Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Hai ngày sau, Jude đến gặp Vinicius, lần đầu tiên trong đời anh ấy đã chọn được một nơi phù hợp với sở thích của Jude. Nó giống một quán bar-quán rượu kết hợp hơn là một club, họ được phục vụ món tapas và các món khai vị khác cùng với đồ uống và bạn thực sự có thể nghe thấy những người ngồi xung quanh nói gì trong tiếng nhạc, những giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe, thế nhưng điều này vẫn tạo nên một bầu không khí oi bức. Vini đã mời rất nhiều người như anh ấy vẫn thường làm. Có một số người bạn khác của anh ấy ngoài nhóm nhỏ của họ trong đội. Một số chàng trai đã mang theo bạn gái và vợ của họ, và bạn bè của họ cũng đi cùng. Điều này cộng với tất cả những người khác đến quán bar để giải trí đã tạo nên một khoảng thời gian vui vẻ.

Jude đã rất phấn khích. Anh không kháng cự khi bạn gái của Fede, Mina giới thiệu anh với một trong những người bạn của cô ấy, Dayo gì đó, người quá ngại ngùng khi tự mình bắt chuyện với anh.

Thành thật mà nói, cô ấy rất xinh đẹp. Làn da rám nắng, mái tóc dài sẫm màu tuyệt đẹp được tết gọn gàng với những đường viền bóng mượt tạo thành những họa tiết xoáy nhỏ có những chi tiết mà Jude yêu thích, đôi môi đầy đặn và đôi mắt ấm áp.

Anh bắt chuyện với cô nhiều hơn khi họ nhấm nháp những ly cocktail không cồn, anh thấy cô cũng rất ngọt ngào và thực tế. Cha mẹ cô đã chuyển đến Tây Ban Nha khi cô mới 2 tuổi. Cô là sinh viên Tiếp thị và Quan hệ Công chúng tại một trường đại học sang chảnh nào đó ở Madrid và quen Mina sau khi thực tập tại văn phòng thương hiệu quần áo của cô ấy với tư cách là giám đốc truyền thông xã hội. Cô không biết gì về bóng đá và chỉ muốn nói chuyện với Jude bởi vì, theo cách nói của cô thì "anh trông có vẻ dễ thương".

Rất nhiều cô gái đã nói những điều như vậy với anh. Khẳng định họ không biết anh để không có vẻ giống những kẻ đào mỏ. Một số người trong số họ đã nói dối. Một số trong số họ thì không. Dayo có cảm giác chân thật. Cô không hề đề cao hay quá cứng nhắc. Chưa bao giờ có cảm giác như cô đang cố gắng quá mức. Cô chính xác là gu của Jude.

Anh để mình bị cuốn theo bầu không khí, bởi giọng nói của cô, bởi sự đơn giản của nó.

"Chúng ta nên khiêu vũ một chút," cô nói và cả hai bước đến sàn nhảy nhỏ, lắc lư theo những giai điệu nhẹ nhàng, cùng nhau hát một bài mà cả hai đều thuộc khi nó bắt đầu vang lên. Điều này thật tuyệt. Không điện xẹt. Không bất ngờ. Nhưng ổn. Jude có thể làm điều này.

Khi màn đêm kéo dài, họ càng ngày càng gần nhau hơn và khi đến giờ phải rời đi, Jude đề nghị đưa cô về nhà. Chuyến đi thật ngọt ngào. Anh đã bật cổng aux cho Dayo, và mặc dù sở thích âm nhạc của họ không hoàn toàn phù hợp nhưng nó hay hơn nhiều so với Coldplay và K-pop của Gavi.

Đừng nghĩ về cậu ta nữa, tâm trí của anh nói khi dẫn Dayo đến cửa căn hộ của mình. Họ bước vào trong. Từ đó, Jude đi theo chế độ cảm biến tự động. Giúp cô cởi áo khoác. Ép cô vào tường. Hỏi xem cô có sẵn sàng hôn không. Họ hầu như không làm bất cứ điều gì, thậm chí còn chưa di chuyển qua lối vào khi cô tách khỏi Jude và nói một cách khá đáng nguyền rủa, "Anh không hề thích việc này."

"Tôi có," Jude nói cố gắng thuyết phục cả cô và anh.

"Anh không hề," cô nói, đẩy anh lùi lại với một tay đặt lên môi anh. "Đầu của anh đang ở một nơi khác. Em có thể cảm nhận điều đó."

Jude không nói gì. Không có gì để nói.

"Anh thích người khác rồi phải không?"

Làm thế quái nào mà cô lại đoán được điều đó?

"Không – Tôi "

"Hoặc là anh đang cố quên cô ấy." Cô tạo thêm khoảng cách giữa họ. "Đó là cảm giác mà em đã có suốt đêm nhưng em nghĩ rằng đó là do bộ não đang đánh lừa em. Giờ thì nó có vẻ đúng."

"Tôi xin lỗi," Jude nói - bản thân không thể nói dối cô và làm điều gì đó mà anh không muốn. "Tôi rất thích em. Em thật dễ thương."

"Cảm ơn, nhưng em không cần anh nói với em điều đó," Dayo nói, nở một nụ cười thất vọng trên đôi môi bóng loáng. "Và, dù anh rất đẹp trai, em cũng không có hứng làm cái bóng của người khác."

"Em nói đúng." Cô quá tốt để trở thành một cô gái mơ hồ mà Jude từng dùng để gột rửa tâm trí ngốc nghếch của mình khỏi những suy nghĩ liên quan đến Gavi. Trong một vũ trụ khác, có thể họ sẽ tiến xa hơn.

"Có chuyện gì mà thở dài thế, anh yêu? Cô ấy đã trói buộc anh chặt đến vậy sao?" Cô chớp mắt. "Ôi Chúa ơi. Tốt nhất là anh đừng phản bội ai đó—"

"Không, không," Jude đảm bảo với cô vì anh và Gavi chưa bao giờ thảo luận về thỏa thuận của họ ngoài việc 'chúng ta gặp nhau để trò chuyện và làm tình bất cứ khi nào có thời gian' và không hề trói buộc nhau. Nó vẫn đọng lại như một lời nói dối trong lòng anh.

"Thôi, tốt hơn hết là em không nên biết. Em không muốn thành một đứa mặt dày nhiều chuyện."

Jude cười lớn. "Em có thể ở lại uống chút rượu hoặc ăn chút gì đó. Tôi có thể nấu thứ gì đó... có lẽ vậy."

"Thành thật mà nói, em muốn về nhà. Không có ý xúc phạm gì đâu, nhưng em có cảm giác anh sẽ khiến em bị ngộ độc thực phẩm và cũng đã muộn rồi. Nếu anh có thể chở em về—"

"Ừ, ừ, tất nhiên, hiển nhiên là thế mà ."
                                                          ______________________

Jude đã không làm điều gì tồi tệ với Dayo, nhưng dù sao thì thiệt hại cũng đã được giải quyết. Chuyến đi quẩy của Vini đã thu hút cánh paparazzi ở Madrid và sáng hôm sau anh thức dậy với những bài báo từ The Sun và The Mirror cũng như về người bạn gái mới nhất của anh, phù hợp với những bức ảnh mờ ảo chụp họ cùng nhau trong xe ô tô của anh.

Sau khi bị chế giễu vì điều đó trong buổi tập, tin nhắn của Gavi đến vào buổi chiều khi anh luôn cảnh giác phần lớn thời gian trong ngày.

Đó là một liên kết đến một trong những bài viết, kèm theo một dấu chấm hỏi đơn giản.

Cổ họng Jude nghẹn lại.

Làm thế nào anh có thể xử lí điều này hợp lí đây?

Anh gửi lại một dấu chấm hỏi khác.

      Pablo Gavi: Anh đang hẹn hò với ai đó à?

Anh có thể nói dối. Anh có thể nói với cậu rằng đó là em họ, hoặc một người bạn, hoặc bài báo đó là bịa đặt.

Anh cũng không thể yêu Gavi. Để cái cảm giác ngớ ngẩn đó biến mất, anh phải tạo khoảng cách bằng cách nào đó.

       Jude Bellingham: gặp cô ấy sau khi đi bar với bạn bè và đưa cô ấy về nhà

Không phải là một lời nói dối, mà là nhằm mục đích câu sẽ bị hiểu sai.

        Jude Bellingham: sao?

Gavi gõ và xóa những gì cậu đã gõ từ lâu. Jude nửa mong đợi một dòng tin nhắn xuất hiện trên màn hình của mình và khi tất cả những gì xuất hiện là ' ok ', nó gần giống như một cái tát nghiệt ngã vào mặt anh.

      Pablo Gavi: Tôi không có ý định trở thành bạn chịch dự phòng

Được rồi. Nếu anh muốn làm điều này thì phải làm ngay bây giờ.

       Jude Bellingham : không thành vấn đề

       Jude Bellingham: chúng ta đã nói lần trước sẽ là lần cuối cùng

       Pablo Gavi: chúng ta luôn nói thế

       Jude Bellingham: lần này là ý đó

       Jude Bellingham: tôi đã có niềm vui

       Jude Bellingham: tôi không còn tò mò gì nữa

Jude cảm thấy thật tàn nhẫn khi Gavi mất quá nhiều thời gian để phản hồi.

       Pablo Gavi: anh nghiêm túc đấy à

       Jude Bellingham: đúng vậy

       Jude Bellingham: muốn tìm một người bạn gái phù hợp và làm tình

       Jude Bellingham: tập trung vào mùa giải

       Jude Bellingham: tôi không nghĩ tiếp tục quan hệ với nhau trong lúc này là một ý hay

5 phút trôi qua mà Gavi vẫn chưa trả lời. Jude bắt đầu hoảng sợ.

       Jude Bellingham: tôi biết chúng ta chưa bao giờ thảo luận về vấn đề này nhưng chuyện này chỉ để giải trí trong mùa hè thôi, phải không?

       Jude Bellingham: quan hệ với bạn bè chỉ để giết thời gian

        Jude Bellingham: có vấn đề gì không nếu tôi quyết định dừng lại?

Trong sâu thẳm trái tim, anh muốn Gavi nói có, muốn Gavi hét lên với cường độ mà Jude ngưỡng mộ cậu trên sân và khẳng định Jude không thể dừng lại vì cậu cũng yêu Jude một cách ngu ngốc như Jude yêu Gavi.

Nhưng đây không phải là một câu chuyện cổ tích.

Sau 5 phút nữa, Gavi trả lời cộc lốc, không.

        Jude Bellingham: tốt

        Jude Bellingham: chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè chứ

        Pablo Gavi: ok

Chưa bao giờ những câu trả lời của cậu lại lạnh lùng và vô hồn đến thế. Phải chăng cậu ấy yêu tình dục nhiều đến mức Gavi trông như thể có ai đó đã tè vào bữa tối của cậu ấy? Thành thật mà nói, Jude là tên ngốc đang bị con đĩ tình yêu quật. Ở đây, Jude là người đang gặp khó khăn. Gavi có thể sống mà không cần cu cho đến khi cậu tìm thấy món đồ chơi tình dục tiếp theo của mình.

Mọi thứ về suy nghĩ đó đều khiến Jude có cảm giác khó chịu.
                                                                  ______________________

Họ nói rằng họ sẽ vẫn là bạn bè, nhưng Jude biết trò chuyện với Gavi theo cách thông thường họ vẫn làm sẽ không thể giết chết con sâu tình yêu trong não anh. Anh đã thỏa thuận với chính mình. Một tin nhắn mỗi tuần, anh thề. Phải tự mình cai sữa.

Vì vậy, khi ngày được chỉ định của anh đến sau cả tuần không nói chuyện, Jude đã đến gửi cho Gavi một đoạn video về cậu trong trận đấu khai mạc của Barca (cậu vẫn chưa sẵn sàng thi đấu, nhưng đã được đưa vào danh sách đội hình để có thể ngồi trên băng ghế dự bị thay vì ngồi một mình trên khán đài) lông mày nhíu lại chuyển thành hình ảnh một con chim giận dữ, khi anh thấy rằng các tin nhắn sẽ không gửi đi được. Trên IG, anh không thể tìm thấy tài khoản công khai hay riêng tư của Gavi.

Lần đầu tiên trong đời, Jude Bellingham bị chặn.

Gavi đã kỹ lưỡng và cẩn thận loại bỏ Jude khỏi mọi nền tảng. Không phải là cậu đã xóa tài khoản của mình, bởi vì Jude có nhiều tài khoản phụ và thông qua chúng, anh có thể truy cập các tài khoản của Gavi một cách bình thường.

Đây chính là điều anh muốn, phải không? Khoảng cách.

Vậy tại sao anh lại tức giận?
                                                            _________________________

Nhiều tuần trôi qua với tốc độ chậm đến đáng kinh ngạc. Jude muốn khẳng định rằng anh đang đối phó tốt (dù sao thì thật nực cười khi đã trải qua một mùa hè vui vẻ), màn trình diễn của anh vẫn ở mức tốt, nhưng anh nóng tính, cáu kỉnh và trên hết là tức giận. Đôi khi sự tức giận đó khiến anh chơi tốt hơn, đôi khi nó khiến anh mù quáng, đến mức có lần Carlo phải thay anh ra trước khi anh bị treo giò với cái thẻ đỏ.

Mọi người đều có thể nhận thấy có điều gì đó không ổn với anh. Jude biết mọi người đều đang bàn tán. Nhưng cứ như thể họ coi anh như một con rồng đang ngủ, quá nguy hiểm để động vào nó.

Không có ý nghĩa gì cả. Gavi đã làm một việc hợp lý, một hành động được thực hiện khi người bạn giường của mình từ chối làm tình. Jude cũng sẽ làm như vậy nếu anh ấy coi mối quan hệ của họ không gì khác hơn là giao dịch nếu nhìn thấy những bức ảnh của Gavi với một người khác chưa đầy 2 ngày sau khi họ thì thầm những điều ngọt ngào vào da thịt nhau.

Được rồi, có lẽ việc chặn nhau là trẻ trâu, nhưng vẫn là bạn bè sau tất cả những gì họ đã làm cùng nhau sẽ là giải pháp nửa vời và Gavi cực kỳ ghét những kẻ đó. Xem xét tính cách của cậu thì nó rất hợp lí. Đó cũng là điều có thể khiến việc Jude quên cậu ấy trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng nó đã không xảy ra. Nó chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn.

Khi ngày tháng dần trôi qua, anh bắt đầu mất đi cảm giác về thời gian. Anh trải qua những chuyển động của cuộc sống hàng ngày một cách máy móc, lượn lờ quanh Valdebebas như một giám ngục hút niềm vui của người khác. Các đồng đội đã trêu chọc anh vì điều đó, một số người lớn tuổi hơn có tiếng nói cố gắng nói chuyện với anh. Ngay cả Carlo (người mà chắc chắn đây là năm cuối cùng của ông ở Madrid, Jude nghi ngờ rằng ông ấy không còn quan tâm đến tác động lâu dài trong hành động của mình nữa) đã từng mời Jude đến căn hộ riêng của mình. Dẫn anh ra ban công. Đặt một chiếc vape vị xoài trên bàn để phù hợp với chiếc vape của ông và sau đó cho Jude một ngày hút thuốc, ông đã nói với anh một cách nghiêm túc rằng hãy thẳng thắn và tìm cho mình một người bạn gái tốt.

Không phải là Jude không cố gắng làm vì điều đó lẽ ra phải thế. Anh gắn bó với các thành viên khác nhau trong đội bóng khi họ đi chơi thường xuyên hơn năm ngoái, cố gắng hết sức tìm các cô gái để hẹn hò, thậm chí sử dụng các ứng dụng hẹn hò dành cho những người nổi tiếng. Anh đã mang một số người về nhà, đến phòng khách sạn - làm với họ nhiều hơn là với Dayo, nhưng không phải người ta có thể yêu theo cách đó và mặc dù Jude có nhu cầu im lặng, Jude đã xem đó là một giai đoạn thật chết tiệt.

Anh thật đáng thương.

Và khi trận El Clasico đầu tiên của mùa giải ngày càng đến gần, anh hoàn toàn sụp đổ.
                                                             _________________________

"Sao dạo này cậu lại cáu kỉnh thế?" Erling hỏi thẳng thừng. Anh đã đặt điện thoại ở phòng đựng đồ trong căn hộ của mình, cho phép Jude quan sát khi anh sắp xếp một số áo mới với những chiếc cũ hơn.

Ngày hôm đó Jude càng cáu kỉnh, và mọi người chỉ trích điều đó chỉ khiến anh càng bực hơn.

"Tôi đâu có."

Erling quay lại để cho camera thấy rõ bộ dáng của anh chàng này.

"Tôi ổn mà!"

"Cậu không hề ổn chút nào," Erling nói, giọng điệu của anh không còn chỗ để tranh luận. Anh vuốt phẳng bộ áo đấu cuối cùng rồi đến gần chiếc điện thoại, chụp lấy nó và bắt đầu đi sang phòng khác. Trong khi đó, Jude không thấy có lý do gì để rời khỏi chiếc chăn mềm mại mà anh ấy đã gắn vào chiếc ghế dài. "Tôi liên tục nghe những tin đồn nhảm nhí từ báo chí về việc cậu quan hệ với một cô gái mới hàng tuần và bất cứ khi nào chúng ta nhắn tin thì cậu đều trả lời như thể muốn giết tôi. Tôi cũng nói chuyện với Jamal, Gio... và cả hai đều nói rằng cậu cũng làm thế với họ. Điều này có liên quan đến nhau đấy anh bạn."

"Tránh xa chuyện của tôi ra," Jude quát.

"Thấy chưa," Erling nói. "Hôm nay tôi khó có thể biết mình đang nói chuyện với Jude Bellingham hay một ông trùm mafia người Ý."

Bất chấp mọi khó khăn, điều đó khiến Jude nở một nụ cười.

"Anh là đồ ngốc."

"Còn cậu là một tên ngu ngốc cáu kỉnh, người không chịu chia sẻ với ai về vấn đề của mình."

"Tôi không có vấn đề gì cả."

"Jude."

"Được rồi, được rồi, tôi có vấn đề."

Thật tốt khi thừa nhận điều đó. Nhẹ nhõm hơn, nhưng bây giờ sự tồn tại của một vấn đề đã được thừa nhận, vấn đề nói trên cũng cần phải được giải thích chi tiết.

"Bất kỳ lúc nào..." Erling kéo dài, sau khi đã mất vài phút chờ đợi Jude bắt đầu tự mình mở cửa. "Tôi không 'cắn càn'."

"El Clasico sẽ diễn ra vào thứ Tư tới," cuối cùng Jude nói.

"Tôi sẽ sắp xếp câu từ cho cậu." Erling có vẻ bối rối. "Việc này có liên quan gì?"

"Đó là bởi vì—" Jude không thể nào nói được. Không có cách nào để anh có thể kể lại toàn bộ câu chuyện. Cổ họng anh như nghẹn lại khi nghĩ đến điều đó. "—Đó là."

"Cái gì?"

Jude không trả lời.

"Cậu đã trở thành một kẻ khốn nạn trong nhiều tuần vì cậu không muốn chơi trận El Clasico?"

"Ừ," anh nói nhỏ nhẹ.

"Đây có phải là một trò đùa với cậu không đấy?" Erling nghe có vẻ bị xúc phạm đến mức Jude bắt đầu cảm thấy tội lỗi.

"Không phải, tôi—Erl, tôi xin lỗi. Đó... không phải là điều tôi có thể nói với bất kỳ ai."

"Nhảm nhí," Erling nói. "Cậu đã giết ai đó hay sao vậy?"

"Không!"

"Rồi sao?

"Không có gì. Tôi đã kể xong rồi."

"Cậu nghĩ tôi ngu à? Hay là cậu không hề tin tưởng tôi chút nào?"

"Tôi có," Jude nói. Đầu anh quay cuồng. Anh từ chối nhìn vào màn hình, không muốn gì hơn ngoài việc kết thúc cuộc trò chuyện này. Nhưng nếu anh cúp máy bây giờ, Erling sẽ thực hiện một sự can thiệp thực tế về mặt thể chất và mọi thứ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. "Tôi tin anh."

"Vậy hãy nói tôi đi."

Jude đã cân nhắc những ưu và nhược điểm, rủi ro của nó. Erling sẽ phản ứng thế nào? Liệu anh ấy có giữ bí mật không? Liệu anh có mất một người bạn như Erling nếu như điều này bị tiết lộ ra ngoài?

"Anh sẽ ghét tôi vì điều đó," Jude lẩm bẩm. "Nghĩ tôi thật kinh tởm."

"Cậu có chắc là mình chưa giết ai không?" Erling nói đùa, nhưng ngay lập tức bỏ qua ngay khi nhận ra Jude không có tâm trạng nói đùa. "Sẽ không đâu, anh bạn."

Kể cho anh ấy đi, ý thức bên trong của Jude yêu cầu. Trong nhiều tuần, anh đã cố gắng hết sức, mong muốn có ai đó đủ mạnh mẽ để lôi sự thật ra từ anh. Đây là cơ hội của anh.

"Anh— anh phải hứa là sẽ không nói cho ai biết," Jude run rẩy nói.

"Tất nhiên rồi—"

"Tôi nói thật đấy, anh bạn. Nếu anh đứng trước mặt tôi, tôi sẽ yêu cầu anh ký 1 bản thỏa thuận bảo mật thông tin. Điều này có thể hủy hoại sự nghiệp của tôi nếu các phóng viên biết đến nó."

"Tôi sẽ không nói ra đâu, Jude, tôi hứa. Cậu đã có được sự đảm bảo của tôi."

"Ngay cả khi anh chán ghét và không muốn làm bạn với tôi nữa?"

"Ngay cả khi tôi chán ghét và không muốn làm bạn với cậu nữa."

"Được rồi..." Jude nói, sau đó nhận ra rằng mình không thể kéo dài hơn và nói ra bí mật thực sự. Nó sắc hơn cả những lưỡi dao cạo mới, siết chặt cổ họng anh và làm tê liệt dây thanh âm của anh. "Anh ở một mình phải không?"

"Đúng," Erling nói, hơi bực tức. "Isabel đi chơi với bạn của cô ấy. Ở nhà chỉ có tôi."

"Anh chắc chứ?"

"Tôi chắc chắn."

Jude hít một hơi thật sâu. Cố gắng hết sức. Không biết bắt đầu từ đâu. Quyết định bắt đầu với điều đã gây ra mọi vấn đề của anh ngay từ ban đầu. "Cậu ấy đã chặn tôi."

"...Ai?"

Lại một hơi thở sâu nữa. "Gavi."

"Cái gì?"

"Gavi đã chặn tôi," Jude lặp lại, lần này to hơn.

"Gavi có phải là anh chàng lùn hiếu động phiền phức đang chơi cho Barca không?"

"Ừ, Erl, anh biết bao nhiêu Gavi?"

"Chỉ để chắc chắn thôi," Erling giơ tay lên nói. "Vậy là cậu ấy đã chặn cậu. Tại sao cậu ấy lại chặn cậu?" Có vấn đề gì thế? Tuy không nói ra nhưng ám chỉ thế.

"Bởi vì tôi... đã phá bỏ thỏa thuận của chúng tôi."

"Thỏa thuận gì?"

"Tôi và cậu ấy... chúng tôi—"

"Tôi không có nhiều thời gian."

Thêm một hơi thở nữa. Đây là cơ hội thứ 3. Jude nhắm mắt lại để tránh nhìn thấy phản ứng của Erling. "Bạn chịch."

Anh mở mắt khi có quá nhiều sự im lặng trôi qua từ đầu dây bên kia. "...Erl?"

"Xin lỗi, cậu có thể nói lại lần nữa được không?"

"Chúng tôi là bạn chịch."

"Các cậu đã..."

"Đã quan hệ tình dục," Jude điền vào, vì cảm thấy 'đụ nhau' quá thô thiển.

"... với cậu ấy...?"

"Với cậu ấy."

"Nhiều lần...?"

"Nhiều lần."

"Cái quái gì vậy?!" Erling có vẻ hoàn toàn sửng sốt. "Đã bao lâu rồi— hai người là bạn nhau à?!"

"Bạn chịch trong mùa hè, nhưng bạn bè đã là chuyện trong nhiều tháng. Điều này thực sự ngu ngốc. Cậu ấy đã đến kiểm tra PT tại cùng một phòng khám với tôi vào cùng thời điểm. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện trong phòng chờ. Lúc đầu, tôi xem đó là một cơ hội kém cỏi để cải thiện tiếng Tây Ban Nha của mình, nhưng hóa ra cậu ấy là một người tử tế, và chúng tôi gần như thân thiết, trở thành bạn bè—"

"Và sau đó đụ nhau? Cậu là gay từ khi nào thế?"

"Tôi không phải là gay!"

"Cậu nói cậu đã quan hệ tình dục với cậu ta!"

"Tuy nhiên tôi không phải là gay . Tôi không thích đàn ông. Không bao giờ. Sẽ không bao giờ. Anh biết mà."

"Tôi biết." Erling đã từng nhìn thấy Jude với rất nhiều cô gái trước đây. Đó có lẽ là lý do tại sao điều này lại gây sốc cho anh ấy đến thế. "Nhưng..."

"Cậu ấy là một ngoại lệ."

"Hử?

"Tôi xin lỗi," Jude lắp bắp. "Tôi biết điều đó thật kỳ lạ. Không phải là tôi muốn trở thành gay hay một trong hai chúng tôi ảnh hưởng đến nhau. Trong lần đầu tiên cả hai chúng tôi đều say và chúng tôi... sáng hôm sau... cảm giác thật tuyệt, cậu ấy là một chàng trai tốt và tôi thực sự thích cậu ấy và... tôi không biết. Tôi xin lỗi."

"Cậu xin lỗi tôi vì điều gì?"

"Là một kẻ khốn nạn kinh tởm."

Erling không nói gì.

"Tôi biết tôi không nên... Ý tôi là, cầu thủ ngôi sao của Real Madrid... vận động viên thể thao... Nếu chuyện này được công khai thì cả hai chúng tôi coi như xong đời và—"

"Jude," Erling nói một cách điềm tĩnh. "Bình tĩnh."

Jude đang khóc nhưng đó không phải là vấn đề. "Tôi đang bình tĩnh."

Jude không hề bình tĩnh, vì vậy Erling chỉ đơn giản bỏ qua câu nói vô ích đó. "Tôi không quan tâm nếu cậu là gay."

"Tôi không phải là gay."

"Sao cũng được. Tôi cũng không quan tâm việc cậu hẹn hò với cậu ta nếu điều đó khiến cậu hạnh phúc, mặc dù tôi phải thắc mắc về sở thích của cậu."

"Chúng tôi không hẹn hò."

"Jude... sao cũng được. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì trong số đó. Điều tôi không hiểu là tại sao cậu lại phá vỡ... thỏa thuận này rồi lại nổi điên lên vì nó."

"Tôi không phá vỡ nó vì tôi muốn làm thế."

"Rồi sao?"

"Tôi đã phá bỏ nó vì tôi quá thích nó ."

Erling cảm thấy ngu ngơ khi đề cập đến chuyện này, không hiểu Jude đang nói gì.

"Tôi yêu cậu ấy," thừa nhận cảm giác đó thoải mái như được tắm nước lạnh sau một buổi tập luyện cường độ cao kéo dài.

" Ồ ."

"Và tôi không thể yêu một chàng trai được. Điều đó không thể được. Giới truyền thông sẽ biết đến chuyện đó và..."

"Họ sẽ biết sao? Tôi thậm chí còn không biết hai người là bạn cho đến 5 phút trước."

"Về nguyên tắc, Erl. Nếu những đồng đội khác phát hiện ra, họ sẽ không bao giờ nhìn tôi như thế này nữa."

"Đối với tôi chẳng có gì khác biệt."

"Anh là một chàng trai. Có khoảng 20 người khác trong phòng thay đồ ở đây. 20 người nữa trong Tam Sư. Không phải ai cũng xuất sắc như anh. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Tôi... tôi có quá nhiều người để mất."

Erling liếm môi. "Hợp lí," anh nói. "Nhưng liệu chúng có đáng phải đau khổ không?"

"Tôi sẽ vượt qua nó. Dù sao thì cậu ấy cũng không thích lại tôi."

"Cậu đã hỏi cậu ta điều đó chưa?"

"Chưa, nhưng..."

"Vậy có khả năng là cậu ta cũng yêu cậu."

Không đời nào Erling lại bảo anh đi hẹn hò với Gavi.

"Giờ thì hết rồi. Chúng tôi đã không nói chuyện kể từ trước khi mùa giải bắt đầu. Có lẽ cậu ấy đã bước tiếp—"

"Hãy cho tôi biết chính xác cậu đã phá vỡ nó như thế nào."

"Chúng tôi gặp nhau và tôi nhận ra mình yêu cậu ấy, tôi sợ hãi, tôi nhờ Vini sắp xếp một bữa tiệc và gặp một cô gái ở đó, đưa cô ấy về căn hộ của tôi, chúng tôi không làm gì cả nhưng paparazzi vẫn bắt gặp tôi chở cô ấy về nhà và bắt đầu suy đoán này nọ. Tôi dùng điều đó để nhắn tin cho cậu ấy là tôi muốn kết thúc mọi chuyện và muốn tiếp tục làm bạn bè. Cậu ấy đồng ý. Tôi đã nhắn tin cho cậu ấy một tuần sau đó, công bằng mà nói thì thật kỳ lạ vì chúng tôi có thói quen nhắn tin gần như mỗi ngày và thấy cậu ấy chặn tôi—"

"Jude."

"Cái gì?"

"Cậu đang suy sụp khủng khiếp."

"Câm miệng."

Erling cười lớn. Jude nhận thấy rằng anh có thể nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt để phù hợp với anh ấy.

"Cậu muốn nghe ý kiến ​​của tôi à?"

"Ừ," Jude nói.

"Hãy gặp trực tiếp cậu ấy và giải quyết mọi việc," Erling nói. "Cho dù cậu quyết định chia tay vĩnh viễn hay tiếp tục là bạn bè, bạn chịch, hay hẹn hò... đều không thành vấn đề. Nhưng cậu cần nói chuyện trực tiếp chứ không phải qua tin nhắn. Đó là một hành động tồi tệ chẳng giải quyết được gì cả."

"Tôi sẽ tự hành hạ chính mình."

"Cậu cần mở lòng," Erling sửa lại. "Đó là điều cần làm trước khi hủy hoại chính mình và khiến những người còn lại trong chúng tôi phải tự sát vì điều này đang khiến cậu trở nên cực kỳ cáu kỉnh."

"Đó không phải là một ý tưởng tồi," Jude mủi lòng. "Cảm ơn anh."

"Không có gì. Bạn bè để làm gì nếu không phải để giải quyết cuộc khủng hoảng đồng tính của cậu?"

"Tôi. Không. Gay."

"...Được rồi, nhưng ai đang đụ ai và việc đụ mông có thực sự sướng như người ta nói không?"

"Lần sau gặp lại anh chết chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro