1.
Biển lặng.
Bầu trời đêm phủ một màu xanh thẫm, nơi ánh trăng vằng vặc tỏa sáng, kéo theo một dải ánh bạc phản chiếu trên mặt nước. Sóng vỗ nhè nhẹ, thì thầm những lời không ai hiểu rõ, nhưng lại có thể cảm nhận bằng trái tim. Làn gió mang theo vị mặn mòi, thoảng mùi rong biển, mùi của một thế giới xa xôi, bí ẩn.
Trên bờ cát trắng, một cô gái nằm bất động. Mái tóc dài bạch kim vương vãi trên nền cát ẩm, phản chiếu ánh trăng như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huyền ảo. Cô không động đậy, nhưng ngực vẫn phập phồng nhịp nhàng, như thể vừa thoát ra từ một giấc mơ dài, hoặc một cơn sóng đã mang cô đến đây từ nơi xa xôi nào đó.
Sayuri tỉnh dậy, hàng mi khẽ rung động. Làn nước vẫn còn đọng trên mi mắt cô, một giọt rơi xuống, tan vào cát. Trống rỗng. Đó là điều duy nhất cô cảm thấy vào lúc này. Không có ký ức, không có cảm giác quen thuộc, chỉ có biển cả rộng lớn và sự mơ hồ của một người vừa đánh mất chính mình. Cô khẽ ngồi dậy, bàn tay run rẩy chạm vào cát, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó để bấu víu vào. Nhưng mọi thứ quá xa lạ.
Bất chợt, một giọng nói vang lên phía sau cô, trầm ấm nhưng lại mang theo chút gì đó bông đùa:
"Ồ? Cảnh tượng này khá lãng mạn nhỉ. Một cô gái bị sóng đánh dạt vào bờ, không ký ức, không phương hướng. Nghe như mở đầu của một câu chuyện cổ tích vậy."
Sayuri ngẩng đầu, đôi mắt xanh ánh lên tia cảnh giác. Đứng cách cô không xa là một người đàn ông với mái tóc bạc bù xù, đôi mắt bị che khuất bởi chiếc kính đen nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như gió biển. Bộ áo chú thuật sư phất nhẹ trong gió, và trên môi anh là một nụ cười nửa vời, vừa có chút thích thú, vừa có chút tò mò.
Gojo Satoru bước chậm rãi về phía cô, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái, như thể chuyện gặp một người bí ẩn bị sóng cuốn trôi vào bờ là điều bình thường. Anh cúi xuống, chống tay lên đầu gối, quan sát cô kỹ hơn.
"Cô có vẻ ổn đấy. Không bị thương gì, cũng không có dấu hiệu hoảng loạn. Nhưng mà... cô đến từ đâu vậy?"
Sayuri im lặng. Đôi môi cô khẽ mở ra, nhưng không có câu trả lời nào thoát ra cả. Cô không biết. Hoàn toàn không biết. Cô đến từ đâu? Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây? Trong tâm trí cô, mọi thứ trống rỗng như mặt biển trước mắt—một sự tĩnh lặng vô tận nhưng lại không có bến bờ.
Gojo quan sát cô trong vài giây trước khi bật cười, như thể đã quen với những điều kỳ lạ trong cuộc đời mình.
"Cô có tên chứ?" Anh nghiêng đầu hỏi, giọng vẫn mang chút bông đùa, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát cô.
Sayuri hơi sững lại. Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến cô bất giác chạm tay lên ngực mình, như thể tìm kiếm một điều gì đó đã bị bỏ quên từ rất lâu. Cô không chắc mình có một cái tên, nhưng khi những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, một từ ngữ chợt xuất hiện trong tâm trí cô, như tiếng thì thầm của đại dương.
"Sayuri... Tôi nghĩ tôi tên là Sayuri."
"Không nhớ gì sao? Càng thú vị hơn rồi đây."
Sayuri không đáp, chỉ đưa mắt nhìn về phía biển cả, nơi những con sóng vẫn không ngừng vỗ vào bờ, như thể đang muốn nói điều gì đó với cô. Một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong lòng—cô không nhớ quá khứ, nhưng cô cảm nhận được biển. Nó vừa quen thuộc, vừa xa cách, như thể cô đã từng thuộc về nó.
Gojo chợt ngồi xuống bên cạnh cô, không vội vã, cũng không ép buộc. Chỉ đơn giản là cùng cô nhìn ra đại dương.
"Cô có cảm thấy gì không?" Anh hỏi, giọng nhẹ như sóng.
Sayuri thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi ấy. Cô khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh của biển, của gió, của sự tĩnh lặng bao trùm. Rồi, như một lời thì thầm sâu trong tâm trí, cô cất giọng:
"Tôi không nhớ gì cả... nhưng tôi biết mình không phải là người bình thường."
Gojo khẽ cười, một nụ cười vừa trêu chọc vừa có chút gì đó hiểu biết.
"À, cái đó thì tôi biết ngay từ khi nhìn thấy cô rồi."
Anh nghiêng đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cười nhẹ:
"Nhưng mà, ít nhất cô cũng phải có tên chứ nhỉ?"
Sayuri ngừng lại, đôi mắt lấp lánh ánh trăng khẽ dao động. Một khoảng lặng kéo dài, như thể cô đang cố gắng tìm kiếm trong tâm trí trống rỗng của mình.
Rồi, thật khẽ, như một giọt nước rơi xuống mặt biển, cô cất lời:
"Sayuri... Tôi nghĩ tôi tên là Sayuri."
Cái tên lướt qua đôi môi cô như một mảnh ký ức chợt lóe lên giữa làn sóng thời gian. Nó không xa lạ, nhưng cũng không hoàn toàn quen thuộc. Một cái tên không có điểm bắt đầu, nhưng bằng cách nào đó, nó chính là của cô.
Gojo mỉm cười, gật gù. "Sayuri, hửm? Được đấy, nghe cũng hợp với cô." Rồi anh đứng dậy, phủi cát trên áo, trước khi chìa tay về phía cô.
"Nào, đứng lên đi. Tôi có một nơi muốn đưa cô đến. Sẽ thú vị hơn việc ngồi đây nhìn biển cả đấy."
Sayuri nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, một chút ngần ngại thoáng qua trong ánh mắt. Nhưng rồi, không biết vì sao, cô đưa tay ra, để bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, như thể đang dẫn dắt cô ra khỏi sự mơ hồ mà cô đang chìm đắm trong đó.
Biển vẫn vỗ về bờ, sóng vẫn ngân nga như hát. Nhưng lần này, Sayuri không còn chỉ lắng nghe nó một mình nữa.
.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, từng giọt nước vỡ tan khi chạm vào mặt đất, để lại những vệt loang mờ trên lớp kính trong suốt. Màn mưa giăng kín bầu trời, làm mềm mại cả những đường nét sắc lạnh của thành phố phía xa. Không gian tĩnh lặng đến lạ, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lùa qua những hàng cây, mang theo hơi ẩm của đất trời.
Sayuri đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn những hạt mưa đang trượt dài trên mặt kính. Đôi mắt xanh sâu thẳm phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngày mưa, như thể cô đang nhìn vào một thứ gì đó xa xôi hơn cả cơn mưa ngoài kia. Những ký ức vụn vỡ vẫn còn quá mơ hồ, trôi qua tâm trí cô như những hạt nước rơi xuống mà không để lại dấu vết.
Lần đầu tiên cô gặp Megumi là vào một ngày mưa như thế này.
Gojo đã dẫn cô đến Trường Cao Chuyên Chú Thuật, nơi anh nói rằng cô sẽ gặp những người thú vị. Dưới tán dù che nửa vời, Sayuri bước theo anh vào sân trường, những giọt nước bắn tung trên mặt đất mỗi khi cô bước qua.
Megumi là người đầu tiên cô gặp. Cậu ấy đứng tựa lưng vào hành lang, hai tay đút túi, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén, quan sát cô từ xa. Khi Gojo giới thiệu, Megumi không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không bày tỏ hứng thú đặc biệt, chỉ gật đầu nhẹ và đơn giản nói:
"Chào chị."
Sayuri không biết tại sao, nhưng ấn tượng đầu tiên của cô về Megumi không phải là một người lạnh lùng như vẻ ngoài, mà là một người có quá nhiều suy nghĩ trong lòng nhưng không dễ dàng bộc lộ. Cậu có một bầu không khí yên lặng, khác hẳn với sự náo động mà Gojo mang lại.
Gojo, tất nhiên, chẳng để ý đến sự gượng gạo trong lần đầu gặp mặt giữa hai người. Anh chỉ cười híp mắt rồi vui vẻ tuyên bố:
"Từ giờ, Sayuri sẽ ở lại đây một thời gian. Nhớ đối xử tốt với cô ấy nhé!"
Megumi không đáp, chỉ đơn giản gật đầu một lần nữa trước khi quay bước đi. Sayuri nhìn theo cậu, tự hỏi liệu người này có thực sự chấp nhận sự hiện diện của cô hay không. Nhưng cô không có thời gian để nghĩ quá nhiều—Gojo đã nhanh chóng kéo cô đi gặp những người khác.
...
Bây giờ, khi cô nhìn Megumi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đọc sách trong khi mưa rơi, cô chợt nhớ lại khoảnh khắc đó. Từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã luôn như thế—yên lặng nhưng không hề xa cách, luôn quan sát nhưng không vội vàng phán xét.
Một tiếng động nhỏ vang lên, kéo cô về thực tại. Cô xoay người lại, bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc phòng—Fushiguro Megumi. Cậu ấy ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, một cuốn sách mở ra trước mặt nhưng ánh mắt không tập trung vào những dòng chữ. Cậu cũng đang nhìn ra cửa sổ, dường như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng.
Sayuri bước lại gần, nhưng không nói gì. Chỉ đơn giản là đứng đó, chia sẻ không gian yên lặng cùng cậu.
Một lúc sau, Megumi lên tiếng, giọng cậu trầm và bình thản như mặt hồ phẳng lặng giữa cơn mưa.
"Chị thích mưa à?"
Sayuri hơi bất ngờ trước câu hỏi. Cô khẽ nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng đáp lại:
"Mưa khiến chị nhớ đến biển."
Megumi liếc nhìn cô từ phía sau bìa sách. Ánh mắt cậu sắc bén nhưng không khó chịu, chỉ đơn giản là đang quan sát, như thể đang cố gắng hiểu điều gì đó mà cậu không nói thành lời.
"Biển sao?" Cậu hỏi, giọng điệu không rõ là tò mò hay chỉ là một câu nói vu vơ.
Sayuri mỉm cười nhạt, ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước vẫn không ngừng rơi xuống, hòa vào mặt đất rồi biến mất.
"Ừm. Biển cũng có những ngày như thế này. Những ngày mà mưa rơi xuống mặt nước, tạo thành những vòng tròn lặng lẽ rồi biến mất. Giống như ký ức... thoáng qua, rồi lại hòa vào một thứ gì đó rộng lớn hơn."
Megumi không đáp lại ngay. Cậu khẽ lật một trang sách, nhưng có vẻ không thực sự đọc. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, từng giọt nước nhỏ chạm vào cửa kính, để lại những dấu vết trong suốt rồi nhanh chóng bị cuốn đi.
Sau một lúc lâu, cậu mới nhẹ nhàng cất lời:
"Dù ký ức có hòa vào biển, thì nó vẫn ở đó, chỉ là không còn dễ dàng nhìn thấy nữa."
Sayuri quay sang nhìn cậu, lần đầu tiên trong buổi chiều nay, ánh mắt cô không còn xa xăm nữa. Lời nói của Megumi vang vọng trong lòng cô như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Phải chăng, những thứ cô nghĩ rằng đã biến mất thực ra vẫn luôn tồn tại ở đâu đó, chỉ chờ cô tìm ra chúng?
Cô khẽ gật đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười thoáng nhẹ.
"Có lẽ em nói đúng."
Không gian lại trở về sự tĩnh lặng quen thuộc. Nhưng lần này, nó không còn là sự lặng im nặng nề nữa, mà là một sự bình yên khó gọi tên. Họ không cần những lời dài dòng, cũng không cần những cuộc trò chuyện vội vã. Chỉ đơn giản là cùng nhau ngồi đó, nhìn ra ngoài trời, lắng nghe tiếng mưa rơi và cảm nhận sự yên tĩnh giữa hai tâm hồn có quá nhiều điều chưa thể nói ra.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhè nhẹ, dịu dàng như những ký ức đang trôi dạt trong tâm trí của hai con người đang cùng ngồi cạnh nhau.
Megumi khẽ liếc nhìn Sayuri một lần nữa trước khi trở lại với cuốn sách. Lần này, cậu thực sự đọc, còn Sayuri vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lòng cô nhẹ nhàng hơn trước.
Có lẽ, trong cơn mưa này, cô không còn lạc lõng như cô từng nghĩ nữa.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro