Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Cơn gió lạnh lùa qua con hẻm nhỏ, mang theo mùi kim loại nồng đậm và chút hơi ấm còn sót lại từ những tia nắng cuối cùng trong ngày. Sayuri đứng giữa đống đổ nát, hơi thở gấp gáp khi nhìn thấy vết nứt sâu trên mặt đất, nơi mà cô vừa kịp tránh thoát. Cô cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, từng nhịp tim dội vang trong lồng ngực.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Một giây trước, cô còn đang đứng trên mái nhà cao, quan sát tình hình. Một giây sau, một đòn tấn công bất ngờ từ phía kẻ địch đã phá hủy cả một khu vực. Nếu không nhờ phản xạ nhanh nhạy của Nanami, cô đã không thể thoát được.

Bên cạnh cô, Nanami Kento đứng chắn trước, cánh tay vững vàng như một bức tường bảo vệ. Dù mắt kính của anh hơi xước vì đợt va chạm vừa rồi, ánh mắt anh vẫn sắc bén và bình tĩnh như mọi khi.

"Cô có bị thương không?" Giọng anh trầm thấp, nhưng mang theo một sự nghiêm túc rõ rệt.

Sayuri lắc đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn cảm giác chấn động. Bàn tay cô vô thức siết chặt vạt áo, cảm nhận hơi lạnh thấm qua lớp vải.

Cô chưa kịp nói gì, Nanami đã quay lưng lại, mắt anh quét qua đống đổ nát xung quanh như đang đánh giá tình hình. Nhưng rồi, giọng anh khẽ vang lên, không lớn, nhưng đủ để Sayuri nghe thấy.

"Tôi không muốn mất cô."

Sayuri giật mình, đôi mắt xanh biếc mở to nhìn anh. Khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận. Cô có nghe nhầm không? Những lời đó... phát ra từ chính Nanami Kento, người luôn điềm tĩnh và lý trí hơn bất cứ ai sao?

Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời. Cô nhìn thấy bàn tay anh siết chặt lại bên hông, những khớp ngón tay trắng bệch. Như thể ngay cả chính anh cũng không quen với những lời nói ấy, nhưng không thể không nói ra.

Nanami cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn bình thường. Điều này không hợp lý. Anh không bao giờ để cảm xúc chi phối. Nhưng ngay giây phút anh thấy Sayuri ngã xuống, ngay khoảnh khắc cô đứng bên bờ vực giữa sống và chết—một nỗi sợ hãi trào dâng trong anh, lấn át tất cả lý trí.

Anh đã mất quá nhiều người trong cuộc đời. Những đồng đội, những người vô tội, thậm chí cả chính bản thân anh cũng đã dần đánh mất thứ gì đó theo thời gian. Nanami đã chấp nhận rằng thế giới này là một vòng lặp của sự mất mát và hy sinh. Nhưng khi nghĩ đến việc Sayuri có thể trở thành một phần của vòng lặp ấy... anh không thể chịu đựng nổi.

Sayuri không biết phải phản ứng thế nào. Một cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lồng ngực cô, không hẳn là hoảng hốt, cũng không hẳn là bối rối—mà là một thứ gì đó nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn.

Nhưng rồi, Nanami hít một hơi thật sâu, lấy lại phong thái trầm ổn vốn có của mình. Anh quay đi, đôi mắt vẫn hướng về phía trước, nhưng trong lòng anh vẫn còn dư âm của cảm xúc vừa rồi, một sự thừa nhận mà anh chưa sẵn sàng đối diện.

"Chúng ta rời khỏi đây thôi, trời sắp tối rồi."

Sayuri khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn dừng lại trên bóng lưng vững chãi của anh.

Cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, nhưng lòng cô lại dâng lên một chút ấm áp không tên. Và giữa hai người, có một điều gì đó đã thay đổi—một sự rạn nứt nhẹ trong vỏ bọc lý trí của Nanami, và một sự rung động nhỏ trong trái tim Sayuri.

.

Sayuri giật mình tỉnh giấc.

Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt len qua ô cửa sổ, phủ lên sàn nhà những mảng sáng mờ ảo. Hơi thở cô vẫn còn gấp gáp, lòng bàn tay lạnh toát như thể vừa chạm vào một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Cơn mơ đó lại đến.

Không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nó rõ ràng đến vậy. Cô nhớ từng chi tiết—mùi của đất khô cằn, ánh sáng mờ đục của một bầu trời không trăng, và người đàn ông đứng trước cô, với đôi mắt đỏ như máu.

Giấc mơ đưa cô trở về một nơi mà cô không thể nhận ra nhưng lại quá đỗi quen thuộc. Một ngôi đền cổ đổ nát, những cột đá chạm trổ hoa văn quỷ dị, và mùi của sắt gỉ từ máu còn vương trên nền đất. Không gian xung quanh bao trùm một sự tĩnh mịch đến đáng sợ, như thể thời gian đã ngừng trôi trong khoảnh khắc này.

Cô đứng đó, trong một bộ kimono nhạt màu, bàn tay nắm chặt lấy mép vải như muốn tìm một điểm tựa giữa khung cảnh kỳ lạ này. Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo những tiếng vọng mơ hồ mà cô không thể phân biệt được là tiếng gió hay những lời thì thầm xa xăm của một quá khứ đã bị chôn vùi.

"Ngươi lại đến." Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo một sự nguy hiểm vô hình.

Sayuri chậm rãi ngước lên. Sukuna ngồi trên bậc thềm đá cao, ánh mắt nhìn xuống cô với vẻ thích thú xen lẫn tò mò. Hắn không giống như trong những bức họa cổ mà cô từng thấy—hắn sống động hơn, mạnh mẽ hơn, và sự hiện diện của hắn như muốn nuốt chửng tất cả không gian xung quanh.

Hắn không chỉ là một lời nguyền mạnh mẽ. Hắn là một vị vua, một vị thần trong bóng tối, và ánh mắt hắn như thể đã chứng kiến vô số bi kịch của nhân gian.

Cô không đáp, nhưng tim cô đập nhanh hơn khi ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô. Có một thứ gì đó trong mắt hắn—một sự công nhận? Một sự thách thức? Hay là một điều mà chính cô cũng không muốn thừa nhận?

"Lần này, ngươi sẽ nhớ được chứ?" Sukuna chậm rãi bước xuống, từng bước chân của hắn vang vọng trong không gian trống trải. "Hay ngươi vẫn sẽ chạy trốn?"

Sayuri lùi lại một chút, nhưng cảm giác dưới chân cô không còn là nền đá cứng, mà là không khí rỗng tuếch. Cô sắp rơi.

Bàn tay lạnh lẽo của Sukuna chộp lấy cổ tay cô trong tích tắc, giữ cô lại ngay trước khi cô mất thăng bằng. Hơi thở cô nghẹn lại khi hắn kéo cô lại gần, quá gần. Hơi ấm từ bàn tay hắn đối lập hoàn toàn với đôi mắt vô tình kia. Sự đối lập đó khiến cô rùng mình, nhưng đồng thời, cũng khơi dậy một cảm giác quen thuộc không thể gọi tên.

"Ngươi thuộc về ta, Sayuri." Giọng hắn thì thầm, trầm thấp, chắc chắn. "Ngươi luôn thuộc về ta."

Sayuri mở miệng định phản bác, nhưng trước khi cô kịp thốt lên một lời nào, thế giới xung quanh đã vỡ vụn.

Cô choàng tỉnh, trở lại với thực tại.

Nhưng trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp.

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, cô đưa tay lên chạm vào cổ tay mình, nơi hắn vừa nắm lấy trong giấc mơ. Nhưng... cảm giác vẫn còn đó. Hơi ấm của hắn, áp lực từ cái siết chặt đó, tất cả đều chân thực đến đáng sợ.

Cô hít một hơi sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng vẫn sáng, dịu dàng như chưa từng thay đổi qua bao năm tháng.

Sayuri tự hỏi liệu giấc mơ này có thực sự chỉ là một giấc mơ... hay đó là một ký ức mà cô đã lãng quên.

.

Cơn mưa nhẹ rơi xuống khu vườn phía sau Trường Cao Chuyên Chú Thuật, vẽ nên những vòng tròn nhỏ trên mặt đất. Màn nước mỏng manh như một tấm rèm che phủ không gian, hòa cùng hương đất ẩm và hơi lạnh nhẹ nhàng. Sayuri đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn từng giọt nước lăn dài trên lá. Cô yêu thích những ngày mưa, nhưng hôm nay, lòng cô lại trĩu nặng.

"Tại sao chị lại đứng một mình ở đây?" Giọng Megumi vang lên từ phía sau, trầm ổn nhưng mang theo chút do dự.

Sayuri quay lại, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của cậu. Megumi bước tới, tay cậu cầm một chiếc ô, nhưng thay vì che cho bản thân, cậu lại nghiêng nó về phía cô. Những giọt mưa tí tách rơi xuống vai áo cậu, nhưng Megumi dường như không hề bận tâm.

"Lỡ đâu chị bị ướt thì sao?" Cậu nói, giọng điệu bình thản như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Sayuri khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhưng ấm áp. "Em quan tâm đến chị à?"

Megumi im lặng trong một thoáng, đôi mắt cậu khẽ động. Cậu không phải người giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng lúc này đây, trong cơn mưa dịu nhẹ, không gian như chỉ còn lại hai người.

"Chị đã trở thành một phần của thế giới này, một phần của bọn em. Chị không còn là một người lạc lõng nữa."

Sayuri thoáng sững lại trước lời nói ấy. Không cần quá nhiều hoa mỹ, không cần những lời hứa hẹn hay sự khẳng định mạnh mẽ—chỉ một câu nói đơn giản nhưng chân thành, đã chạm đến sâu thẳm trong tim cô.

Gió nhẹ thổi qua, những giọt nước trên mái hiên nhỏ xuống thành từng dòng mảnh, lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhòa. Sayuri vươn tay, để một giọt nước rơi lên lòng bàn tay mình, rồi lặng lẽ nhìn vào chiếc ô Megumi đang cầm.

"Chúng ta cùng che chung đi." Cô khẽ nói, đưa tay nắm lấy cán ô.

Megumi hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Cậu điều chỉnh lại chiếc ô, để khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút. Hơi ấm tỏa ra từ cậu lan nhẹ qua Sayuri, một sự gần gũi tinh tế mà cả hai đều cảm nhận được nhưng không ai lên tiếng.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, phủ lên cảnh vật một lớp hơi nước mờ ảo. Sayuri khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát Megumi từ bên cạnh. Cậu vẫn vậy—luôn giữ cho mình một lớp vỏ bọc vững chắc, luôn là người đứng lặng lẽ phía sau bảo vệ mọi người. Nhưng ngay lúc này, dưới tấm ô nhỏ bé che chung, Sayuri có cảm giác cậu đã mở lòng với cô hơn một chút.

"Mưa cứ rơi mãi thế này cũng không tệ lắm." Cô thì thầm, ánh mắt dõi theo những hạt nước đang rơi xuống từ mép ô.

Megumi khẽ nhếch môi, một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên gương mặt cậu. "Ừ."

Cơn mưa có thể kéo dài, nhưng khoảnh khắc này—khoảnh khắc mà Sayuri cảm thấy mình thực sự thuộc về đâu đó—sẽ luôn in sâu trong tâm trí cô.

.

Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên Trường Cao Chuyên Chú Thuật một màu cam ấm áp. Những tia sáng cuối cùng của ngày len lỏi qua những tán cây, tạo thành những dải bóng đổ dài trên sân huấn luyện. Sayuri và Yuji ngồi trên bậc thềm, tận hưởng cơn gió chiều dịu nhẹ lướt qua da thịt, mang theo hơi thở của một ngày sắp khép lại.

Không gian giữa họ tĩnh lặng một lúc lâu, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua từng ngọn cỏ. Sự tĩnh lặng này không hề khó xử, nhưng lại chất chứa một điều gì đó chưa nói thành lời. Yuji, người thường luôn hoạt bát và tràn đầy năng lượng, hôm nay lại có chút trầm mặc. Và rồi, cậu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ấy.

"Chị có hối hận khi đến đây không?" Giọng cậu trầm xuống một cách hiếm hoi, không còn sự vô tư thường thấy.

Sayuri nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. "Tại sao em lại hỏi vậy?"

Yuji chống cằm, đôi mắt nâu ấm áp dõi theo bầu trời xa xăm, nơi mặt trời đang từ từ khuất bóng sau những tòa nhà cao tầng. Cậu không nhìn cô, nhưng giọng nói lại mang theo một sự do dự mà Sayuri có thể dễ dàng nhận ra.

"Vì em nghĩ... nếu không có bọn em, có thể chị đã tìm được một con đường khác, một cuộc sống bình yên hơn."

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động những sợi tóc mềm mại của Sayuri. Cô không vội trả lời, mà để ánh mắt mình trôi theo những đám mây đỏ thẫm trên cao. Một giây, hai giây, rồi cô khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một ý nghĩa sâu xa.

"Yuji, em nghĩ một người không có ký ức như chị có thể tìm thấy bình yên ở đâu khác sao?"

Cậu quay sang nhìn cô, ngạc nhiên trước sự bình thản trong giọng nói ấy. Nhưng rồi, đôi mắt cậu dịu lại, như thể đã hiểu được điều gì đó. Sayuri không tìm kiếm một nơi bình yên, vì với cô, thế giới vốn dĩ không có nơi nào thực sự yên bình khi bản thân cô vẫn còn lạc lối.

Yuji bật cười, nhưng lần này, nụ cười ấy không tràn đầy năng lượng như thường lệ. Nó chậm rãi hơn, nhẹ nhàng hơn—như một lời thú nhận thầm lặng, như một điều mà cậu đã suy nghĩ rất lâu mới có thể nói ra.

"Chị có thể không nhớ quá khứ của mình," cậu nói, giọng nói mang theo chút chững chạc hơn thường ngày. "Nhưng bọn em nhớ chị. Và với em... chị là một phần không thể thiếu."

Sayuri khẽ chớp mắt. Trong ánh hoàng hôn đang dần phai nhạt, cô nhìn thấy trong mắt Yuji một sự chân thành sâu sắc, một điều mà cô không thể phớt lờ. Sự tồn tại của cô, dù không có quá khứ, nhưng đã được khắc ghi trong cuộc sống của những người xung quanh. Cô không chỉ là một kẻ lạc lõng tìm đường—cô đã trở thành một phần của nơi này, một phần của họ.

Cơn gió chiều thoảng qua, mang theo hơi lạnh cuối ngày. Sayuri khẽ siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, cảm nhận hơi ấm từ những tia nắng cuối cùng còn vương trên làn da mình. Yuji vẫn nhìn cô, ánh mắt chứa đựng nhiều điều muốn nói nhưng lại không cần phải thốt ra thành lời.

"Yuji." Cô gọi tên cậu, nhẹ như một hơi thở. "Cảm ơn em."

Cậu chớp mắt, hơi bất ngờ, rồi chợt cười. "Chị không cần cảm ơn đâu."

Nhưng Sayuri biết, lời cảm ơn này không chỉ dành cho cậu, mà còn cho chính sự hiện diện của cô ở nơi đây, cho những người đã giữ cô lại, cho những sợi dây vô hình đã kết nối cô với thế giới này.

Bầu trời dần tối lại, nhưng giữa họ, một thứ gì đó đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro