2.
Mùa xuân đến, mang theo hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa anh đào nở rộ. Bầu trời trong xanh, những cánh hoa mỏng manh bay theo gió, xoay tròn rồi rơi xuống nền đất, trải thành một tấm thảm hồng phấn mềm mại. Không khí trong khuôn viên Trường Cao Chuyên Chú Thuật cũng dường như nhẹ nhàng hơn, thoát khỏi sự căng thẳng thường ngày của những cuộc chiến và nhiệm vụ.
Sayuri bước chậm trên con đường lát đá, mắt khẽ nâng lên nhìn tán cây xum xuê phía trên. Ánh nắng xuyên qua những cành cây, chiếu lên khuôn mặt cô những vệt sáng nhàn nhạt. Cô vươn tay, nhẹ nhàng đón lấy một cánh hoa vừa rơi xuống, cảm nhận sự mềm mại của nó trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên cô gặp Itadori Yuji cũng là vào một ngày xuân như thế này.
Hôm đó, Gojo đưa cô đến gặp nhóm học viên của anh. Khi Sayuri bước vào phòng, Yuji là người đầu tiên phản ứng rõ rệt nhất. Đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy cô—không phải vì ngạc nhiên, mà vì một cảm giác nào đó mà chính cậu cũng không thể giải thích được.
"Chào chị! Em là Itadori Yuji!" Cậu nhanh chóng nở nụ cười tươi rói, vươn tay ra một cách đầy thân thiện.
Sayuri chớp mắt nhìn cậu, rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay vào tay cậu. Cái bắt tay của Yuji ấm áp, giống như nụ cười của cậu vậy.
"Sayuri." Cô giới thiệu ngắn gọn.
Yuji không biết vì sao, nhưng ngay từ khoảnh khắc ấy, cậu đã cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt với cô. Cô không giống với những người cậu từng gặp. Không giống Nobara với sự mạnh mẽ thẳng thắn, không giống Megumi với vẻ lạnh lùng nhưng ấm áp bên trong. Sayuri mang theo một cảm giác bí ẩn—giống như một cơn sóng nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm. Cậu không thể không tò mò về cô.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Yuji nhận ra rằng Sayuri không nói nhiều, nhưng từng lời cô thốt ra đều mang theo một sự nhẹ nhàng và sâu sắc. Khi Nobara trêu chọc rằng cậu có vẻ quá thân thiện, Yuji chỉ cười và nói: "Em cảm thấy chị ấy giống như biển vậy, vừa xa lạ nhưng cũng rất thân thuộc."
...
Bây giờ, khi Sayuri ngồi dưới tán hoa anh đào cùng cậu, Yuji vẫn cảm thấy cô có điều gì đó rất đặc biệt. Một sự yên tĩnh mà cậu không thể diễn tả bằng lời, nhưng lại khiến cậu muốn ở gần hơn để hiểu rõ hơn.
"Chị thích hoa anh đào à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Sayuri quay đầu lại. Cô bắt gặp Itadori Yuji đang đứng cách đó không xa, trên tay là một lon nước ép, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.
"Ừm." Cô gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo những cánh hoa bay. "Chúng mong manh nhưng đẹp, đúng không?"
Yuji bước đến gần hơn, ngước nhìn lên những tán cây. "Ừ! Nhưng cũng vì mong manh nên mới đáng quý nhỉ? Vì hoa anh đào không nở mãi, nên mọi người mới trân trọng khoảng thời gian nó khoe sắc."
Sayuri lặng lẽ quan sát cậu, rồi nhẹ nhàng cười. "Cậu nói đúng."
Yuji ngồi xuống dưới gốc cây, tay vỗ vỗ lên khoảng đất trống bên cạnh như một lời mời. Sayuri do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống cạnh cậu. Họ cùng nhau ngắm nhìn những cánh hoa rơi, để mặc cho gió xuân khẽ lướt qua vai.
"Chị thấy cuộc sống ở đây thế nào?" Yuji bất chợt hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quan tâm chân thành.
Sayuri trầm tư một lúc trước khi trả lời. "Bình yên hơn em nghĩ."
Yuji bật cười. "Em cũng thấy vậy đấy! Lúc đầu em nghĩ nơi này chỉ toàn những thứ nguy hiểm, nhưng hóa ra vẫn có những khoảnh khắc bình dị như thế này."
Sayuri gật đầu, ánh mắt cô dịu đi khi nhìn thấy sự hồn nhiên trong nụ cười của Yuji. Cậu là một người luôn nhìn mọi thứ theo cách tích cực, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Điều đó khiến cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo một cơn mưa cánh hoa rơi xuống quanh họ. Sayuri khẽ đưa tay che mắt, trong khi Yuji bật cười, đưa tay hứng lấy những cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay.
"Trông như một cảnh trong phim ấy!" Cậu hào hứng nói, đôi mắt sáng lấp lánh. "Chị thấy không? Đẹp quá trời luôn!"
Sayuri nhìn những cánh hoa nằm gọn trong lòng bàn tay Yuji, rồi lại nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
"Ừ, đẹp thật."
Họ ngồi đó rất lâu, không cần nói gì nhiều, chỉ tận hưởng khoảng khắc yên bình giữa một thế giới luôn xoay vần. Những cánh hoa vẫn tiếp tục rơi, chậm rãi nhưng không ngừng nghỉ, như một lời nhắc nhở rằng, dù thời gian có trôi qua, vẫn luôn có những khoảnh khắc đáng trân trọng.
Yuji khẽ nghiêng đầu nhìn Sayuri, rồi đột nhiên hỏi: "Chị có bao giờ nghĩ đến những thứ chị đã quên không?"
Sayuri khựng lại trong giây lát. Một cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay cô, tan vào làn gió nhẹ.
"Có lẽ... nhưng đôi khi, em nghĩ rằng có những ký ức chỉ nên được giữ lại trong những khoảnh khắc đẹp nhất."
Yuji lặng yên quan sát cô, rồi mỉm cười. Cậu không hiểu hoàn toàn lời nói của cô, nhưng lại cảm nhận được một điều gì đó ấm áp trong từng câu chữ.
"Vậy thì hôm nay, chúng ta cứ giữ lại khoảnh khắc này thật đẹp nhé."
Sayuri khẽ cười, lần đầu tiên trong ngày, một nụ cười thật sự dịu dàng nở trên môi cô. Dưới tán hoa anh đào, hai con người từ hai thế giới khác nhau cùng chia sẻ một khoảnh khắc bình yên, như thể tất cả những gì quan trọng nhất trên đời đều có thể gói gọn trong một cơn gió mùa xuân.
.
Bầu trời đêm Tokyo rực rỡ ánh đèn, nhưng ở Trường Cao Chuyên Chú Thuật, màn đêm lại yên tĩnh đến lạ. Không gian tĩnh mịch chỉ bị khuấy động bởi những cơn gió thổi qua những tán cây, mang theo chút hơi lạnh của màn đêm. Dưới ánh trăng bạc, Sayuri ngồi trên bậc thềm của khu ký túc xá, ánh mắt xa xăm hướng về khoảng không vô tận phía trước.
Những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương của đất sau cơn mưa. Sayuri khẽ nhắm mắt, cố gắng lắng nghe nhịp đập của thế giới xung quanh, nhưng điều duy nhất cô cảm nhận được là một khoảng trống mơ hồ trong lòng. Cô không nhớ được quá khứ của mình, không biết mình thực sự là ai. Nhưng những đêm thế này, cảm giác lạc lõng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên cô gặp Nanami Kento là trong văn phòng của Gojo.
Hôm đó, Gojo dẫn cô vào một căn phòng yên tĩnh, khác hẳn với sự náo động mà anh thường mang theo bên mình. Đứng ở đó là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest chỉn chu, mái tóc vàng gọn gàng, khuôn mặt sắc lạnh nhưng lại toát lên vẻ điềm đạm. Khi ánh mắt anh lướt qua cô, Sayuri có cảm giác như đang bị ai đó đánh giá, nhưng không phải theo cách khó chịu, mà giống như một sự quan sát kỹ lưỡng.
"Đây là Nanami Kento, một trong những chú thuật sư đáng tin cậy nhất của tôi." Gojo giới thiệu với nụ cười nửa miệng.
Nanami liếc nhìn Gojo một chút, rồi mới chuyển sự chú ý về phía Sayuri. "Cô là ai?"
Sayuri im lặng trong một thoáng, rồi chậm rãi đáp. "Sayuri."
Không có sự ngạc nhiên, cũng không có biểu hiện hứng thú. Nanami chỉ gật đầu, như thể cái tên đó chẳng nói lên điều gì với anh. Nhưng trong lòng Sayuri, cô lại cảm thấy có gì đó lạ lùng. Cô đã gặp nhiều người tò mò về thân phận của mình, nhưng Nanami thì không. Anh không hỏi về quá khứ của cô, không dò xét cô như một hiện tượng kỳ lạ. Anh chỉ đơn giản là tiếp nhận sự hiện diện của cô, không hơn không kém.
Sau cuộc gặp gỡ đó, Sayuri vẫn luôn có một ấn tượng đặc biệt về Nanami—một người đàn ông dường như không để bất cứ điều gì làm lay động mình.
...
"Một mình giữa đêm thế này, cô không sợ sao?"
Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, kéo Sayuri trở lại với thực tại. Cô quay đầu lại, bắt gặp bóng dáng cao lớn của Nanami Kento đang đứng tựa vào cột gỗ gần đó. Dưới ánh trăng, vẻ ngoài nghiêm nghị của anh càng trở nên sắc nét hơn, nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự bình tĩnh đến khó hiểu.
Sayuri mỉm cười nhẹ, lắc đầu. "Sợ gì chứ, anh Nanami? Đêm thì vẫn luôn là đêm thôi."
Nanami chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh cô trên bậc thềm. Anh tháo cặp kính ra, xoa nhẹ sống mũi, rồi liếc nhìn cô từ khóe mắt. "Nhưng cô có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều."
Sayuri im lặng một lúc trước khi khẽ đáp. "Tôi đang cố nhớ lại."
Nanami không hỏi thêm, chỉ đơn giản là chờ đợi. Anh là kiểu người không ép buộc người khác phải nói ra điều họ chưa sẵn sàng chia sẻ.
"Anh có bao giờ cảm thấy mình không thuộc về nơi nào không?" Sayuri lên tiếng, giọng nhẹ như hơi gió.
Nanami trầm ngâm trong giây lát, rồi khẽ nhếch môi. "Có chứ."
Sayuri quay sang nhìn anh, chờ đợi câu trả lời. Nanami không nhìn cô, chỉ hướng ánh mắt về phía bầu trời đêm.
"Khi còn trẻ, tôi đã từng rời bỏ thế giới chú thuật này." Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút gì đó hoài niệm. "Tôi nghĩ rằng mình có thể tìm được một cuộc sống bình thường hơn, xa rời những nguy hiểm, xa rời những điều phi lý. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng, dù ở đâu đi chăng nữa, tôi cũng không thực sự cảm thấy mình thuộc về nơi đó."
Sayuri lặng yên lắng nghe. Cô không ngờ rằng một người như Nanami lại từng có suy nghĩ như vậy.
"Vậy tại sao anh lại quay về?" Cô hỏi.
Nanami dựa nhẹ vào bậc thềm, thở ra một hơi dài. "Bởi vì tôi nhận ra rằng, đôi khi, không phải nơi chốn quyết định chúng ta thuộc về đâu, mà là những người ở bên cạnh chúng ta."
Sayuri khẽ run lên một chút. Câu nói ấy chạm vào một góc nào đó trong lòng cô, một nơi mà ngay cả cô cũng chưa từng nhận ra.
Nanami quay sang nhìn cô, lần này là một cái nhìn thực sự sâu sắc. "Dù cô không nhớ quá khứ của mình, nhưng cô vẫn có thể tạo ra hiện tại. Cô có thể không biết mình đến từ đâu, nhưng cô có thể quyết định mình sẽ đi về đâu."
Sayuri ngước nhìn anh, đôi mắt xanh của cô phản chiếu ánh trăng. Cô không nói gì, nhưng một sự ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào lòng cô.
Họ ngồi đó rất lâu, trong sự im lặng yên bình. Không cần phải nói quá nhiều, nhưng Sayuri biết rằng, ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô không còn lạc lõng nữa.
Và có lẽ, cô đã bắt đầu tìm ra câu trả lời cho chính mình.
.
Đêm buông xuống Trường Cao Chuyên Chú Thuật, không gian tĩnh lặng một cách đáng sợ. Sayuri đứng lặng trong khuôn viên trường, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên cánh hoa anh đào rơi trên lòng bàn tay. Gió đêm mang theo chút hơi lạnh lùa vào mái tóc bạch kim ánh xanh của cô, làm chúng lay động nhẹ nhàng. Nhưng trong bầu không khí ấy, có gì đó không đúng.
Cảm giác bất an chậm rãi len lỏi vào tâm trí cô, như thể một bóng tối vô hình đang lặng lẽ áp sát. Sayuri ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh sâu thẳm thoáng gợn sóng.
"Sayuri! Lùi lại!" Giọng nói gấp gáp của Yuji vang lên từ phía xa, kéo theo một luồng nguyền lực hỗn loạn.
Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể Yuji đã gập xuống, hai tay ôm lấy đầu, hơi thở dồn dập như đang đấu tranh với một thứ gì đó vô hình. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng nguyền lực khổng lồ bùng phát, ép không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Sayuri đứng yên, đôi mắt mở to khi nhận ra Yuji không còn ở đó nữa.
Thay vào đó, một giọng cười trầm thấp vang lên, đầy thích thú và ma mị. Một bàn tay mạnh mẽ đưa lên vuốt qua mái tóc đỏ của chủ thể, ánh mắt nửa phần khinh thường, nửa phần hứng thú quét qua Sayuri.
"Hmm..." Người đàn ông trước mặt cô nhếch môi, đôi mắt đỏ rực lướt qua cô như thể đang nhìn một thứ gì đó đáng để nghiền ngẫm. "Thật thú vị."
Sayuri không cần ai nói cũng biết đây không phải Yuji.
Hơi thở của cô chậm lại, từng giác quan đều mách bảo rằng kẻ trước mặt là một thực thể hoàn toàn khác. Không đơn thuần là một nguyền hồn mạnh mẽ—mà là Quỷ Vương, Sukuna Ryomen.
Sukuna bước chậm rãi về phía cô, từng chuyển động đều ung dung như thể không gì trên thế giới này có thể khiến hắn bận tâm.
"Ngươi..." Hắn khẽ nheo mắt, nhìn Sayuri như thể đang cố nhớ lại điều gì đó.
Sayuri không sợ hãi, nhưng cô cảm nhận được một sự lạ lẫm sâu sắc. Cô đã từng gặp hắn trước đây sao? Không thể nào. Hắn là một thực thể đã tồn tại hơn một ngàn năm, một con quỷ mà lịch sử đã ghi lại như một thảm họa.
Vậy tại sao khi nhìn vào mắt hắn, cô lại cảm thấy một sự quen thuộc mơ hồ đến thế?
Sukuna nghiêng đầu, khóe môi kéo lên thành một nụ cười nửa miệng. "Ngươi... không giống với bọn người phàm tầm thường."
Câu nói ấy vang lên như một lời khẳng định, không phải một câu hỏi. Sayuri thoáng cau mày, nhưng không đáp lại. Cô có thể cảm nhận được năng lượng của hắn đang bao trùm lấy không gian xung quanh, nhưng điều kỳ lạ là... nó không làm cô cảm thấy sợ hãi.
"Ta đã từng gặp ngươi chưa?" Sayuri cất tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa một sự dao động nhỏ.
Sukuna bật cười khẽ, đôi mắt hắn ánh lên một tia thích thú. "Hỏi một câu thú vị đấy. Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao?"
Sayuri siết nhẹ tay. Không hiểu sao, cô cảm thấy câu trả lời không phải là 'không'.
Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo luồng nguyền lực sắc bén quét qua vai cô. Nhưng ngay khi cô định phản ứng, Sukuna đã thu lại năng lượng của mình, như thể hắn chỉ đang thử xem cô có run rẩy hay không.
Sayuri vẫn đứng vững, đôi mắt cô không rời khỏi hắn.
Hắn mỉm cười. "Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhớ ra."
Khoảnh khắc ấy, cơn đau chợt nhói lên trong đầu Sayuri—những hình ảnh thoáng qua trong tâm trí cô, một thứ gì đó quá xa xăm, quá mơ hồ để cô có thể nắm bắt.
Và rồi, chỉ trong chớp mắt, Sukuna biến mất. Yuji loạng choạng trở lại, thở hổn hển như vừa bị rút hết sức lực.
"Sayuri... chị ổn chứ?" Yuji hỏi, giọng vẫn còn run nhẹ.
Sayuri nhìn Yuji, nhưng tâm trí cô vẫn chưa hoàn toàn quay về thực tại.
"Tôi không biết." Cô đáp, giọng lạc đi. Bởi vì trong thâm tâm cô, một suy nghĩ cứ quẩn quanh không dứt:
Sukuna không nói dối.
Cô thực sự đã biết hắn từ trước. Nhưng là từ khi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro