phiên ngoại
Tựa sóng bạc đầu, một giấc mơ xa
Gió ru câu hát, lạc bến quê nhà.
Nàng tiên cá khóc dưới trăng khuya
Biển sâu níu giữ, người xa chẳng về.
.
Biển rộng không có điểm dừng.
Dưới những con sóng sâu thẳm, nơi ánh mặt trời chỉ còn là những vệt sáng lấp lánh như tấm gương bị vỡ, có một thế giới đã bị lãng quên. Một vương quốc chìm trong làn nước xanh, nơi những giọng hát vang vọng như tiếng vọng của đại dương, và những sinh linh của biển cả chưa bao giờ biết đến sự tàn khốc của con người.
Ở đó, công chúa của biển cả được sinh ra trong lòng nước sâu, với đôi mắt xanh như đáy đại dương, và mái tóc bạch kim ánh xanh tựa như ánh trăng phản chiếu trên mặt biển.
Tên nàng là Sayuri.
Nàng không chỉ là một nhân ngư, mà còn là hiện thân của đại dương, một phần của những cơn sóng, những ngọn gió và những dòng hải lưu bất tận. Biển cả trao cho nàng một sứ mệnh, nhưng cũng đặt lên nàng một lời nguyền. Bất kỳ ai lắng nghe giọng hát của nàng đều sẽ bị trói buộc với biển, không thể rời xa.
Nhưng chính nàng, lại là kẻ phá vỡ quy luật ấy.
Sayuri đã sống hàng ngàn năm dưới đại dương, giữa những cung điện san hô và những dòng hải lưu cuộn chảy như những dải lụa mềm mại. Những sinh vật biển quấn quýt bên nàng, những làn sóng tựa như những cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng mỗi khi nàng lướt qua.
Nhưng nàng không giống những nhân ngư khác.
Những lời hát của nàng không chỉ ru ngủ đại dương, mà còn có thể lay động những linh hồn lạc lối. Giọng nói của nàng không chỉ vang vọng trong lòng biển, mà còn có thể chạm đến những thứ vốn không thuộc về nơi này.
Từ khi sinh ra, Sayuri đã mang trong mình một thứ năng lượng mà những người khác không có. Sự hiện diện của nàng tựa như tiếng gọi của sóng biển, thu hút những linh hồn đang trôi dạt vào vòng tay của đại dương. Nhưng chính vì điều đó, nàng cũng là kẻ bị ràng buộc bởi quy luật khắc nghiệt nhất—một khi đã thuộc về biển cả, nàng không thể có liên kết với thế giới bên ngoài.
Và rồi, nàng đã đánh thức một thứ mà đáng lẽ ra nàng không nên chạm vào. Một linh hồn lạc lối, một con quái vật đã ngủ yên hàng ngàn năm—và cũng là kẻ duy nhất từng khiến trái tim nàng dao động.
.
Biển lặng một cách kỳ lạ vào đêm ấy. Những con sóng chỉ khẽ vỗ về bờ cát như thì thầm một bí mật cổ xưa, và ánh trăng rọi xuống mặt nước tạo thành những dải ánh sáng lung linh như dệt nên một con đường dẫn vào cõi mộng.
Giữa ranh giới của biển và đất liền, nơi sóng hòa tan vào những vách đá lạnh lẽo, nàng đã nhìn thấy hắn.
Sukuna Ryomen.
Người đàn ông ấy đứng trên vách đá, bóng dáng hắn tách biệt khỏi thế giới này, như thể chính vũ trụ đã từ chối sự hiện diện của hắn. Gió biển thổi mạnh, vạt áo hắn phấp phới trong đêm, nhưng ánh mắt đỏ thẫm kia vẫn lạnh lẽo và bất động. Hắn nhìn xuống biển sâu, nơi những con sóng lặng lẽ vỗ vào bờ như muốn kéo hắn vào lòng nước, như muốn hòa tan nỗi trống rỗng trong hắn vào với đại dương.
Nàng không biết hắn là ai, nhưng ngay khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận được một thứ gì đó mạnh mẽ—một vết cắt cũ kỹ, một vết thương không bao giờ lành, một sự cô độc đã kéo dài đến mức trở thành một phần của linh hồn.
"Ngươi là ai?" nàng hỏi, giọng nàng như một làn gió nhẹ giữa đêm yên tĩnh.
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng với một tia ngạc nhiên hiếm thấy. Không ai có thể nhìn thấy hắn một cách dễ dàng. Không ai có thể chạm vào sự tồn tại của hắn như cách nàng vừa làm.
Mái tóc bạch kim ánh xanh của nàng bồng bềnh theo từng nhịp sóng, đôi mắt xanh sâu thẳm như chính lòng biển cả. Nàng như một phần của đại dương, như thể nàng sinh ra từ sóng nước và ánh trăng.
"Ngươi có thể thấy ta?" hắn hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng vang vọng như gió biển rít qua những vách đá hoang vu. "Ta tưởng rằng ta đã bị thế giới này lãng quên từ lâu."
Sayuri không đáp. Nàng chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn, để cho gió biển mang theo hơi thở của hắn trôi đến nàng. Nàng không cảm thấy sợ hãi, không có sự xa lánh. Chỉ có sự yên tĩnh, như thể nàng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Sukuna không giống bất kỳ ai nàng từng gặp. Ở hắn có một thứ gì đó bị lãng quên nhưng chưa bao giờ thực sự biến mất, một nỗi đau mơ hồ nhưng dai dẳng như sóng biển vỗ mãi vào bờ mà không bao giờ ngừng lại. Hắn như một ngọn núi sừng sững giữa bão tố, mạnh mẽ nhưng cô độc, kiêu hãnh nhưng đầy những vết nứt ẩn giấu.
Và nàng, trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được rằng nàng đã vô tình chạm vào thứ gì đó cấm kỵ—một sợi dây ràng buộc giữa hai linh hồn, một điều không nên thức tỉnh nhưng đã không thể dừng lại.
Ngày đó, nàng không biết. Ngày đó, nàng không thể ngờ rằng cuộc gặp gỡ ấy sẽ trói buộc số phận nàng với hắn—rằng chính giọng nói của nàng đã khắc sâu một vết thương mà ngay cả thời gian cũng không thể chữa lành.
Và rằng, từ giây phút đó, biển cả không còn là nơi duy nhất nàng thuộc về nữa.
Biển về đêm đẹp tựa như một giấc mộng—mặt nước đen huyền phản chiếu ánh trăng, những gợn sóng nhỏ lăn tăn như từng nét vẽ tinh tế của một nghệ nhân vô hình. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của đại dương, hòa lẫn với hương muối mặn nồng.
Sayuri ngồi trên một tảng đá lớn ven bờ, đôi chân trần thả vào làn nước mát lạnh. Từng con sóng nhỏ vỗ nhẹ lên da thịt nàng, như muốn nhắc nhở rằng nàng thuộc về nơi này, rằng biển cả vẫn luôn dang tay chào đón nàng. Nhưng tại sao... nàng lại cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi?
Sukuna đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Hắn không nói gì, nhưng nàng biết, trong những khoảnh khắc này, hắn không còn là kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ nữa. Không còn là con quái vật mang trong mình nỗi oán hận ngàn năm.
"Ngươi sẽ mãi mãi ở đây chứ?" Giọng Sukuna vang lên, trầm thấp và tĩnh lặng như chính màn đêm.
Sayuri nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến đôi mắt đỏ rực ấy trở nên mềm mại hơn so với thường ngày. Nàng khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó mơ hồ, như thể chính nàng cũng không chắc chắn về câu trả lời.
"Biển cả là nhà của ta. Ta không thể rời khỏi nó." Nàng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng vững chắc, như thể nàng đang tự nhắc nhở chính mình hơn là trả lời hắn.
Sukuna im lặng một lúc. Gió biển thổi tung những sợi tóc của hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi nàng. "Nếu một ngày nào đó, ngươi rời đi thì sao?"
Sayuri nhìn hắn, rồi chậm rãi quay mặt về phía đại dương, nơi sóng nước trải dài vô tận. "Ta sẽ không."
Nàng nói như thể đó là một lời khẳng định chắc chắn. Nhưng có một điều mà cả nàng lẫn Sukuna đều không biết—định mệnh chưa bao giờ khoan nhượng với những linh hồn như họ.
Những đêm dài, Sayuri bắt đầu lên bờ nhiều hơn. Nàng ngồi trên tảng đá lớn, để sóng biển vỗ vào chân, để ánh trăng trải dài trên mặt nước như những sợi chỉ bạc đan vào nhau. Và ở đó, Sukuna thường đứng bên cạnh nàng, nhìn xuống đại dương.
Hắn không nói nhiều. Nhưng nàng biết, trong những giây phút đó, hắn không còn là kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ nữa.
.
Một đêm nọ, biển nổi giận.
Những con sóng dâng cao, những cơn gió rít gào như tiếng than khóc của đại dương. Cả vương quốc của nàng rung chuyển, như thể có một thế lực nào đó đang kéo nàng rời khỏi biển cả. Những dòng hải lưu không còn dịu dàng bao bọc nàng như trước, mà cuộn trào dữ dội, như thể chúng đang cố gắng tước đoạt nàng khỏi nơi này.
Từ sâu thẳm đại dương, một giọng nói uy nghiêm vang lên, không có sự tức giận, chỉ có sự phán xét lạnh lùng của một thế lực vĩnh hằng.
"Ngươi đã phá vỡ quy luật."
Sayuri run rẩy nhìn xuống đôi tay mình, nhận ra rằng cơ thể nàng đang dần trở nên trong suốt. Làn da nàng như thể đang bị hòa tan vào dòng nước, từng đợt sóng nhẹ lướt qua nhưng lại không còn ôm lấy nàng nữa—chúng đang đẩy nàng ra xa.
"Ngươi đã kết nối với một kẻ không thuộc về biển cả. Ngươi đã thay đổi số mệnh của chính mình."
Nàng lắc đầu, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập sự bàng hoàng. "Không... ta chưa từng có ý rời đi..."
Nhưng câu nói của nàng chỉ tan biến trong lòng đại dương. Những con sóng tiếp tục cuộn trào, như những cánh tay vô hình kéo nàng vào vòng xoáy không lối thoát. Không gian xung quanh nàng mờ dần, vương quốc san hô từng là nhà của nàng giờ đây chỉ còn là một ảo ảnh méo mó, vỡ vụn trong dòng nước xoáy.
Và rồi, nàng bị cuốn vào một cơn lốc xoáy dữ dội—không phải sóng biển, mà là thứ gì đó còn đáng sợ hơn. Một thế lực vô hình, xa xăm và tuyệt đối, đã quyết định số phận của nàng. Nó kéo nàng lên trên, rời khỏi lòng biển mà nàng từng thuộc về, ném nàng vào một nơi không có sự bảo bọc của nước, nơi nàng không còn nghe thấy tiếng sóng hát ru.
Nàng bị đẩy lên mặt nước—một thế giới xa lạ chờ đợi.
Lần cuối cùng trước khi ý thức nàng chìm vào bóng tối, nàng thấy ánh trăng hắt lên mặt biển, phản chiếu như một cái gương vỡ. Một hình bóng đỏ thẫm xuất hiện ở phía xa, đứng trên vách đá, nhìn theo nàng.
Sukuna...
Nhưng giây tiếp theo, tất cả ký ức đều bị xóa nhòa.
Khi nàng mở mắt, đại dương đã biến mất. Chỉ còn cát khô dưới chân và một bầu trời xa lạ trên đầu.
Nàng không còn nhớ tên mình. Không còn nhớ biển cả, vương quốc của mình, hay cả Sukuna—kẻ duy nhất đã biết nàng thực sự là ai.
Nàng đã bị quên lãng. Và thế giới của con người, với tất cả những xa lạ và hỗn loạn, đã chờ đợi nàng bước vào.
.
Mặt biển xanh, vỗ mãi chuyện xưa,
Bóng người còn đó hay đã tan mờ?
Trăng nghiêng in bóng ai trên đá,
Nước mắt rơi, hay là sóng vỡ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro