Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóc bánh trả tiền

Suguru: Em bé bỏng của Naoya chỉ đáng giá 100.000 yên thôi sao?

***

"Sao mày dám dụ dỗ bạn tao?"

"Sao cơ?"

Nó đang chưa hiểu chuyện gì thì hứng thẳng một cái nhìn cay nghiệt của thiếu niên. Mắt hắn long lên, không còn cái màu xanh trong vắt ngọt ngào như thường ngày, cái xanh ấy biến thành biển đêm đục ngầu đang giận dữ.

"Sao mày dám?"

"DỤ"

"DỖ"

"SUGURU?"

Nó chưa kịp thanh minh thì hứng thêm một tràng nữa xổ thẳng vào mặt, không biết đưa mặt đi đâu mà tránh.

"Đồ bò cái!"

Nó đang cầm cái sơ mi của Gojo trên tay, không biết cứ nên cầm mãi như thế hay đặt ở đâu nữa, đầu óc nó ong ong quay cuồng, rồi nó lại đưa mắt lên nhìn gã rồi lại nhìn lấy cái sơ mi trên tay. Chắc nó chưa tin, hoặc chưa hoàn hồn, chưa tin là chưa tin sao trên đời lại có những chuyện vô lý thế này, hay là chưa tin vì cái số kiếp nó khốn khổ quá.

Rồi nó thấy khó thở, ruột gan nó sôi lên cuồn cuộn. Chắc là đau do đói, quên mất từ tối đến giờ nó chưa ăn, quên đấy, nó quên béng mất, mà biết ăn cái gì bây giờ, thật xót ruột thì phải bỏ tiền ra ngoài mua một bữa ăn. Đây như một cái tát giáng thẳng xuống mặt con nhỏ, nó bủn rủn chỉ biết đứng đực ra đấy mà nghe gã xỉa xói mình.

"Đi về, đi về, tôi về nhà đây, tôi sẽ đi về, sẽ dọn nhà bù sau."

"Về đây, tôi về luôn đây."

"Nhé?" - Mặt nó méo xệch đi, đôi mày chùn xuống khổ đau.

Nó lặp lại hai chữ "đi về" như một biện pháp chữa cháy hay ho nhất có thể, nhưng nó lúng túng không biết để cái áo sơ mi này ở đâu nữa, khó quá đi. Để lên ghế sofa thì gần chỗ Satoru đang đứng, nó sợ, để vào phòng gã thì con bé cũng sợ gã khó chịu vì nó bẩn thỉu mà lại dám đi vào phòng gã.

Ôi đau đầu thật đấy.

Nó chỉ biết nhặt lấy cái cặp đang chỏng chơ giữa nhà, tay vẫn cầm cái sơ mi lụa.

Nó cố đi sao cho nhẹ nhàng nhất vì sợ có thể làm người kia khó chịu hơn.

Con bé chỉ biết đặt cái áo xuống đất mà đi ra cửa, từ lúc đó đến giờ không dám ngửng mặt lên nhìn Satoru một lần nào, có lẽ là nó sợ. Ừ sợ thật đấy, tim cứ quặn vào bập bùng, thon thót, nó sợ không thở được. Không biết đấy là sợ hay là tủi thân nữa.

Chả biết người kia đang nghĩ gì nữa, thấy im lặng. Con nhỏ chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi giày vào rồi muốn nhanh nhanh chóng chóng bước ra khỏi cái căn hộ này, nhưng tay nó run quá, cứ lẩy bẩy cả lên, dây giày hôm nay sao khó thắt quá vậy?

"ĐI ĐÂU?"

Vừa kịp đứng lên thì có một lực giằng lấy cổ tay nó đau nhói. Nó co rúm cả người vào, chỉ chực chờ quỳ xuống mà van xin người kia. Con nhỏ ngã nhào xuống đất, đầu gối lẫy khuỷu tay đập thẳng vào nên đất lạnh, chả biết đau như nào nhưng mắt nó méo mó xanh lét vào. Nó vẫn cố trả lời cái câu vô lý của thằng ranh trời đánh trước mặt.

"Đi khỏi đây chứ còn đi đâu nữa?"

Nó ngửa cái mặt khốn khổ vụn vỡ lên nhìn gã, mắt đẫm nước, long lên, chằng chịt tia máu, nước mắt tràn đầy chỉ chực trào ra khỏi khoé mi.

Satoru đột nhiên cứng họng, gã chả biết nói thêm câu nào nữa, nhưng cái lồng ngực gã cứ tức lên như muốn vỡ tung ra phản kháng, cái cảm giác bực dọc khó thở đến cùng cực, khó chịu lắm, muốn tìm một nơi để trút sạch ra.

Và vừa hay có con nhỏ trước mắt.

Một thiếu niên được nuông chiều từ nhỏ bỗng xuất hiện trong đầu một ý nghĩ độc ác. Và khỏi phải nghĩ ngợi nhiều, gã thực hiện điều đó ngay tức thì.

Satoru bỗng túm lấy tay nó rồi giằng về phía mình, lực tay như bóp vỡ xương mảnh của nó. Con nhỏ đang đứng khom người bỗng bị lẳng một phát vào thềm nhà thì ngã nhào xuống, nó cuống cuồng muốn chạy, chỉ biết ba chân bốn cẳng bò lồm cồm dậy, nó quằn quại, muốn bò khỏi tầm tay của gã, cứ khốn khổ lê lết trên sàn.

Gojo thấy nó đớn đau như vậy thì không những thương xót mà còn cảm thấy chán ghét, cái loại gái đĩ còn tỏ ra đáng thương làm gì cơ chứ, nghĩ đến khuôn mặt bị bắn đầy tinh dịch của đàn ông lên càng làm gã sôi người. Satoru túm lấy cổ chân nó mà kéo về phía mình, đầu gối trần ma sát với sàn nhà làm nó bỏng rát, váy vóc bị tốc hết lên lộ ra cặp đùi trắng ngần chói mắt, nó mặc cái quần lót nhỏ màu trắng, khỏi phải nói thì cũng biết gã trai kia nhìn đi đâu.

Nó sợ quá người run lên bần bật, miệng nó cứ há ra chẳng nói được câu nào, cứ há to nhưng cổ họng chỉ ê a được cái âm thanh tức tưởi, nó bám chặt vào cái chân bàn ăn thế rồi nghĩ như nào mà lại thả ra, mặt vùi vào hai lòng bàn tay vụn vỡ.

Gã bỗng thả hai tay khỏi cổ chân nó, con nhỏ như trúng số mà co gập người lại trong tư thế bào thai mà ôm chặt lấy đầu gối, nó co quắp lại, khốn khổ khốn nạn. Nó sợ hãi đến nỗi nấc cụt lên, cứ nức nở rồi nấc làm gã bỗng thấy thương hại. Con bé co rúm người, lê dần người mà lùi dần về góc tường, nó cứ ngồi bó gối như vậy mắt nhắm chặt không dám mở ra, ấy vậy mà nước mắt đã lem nhem khắp khuôn mặt rồi.

Nhưng rồi cái thương hại của Satoru bỗng bị thay thế và bị lấp đầy bởi sự mỉa mai xen lẫn tức giận. Nó càng mềm yếu thế này thì càng thách thức cái giới hạn chịu đựng của đàn ông, thà rằng chửi bới dãy dụa còn hơn là ngồi im vụn vỡ như này, con này thật hiểu lòng đàn ông mà.

"Đứng dậy, đi vào đây." - gã giật phắt lấy tay con nhỏ kéo lê nó vào phòng ngủ của mình.

"Đừng mà, đừng mà, xin đừng!!"

Móng tay nó cào xuống sàn nhà, nó khua loạn xạ cả lên, trong tiếng kêu lại kèm tiếng nấc.

"Thế mày cũng van xin với Suguru thế này sao? Rồi mày để nó đút cặc vào mồm nhấp à?"

"Đừng mà Gojo, đừng nói vậy mà, đi về, cho đi về đi."

"Đi về, muốn đi về, không ở đây nữa, không xuất hiện nữa, không gặp nhau nữa."

"CÂM MỒM!"

Gã quát làm con nhỏ mím chặt môi, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Nó không dám chống cự vì sợ càng dãy dụa người kia càng thấy kích thích, nó cắn chặt răng nhưng cái tiếng nức nở vẫn bập bùng qua cuống họng được.

"Để tao xem mày ra cái gì mà chúng nó điên cuồng như thế."

"Đồ bệnh hoạn."

"GÌ CƠ?!?" - gã như phát rồ phát dại lên khi nghe vậy.

Ngay tức thì bóp chặt lấy miệng con bé, nhìn thẳng đôi mắt đẹp như biển trời kia vào nhãn cầu nó, nó chẳng biết trốn tránh đi đâu cũng đành đối diện. Con mắt xanh đẹp mê hồn của một thằng con trai xinh xắn ấy vậy mà tàn ác quá.

Satoru không kìm chế được lực tay mà như muốn bóp nát quai hàm con nhỏ, nó nhìn gã oan ức đớn đau tợn người. Bất ngờ gã cúi đầu mà ngấu nghiến lấy môi nó.

Hai cái lưỡi lạ lẫm bỗng chạm vào nhau, Satoru trai tân nên có chút vụng về nhưng tàn bạo lắm, gã không biết hôn nhưng biết thế nào là làm nó nghẹt thở.

Trơn tuột, kích thích mùi mẫn, đầu óc cả hai như lên mây, nó như trẻ mới đẻ cứ bị thằng bạn học cưỡi thẳng lên người mà ôm lấy đầu đè ra hôn tới tấp, gã ngồi lên bụng nó, vò lấy mái tóc mềm bóp miệng bắt nó lè lưỡi ra. Thằng kia hình như lần đầu được thử mà dính quá, cứ há miệng mà thè lưỡi dài ra mà càn quét nó.

Ra vậy, hôn là như này, không tởm lắm, thằng Naoya bảo sao nghiện đá lưỡi, mà thằng đấy đá lưỡi với mấy con người yêu trông tởm vãi, nhưng thôi kệ mẹ nó. Hôn cũng được, cũng thinh thích, cũng sướng quá, quan trọng là nứng nổ cặc rồi. Cái vật dưới quần đã không kiểm soát được mà nhô lên thành một ngọn núi nhỏ giữa cái quần ngủ của gã.

Cái máu nóng lâng lâng bỗng chạy dọc cơ thể, chân tay gã bỗng nóng rực bủn rủn, ừ nứng quá rồi, Satoru tưởng rằng tứ chi mình bị kim châm cứ bứt rứt mãi không thôi. Gã thở dốc, khó nhọc từng hơi nặng nề, cái mặt đẹp trai đáng ghét cứ đỏ bừng lên, mắt xanh dại ra, hồn vía như sắp bay lên tận mây xanh.

Gã bỗng xấu hổ cùng cực, đường đường người như gã lại đi động tình với con điếm thối lẳng lơ này, Satoru vừa nứng vừa nhục nhã. Gã lật úp nó lại, túm lấy tóc nó mà ấn mặt xuống sàn nhà, Gojo không muốn nó nhìn thấy cái vẻ khốn khổ này của gã.  

"Nằm yên đi, mày phục vụ tao thì không chết được đâu." - Satoru gắt lên.

"Gojo Satoru, làm ơn, làm ơn, đừng, tôi xin cậu."

Váy nó bị một tay tốc thẳng lên lộ mông trắng tròn lẳng, cặp đùi non mềm mịn trắng phau đang run rẩy khép gập vào làm cái chày thịt bên dưới giật mạnh hơn. Nhưng gã gấp lắm rồi, cặc trong quần muốn nổ tung đau đớn, Satoru như phát điên mà cởi cái quần lót trắng ngà bé xíu xuống. Con ranh này sợ quá thì khóc toáng cả lên, nó bù lu bù loa quẫy đạp thật lực, người con bé xấu hổ quá mà đỏ lên như tôm luộc mới ra lò.

Nó cứ ré lên rồi đạp gót chân vào mặt gã, con nhỏ khóc nhiều đến nỗi cái tiếng nó trở nên nghẹt ngào đặc quánh không rõ được nó đang nói cái gì. Gojo thấy nó không ngoan thì vung tay mà tát vào mông tuyết.

"CHÁT!"

"CHÁT!"

Nó vì đau rát mà co quắp vào, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khắp mặt.

"Ngoan đi, tao sẽ cho mày tiền, mày thích bao nhiêu tao cho mày tất."

"Yên tâm, tao bóc bánh trả tiền sòng phẳng, tao nhiều tiền mà, mày chỉ cần nằm im phục vụ thôi, chắc mày cũng làm nhiều lần rồi nên biết nhỉ?"

Nó điếng người, yên lặng hẳn đi, chỉ biết cuộn chặt nắm đấm vào bấm móng tay vào thịt đến rỉ máu.

Con nhỏ như con búp bê hỏng nằm im không nhúc nhích chút nào.

"Được! Vậy làm đi."

Nó chỉ biết cười lên, khoé mắt ngập ngụa nước tràn ra.

Satoru bỗng được cho phép thì hào hứng hẳn, gã tụt phăng cái quần lót ra, vén cái váy đồng phục cao tớn lên tận eo, ngón tay thuôn dài luồn lên phía trên mà cởi từng cái cúc sơ mi một.

"Mày cởi áo lót đi, tao muốn nhìn vú mày."

Gã lật nó lại đối mặt với mình. Gojo bỗng thấy hơi có lỗi khi nhìn thấy mặt nó, cái ánh mắt tội nghiệp hiền lành ấy làm tim gã thắt lại, mặt nó đỏ bừng lên vì khóc, đôi môi bị cắn cho bật máu mà sưng lên, hai con mắt đục ngầu ướt đẫm đau rát. Nó vẫn còn chưa dứt cơn khóc mà thút thít khe khẽ.

Con nhỏ đưa tay về phía sau mà cởi móc cái áo ngực, da nó trắng ngần, áo sơ mi cởi bung ba cúc làm lộ khe ngực sâu hun hút. Nó mặc cái áo lót cũng ngà ngà màu giống cái quần lót, vải cotton bình thường rẻ tiền mà làm Gojo vồn vã hẳn. Nó tay cởi xuống nhưng mắt nhắm chặt quay mặt sang hướng khác vì tủi hổ.

Vú nó có vẻ to, tròn đầy một nắm tay, không, to hơn cái bàn tay mà gã bóp vào. Cái mùi nước xả vải thông dụng mà siêu thị hay giảm giá giờ lại còn thơm hơn cả nước hoa hàng hiệu. Vú trắng, mềm, đầu vú hồng đậm săn lại nhưng cái núm vẫn chưa lộ ra mà thụt vào trong. Thịt vú trắng nõn trắng nà, nó thở đến đâu là vú phập phồng đến đấy. Mới đầu Satoru chưa dám bóp nhưng gã đánh bạo mà đưa tay vào nắn, ôi thôi mẹ ơi, nó mềm, điên mẹ mất, nó vừa mềm vừa ấm tay. Ra vậy, sờ vú cũng sướng như này, bất ngờ gã đánh bạo cúi mặt xuống mà úp thẳng vào cặp vú sữa. Miệng há ra mà nút lấy nhũ tiêm đang dựng lên xấu hổ, cái mùi con gái mới lớn làm gã choáng váng, mái đầu trắng xoà vào mà làm càn cặp ngực trần. Con nhỏ thẹn quá chỉ biết nhắm tịt mắt nghiến chặt để không thốt ra từ nào điếm đàng.

Nó không rên vì đang cắn chặt quai hàm nhưng hơi thở nó thì khác, cứ khiêu gợi gấp gáp, khéo còn nứng hơn cả rên cũng nên.

Lưỡi nóng trong khoang miệng trơn tuột làm nó run lên lẩy bẩy, bên dưới vì thế bỗng trở nên nhầy nhụa ẩm ướt.

Satoru nhả vú nó ra, mặt gã đỏ muốn nhỏ máu, mắt lờ đờ cả đi như vừa mới chơi thuốc phiện, gã không nói câu nào nữa mà đưa tay tuột hết quần áo trên người nó ra, nứng quá rồi hết chịu nổi rồi, con cặc căng cứng lên như đá chỉ muốn vùi vào cái lồn nóng ấm của đàn bà cho thoả cái tính dê đi.

Satoru cởi phăng cái quần mình ra mà tuốt lộng bên dưới, cặc trắng trẻo nhạt màu nhưng to phát tợn, nó nhìn mà vừa ngại vừa tái hết cả mào.

"Tao muốn chơi trần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro