau đau...
- Cuối cùng cũng biết kêu đau rồi.
Điền Chính Quốc khẽ cười:
- Chưa bị đập thành ngốc.
Tô Mộc Mi nghẹn:
- ...Em gặp trận chiến nhỏ này nhiều rồi.
- Ừ.
Điền Chính Quốc thả tay xuống, xoay người đi vào phòng trong:
- Ngồi đợi trên sofa đi.
- Anh đi đâu thế?
Điền Chính Quốc không trả lời mà đi vào một căn phòng.
Tô Mộc Mi che trán, bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi trên sofa. Cô nhìn ngó chung quanh, quả nhiên bác sĩ Điền có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nơi ở một người đàn ông mà gọn gàng sạch sẽ như vậy.
Giá trang trí, cái bàn, sách vở... thậm chí là bệ cửa sổ cũng không chút cẩu thả, cái tên này có phải toàn bộ đều đặc biệt đúng vị trí không, mỗi một thứ đều phải đến mức cao nhất mới được.
Có điều... vừa thoáng nhìn cũng có thể biết rõ nơi này chỉ một mình anh ở, hơn nữa còn rất ít người lui tới. Nhà tuy rộng nhưng phong cách lạnh, hoàn toàn mang hơi thở của đàn ông cấm dục.
Điền Chính Quốc từ trong phòng đi ra.
Tô Mộc Mi chống đầu, vui vẻ nói:
- Tưởng anh làm gì, hóa ra là lấy hộp thuốc cho em.
Điền Chính Quốc ngồi xuống sofa, đặt hộp thuốc lên bàn trà. Kế đó, anh mở hộp dưới cái nhìn trần trụi của cô, lấy rượu thuốc ra:
- Lại đây.
Tô Mộc Mi dịch mông, gắng sức sáp lại gần anh.
Điền Chính Quốc:
- ...Đưa đầu qua là được.
- Được.
Tô Mộc Mi không hề nhích về sau, trực tiếp đưa mặt ra trước mắt anh:
- Nà, cho anh.
Khoảng cách giữa họ chỉ cỡ 5cm, hơi thở của cô phả vào mặt anh, ấm áp mà kiều diễm quyến rũ. Điền Chính Quốc hơi quay đầu đi chỗ khác, đưa tay đẩy cô ra sau:
- Đứng đắn chút, có muốn thoa thuốc hay không đây.
- Bác sĩ Điền, người ta rất nghiêm túc muốn anh thoa thuốc mà.
Tô Mộc Mi phồng má:
- Rốt cuộc là ai không đứng đắn hả?
Điền Chính Quốc nheo mắt, dùng miếng bông áp lên trán cô.
- Ui da, nhẹ chút!
- Yên tĩnh.
- Á đau!
- ...
Thoa thuốc xong, Điền Chính Quốc nói:
- Em sống ở đâu, anh đưa em đi.
Tô Mộc Mi ngồi im trên sofa không nhúc nhích:
- Vốn dĩ là ở khách sạn, nhưng anh thấy rồi đấy, có phóng viên chực em ở đó, bây giờ em không có chỗ nào để đi hết.
Dứt lời, cô vứt cho Điền Chính Quốc một ánh mắt cực kỳ đáng thương:
- Em đến đây đã phải trốn đông trốn tây rồi, haiz, nếu ra ngoài nữa, bị người ta phát hiện thì sao đây.
Điền Chính Quốc:
- Vậy em...
- Vậy em sẽ sống ở nhà anh!
Tô Mộc Mi nhanh chóng tiếp lời:
- Em thấy chỗ này của anh còn phòng trống.
Điền Chính Quốc im lặng nhìn cô...
Tô Mộc Mi đưa tay kéo ống tay áo của anh:
- Có được không, hở?
- Điền Chính Quốc?
- Điền thần y?
- Điền bảo bối?
Điền Chính Quốc:
- ...
- Em rất dễ nuôi, chỉ cần có ăn có ngủ là được. Hơn nữa, em bảo đảm không phá hỏng hoàn cảnh nhà anh.
Tô Mộc Mi kiên trì không ngừng kéo ống tay áo anh, đôi mắt nũng nịu chớp chớp, chớp chớp. Bốn mắt nhìn nhau, Điền Chính Quốc đầu hàng trước, dời mắt đi chỗ khác, đạm nhạt nói:
- Tùy em.
- Tốt tốt tốt!
Tô Mộc Mi đứng bật dậy, nắm lấy bả vai anh:
- Quả nhiên là vị hôn phu của em, nghĩa khí.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu đi, cong môi ở góc độ cô không nhìn thấy, cô gái dùng từ linh tinh này...
Trời dần tối, hai người ở nhà gọi thức ăn bên ngoài. Ăn xong, Tô Mộc Mi mở điện thoại di động, gọi video với hai cô bạn thân.
- Ối dào, các cậu cứ yên tâm, mình thật sự không sao hết, bình nước khoáng đó có thể đập ra cái lỗ trên đầu mình sao?
Tiết Ảnh:
- Cậu đừng mạnh miệng, có phải trốn đâu đó khóc rồi không?
Tô Mộc Mi lườm:
- Trốn cái đầu cậu á, cô gái kiên cường như mình mà khóc à.
Hạ Lộ:
- Mộc Mi, vậy bây giờ cậu đang ở đâu, ra ngoài có phải rất bất tiện không?
Tiết Ảnh nói tiếp:
- Mình thấy hay là cậu tới nhà mình ở đi, mình bảo lão Cao ra ngoài ở, cậu ở khách sạn người tới người lui không tốt.
Hạ Lộ:
- Đúng đúng, ở nhà A Ảnh đi.
- Không cần không cần, bây giờ mình an toàn rồi, mình...
- Tô Mộc Mi, em muốn lấy cái nào?
Đột nhiên, một giọng nam xuyên qua video truyền vào tai Tiết Ảnh và Hạ Lộ.
Tiết Ảnh:
- Cái quỷ gì? Mình vừa nghe giọng nam ư?
Hạ Lộ:
- ...Cậu không nghe nhầm, mình cũng nghe.
Tiết Ảnh, Hạ Lộ:
- Tô Mộc Mi!
Tô Mộc Mi làm tư thế bình tĩnh:
- Chờ chút ha.
Cô tắt điện thoại di động, đi về phía Điền Chính Quốc, vì lúc cô tới không đem theo gì cả nên chỉ có thể lấy đồ anh làm đồ ngủ. Anh thấy cô lề mà lề mề thì trực tiếp đưa một bộ đồ thun thoải mái qua, bộ đồ này còn mới tinh, anh chưa mặc bao giờ:
- Cầm.
Tô Mộc Mi khều khều xem, đồ ở nhà màu xám bạc, áo và quần nghiêm chỉnh đứng đắn...
- Em không muốn, em muốn mặc cái này cơ.
Tô Mộc Mi nhân lúc anh không chú ý, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi trắng:
- Cái này đẹp nè.
Giọng Điền Chính Quốc hơi trầm xuống:
- Anh mặc rồi.
- Không sao, em thích mặc đồ rộng ngủ.
Tô Mộc Mi liếc mắt đưa tình với anh, cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể mặc quần áo bảo thủ chứ, chưa xem phim à, vào lúc này là phải mặc sơ mi trắng gợi cảm!
Điền Chính Quốc đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, nếu cô thích thì cứ tùy cô.
Tô Mộc Mi một lần nữa mở di động lên:
- Ơ gì nhỉ, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm ha.
Tiết Ảnh:
- Cậu đợi đã, thành thật khai báo, bây giờ cậu đang ở với người đàn ông nào?
Hạ Lộ:
- Mộc Mi, tin tức nói là thật? Cậu có bạn trai rồi?
Tô Mộc Mi ho khan:
- Nếu mình nói là thật, các cậu có đánh mình không?
- Tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tiết Ảnh nói:
- Là ai, rốt cuộc là ai?
Hạ Lộ:
- Là bác sĩ lần trước ở Bắc Kinh à, tên gì nhỉ, Điền Chính Quốc?
- A... Đúng.
"Phụ..." Tiết Ảnh suýt phun ngụm nước ra ngoài:
- Tô Mộc Mi, cậu thật... giỏi đấy, bị tai nạn giao thông cũng có thể kiếm được bạn trai.
Tô Mộc Mi cười hì hì:
- Chuyện này để lần sau gặp mặt từ từ nói nhé, chuyện hơi dài, tổ chức tha cho em.
- Nè nè nè...
- Được rồi được rồi, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, không nói nữa.
Tô Mộc Mi dứt khoát tắt video.
Hạ Lộ:
- ...
Tiết Ảnh:
- ...
Điền Chính Quốc xa xa đi ngang qua:
-???
Hạ Lộ và Tiết Ảnh đều biết Tô Mộc Mi sinh ra trong một gia đình tốt nhưng không biết cô có một vị hôn phu. Thứ nhất là từ nhỏ đến lớn, Tô Mộc Mi đều không hề quan tâm đến người này, thứ hai là với cô mà nói, đính hôn không phải chuyện quang vinh gì, là một cô gái ngày nào cũng ngắm trai đẹp ngắm thịt tươi, ngày nào cũng hô tự do hôn nhân, nếu để người ta biết cô còn có một anh chồng từ bé thì... cô có cần thể diện nữa hay không đây?!
Có điều bây giờ tình hình phát triển lệch khỏi quỹ đạo rồi, chuyện liên quan đến Điền Chính Quốc, cô phải tìm thời gian nói rõ với hai cô bạn thân... Tô Mộc Mi thở dài, dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ há mồm kinh ngạc của hai cô gái.
Thấy Tô Mộc Mi muốn đi súc miệng, Điền Chính Quốc nhắc nhở:
- Trong ngăn kéo thứ hai của phòng tắm có vật dụng mới đấy.
- Được, em biết rồi.
Tô Mộc Mi cầm lấy áo sơ mi, ngâm nga một điệu hát, vào phòng tắm.
Thấy cô đi tắm, Điền Chính Quốc lấy điện thoại di động ra bấm một số.
- A Diễn.
- Nhị thiếu gia?
Đối phương hơi bất ngờ.
- Ừ, đang bận à?
- Thưa không, đại thiếu gia đang họp, tôi ở bên ngoài ạ.
- Được, có chuyện muốn nhờ anh.
- Nhị thiếu gia cứ nói ạ.
- Mau chóng giải quyết chuyện tin tức của Tô Mộc Mi đi.
Điền Diễn thực ra đã xem video kia, hiểu rõ hỏi:
- Ý cậu là?
Điền Chính Quốc sa sầm mắt:
- Điều tra xem là ai đang giở trò, và nghĩ cách đè mấy tin tức không tốt kia xuống.
- Vâng.
......
Điền Diễn cúp điện thoại đúng lúc Điền Chính Hiến ra khỏi phòng họp, Điền Diễn cung kính cúi đầu:
- Vừa nãy nhị thiếu gia gọi điện tới ạ.
Điền Chính Hiến:
- Nói gì?
- Nhị thiếu gia nói muốn đè tin tức về Tô tiểu thư xuống ạ.
Điền Chính Hiến nghe xong, cười khẽ:
- Trước đây Chính Quốc chưa bao giờ quản mấy chuyện này.
- Tôi cũng rất ngạc nhiên, lần đầu tiên nhị thiếu gia gọi điện thoại tới mà không phải hỏi về bệnh tình của cậu.
Điền Chính Hiến rất vui mừng:
- Điều này nói rõ, đầu gỗ khai thông rồi.
Khóe môi Điền Diễn khẽ cong lên.
Điền Chính Hiến:
- Vậy cậu thấy chuyện Mộc Mi thế nào?
Điền Diễn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tin tức lần này không giống như bình thường, trước đây tuy Tô tiểu thư cũng có rất nhiều scandal vô căn cứ nhưng đều là việc nhỏ. Còn lần này hình như có người đứng sau chỉ đạo.
Ý cười của Điền Chính Hiến thu lại, con ngươi lóe lên chút ác liệt:
- Thú vị, dám kiếm chuyện tới Chính Quốc và Mộc Mi à
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro