Itadori Yuuji: Đoá hoa của chúng ta
1.
Tất cả mọi người trong gia tộc đều nói, Itadori Yuuji cần thiết phải chết.
Tôi bị bạn trai cũ đá, phải biết rằng con gái mới thất tình sẽ chán ghét tất cả đàn ông trên đời này, nhưng tôi cũng không ghét Itadori Yuuji.
Bây giờ đang là mùa thu, hơi thở sinh mệnh trở nên thoi thóp, lá vàng trút xuống như mưa, tựa cảm tình đã hết hạn sử dụng. Itadori Yuuji ngồi xổm trước đống lá khô mà bới tìm, tìm cái gì vậy? Tôi không có hứng thú, chỉ là nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu lang thang không mục tiêu mà phát ngốc thôi. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu liền đứng dậy đi về phía tôi, dáng vẻ vô cùng phấn chấn, vừa đi vừa duỗi tay khoe thành quả của mình——
Một mảnh lá cây hoàn chỉnh, xanh non.
"Chị Kamo, xem này, cái lá cây này màu sắc không giống như đã chớm thu... Rụng xuống cũng đáng tiếc quá, chị có muốn giữ lại nó không?"
Khuôn mặt Yuuji bị nắng nhuộm đến sáng ngời. Cậu cười với tôi, phía dưới mày kiếm là một đôi mắt dịu dàng mà ấm áp như trời thu.
Trên thực tế cậu cũng không làm sai cái gì, nhưng tính tình tôi kì cục, bèn nói: "Làm gì có ai lại tặng lá cây cho con gái? Bình thường phải tặng hoa chứ..."
"A? Vậy sao?" Cậu chớp mắt vài cái, không trách tôi vô cớ gây rối, ngược lại tốt tính mà cười càng tươi:
"Em biết rồi, lần sau sẽ tặng hoa cho chị!"
2.
Yuuji có màu tóc tựa như hoa. Tóc của cậu ngắn ngủn vụn vặt, mỗi một sợi đều vô cùng có tinh thần mà dựng lên, giống hệt với lông của loài động vật họ mèo cỡ lớn nào đó, sờ lên nhất định là rất thoải mái —— nhưng nếu sờ thật thì cậu có chút buồn bực, hai tay khoanh trước ngực, lại còn nhíu mày mà lẩm bẩm linh tinh "Chị đừng coi em là trẻ con mà...", cuối cùng cũng không ngăn lại cái tay đang làm xằng làm bậy của tôi.
Trong cơ thể Yuuji có một con quái vật hung ác, nhưng bản thân cậu ấy là một mặt trời nhỏ rất đáng yêu. Bởi vì thuật thức mà tôi thường bị thiếu máu, sau khi Yuuji biết được bèn nuôi thói quen tuỳ thân mang theo đường viên, khi làm nhiệm vụ bên ngoài cũng có trẻ con đòi cậu, Yuuji thẹn thùng mà cho một ít, rồi xích lại gần tôi thì thầm: "Viên lớn nhất em giấu đi để lại cho chị."
Ngữ khí đáng yêu đến kỳ cục.
Có lẽ là xuất phát từ lòng chiếm hữu lạ lùng nào đó, tuy rằng cậu thích cho tôi đường, nhưng lại không thích người khác làm như thế. Trên đường bắt gặp Gojou Satoru, tên thầy giáo ngu ngốc tính tình trẻ con kia luôn có thể lấy ra các loại đồ ngọt dụ dỗ tôi, Yuuji đứng ở một bên, sẽ không biểu hiện ra cái gì, cũng thường thường im lặng. Nhưng nếu tôi nói với cậu rằng "Chị vẫn thích đường của Yuuji hơn", cậu liền lộ ra một vẻ mặt vô cùng vui vẻ, thậm chí hai mắt đều sáng lên.
Itadori Yuuji giống như mảnh lá cây đó, xanh tốt tươi đẹp. Tôi nghĩ vậy.
Bất kì ai cũng không có tư cách xử tử cậu.
3.
Con gái cũng như cây cối, chuyện yêu đương nói cho cùng chỉ là một quá trình chờ đợi để bị héo khô.
Chia tay bạn trai cũng là vào mùa thu này. Nam sinh kia nói với tôi: "Em căn bản không hề thích anh."
Lúc ấy tôi đang nhìn lá vàng trên mặt đất đến phát ngốc, cũng vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để níu kéo đối phương. Bạn trai cũ rời đi. Tôi cảm thấy mình hẳn nên khóc mới đúng, thế là tôi thật sự rơi vài giọt nước mắt, mà trong khoảnh khắc chúng nó trượt dài xuống gò má, xuất hiện trước mặt tôi chính là Itadori Yuuji không biết đã nấp trong góc tối nhìn bao lâu rồi——
"Em thích chị."
Vừa lên tiếng đã nói một câu trí mạng, Yuuji rũ đầu nhìn tôi vài giây, sau đó cuộn lòng bàn tay vào trong tay áo, dùng cổ tay áo mà lau nước mắt cho tôi, từng chút từng chút một. Nước mắt vốn dĩ bị tôi nuốt ngược trở về, giờ lại lần nữa chảy ra, không phải vì bạn trai cũ, mà là vì Itadori Yuuji. Chẳng cần soi gương tôi cũng biết giờ phút này mình đáng thương nhu nhược đến cỡ nào. Bọt nước treo nơi lông mi, lách tách rơi như cách lá vàng rụng xuống mặt đất, lại tựa rơi vào lòng một người nào khác.
Tóm lại, tôi ôm lấy Yuuji.
Chôn mặt vào hõm vai người ta, tôi gắt gao nắm lấy vạt áo trên lưng cậu, không có nguyên nhân gì, chỉ là tôi rất sợ cậu sẽ rời khỏi. Yuuji bắt đầu bối rối, tôi nghe được tiếng nuốt trong cổ họng cậu vô cùng rõ ràng. Một lát sau, cậu mở miệng, tôi nghĩ, nếu thanh âm cũng có xúc cảm, giọng của Yuuji nhất định cũng mềm mại hệt như trái tim cậu.
"À ừm, tuy rằng nói ra ở thời điểm này hình như không ổn... Ách, không bằng bảo là rất mưu mô? Nhưng em thực sự rất thích chị, cho nên cũng rất nghiêm túc mà muốn chị vui vẻ một chút, sau đó... Nếu khó chịu thì có thể dựa dẫm vào em mà! Em làm được tất! Miễn chị muốn là được!" Cậu lắp ba lắp bắp, rồi lại cảm thấy mình lỡ lời, xoa gáy nhỏ giọng bổ sung, "A, nếu em nói vậy mà tạo thành gánh nặng cho chị, chị đánh em cũng không sao..."
Dáng vẻ vụng về an ủi người khác thật đáng yêu.
Tôi nhịn không được mà mỉm cười, khịt mũi một cái, ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực cậu: "Nếu chị muốn giết cậu thì sao?"
Yuuji đầu tiên là sửng sốt, sau đó rũ mắt, mở to đôi con ngươi vô cùng sạch sẽ ấy nghiêm túc nhìn tôi.
"Vậy em sẽ ngoan ngoãn đứng yên cho chị giết."
4.
Vũ trụ tích tụ đến mức vừa đủ sẽ tạo thành vụ nổ Big Bang, đương nhiên, tình cảm chất chồng rốt cuộc cũng có một ngày đột phá đến giới hạn, bộc phát ra hào quang thắp sáng toàn bộ ngân hà. Đối với tôi mà nói, Yuuji có thể sánh được với hào quang đó. Đây là mùa vạn vật suy bại, nhưng Yuuji rực rỡ của tôi, lại đúng lúc này mà nở rộ.
Hiện tại, cậu giống hệt như một cây sào phơi đồ run rẩy trong gió mà đứng trước mặt tôi, hai tay bắt chéo sau lưng, mà tôi vẫn ung dung vuốt cằm chờ cậu lên tiếng. Chính thức như vậy, không phải là tỏ tình đó chứ? Tôi đơn giản suy nghĩ một chút, kết quả vừa sực tỉnh đã nghe cậu gọi tên mình, tay giơ về phía tôi. Đó là một bó hoa hồng, không giống như màu sắc lụi bại xung quanh, chúng sinh cơ bừng bừng.
"Chị."
Trong kẽ móng tay của cậu còn dính một chút bùn đất. Thật ra tới cửa hàng hoa mua là được, nhưng cậu lại dùng rất nhiều thời gian, bỏ nó vào lồng ấm, tỉ mỉ cẩn thận mà chăm sóc. Tôi biết điểm kết thúc của thực vật là khô héo, thời khắc cuối cùng của vũ trụ là nổ tung, vậy nếu là cảm tình thì ——
"Em muốn nắm tay chị, có được không?"
Tôi nhận lấy bó hoa kia, ngẩng đầu nhìn cậu, thiếu niên ngượng ngùng vuốt mũi, tôi cảm thấy rất thú vị, bèn ghé mặt lại gần, cậu liền giật thót nhảy lùi về phía sau, buồn rầu mà ôm lấy đầu mình.
"Từ từ, chỉ vừa nghĩ tới đã buột miệng thốt ra, a ——! Chị làm ơn quên nó đi!"
Tôi bị cậu chọc đến vui vẻ: "Nắm tay thì không sao đâu."
Tôi tiến gần cậu một bước, kéo lấy tay cậu mà thưởng thức, bàn tay tràn ngập sức mạnh trên chiến trường ấy giờ nằm trong tay tôi lại mềm mại tựa bọt biển. Thời khắc này sắc thái trên mặt Yuuji còn tươi đẹp hơn cả hoa, hắn cắn chặt môi, đến cả lông mày cũng liên tục vặn vẹo. Tôi áp lòng bàn tay hai đứa lại với nhau, mười ngón quấn quít. Tay của Yuuji rất ấm, thật thoải mái, thật dịu dàng, tôi nhìn đôi mắt lập lòe của cậu, mỉm cười mà nói: "Hôn cũng không thành vấn đề."
Mặt cậu trướng đến đỏ bừng, cơ hồ muốn toát ra khói trắng, tưởng chừng sắp chết cháy trong sự ngượng ngùng của chính mình.
Tôi lại tiến thêm bước nữa, cậu liền tránh về phía sau, thẳng đến khi không lùi được nữa. Giây tiếp theo, tôi buông lỏng tay cậu, ngược lại dang cả hai tay ra, giam cậu lại giữa mình và thân cây sau lưng cậu.
"Muốn thơm một cái không, Yuuji?" Tôi nghiêng đầu hỏi.
Yuuji mở to mắt, vì kích động mà khóe mi phiếm hồng.
"Đ-được sao?"
Tôi dùng hành động để trả lời cậu.
Như nguyện hôn nam sinh trước mặt, cậu điếng người một lát, hai tay cứng đờ, sau đó dùng sức ôm lấy eo tôi. Bờ môi cậu khô ráo đến mức hơi tróc da, tôi nhẹ nhàng gặm cắn, vuốt ve, dẫn đường cậu đi đáp lại, thậm chí là thâm nhập.
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị rời đi, bàn tay cậu đặt trên eo tôi bỗng nhiên buộc chặt, nối tiếp ngay sau đó là một cái hôn kịch liệt hơn gấp trăm lần.
Cứ như vậy, vào mùa thu này, tôi và Itadori Yuuji trở thành người yêu.
5.
Trận chiến ở Shibuya, Sukuna trong cơ thể Yuuji đại khai sát giới*, diệt sạch sẽ toàn bộ con người trong bán kính 140 mét. Đợi đến khi Yuuji một lần nữa tạm thời giành lại quyền điều khiển chính mình, nghênh đón cậu là lệnh tử hình ngay lập tức của Thượng tầng truyền xuống.
"Bình thường mày thân thiết với vật chứa quá." Đám già cổ hủ trong gia tộc nói với tôi, "Mày cũng là kẻ phải hành hình nó, đi giải quyết nó đi."
Bất kể như thế nào, chuyện đã xảy ra cũng không thể cứu vãn được nữa.
Khi tôi xuất hiện trước mặt Itadori Yuuji, cậu có vẻ vô cùng chật vật. Cả người cậu đẫm máu, quần áo rách tung tóe, mỗi một khớp xương đều có miệng vết thương dính đầy đất đá lẫn bụi bặm, thoạt nhìn như vừa ngã vào vũng bùn. Nhưng mặc dù đang vùng vẫy dưới nơi nhơ nhớp, ánh mắt cậu vẫn sáng trong như cũ.
Chị đến để giết em sao?
Cậu hỏi tôi, sau đó không màng tất cả mà dang hai tay, đây là tư thế chờ đợi vũ khí đâm xuyên qua ngực, lại tựa như mỏi mòn một cái ôm. Tôi đột nhiên nhớ tới, tộc trưởng nói rằng: Hoặc là giết nó, hoặc là mày bị khai trừ. Đơn giản chọn một trong hai, từ lúc bắt đầu tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy.
Tôi nghĩ rằng mình chắc là bị điên, thế mà lại thích một người nhất định phải chết. Cũng vì điên rồi, ngay bây giờ tôi mới có thể ném xuống vũ khí không do dự mà lao tới ôm hôn đối phương.
Tôi khẩn cầu cậu.
"Yuuji, chạy trốn cùng chị đi."
Làm ơn.
Dù sớm hay muộn cũng phải điêu tàn, vậy nên chị muốn được ở bên em cho đến thời khắc cuối.
oOo
*đại khai sát giới: chém giết thỏa thích.
#Edit.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro