Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chợt nhận ra, hôm nay trăng vừa tròn

Chương này có các yếu tố bạo lực, có thể gây ức chế. Đề nghị cân nhắc trước khi đọc!

Chị đồng nghiệp cuối cùng vẫn là bận đi với bạn trai, không thể đi cùng với tôi. Buổi tối thứ 6, theo như lịch tôi sẽ được nghỉ, chỉ làm đến hết chiều mà thôi. Nhưng tôi chính là một đứa đen đến không nhìn thấy được tương lai.

- Hôm nay tôi muốn được nghỉ đúng giờ!

Tôi nhìn lão sếp, bực tức đến môi mím lại thành một đường thẳng. Tôi chỉ là đang mong muốn quyền lợi của mình mà thôi, bình thường, tôi không có việc gì, vẫn hay làm việc cả thứ 7, chủ nhật. Trong công ty, tôi thành công mang cái danh con ong chăm chỉ của năm, đi sớm về khuya, nhưng mãi chẳng bao giờ được tăng lương.

- Làm nốt cái này đi, nào cưới tôi cho nghỉ hẳn một tuần!

Lão sếp không nghe tôi giải thích thêm bất kỳ thứ gì, ném cho tôi tập tài liệu thông tin về Chú linh lần này cùng địa điểm thanh tẩy, nói rằng tầm 1 tiếng nữa sẽ đi đón Chú thuật sư, tôi nên nhanh chóng đọc tài liệu, tránh làm hỏng việc.

Tôi cúi đầu, cầm lấy tập tài liệu rồi đi ra ngoài, đến phòng nghỉ của nhân viên, tranh thủ mở ra xem. Tôi lập tức rùng mình, là tên Chú linh mặt vá!

- Trời ạ!

Day day thái dương, có cần đến mức này không? Tôi không rõ tên này gọi là gì, nhưng trong nội bộ luôn có một tin đồn, người nào bị sao quả tạ chiếu thì mới gặp phải tên này. Hạn lắm đấy!

Tôi ngồi trầm ngâm trong phòng nghỉ, đọc tất cả các lưu ý có thể, chỉ cầu mong tổ tiên lần này phù hộ cho tôi tai qua nạn khỏi.

Mắt thấy sắp đến giờ, tôi cầm theo áo comple, chỉnh lại trang phục, xốc lại tinh thần, nghiệp vụ chuyên môn được đào tạo kỹ lưỡng của tôi không cho phép tôi có cơ hội làm hỏng hình tượng mình mất công xây dựng bao lâu nay.

Người tính không bằng trời tính, đến lúc này thật sự tôi muốn bỏ về, không, xin nghỉ việc luôn đi đằng nào cũng sắp lấy chồng rồi, tôi không cần gồng mình với đám lộn xộn này nữa.

Yuji ngồi phía ghế sau, hai tay khoanh vào nhau, không cần nhìn tôi cũng cảm giác được ánh mắt cậu đang dính chặt lên người tôi. Cái thân già này không chịu nổi đâu!

- Địa điểm lần này là một trung tâm thương mại, người dân đã bị tấn công nhiều lần...

- Tôi biết rồi.

- Vậy tốt, cậu chờ một chút sắp đến nơi rồi!

Nhận thấy sự mất kiên nhẫn trong lời nói của cậu, tôi đạp ga, tăng tốc độ.

- Tôi sẽ chờ bên này đường, cậu xong thì ra luôn nhé!

- Được.

Yuji xuống xe, đóng cửa mạnh đến cả thân xe đều rung lắc. tôi biết tên Chú linh này cậu đã theo đuổi từ lâu rồi, nên thái độ của cậu cũng không làm tôi ngạc nhiên cho lắm. Tôi thở dài một tiếng, mệt mỏi dựa vào ghế lái.

Nhưng chưa được 30 phút, Yuji đã đi ra ngoài, khuôn mặt khó coi đến trầm trọng.

- Chạy mất rồi, con giun đấy!

- Cậu vất vả rồi!

Tôi theo thói quen cũ đưa cho cậu chiếc khăn tay, nhưng Yuji không hề có ý định nhận lấy. Tôi cũng biết ý, rút chiếc khăn về, không nói thêm hai câu, im lặng lái xe đưa cậu về ký túc xá.

Lúc tôi về, tôi ghé vào một quán cà phê, mua cho mình một cốc, để đảm bảo bản thân tỉnh táo, dù sao lái xe oto nhiều cũng kiến đầu óc khá mệt mỏi.

Rầm, rồi đùm một tiếng, cốc cà phê mới nhận từ tay cô nhân viên rơi xuống đất, tôi hoảng hốt quay lại. Từ bên trong, xuyên qua lớp kính cửa hàng, tôi có thể nhìn thấy một tên Chú linh với cái đầu đang phun lửa. Nó liếc ngang liếc dọc, tức tối làm nổ chiếc xe của tôi, ném cái xe đang bốc cháy ngùn ngụt ra xa, đi bên cạnh nó chính là tên mặt vá.

Tôi vội ấn số của Yuji.

- Yuji, tôi...

"Đừng có gọi cho tôi nữa! Chị không thấy phiền nhưng tôi phiền lắm"

Yuji không kiên nhẫn nghe hết được câu nói của tôi, tắt điện thoại, thậm chí khi tôi gọi lại, cậu đã chặn số của tôi rồi.

- Jogo, tìm con ả cho kỹ, nó chắc chắn chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.

- Mahito, tự nhiên cậu lại muốn tìm một con đàn bà làm cái gì vậy?

- Đám Gojo Satoru có vẻ quan tâm đến nó, nếu như chúng ta bẻ mất vài cái xương của nó không biết lũ Chú thuật sư đấy sẽ có thái độ thế nào? Nghĩ cũng đã phấn khích rồi!

Cuộc đối thoại của hai tên Chú linh rơi vào tai tôi, da gà ga vịt thi nhau nổi lên, mí mắt tôi liên tục giật, trong lòng có dự cảm không lành.

Chui xuống bên dưới quầy bán hàng, không dám phát ra tiếng động, quyết định nhắn tin báo cho Gojo Satoru.

- Phóng hỏa cả chỗ này đi, cháy rồi, tự nó sẽ lòi mặt ra!

Là giọng của tên Mahito.

Bùm một tiếng nữa, ngọn lửa lớn lập tức đốt cháy không gian quán cà phê. Tôi gục người, bịt miệng, khói sặc lên trong phổi. Hai mắt cay xè mờ đi, khó thở quá! Người trong quán vì hoảng sợ đã thi nhau bỏ chạy, những tiếng la hét vang vọng không gian, khung cảnh một mảnh hỗn loạn.

Ra ngoài để bị hai tên đó giết chết thì thà tôi bị chết cháy còn hơn.

Tôi giữ hi vọng cuối cùng, bấm số của Nanami, nhưng đầu dây bên kia chỉ có những tiếng tút tút dài vô tận.

Tôi lại bấm số của Megumi, lần này đầu dây bên kia có tín hiệu trả lời.

"Nói đi! Không nói tôi cúp máy đấy!"

Tôi sặc khói, ho sặc sụa, nước mắt sinh lí không kìm được mà chảy ra.

"Có thời gian làm trò này sao không gọi cho chồng sắp cưới của chị ấy! Phiền phức!"

- Không...khụ khụ...

Màn hình điện thoại lại thông báo cuộc gọi đã bị ngắt. Gọi cho Nobara sao? Nhưng em ấy quá yếu, nếu như để em ấy đến đây khác gì lôi em vào chỗ chết?

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi một lực lớn túm lấy mái tóc buộc gọn của tôi.

- Mahito, con này đúng không?

Jogo lôi tôi như cái bao cát xềnh xệch ra khỏi quán, nó không thèm để ý đến những ngọn lửa xung quanh, khiến da thịt tôi những chỗ bị dính bỏng trở nên phồng rộp.

- A! Đúng rồi đó! Con trợ lý chết tiệt!

Mahito ngồi xổm xuống trước mặt tôi, trên môi còn mang nụ cười vui vẻ, thích thú nhìn tôi như con thú nhỏ sắp bị giết, lê lết mà muốn bò đi.

- Bây giờ tao với mày chơi trò chơi nhé! Tao hỏi mày trả lời nha!

Tôi kịch liệt hộ hấp, lấy lại nhịp thở, cắn lấy môi dưới.

- Mày là người yêu của Gojo Satoru?

- Đã từng...

Tôi mấp máy môi.

- Sai rồi!

- Á!

Lực lớn xé ta lớp áo phía sau, làm lưng tôi rách ra một vệt dài. Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh.

- Mỗi lần mày trả lời sai, Jogo sẽ quật mày một cái! Nên hợp tác một chút đi, con đàn bà khốn nạn này!

Tôi liếc mắt ra sau lưng, tên Jogo vung vẩy một sợi dây xích sắt, không biết là nó lấy từ chỗ nào, vui thích nhìn vết thương tứa máu trên lưng tôi.

- Thế còn Itadori Yuji thì sao?

- Chia tay rồi...Á!

- Mày lại làm tao không vừa lòng nha!

Một nhát nữa lại đánh lên, lần này là đùi tôi, vết thương thật sâu, tôi có cảm giác Jogo hoàn toàn nó thể một quật chặt đứt cái chân này.

Tôi đau đến mất tỉnh táo, cố mở hai mắt nhìn Mahito.

- Tiếp!

Mahito túm tóc tôi, kéo ngược về sau, da đầu đau đến tê dại.

- Còn Nanami Kento và Fushiguro Megumi?

- Tôi thực sự không còn liên quan gì cả...

Tôi thều thào, vết thương trên lưng và trên đùi máu thịt lẫn lộn, tanh tưởi.

- Đưa xích đây Jogo!

Mahito nhận lấy sợi xích từ tay Jogo, tôi run rẩy sợ hãi. Nhắm mắt làm liều, cố gắng dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, bật dậy tính bỏ chạy.

Nhưng ngay lập tức tiếng vung xé gió mang lên, sợi dây xích quật thẳng vào bả vai, tôi nghe có tiếng xương đòn vai nứt gãy.

- Mày làm tao khó chịu thật nha! Đàn bà đúng là lũ ti tiện, lại còn nói dối.

- Tôi...không nói dối...Á!

Mahito tức giận vì hành động chạy trốn của tôi, quyết định một nhát bẻ gãy chân phải, khiến tôi què quặt, rúm ró nằm dưới chân. Tên Jogo thích thú ngồi xem một bên, từ đấu đến giờ còn không quên quay video lại. Mahito dùng chân đạp vào má tôi, giọng điều cợt nhả từ trên nhìn xuống.

- Vậy tao tạm tin mày đi, cơ mà tao ngứa tay quá! Mày chịu khó chút nha!

Những nhát quật liên tiếp rơi trên lưng trên đùi, trên vai trên cánh tay. Tôi nằm co quắt trên đất, đau đớn đến phế liệt, mùi máu tanh nhàn nhạt bốc lên trong không khí, gần như xương cốt cùng từng thớ thịt của tôi bung ra, vỡ vụn theo từng nhát vung của Mahito.

- Nung hộ cái xích đi Jogo!

Tôi mở ra đôi mắt hằn tia mát, nhìn tên Jogo đốt lửa, nung nóng dây xích sắt trong tay Mahito.

- Tha...cho tôi...

Tôi thều thào mà van xin hai đứa bọn nó, mỗi lần nói đều cảm nhận được vị máu từ cổ họng đẩy lên.

- Xách cổ nó lên Jogo, nhẹ thôi, đừng làm nó đứt đầu!

Jogo túm đầu tôi, lôi tôi như một cái rẻ rách đến trước mặt Mahito. Máu mũi tôi chảy ròng ròng, môi khô nứt, bị chính tôi cắn đến nham nhở.

- Có trách thì trách mày đã dây vào đám Chú thuật sư. Nhìn lũ chúng nó để ý đến mày vậy, tao không kìm được mong muốn trêu tức đám đó!

Mahito vòng sợi dây xích được nung nóng quanh cổ tôi, bắt đầu dùng lực siết lại.

- Á!!!!

Tôi hai mắt trợn trắng, ra sức vùng vẫy, kêu đến thảm thiết, tiếng kêu xé rách không gian xung quanh, kêu đến khiến người ta nghe thôi cũng cảm nhận được loại đau đớn thống khổ đến mức nào.

Mahito cùng Jogo nhìn thấy tôi như con vật sắp chết, giãy giụa trong tuyệt vọng thì cười đến khoái chí.

Tôi ngửa đầu, hai mắt mất dần tiêu cự, buông bỏ phản kháng, để mặc cho xích nóng đốt cháy cái cổ gầy gò.

Chợt nhận ra, hôm nay trăng vừa tròn.

Ý thức trở nên mơ hồ. Tôi tuyệt vọng, để bóng tối nhấn chìm tầm nhìn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro