
chương 12: 5 cái bóng đèn có phải hay không có chút sáng?
"Hôm nay Gojo-sensei sẽ dạy cho các em cách triển khai lĩnh vực" Đối mặt với đặc cấp chú linh Gojo Satoru không có chút gì sợ hãi hắn còn nhàn nhã hai tay đút túi quần.
"Lĩnh vực?" Koi răng rắc cắn khoai nát.
"Lĩnh vực là đỉnh của chú thuật, nhưng không phải lúc nào cũng có thể triển khai. Lĩnh vực chính là quân át chủ bài, nếu chưa tới cuối cùng thì chưa mang ra sử dụng. Lĩnh vực có thể chèn ép lĩnh vực, nghĩa là đứa nào mạnh hơn thì đứa đấy thắng. Đương nhiên là Gojo-sensei mạnh nhất" Gojo Satoru nói sơ qua về lĩnh vực, muốn học thì học sinh phải tự mình tìm hiểu và phân tích. Câu cuối còn không quên khen ngượi mình.
"Inumaki-senpai là chú ngôn sẽ triển khai lĩnh vực thế nào?".
"Câu hỏi khá lạ nha~ Gojo-sensei cũng chưa từng biết chú ngôn có thể triển khai lĩnh vực, chú ngôn chưa đạt tới cấp bậc là không thể, nếu như đã đạt tới cấp bậc nhưng lại bất tiện về ngôn ngữ. Cái này phải tự mình tìm hiểu nha Toge-kun"
"Cá hồi".
"Nhưng mà Koi-chan có thể triển khai hay không thì Gojo-sensei cũng không chắc lắm đâu, Koi-chan chú lực không thể trực tiếp phát động mà còn phải gián tiếp thông qua vật, loại năng lực này thầy chưa từng gặp qua nên không am hiểu, Koi-chan phải tự mày mò đi thôi"Gojo Satoru.
Ha hả, vậy còn miệng lưỡi nói hôm nay thầy dạy cách triển khai lĩnh vực. Hai cái học sinh đều không thể triển khai, rõ ràng thầy muốn khoe khoang.
Cuối cùng hai học sinh chỉ nhìn xem Gojo Satoru trang bức, chơi soái rồi trở về cao chuyên.
_____________________
"KIÊN CÁ KHÔ!!!".
"Mau cởi ra! Inumaki-senpai cũng thích mà ~"
Mới sáng sớm thức dậy, Itadori Yuuji đã bị tiếng ồn đánh thức.
Cuộc hội thoại trông có vẻ khiến người nghe hiểu lầm, Itadori Yuuji lập tức tỉnh ngủ. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy.
Vừa mới mở cửa phòng thì gặp ngay Fushiguro Megumi vừa tập thể dục trở về, đang chuẩn bị vào phòng.
"Buổi sáng tốt lành, Megumi-kun!"
Fushiguro Megumi gật gật đầu coi như đáp lại. Hắn định mở cửa vào phòng thì bị tiếng bước chân từ xa chuyền tới theo bản lăng mà nhìn sang.
"Panda-senpai, Maki-senpai, Kugisaki buổi sáng tốt lành" Itadori Yuuji phất phất tay chào hỏi.
"Mấy người tụ tập đây làm gì?" Fushiguro Megumi lạnh mặt nghi hoặc.
"Là Koi-chan cùng Inumaki-senpai gây ồn ào" Kugisaki Nobara che miệng ngáp một tiếng, hôm nay hiếm lắm mới có ngày nghỉ không phải đi phất trừ chú linh, ngủ nướng chưa đã liền bị đánh thức.
"Ta tò mò nha~ Không biết hai bọn họ làm gì bên trong mà ồn ào như vậy" Panda híp mắt cười một cách hưng phấn.
"Ngươi trong đầu lại nghĩ cái quỷ gì!" Zenin Maki lập tức dùng nắm tay đấm mạnh vào bụng Panda.
"Cởi ra, Inumaki-senpai thực đáng yêu ~" Giọng Koi từ trong phòng chuyền ra.
"Kiên... Kiên cá khô" Giọng Inumaki Toge đã nghênh lại còn cự.
"Cởi... Cởi" Panda hai mắt tỏa sáng.
"Bọn họ đang làm gì?" Fushiguro Megumi bên tai rõ ràng đỏ ửng nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt 'không biết chuyện gì'.
"Gõ cửa liền biết"
Itadori Yuuji lập tức tiến lên chuẩn bị dùng tay gõ cửa, đột nhiên tiếng gió xẹt qua Itadori Yuuji theo bản lăng thu tay lại.
Rầm!
"Ngu ngốc, gõ cửa phải dùng chân!" Kugisaki Nobara lí lẽ hùng hồn nói.
Ha? Là bọn này mười mấy năm giáo dục có vấn đề hay Kugisaki Nobara từ nông thôn lên có vấn đề.
Nhưng chưa phải chú ý tới việc này, mọi người đồng thời nhìn vào phòng.
Đồng tử trấn động.
"A!" Koi mắt mèo tròn xoe không hiểu chuyện gì nhìn về phía cửa, bỗng nhiên cửa bị bạo lực đạp đổ, cả đồng học cùng các tiền bối năm 2 đều tụ tập đông đủ trước cửa phòng. Hôm nay là nhày gì mà tụ tập đông đủ như vậy?
Đập vào mắt mọi người không phải cái gì gây hiểu lầm như bọn họ nghĩ nhưng cảnh tượng cũng cực kỳ ái muội.
Chỉ thấy Koi đè ra Inumaki Toge, khóa ngồi trên người hắn. Một tay cầm mội bộ váy hầu gái, một tay kéo ra áo của Inumaki Toge nộ ra mảng ngực trắng. Inumaki Toge nằm trên đất đỏ bừng mặt, hai mắt mông lung ướt át, miệng hơi hé ra mấp máy "kiên cá khô" cộng thêm hình xăm hai bên má và mập mờ bên trong lưỡi liền có cảm giác sắc dụ. Inumaki Toge vốn dĩ lớn lên thực đẹp lại bày ra dáng vẻ như bị chà đạp, ngây thơ mờ mịt, sắc tình mà không tự biết, lại thêm bộ dáng đã nghênh lại còn cự, rõ ràng có thể đẩy Koi ra lại chỉ sơ tay như mèo cào túm lấy cổ áo.
Inumaki Toge thường mặc áo cổ cao che nửa khuôn mặt nên năm nhất học sinh chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hắn, hiện giờ cổ áo bị Koi kéo mở nộ ra khuôn mặt kết hợp với dáng vẻ hiện tại năm nhất học sinh không khỏi ngẩn người.
"Ực" Itadori Yuuji không tự giác mà nhuốt nước bọt.
Fushiguro Megumi đứng bên cạnh nghe thấy rõ ràng, không khỏi nhìn Itadori Yuuji hai giây rồi chậm rãi xê dịch ra chỗ khác.
Itadori Yuuji nhìn động tác của Fushiguro Megumi liền hơi hé miệng muốn giải thích lại chẳng thể tổ chức ngôn ngữ, chẳng nhẽ nói: "tớ nhuốt nước bọt chỉ theo bản năng", như vậy liền càng bị hiểu lầm. Cuối cùng Itadori Yuuji cũng câm miệng không nhìn Inumaki Toge mà chuyển sang nhìn Kugisaki Nobara.
Kugisaki Nobara ngốc lăng nhìn Inumaki Toge, khuôn mặt dần dần đỏ bừng. Khốn khiếp! Sao một tên nam nhân có thể đẹp như vậy được, thực ghen ghét, muốn chán ghét hắn nhưng hắn quá đẹp.
"Kugisaki mặt thực đỏ!" Itadori Yuuji buột miệng thốt lên.
Nhận ra được gia hỏa nào trì độn, ngu ngốc không bao giờ nhìn sắc mặt người khác Kugisaki Nobara liền thẹn quá thành giận, vùng tay liền một cái tát chụp qua: "Câm miệng! Đây là do trong phòng đông người a. Tên mặt dày như mi sao có thể cảm giác được nóng".
Itadori Yuuji không hiểu sao bị đánh mà xoa xoa mặt, lại ngơ ngác nhìn xung quanh mọi người liền nhận ra mặt ai cũng hồng hồng, ngay cả Fushiguro Megumi vành tai cũng ửng đỏ. Itadori Yuuji không cấm nổi lên thắc mắc, thật sự mặt hắn dày sao?
"Có chuyện gì vậy" Koi nghiêng đầu nhìn bọn họ.
"Chúng tôi mới phải là người hỏi, Koi-chan đang làm cái gì?" Zenin Maki lập tức thay đổi khuôn mặt như bình thường, bình tĩnh đẩy ra đám người tiến vào phòng.
"Là Inumaki-senpai thích váy" Koi vẻ mặt ngây thơ nói.
"Kiên cá khô!!!" Mới không phải, hắn không có thích váy!
"Trước hết đứng lên, bộ dáng này không thể để tên Panda biến thái kia soi mói" Kugisaki Nobara cũng bước nhanh vào một tay túm lên Koi, một bên trừng mắt nhìn Panda vẻ mặt hưng phấn hai mắt lóe tinh quang.
"A?" Koi không hiểu sao cũng theo lực đạo của Kugisaki Nobara đứng dậy.
"Kiên cá khô!" Inumaki Toge cũng đứng dậy, cố vãn hồi rửa sạch oan uổng. Hắn không có thích váy.
"Câm miệng, Koi-chan sao có thể nói dối đâu. Xú nam nhân quả thực biến thái!" Kugisaki Nobara lập tức trừng mắt nhìn Inumaki Toge lại quét mắt về phía ba người đứng ở cửa.
Fushiguro Megumi vô tội đột nhiên bị trừng, hắn lại không phải biến thái, đừng đánh đồng xếp hắn vào bọn họ chứ.
"Kiên cá khô" Inumaki Toge ủy khuất nói.
"Inumaki-kun cũng không phải như vậy"
Kugisaki Nobara năm nhất lên không hiểu Inumaki Toge nhưng Zenin Maki là bạn học hai năm cũng biết Inumaki Toge không phải người nói dối, huống chi Inumaki Toge còn phản ứng kịch liệt phủ nhận.
"Chẳng nhẽ Koi-chan là biến thái?" Itadori Yuuji thình lình lên tiếng.
"Mới không phải!"
"Koi-san thấy Inumaki-senpai lén lút lấy váy của Maki-senpai liền tưởng Inumaki-senpai thích mặc váy nhưng do không có tiền mới ngượng ngùng mượn đồ của Maki-senpai. Koi-san có thực nhiều váy cho nên Koi-san mới muốn cho Inumaki-senpai mặc. Nhưng Inumaki-senpai không hiểu sao cứ chống cự mãi, đã nói là Koi-san không tiếc một cái váy, Koi-san có cả một bộ máy chế tạo trang phục".
"Yêm trứng cá..."
Hắn mới không có thích váy, hắn chỉ trộm váy của Zenin Maki để trò đùa dai thôi, oan uổng, dù oan nhưng hắn lại không thể giải thích được, ngôn ngữ bị hạn chế hắn chỉ có thể trống cự nhưng sợ đẩy ra khiến Koi bị thương. Hắn mới không có thích váy.
Cuối cùng vẫn phải để Panda đứng ra phiên dịch trò khôi hài hiểu lầm mới kết thúc.
Nhưng Inumaki Toge vẫn bị Zenin Maki tẩn cho một trận vì dám lấy váy của cô.
Itadori Yuuji cùng Kugisaki Nobara đối với phòng của Koi sinh ra hứng thú, hai người ồn ào náo động hết hỏi đông hỏi tây.
"Oa~ phòng thực rộng, đây là khoa học viễn tưởng sao" Itadori Yuuji hứng thú hỏi, hai mắt lập lòe ánh sáng. Là nam sinh ai không từ nhỏ mong ước với khoa học viễn tưởng trong phim ảnh đâu? Ngay cả Itadori Yuuji hiện tại bây giờ cũng cực kỳ yêu thích với mấy thứ này.
"Không phải, chỉ là công nghệ tiến bộ một chút, sao có thể giống trong phim ảnh. Koi-san lại không thông minh đến vậy" Koi khiêm tốn nói.
Mọi người: Thông minh đến vậy? Vậy theo ngươi định nghĩ như thế nào về thông minh. Nếu ngươi được coi là không thông minh thì mọi người ở đây đều không có não phải không?
Kugisaki Nobara lại yêu thích với máy chế tạo trang phục, liền chỉ muốn lập tức khuân vác về trong phòng hằng ngày thỏa mãn mặc nhiều đồ đẹp.
"Không thể tặng nha~ Cho dù Nobara-chan muốn may nhiều đồ đẹp cũng phải chuẩn bị sử dụng năng lượng cho máy hoạt động, sau đó vẽ bản thảo thiết kế, vải vóc, nguyên liệu cần được tính toán tỉ mỉ nếu không sản phẩm cho ra sẽ bị lỗi hoặc không mong muốn, chỉ cần thừa một mảnh vải nhỏ cũng không được, tính toán số liệu đối với người bình thường thật phức tạp, Koi-san lại không chắc chắn Nobara-chan môn toán học có tốt hay không".
Nobara: Đây là mắng người đi? Có phải hay không đang mắng mình không được thông minh?
"Thực phức tạm, tớ toán học cũng không cao, nhiều lắm khoanh trắc nghiệm được 0" Itadori Yuuji gãi gãi má.
Fushiguro Megumi khuôn mặt lạnh không giữ được, mắt trừng lớn: Đây cũng quá xuẩn đi hay vận khí quá kém?
Mọi người cũng bị Itadori Yuuji thao tác khiến cho nghẹn họng, vốn chỉ nghĩ chỉ có Nobita mới có thể khoanh trắc nghiệm được 0, không ngờ rằng nhân tài ngay ở bên cạnh mình.
"Vậy còn ngữ văn thì sao?" Kugisaki Nobara không nhịn được tò mò hỏi, hằng ngày đồng bạn của mình thường cộc lốc nói chuyện, thỉnh thoảng còn thốt ra từ ngữ khiến người giật thót tim. Chẳng nhẽ môn ngữ văn là thầy giáo thể dục dạy? Nhưng biết câu hỏi này không rõ ràng, Kugisaki Nobara liền đổi câu hỏi kĩ hơn: "điểm số ngữ văn trong kì thi vừa qua là bao nhiêu?"
"Cũng 0 đi? Thầy giáo còn chưa kịp chấm" Itadori Yuuji không chắc chắn nói, hắn vội chuyển trường vẫn chưa kịp lấy phiếu điểm.
"Thầy giáo chưa chấm Itadori-kun đã biết là được điểm 0, chẳng nhẽ môn ngữ văn đã kém tới nỗi không thể cứu chữa?" Panda trừng mắt kinh ngạc. Ngay cả Panda hắn chưa từng đi học bình thường nhưng ngữ văn cũng không kém, hắn còn có thể lưu loát thuộc thơ.
"Ngữ văn có phần thuộc thơ được tính 10 điểm dành cho học sinh yếu kém có thể thêm chút điểm. Chẳng nhẽ ngay cả thơ cũng không thuộc?" Mặt lạnh thường ngày ít nói Fushiguro Megumi không nhịn được hỏi. Hắn cùng Itadori Yuuji tuy không cùng trường nhưng kiểu đề thi là cả nước cho nên biết đề thi có bao nhiêu dễ, ngay cả hắn cũng có thể lấy được 88 điểm, điểm trừ là do bài văn viết không tốt mới bị trừ.
"A? Có thơ sao! Cái này tớ cũng không biết" Itadori Yuuji lập tức ngẩn ra.
"Gì! Đề không đọc?" Zenin Maki dùng ánh mắt nhìn tên ngu xuẩn xem Itadori Yuuji.
"Ha ha... Ha" Itadori Yuuji gãi tóc cười gượng: "hôm đấy thi toán với văn, nghĩ lầm là toán thi trước cho nên... Dùng năm phút viết xuống đáp án ABCD. Vốn môn toán không tốt lắm, có nhìn đề hay không cũng vậy, chi đành khoanh bừa 5 phút sau đó ngủ bù dưỡng sức chờ thi môn văn" Itadori Yuuji giải thích.
"A..." Nghe xong ngay của Inumaki Toge cũng quên mất phải nói "ngôn ngữ Inumaki".
Fushiguro Megumi cùng Kugisaki Nobara nhìn Itadori Yuuji bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng phải chuyển ngay đề tài. Còn tiếp tục nghe nữa Fushiguro Megumi liền không nhị được đối với Itadori Yuuji sinh ra ánh mắt nhìn tên thiểu năng trí tuệ, như vậy sẽ không lễ phép.
"Máy chế tạo cũng chính là trang phục Koi-chan tạo ra trang phục thường ngày sao?"
"Không có là trang phục bình thường đều là Gojo-sensei mua. Koi-chan chỉ dùng nó để tạo trang phục cos" Koi lắc đầu.
"Gojo-sensei..."
"Gojo-sensei mua!?"
Kugisaki Nobara chưa kịp thốt ra hết câu liền bị giọng nói đột ngột của Inumaki Toge đánh gãy.
Lập tức mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn Inumaki Toge.
"Inumaki-senpai nói thực trôi chảy" Koi cảm thán.
"Không phải trôi chảy hay không mà là Inumaki-senpai nói tiếng người a" Itadori Yuuji.
Bọn họ cũng nghe Inumaki Toge nói tiếng người một lần nhưng chỉ thông qua quay chụp video điện thoại, sau đó Inumaki Toge chưa từng sử dụng ngôn ngữ bình thường khi giao tiếp.
Cũng nghe Panda-senpai nói qua Inumaki-senpai có thể nói chuyện bình thường, sử dụng vài từ sẽ không gây ảnh hưởng, nhưng Inumaki-sepai cũng không nói, hắn chỉ dùng "ngôn ngữ Inumaki" để giao tiếp. Đây là lần đầu Inumaki-senpai trước mặt mọi người sử dụng ngôn ngữ bình thường.
"Di~ đây cũng không phải trọng điểm mà là Gojo-sensei mua đồ cho Koi-chan" Panda lên tiếng cứu giúp Inumaki Toge, rời đi sự chú ý của mọi người.
"Gojo-sensei là người giám hộ của Koi-chan" Fushiguro Megumi giải thích.
Fushiguro Megumi vừa lên tiếng lập tức bị Kugisaki Nobara và Itadori Yuuji quay sang nhìn.
"Di~Lúc này mới phát hiện a! Megumi-kun vẫn luôn xưng hô họ của người khác lại hô tên của Koi-chan" Itadori Yuuji lập tức phát hiện ra cảm giác quái quái.
"Di~ chẳng nhẽ Koi-chan là gì của Fushiguro-kun?" Kugisaki Nobara.
"Di~Tại sao Megumi-kun lại biết Gojo-sensei là người giám hộ của Koi-chan!?" Itadori Yuuji.
"Di~ đúng rồi, mọi người còn không biết đâu" Kugisaki Nobara.
Hai người kẻ xướng người họa, mỗi người một lời mà "di" "di", dẫn tới Fushiguro Megumi khuôn mặt dần dần biến đen.
Inumaki Toge từ đầu tới cuối chỉ nói hai câu, hiện giờ cũng không chú ý tới mọi người ồn ào. Hắn hai ngón tay đan vào nhau rối rắm đùa nghịch. Không hiểu sao trong lòng cảm giác thực nặng nề, trang phục là Gojo-sensei mua, chẳng nhẽ ngay cả nội y cũng là Gojo-sensei mua.
Có phải hay không hai người bọn họ thân cận quá. Thường ngày hắn cũng sẽ cùng Koi chờ Gojo-sensei ra ngoài mua về điểm tâm hạn định, cảm giác có người đang chờ đợi như thế nào?
Gojo-sensei sẽ thường xuyên cùng Koi đùa nghịch, cảm giác trong lòng thực khó chịu, hắn cũng muốn cùng Koi chơi đùa, ôm một chút, xoa đầu, nựng má,... A hắn nghĩ cáy gì vậy! Inumaki Toge lập tức má phiếm hồng.
Từ nhỏ do ngôn ngữ không thể bình thường nói chuyện lại trầm mặc, ít nói, hắn vốn bị bạn bè xa lánh, bị không ai quan tâm để ý tới, cũng không có bạn bè.
Hồi nhỏ không hiểu chuyện hắn từng vì chuyện này mà khóc thật lâu, không nhịn được nữa mà nói chuyện, quên mất lời ba ba dặn, dẫn tới một bạn học vì hắn mà bị thương cũng từ đấy hắn sẽ không khóc quá cũng không nói chuyện.
Từ tiểu học tới quốc trung hắn vẫn chỉ có một mình, sẽ bị xa lánh, sẽ bị lãnh bạo lực, nhiều khi cô giáo cũng sẽ quên mất hắn. Hắn lúc ấy đã hiểu chuyện cũng sẽ không oán trách bọn họ nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút nhói.
Tới khi lên cao chuyên năm nhất hắn mới có thể mở lòng ra một chút, đón nhận sự thiện ý của đồng bạn, hắn sẽ cùng Yuuta bày trò, cùng Panda hiểu hắn rồi trò chuyện, hắn sẽ quan tâm bạn bè nhưng cũng sẽ không có cảm giác để ý như bây giờ.
Lần đầu tiên gặp mặt Koi, hắn giống như nhìn thấy bản thân mình trước đây, cô đơn, lạc lõng, bị cách biệt.
Trên đường bước tới sân thể dục, hắn sẽ không tự giác mà ngó nhìn Koi bị thụt lại sau lưng. Đôi mắt xanh biếc đăm đăm nhìn mọi người phía trước vui vẻ nói chuyện, chêu chọc.
Ánh mắt mang theo nho nhỏ hy vọng lại rụt rè chống cự cuối cùng chỉ còn lại lạc lõng, một bóng cô đơn. Quanh người giống như lúc nào cũng có một tấm màng vô hình bao bọc lấy, ngăn cách Koi với thế giới.
Đứng đó mà tưởng như không tồn tại, bị tách biệt. Hắn không tự giác mà muốn nắm lấy giống như an ủi chính bản thân mình trước đây và nhiều hơn là muốn phá tan tấm chắn ngăn cắch ấy để cho đứa bé đó cảm nhận được thế giới không chỉ có một mình.
"Học muội thực nhỏ, thực yếu cần được bảo vệ" hắn nghĩ vậy, liền sẽ thường đặt ánh mắt tới trên người Koi.
Lần đầu tiên hắn chủ động với người khác, hắn bước tới chắn trước mặt Koi; hắn ngồi xổm trộm đút chocolate; hắn đẩy đĩa bánh pudding về phía Koi. Có phải hay không Koi sẽ cảm giác được ấm áp, hắn nghĩ vậy nhưng trong lòng càng nhiều hơn cảm thấy thỏa mãn tự mình, học muội ăn chocolate thật đáng yêu, học muội thật thích bánh pudding, trông nó có vẻ ngon, học muội đang vui vẻ sao?
Cảm giác thử quan tâm người khác thực mới lạ, cảm giác có học muội thực đáng yêu.
Sau học muội sẽ thường cùng hắn ra nhiệm vụ hắn sẽ gần hơn bảo vệ học muội, nhưng cảm giác mình thực yếu kém, học muội có thể tự diệt chú linh. Cứ như vậy có phải hay không học muội sẽ cảm thấy mình yếu kém rồi bị ghét bỏ.
Hắn thực ít lời, học muội không thể nghe hiểu hắn nói cứ như vậy chắc chắn hắn sẽ bị chán ghét, hắn có thể thử bình thường nói sao, chỉ cần không dùng từ gây thương tổn là được phải không ?
Sau hắn lại phát hiện mỗi khi mọi người tụ tập học muội đầu tiên sẽ bước tới gần hắn, đứng bên cạnh hắn. Trong lòng cảm giác thực vui vẻ, hắn được học muội yêu thích, chỉ có hắn thân cận với học muội nhất. Hắn cũng có thể không tự giác ở bên cạnh thả bay mình, nói tiếng người, đi ăn bánh ngọt.
Khi Koi bị thương hắn đi nhiệm vụ, việc đầu tiến khi trở về là chạy vội tới phòng y tế, hắn biết là Koi sẽ không có việc gì nhưng vẫn không tự chủ mà tới xem, nếu như bị thương là người khác hắn có phải hay không cũng như vậy?
Học muội gọi tên hắn cho hắn cảm giác không giống nhau, hắn không tự giác mà trong lòng mềm nhũn, mặt nóng lên.
Hắn cũng có thể hướng người khác làm nũng, hướng vào hõm vai người khác mà rầu rĩ sao?
Cảm giác Koi cùng mọi người không giống nhau.
Hiện tại học muội sẽ cùng mọi người trò chuyện, sẽ đứng đợi Gojo-sensei mua bánh ngọt, sẽ nhào vào ôm lấy Panda, sẽ cùng Kugisaki học muội nói chuyện thật lâu, sẽ cùng Itadori học đệ vui vẻ mà nói chuyện về phim ảnh, hắn thực vui khi học muội mở ra tầng ngăn cách nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm giác hụt hẫng, mất mát.
Hắn cũng muốn cùng Koi thân cận, không cố kị mà chêu đùa, cũng muốn Koi cùng hắn đi dạo.
Càng nghĩ càng rối rắm, ngón tay không tự giác xiết chặt khiến đầu ngón tay đỏ bừng.
Bất chợt ngón tay cảm giác được mềm mại ấp áp bao lấy, Inumaki Toge hơi giật mình ngẩn đầu nhìn sang bên cạnh.
"Inumaki-senpai thực ngứa sao? Nhưng gãi sẽ chảy máu, Koi-chan có thốc mỡ bôi vào liền không ngứa" Koi nhỏ giọng hỏi.
Koi thực đáng yêu, sẽ mềm mại mà chú ý hắn. Inumaki Toge cảm giác nồng ngực không còn nặng nề như trước, cảm giác giống như có dòng nước ấm chảy trong lòng. Đôi mắt không tự giác mà hơi hồng.
"Đau sao?"
Koi khó hiểu nhìn Inumaki Toge đỏ hồng đôi mắt, dừng lại vài giây lưỡng lự suy nghĩ: thuốc mỡ thực đắng, bôi vào sẽ càng đau. Sau đó Koi cúi thấp đầu, cầm nên bàn tay nhẹ nhàng thổi, vừa thổi vừa nhớ lại lời bài hát đã đã từng có người từng ôn nhu hát, lời bài hát ấy khắc sâu trong tâm trí, Koi bắt trước giọng điệu của người đó mà hát: "Đau ơi đau ơi bay bay đi~ Vết thương thực nhẹ, Inumaki-senpai là đứa bé mạnh mẽ ~ Đau ơi, đau ơi, bay bay đi. Đã có Koi tại bên cạnh~ vết thương sẽ không đau~ đau sẽ bay bay đi"
[Đau ơi đau ơi bay bay đi~ Vết thương thực nhẹ, con là đứa bé mạnh mẽ ~ Đau ơi, đau ơi, bay bay đi. Đã có ta tại bên cạnh~ vết thương sẽ không đau~ đau sẽ bay bay đi]
Giọng hát vụng về chưa thoát khỏi giọng nãi trẻ con, có chỗ còn trật âm. Inumaki Toge nghe mà cảm giác buồn cười lại có chút ấm lòng.
Hồi nhỏ ba ba cũng từng ôn nhu với hắn như vậy nhưng sẽ không rõ ràng, ba ba vẫn thường nghiêm khắc dạy dỗ, đây là lần đầu tiên sẽ có người vụng về mà ôn nhu theo cách trẻ con như vậy, giống như hắn là món đồ dễ vỡ phải được nâng niu như trân bảo. Khóe mắt không cấm khỏi dâng nên tầng hơi nước.
"Inumaki-senpai khóc?" Koi hơi kinh ngạc.
"Kiên cá khô" Mới không có. Inumaki Toge lập tức quay mặt đi.
Koi lập tức cũng dịch qua nhìn cho bằng được: "Để Koi-san xem!"
"Kiên cá khô" Hắn lại dùng tay che mặt.
"Đau đau còn chưa bay đi, đừng động tay che. Mau cho Koi-san nhìn xem!"
"Kiên cá khô"
"Mở ra, Koi-san nhìn một chút"
Biết là Koi thực quật, hắn không chống cự được nếu không liền thương tới Koi, mắt hắn hiện tại thực hồng, hắn là tiền bối sao có thể để học muội biết mình suýt khóc. Inumaki Toge liền lập tức sử dụng trò cũ nghiêng người ôm lấy Koi, vùi đầu vào hõm vai Koi, như vậy Koi sẽ không nhìn thấy được.
Bị động tác của Inumaki Toge nhào tới làm Koi có chút giật mình suýt chút nữa liền ngã sang bên. Koi ngồi ngả người về đằng sau ghế sofa, như vậy Inumaki-sepai ôm sẽ dễ chịu hơn một chút, xương cột sống cũng sẽ không bị vẹo.
"Đừng xấu hổ, Koi-san sẽ không chê cười Inumaki-senpai. Nếu còn đau phải nói chứ đừng khóc"Koi quan tâm mà vỗ vỗ lưng.
"Kiên cá khô" Inumaki Toge càng vùi sâu, tay ôm càng chặt như sợ Koi sẽ tách mình ra để xem cho bằng được.
Chẳng nhẽ không phải đau mà là Inumaki-senpai vừa rồi bị Maki-senpai không cho mặc váy, hiện tại nghĩ lại thấy ủy khuất, chứ tại sao đang đâu lại khóc. Koi càng nghĩ càng cảm thấy có lí liền nhỏ giọng dỗ dành: "Inumaki-senpai có thể chọn váy của Koi-san tùy thích nhưng nếu cỡ quá nhỏ, chúng ta có thể đi dạo cửa hàng".
"Không thích váy... Mới không khóc..." Tại sao cứ nhắc tới chuyện váy, hắn không có thích. Nhưng cùng đi cửa hàng mua sắm thì hắn muốn đi, hắn có thể cùng Koi chọn đồ, nghĩ vậy hắn mấp máy môi, tầu rĩ nói: "muốn đi...".
"Dạo cửa hàng?"
"Cá hồi"
"Ngày nghỉ sao?"
"Cá hồi"
"Vậy không khóc nữa, được chứ!"
"Kiên cá khô!"Inumaki Toge kích động.
"Đừng ôm chặt quá! Rất nóng"
"Một chút..." Inumaki Toge nhỏ giọng thầm thì.
"Gì?" Koi không nghe rõ chỉ cảm giác bên tai hơi nóng thổi vào có chút ngứa.
"Ôm..."
"Inumaki-senpai đang làm nũng sao!?"
"...kiên cá khô"
"Thật sự là đang làm nũng" Koi mới lạ.
"Kiên cá khô!!!"
"Đừng ngượng ngùng, Inumaki-senpai thực đáng yêu~"
"Cá ngừ đại dương!" Inumaki Toge thẹn quá thành giận hét, cả người để nặng trọng lực trên người Koi.
"Đừng ôm chặt, nóng!"
"Sẽ không nóng".
"A. Không nóng! Chú ngôn thực tiện lợi"
"Cá hồi".
"Tóc của Inumaki-senpai thực mềm, có thể xoa sao?"
Tay đã vỗn đặt trên đầu hắn xoa, hỏi cũng bằng thừa nhưng hắn vẫn đáp "cá hồi". Dù sao ngày khác hắn xoa trở về, như vậy không thiệt.
"Tóc có mùi thực thơm, là gội dầu gì vậy?" Koi cúi đầu ngửi ngửi.
"Không ngửi!" Inumaki Toge đỏ bừng cả cổ, đầu còn giống như bốc khói.
"Là dầu gì? Koi cũng muốn thử"
"Quả lê"
"Đúng là giống mùi quả lê a~ muốn ăn" Như vậy lê có thể làm bánh ngọt thủy tinh vị lê, bánh kem lê, làm lê hấp đường phèn, còn có thể làm nhiều món vừa thơm vừa ngon.
"Không thể!" Inumaki Toge giật mình kích động nói, âm lượng có chút lớn. Đầu khói cũng không có dấu hiệu giảm.
"Ai? Đừng hét" Không hiểu sao bỗng nhiên Inumaki Toge lớn giọng, Koi có chút giật mình, phải biết là lỗ tai ngay bên cạnh Koi lại không phải không nghe được, hô lớn như vậy nhỡ đâu tai liền bị ảnh hưởng.
"Xin...lỗi"
"Không sao!" Koi không để ý, tay thích ý mà xoa đầu Inumaki Toge. Tóc thực mềm.
Hai người thấp thấp bé bé trò chuyện không thèm để ý tới xung quanh... Còn ôm ôm, xoa xoa nữa chứ.
Không biết từ lúc nào năm người kia đã dừng cuộc trò chuyện mà lẳng lặng nhìn.
Bọn họ liền không cấm khỏi hoài nghi nhân sinh.
Kugisaki Nobara không cấm khỏi nghi ngờ :... Có phải hay không cảm giác 5 người chúng ta có chút sáng. Có phải hay không giống bóng đèn?
Itadori Yuuji ngơ ngác hoài nghi :... Tại sao chúng ta lại ngồi đây?
Một bộ mắt cá chết lẳng lặng nhìn-Fushiguro Megumi: ... Bụng bỗng nhiên không cảm giác đói.
Thẳng nữ EQ âm-Zenin Maki: ... Hai người kia cảm giác có chút quái quái, bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy thực khó chịu.
Panda tức giận bất bình: Trên núi măng bị bọn họ đào hết rồi, nếu như vườn bách thú gấu trúc đói chết khẳng định trong đó hai bọn họ có một phần công lao.
Bọn họ vốn chỉ ngồi tán phét, thả lỏng ngày nghỉ, nào ngờ phải xem một tuồng tú ân ái lại thêm một chậu cẩu lương tống vào mồm.
Đến khi mở cửa ra về cảm giác bụng còn no, cơm trưa cũng có vẻ không ngon. Bọn họ mau tróng lấy việc rèn luyện tỷ muội giao lưu sắp tới rời đi trước. Thành ra điểm tâm ngọt bị Koi cùng Gojo-sensei chia phần. Gojo Satoru không hiểu sao học sinh của mình có chút quái quái, tích cực luyện tập quá mức. Nhưng không quá để tâm vì hắn hiện tại muốn hưởng dụng bánh kem của học sinh.
Nhà ăn cũng chỉ còn ba người.
Năm người kia chạy không phải là không có nguyên nhân, sáng nay bị tống một chậu cẩu lương xong bọn họ mới nhận ra thường ngày mỗi khi ăn cơm cái cảm giác khó chịu là từ đâu tới.
"Bánh kem của Inumaki-senpai là vị socola sao!?" Đến giai đoạn thưởng thức món tráng miệng, Koi theo thói quen nhìn trên bàn món tráng miệng một lượt.
Inumaki Toge không trả lời mà múc muỗng bánh kem hướng về phía Koi đưa tới.
"Cho Koi-san sao?" lập tức Koi mắt sáng lên.
"Cá hồi"Inumaki Toge gật gật đầu.
"A..."
Koi há miệng phồng miệng ăn bánh kem Inumaki Toge đút.
"Trên bàn mỗi một cái có một loại, chúng ta chia nhau ra ăn mỗi người một nửa, như vậy liền mỗi loại đều được ăn" Koi liếc nhìn số điểm tâm lần lượt là của Koi của Kugisaki Nobara của Zenin Maki và của Panda gồm có kem ly ba vị, pudding, bánh tàng ong, bánh kem dâu, bánh kem thủy tinh và thêm của Inumaki Toge là bánh vị socola.
Inumaki Toge định từ chối, hắn cũng không phải không đồ ngọt thì không thể, vì vậy hắn nói: "kiên..."
"A..." Koi giơ đưa muỗng kem trước mặt.
Câu nói chuẩn bị thốt ra liền lập tức thu về, Inumaki Toge hé miệng thuận theo Koi đút mà ăn xuống, ngoan ngoãn cực kỳ. Vành tai yên lặng đỏ ửng.
"Thế nào?" Koi chớp mắt hỏi.
"Trứng cá hồi!"
Hai người chia nhau uy uy, đút đút vui vẻ, hòa thuận cực kỳ không thèm để ý xung quanh.
Gojo Satoru tay dừng lại việc múc bánh kem, nhìn xem một màn này bỗng nhiên cảm giác bánh kem trong miệng không ngon.
Có chút đả kích. Có phải hay không 17 tuổi ông trời thiếu hắn một trận yêu đương?
Ông trời: Không phải đã cho sao? Kì quái!
Geto Suguru: mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro