tiên sinh
"TOJI TIÊN SINH TỚI!!!"
"XIN NGÀI GOJO VÀ CẬU MEGUMI DỪNG TAY!"
Ôi trời! Còn ra thể thống gì đây nếu ai cũng biết hai đích tử của ngự tam gia đang mây mưa cùng con hầu dơ hầy cơ chứ.
Toji ném cho Megumi một ánh mắt cảnh cáo, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng đấy như muốn nói với Megumi rằng: "Thằng ranh con, mày đang làm cái trò nhục nhã gì đây?" Megumi muốn điên lên mà siết nắm đấm thành quyền, miệng rít lên khe khẽ.
"Mẹ kiếp lão già"
"Ô! Tộc trưởng Fushiguro, ngài muốn tham gia cùng chúng tôi ư? Quả thật là biết chơi mà!"
Satoru nhe răng ra cười như chốn không người, gã mặt dày mà chỉ vào con bé đang nằm sõng soài trên nền gỗ ẩm người đang không một mảnh vải. Gojo búng tay một cái, người hầu riêng của gã lũ lượt kéo vào mặc lại bộ Kimono lam sọc tỉ mỉ lên người như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi đai obi được thắt thẳng thớm gã đi đến trước mặt Toji tự nhiên như ở nhà.
"Mấy đứa hầu nhà ngài kém quá!"
"Thực tình không ra đâu vào đâu"
"Song ngài lại xông vào thể này, thực cụt hứng!"
Toji nheo mắt vào nhìn thằng oắt con kiêu ngạo trước mắt, lão đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà dỗ dành Gojo.
"Xin thứ lỗi, ta không biết cậu ở trong này cùng với Megumi"
"Nếu đã làm thiếu gia nhà Gojo cụt hứng thì người ngoài sẽ nói ta không đãi khách quý tử tế rồi!"
"Bay đâu! Cho người thật tốt đến hầu hạ thiếu gia Gojo đây!!"
Toji miệng thì cười tươi đấy nhưng trong tâm chỉ muốn tận tay bóp chết Gojo trong một khắc.
Vừa dứt câu, ngay lập tức có một đám người cung kính cúi gập người dẫn Satoru đi khuất mắt. Gã ngạo mạn mà không thèm nhìn lại lấy con bé một lần. Cứ vậy mà đi lướt qua cả mọi người, Satoru không coi ai ra gì, gã độc tôn bản thân mình lên như thần thánh, khéo may ra là còn để thiên hoàng vào mắt, chứ nếu không Gojo mà lên làm tộc trưởng thì gã tạo phản chỉ là chuyện sớm muộn.
Megumi cũng thắt cái đai lưng vào rồi bước ra khỏi buồng tắm trước mặt Toji, cậu không thèm nhìn cha mình lấy một cái làm lão thở dài hơi khe khẽ. Toji cũng không trách được con trai mình, nó đã như vậy từ hồi phu nhân của lão mất, chỉ có thể trách bản thân dạy dỗ chưa nghiêm khắc mà thôi.
Cuối cùng cái buồng tắm to rộng ấy chỉ còn một mình con bé đang nằm bất tỉnh, người nó run bần bật lên không ngừng co ro lại.
Không khác gì một miếng giẻ lau bị dày xéo.
Đáng thương.
Lão hơi nhíu tâm mi lại, rồi phẩy ống Kimono dày. Không ai biết lão nghĩ gì, chỉ thấy không khí hơi chùn xuống một lúc rồi Toji mới nặng giọng lệnh.
"Lau rửa người cho sạch rồi đưa về phòng trống tại phủ ta"
.
.
.
.
.
Con bé lên cơn sốt đùng đùng, cứ mê mệt mãi, mồ hôi nó vã ra như tắm nhưng cơ thể lại run lên vì lạnh. Nó cứ rên hừ hừ rồi mê sảng, nửa tỉnh nửa mê.
Khi nó hoàn toàn tỉnh táo thì đập vào mắt là người đàn ông trung niên nam tính, trông có chút phong trần nhưng lười biếng bất cần đời. Lão cứ ngồi đó không biết từ bao giờ nhưng hai con mắt đang nhắm nghiền như ngủ quên.
Nó ngớ người mà nhìn, người đàn ông mặc bộ Kimono nam đắt tiền, mặt góc cạnh có vài nét hao hao với cậu Megumi, khác cái là trông lão to lớn bệ vệ quá, tuổi tác cũng lớn hơi vài chục, cũng phải ngoài tứ tuần rồi. Trên khuôn miệng mỏng kia là một vết sẹo nhỏ nhưng sâu.
Con bé ngồi bật dậy, nhưng choáng váng vì cơn đau đầu gai người, nó ôm lấy cái đầu nhỏ như cố trấn tĩnh bản thân, mắt nó tối lại nhưng hai tay vẫn sờ soạng trên người xem có bị sao không.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Mắt lão hé ra một chút rồi nheo lại.
"Dạ...thưa tiên sinh"
Nó vội vàng bước khỏi tấm nệm dày mà quỳ xuống dập đầu. Toji thấy chân tay nó còn đang run lên thì phẩy tay. Mắt lão híp vào khi nhìn thấy cổ trắng ngần bị tím xanh lại hình dấu tay to lớn, điểm xuyết là vài vệt hôn ám muội rải dần xuống xương quai xanh rồi thịt vú đang ẩn hiện dưới cổ kimono phanh rộng ra.
"Khỏi cần câu nệ"
Da thịt nó mơn mởn vậy mà, suối tóc bóng mượt xoã ra như nàng tiên, ngón tay búp măng trắng hồng xoè ra trông khí chất chả giống con đợ gì cả. Thảo nào Naoya mê nó như điếu đổ.
Mặt mũi thanh tú, mi mắt cong vút như hoạ, da trắng bầu bĩnh ửng hồng. Dáng người yểu điệu, cử chỉ nết na, giọng nói lảnh lót như chuông đồng.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi tại phủ ta, không cần thiết thì tránh ra ngoài"
"Đừng tơ tưởng linh tinh, ta chỉ làm tròn trách nhiệm với lời thỉnh cầu của con ta"
Nó nghe vậy thì dập đầu một cái trước Toji, nhỏ nhẹ nói.
"Con nào dám thưa tiên sinh"
"Con chỉ muốn cảm tạ ngài đã rộng lượng dang tay che chở trong lúc con đang nhục nhã"
Hốc mắt nó hơi bỏng khi nhớ lại, sống mũi cay xè. Người ốm nên tâm tình cũng nhạy cảm theo, nhưng rồi nó nín lại, sụt sịt một hồi rồi thôi. Nó sợ tiên sinh sẽ thấy phiền nên đành ngồi dậy hẳn hoi kìm cơn uất ức vào.
Toji thấy vậy thì đứng dậy rời khỏi phòng, trước khi đi lão buông một câu.
"Nghỉ ngơi tốt"
"Tiên sinh đi cẩn thận ạ"
Nhưng lão hình như đã quên rằng Gojo Satoru chưa bao giờ từ bỏ ý định nào đó giữa chừng. Cái gì gã muốn thì gã sẽ đoạt lấy từ mọi thủ đoạn.
Kể cả thứ đấy là phế phẩm chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro