Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Đó là một trong những dịp hiếm hoi mà họ có một ngày cuối tuần dài, một chuỗi ngày nghỉ liên tiếp mà họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, tất nhiên là có lý do. Họ vẫn còn những buổi tập đang chờ đợi trong vài ngày tới và những trận đấu sẽ thi đấu sau đó. Không phải là họ có đủ khả năng để đi ăn uống say sưa. Nhưng các đồng đội của Gavi chẳng là gì nếu không quyết tâm tìm và khám phá những sơ hở khi những tình huống như thế này xuất hiện. Gavi không muốn tham gia vào kế hoạch của họ, nhất là khi cậu đã có kế hoạch của riêng mình. Nhưng đó là điều mà lẽ ra cậu không bao giờ nên tin tưởng giao cho Fermín, bởi vì giờ không còn cách nào nữa, cậu phải thực hiện nó một cách hòa bình.

Pedri và tất cả những người khác đơn giản là không để cậu làm vậy.

"Tôi không muốn đi," Gavi rên rỉ trong điện thoại, "Chúa ơi, Pedri, anh có thể dừng lại được không? Tôi chắc chắn rằng tất cả các anh sẽ có rất nhiều niềm vui thay mặt tôi. Tâm trạng của tôi có lẽ sẽ phá hỏng mọi thứ đối với các anh."

"Tôi không tin điều đó," Pedri nói, giọng kiên quyết, "giống như cách tôi không tin 5 lý do khác mà cậu đã nêu để không đi cùng chúng tôi."

"Anh biết cái gì?" Gavi nói, giọng điệu của cậu trở nên cứng rắn nhưng sự chế giễu ở đầu bên kia cho cậu biết rằng Pedri không hề khinh thường chút nào, "Tôi là một người trưởng thành có khả năng tự đưa ra quyết định và tôi chọn ở lại. Nếu tôi muốn nhốt mình trong căn hộ này và chán nản trong khi ăn những món ăn vặt không tốt cho sức khỏe thì đó chính xác là điều tôi sẽ làm."

"Tôi rất tiếc phải thông báo cho cậu điều này, Pablito, nhưng quyền tự chủ của cậu đã bị đa số lấn át." Bây giờ Pedri đang cười khúc khích, như thể anh ấy thấy tất cả những điều này thật thú vị - rất có thể anh ấy đã thấy như vậy.

Gavi bỏ điện thoại ra khỏi tai và hét vào một trong những chiếc gối bông của mình. "Pedri, anh bạn, chuyện gì sẽ xảy ra nếu—"

"Dù nó là gì đi nữa, chúng tôi không quan tâm," lần này là giọng của Fermin vang lên trên đầu dây. "Chúng ta sẽ tới đó trong 20 phút nữa. Hãy chắc chắn rằng cậu có thể đi được."

***

Nhìn lại, đó là một sai lầm. Gavi sẽ nói điều đó với bất kỳ ai hỏi. Cậu biết đó là một ý tưởng tồi ngay cả trước khi Pedri và Fermin kéo cậu ra khỏi căn hộ của mình, đá và la hét một cách ẩn dụ. Nhưng thực sự không có ai ép buộc cậu, cậu biết rõ điều này. Cậu có vấn đề gì khi đi đến khai trương một club độc quyền hoàn toàn mới ở trung tâm Madrid mà Gavi có thể sẽ không bao giờ quay lại? Câu trả lời cho điều đó sẽ là không. Lẽ ra cậu có thể đặt chân xuống và nói với bạn bè rằng nguy cơ gặp phải Jude là quá lớn. Sẽ không ai khăng khăng nếu cậu nói với họ rằng cậu muốn tránh chàng trai lớn hơn. Mặc dù Fermin có thể đã nói điều gì đó như tránh mặt Jude không phải là giải pháp lâu dài. Và tình cờ anh ấy đã đúng.

Ngoại trừ trường hợp này, đó chính xác là điều Gavi muốn – gặp Jude. Đó không phải là mong muốn mà cậu có thể diễn đạt bằng lời vì nó thậm chí không có ý nghĩa gì với cậu nhưng dù sao thì nó vẫn ở đó. Cậu thực sự nhận ra điều đó phi logic đến mức nào, nhưng tại thời điểm này, cậu là một người đàn ông tuyệt vọng. Cậu vẫn còn hỗn loạn như khi Brahim cảnh báo cậu 2 tuần trước rằng hãy tránh xa Jude. Vấn đề là Gavi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu. Cậu đã quá kiên quyết theo cách của mình, quá say mê với việc tự hành hạ bản thân mà cậu tự đặt ra, đến nỗi cậu không hề dừng lại một chút nào và nghĩ lại về những sự kiện đã dẫn đến việc họ chia tay, và làm thế nào để phục hồi sau tổn thương về những chuyện đã xảy ra. Sự thật là cậu cần phải tha thứ cho bản thân trước khi có thể cầu xin sự tha thứ của Jude.

Giá như Gavi không nghĩ mình không xứng đáng với sự tha thứ đó.

***

Nội thất của club bóng bẩy, hiện đại và Gavi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra rằng nó không quá đông đúc. Những ngọn đèn nhấp nháy nhiều màu, cách đều nhau để đảm bảo nó không quá chói hoặc gây khó chịu cho những người tham gia club kém nhiệt tình như Gavi. Cậu thực sự không thể nghĩ ra điều gì xấu để nói về club. Bầu không khí thoải mái, DJ chơi không đến nỗi tệ vì hầu hết các bài hát trong danh sách nhạc của họ đều là những bản nhạc mà Gavi thích nghe. Khi ngồi xuống một trong những chiếc ghế bọc da VIP, uống một ly đồ uống không cồn và lắc đầu theo bài hát của Rosalia đang thịnh hành hiện nay, cậu phải thừa nhận rằng bạn bè có thể đã giúp đỡ cậu bằng cách kéo cậu ra ngoài.

"Điều này thật tuyệt phải không?" Ferran nói với cậu, tiến lại gần để giúp cậu cởi áo khoác. Đó là một kỳ công mà Gavi có thể tự mình làm được nhưng cậu biết họ thích cưng chiều cậu đến mức nào nên cậu không nói gì.

"Cũng không tệ lắm," Gavi thừa nhận, rồi cười toe toét. Tâm trạng của cậu dường như đang chuyển biến tốt hơn, thích thú với việc cậu không cần phải hét toáng lên mới có thể nghe được át tiếng nhạc.

Khi Gavi nhìn quanh, cậu nhận ra rằng những người đồng đội mà cậu đến cùng đã ngồi rải rác xung quanh. Pedri đang ngồi cạnh Felix và họ đang bận nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trên điện thoại của Pedri. Ferran đang phân chia thời gian của mình giữa Gavi, người ngồi bên trái anh và Fermin nhưng điều đó không kéo dài được lâu vì Fermin dường như đã bắt gặp một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Fermin không mất nhiều thời gian cho đến khi anh kéo cô gái ra sàn nhảy rộng rãi, kéo eo cô.

Gavi lắc đầu nhìn họ một lúc, mỉm cười một mình, không dám thốt ra một lời nào với Ferran vì sợ bạn mình cũng khuyến khích cậu lên sàn nhảy. Đừng bận tâm rằng cậu hoàn toàn không muốn làm một việc như vậy.

"Tôi nghĩ chúng ta cần một ít rượu trong cơ thể của mình, cậu có đồng ý không?" Ferran hỏi họ, vỗ mạnh vào vai cậu.

"Tôi nghĩ anh có thể có lý." Gavi gật đầu, dịch chuyển chỗ ngồi khi Ferran đứng dậy và đi về phía quầy bar.

Balde xích lại gần cậu hơn và Gavi rất vui khi được trò chuyện với chàng trai lớn tuổi hơn. Sau một thời gian, quầy của họ trở nên đông đúc với sự xuất hiện của Raphinha và một vài người khác nhưng Gavi không phải là người hay phàn nàn. Bất chấp những nghi ngờ trước đó, cậu vẫn vui vẻ đi chơi với các đồng đội của mình. Đã lâu rồi họ không có một chuyến đi chơi như thế này và Gavi không biết nó lại cần thiết đến mức nào. Thậm chí, một số cầu thủ lớn tuổi đến chơi dường như cũng thả lỏng và thực sự có tinh thần vui vẻ.

Gavi đã cố gắng quên tất cả về anh. Trong hai giờ đầu tiên cậu ở club, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Ở một thời điểm nào đó, cậu là người náo nhiệt nhất trong số họ. Cậu quên mất chính mình, cười lớn dù lượng rượu uống vào rất ít. Chính trong những khoảnh khắc đó, khi cậu tự nhủ rằng cậu thực sự vui mừng vì đã đến thì mọi thứ bắt đầu xuống dốc.

Họ ở khu vực tầng trên, nơi chỉ có các quầy và ghế tựa VIP cũng như sàn nhảy nửa kín đáo. Fermín đã trở lại sàn nhảy đó. Lần này, anh ấy đi cùng với một cô gái tóc nâu, cô gái tóc vàng quấn quanh cánh tay anh ấy đã biến mất. Balde cũng đã rời xa Gavi, dường như muốn có chút riêng tư khi anh đang mải mê trò chuyện với một cô gái đã để mắt đến anh trong vài giờ qua.

Gavi tựa lưng vào quầy của mình, khẽ thở dài. Những cầu thủ lớn tuổi hơn, cùng với Pedri và Felix đã quyết định tạm thời quay trở về phòng khách sạn của họ. Đó là khoảng 30 phút trước. Cậu biết Pedri và Felix đều có ý định quay trở về nhưng những người khác thì có thể không như vậy. Cậu đã có nửa ý định tự mình quay trở về. Cậu cảm thấy kiệt sức và một phần trong cậu đã muốn chui xuống dưới lớp chăn nặng nề và ngủ. Đây là một ngày tốt lành. Cậu không muốn thử vận ​​may của mình.

Nhưng hóa ra, đã quá muộn đối với cậu. Nếu cậu rời đi sớm hơn 30 phút cùng với Pedri và những người khác, mọi chuyện có thể đã khác.

Cảnh báo duy nhất mà Gavi nhận được là nhìn thấy Fede và Brahim đang di chuyển về phía sàn nhảy, người thấp hơn trong số họ bắt đầu những bước nhảy có thể khiến Gavi bật cười nếu cậu không bị hoảng sợ tột độ. Jude hiếm khi đi đâu mà không có hai người đó. Lý do duy nhất là anh ấy ở gần đây, trong cùng một club với Gavi, hít thở cùng một loại nước hoa và không khí đẫm mồ hôi như cậu.

Và rồi Gavi nhìn thấy họ.

***

Hơi thở của cậu nghẹn lại trong phổi ngay cả khi ngực cậu nở ra. Đôi mắt cậu cố gắng nhìn vào hình ảnh trước mắt. Hình dáng của Jude trong một chiếc quần dài và áo sơ mi dài tay là không thể nhầm lẫn. Gavi có thể nhận ra anh ở bất cứ đâu. Anh đang nhảy với ai đó. Cô gái cao gần bằng Jude. Cô ấy có lẽ là một người mẫu, bộ não của Gavi cung cấp thông tin một cách vô ích. Chiếc váy màu vàng cô đang mặc ngắn đến đầu gối và nó tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô một cách hoàn hảo. Mái tóc màu vàng tro của cô được buộc thành kiểu đuôi ngựa thời trang và để lộ ra trên vai trái. Gavi có thể lờ mờ nhận ra thứ trông giống như hình xăm con bướm trên cùng một bên vai. Như các đồng đội của cậu đã nhất trí tuyên bố vài tuần trước đó, cô ấy là một "quả bom".

Và Jude đang nhìn chằm chằm vào cô ấy như thể cô ấy đang treo mặt trăng và các vì sao. Nụ cười trên khuôn mặt anh là nụ cười mà Gavi rất quen thuộc vì nó từng chỉ dành riêng cho cậu chứ không bao giờ dành cho bất kỳ ai khác. Bộ não của cậu không biết làm thế nào để tính toán những gì mắt cậu đang nhìn thấy nhưng dù sao cậu cũng buộc mình phải tiếp nhận nó. Cậu không thể sống trong sự phủ nhận được nữa. Cậu thực sự đã mất anh rồi. Jude giờ đã thuộc về người khác. Đây là người hiện đang ngủ chung giường với anh, là người nhận được tất cả những nụ hôn của anh, vừa ngọt ngào vừa nồng nàn.

Và điều chết tiệt đã rời bỏ Gavi đang ở đâu?

Không khí lạnh giá, cảm thấy trái tim mình lại vỡ vụn. Giá như cậu biết cách thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này. Nhưng có lẽ đây chính là điều cậu cần, được nhìn thấy họ bên nhau, được đối mặt với thực tế của mọi chuyện. Vì vậy, cậu ngả người ra sau và quan sát họ thêm một chút, không cố gắng cảnh báo bất cứ ai về tình trạng khó khăn hiện tại của mình.

Ánh mắt cậu nhìn vào cách tay Jude vòng quanh eo cô để cơ thể họ có thể gần nhau nhất có thể. Gavi quan sát cách cô vòng tay qua cổ anh, vuốt ve sau đầu anh, và cậu cố gắng không hét lên. Cô không xứng đáng được chạm vào anh, không phải theo cách đó. Cô không xứng đáng được chạm vào anh chút nào, đặc biệt là ở giữa một hộp đêm chết tiệt, đòi hỏi anh theo cách mà Gavi không bao giờ có thể làm được.

Không đời nào cậu và Jude có thể thoát khỏi chuyện như thế này. Đó có thể là sự tự sát trong sự nghiệp trên nhiều mặt. Ngoài việc họ là những cầu thủ bóng đá trẻ thành đạt và không thể công khai hẹn hò với các chàng trai, họ còn tình cờ chơi cho các câu lạc bộ đối thủ. Chết tiệt, ngay cả với tư cách là bạn bè, không đời nào họ có thể tình cờ đi chơi ở hộp đêm, mà phải kín đáo nhất có thể.

Họ chính là định nghĩa của việc vượt qua các vì sao.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến trái tim Gavi rỉ máu. Khi cảm thấy cơn đau nửa đầu ập đến, cậu quyết định bước ra khỏi club mà không để ai biết. Khách sạn họ đặt qua đêm đi bộ là đến. Cậu không quan tâm đến việc gọi một chiếc taxi. Cậu nghĩ rằng chuyến đi bộ đêm khuya sẽ giúp đầu óc cậu tỉnh táo nhưng cơn đau nửa đầu của cậu dường như còn trở nên tồi tệ hơn khi cậu về phòng. Cậu dùng thẻ chìa khóa và vào khu vực phòng khách và chỉ thấy Pedri đang nằm dài trên ghế sofa.

"Felix đâu?" Gavi hỏi, chỉ nói ngọng một chút. "Tôi nghĩ tôi đã thấy cả hai người cùng nhau."

"Anh ấy về phòng một chút," Pedri thông báo với cậu, ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại, "anh ấy đang gọi điện."

"Ariana?" Gavi hỏi, vội vàng cởi áo khoác ra.

Pedri gật đầu, cắn môi dưới. Ánh mắt của Gavi dán chặt vào cử chỉ đó. "Cậu về sớm đấy. Cậu dường như đang vui vẻ bất chấp những lời phàn nàn của cậu trước khi chúng tôi rời đi.

"Ừ, sao cũng được," Gavi nói.

Càng đến gần Pedri, cậu càng cảm thấy cần phải gãi một chỗ ngứa nào đó. Chứng đau nửa đầu đang đè xuống mí mắt của cậu. Nhưng một ý tưởng đã bén rễ trong đầu cậu và cậu sẽ không phải là Gavi nếu không nhìn thấu được nó.

"Anh không rời mắt khỏi chiếc điện thoại đó trong nhiều giờ qua," Gavi nói, giọng nhẹ nhàng khác thường khi cậu ngồi lên người Pedri, đùi cậu ôm lấy chân chàng trai lớn hơn. Bàn tay của Pedri vòng qua eo cậu với tốc độ ánh sáng và Gavi nhếch mép cười. Phần này luôn luôn dễ dàng. Cậu lấy điện thoại của Pedri từ tay mình và nhìn vào màn hình chỉ để phát hiện ra chàng trai lớn hơn đang bận chơi một trò chơi rồng và lâu đài nào đó. Cấp độ của anh ấy khá cao cho thấy anh ấy đã phải dành rất nhiều thời gian cho nó. "Chúng ta đang ở trong một club độc quyền được bao quanh bởi những người xinh đẹp và tôi không thấy anh để ý ai cả," Gavi nói, giọng đầy hoài nghi, "thay vào đó, anh bận chơi trò chơi công chúa à?"

"Đây không phải là trò chơi công chúa!" Pedri phản đối nhưng đó là một lập luận yếu ớt và anh biết điều đó. Cả hai bắt đầu cười khi Gavi vòng tay qua cổ Pedri, kéo cơ thể của họ lại gần hơn.

"Anh thật đáng yêu, anh biết điều đó phải không?" Gavi nói, mặt cậu nhích lại gần Pedri.

"Đừng nói thế," Pedri nói, giọng gần như cầu xin, nhưng anh không lùi lại. Anh liếm môi như thể đang chờ đợi, vòng tay anh siết chặt quanh eo Gavi.

"Tại sao không?"

Đây là một ý tưởng tồi, cả hai đều biết này là một ý tưởng tồi, Gavi, hơn bất cứ ai khác cần phải trèo ra khỏi lòng chàng trai lớn hơn và vạch lại ranh giới. Pedri đã không cố gắng hết sức để hết yêu cậu trong suốt một năm qua chỉ để Gavi phá hủy mọi nỗ lực của anh vì ham muốn ích kỷ của cậu. Nếu cậu cần nâng cao cái tôi, cậu nên đi tìm nó ở nơi khác.

"Cậu không thể nói những điều như vậy với tôi và cả hai chúng tôi đều biết tại sao," Pedri nói, nhưng Gavi nhất quyết không nghe.

Cậu ôm khuôn mặt Pedri trong tay, ngón tay cái vuốt ve gò má anh. "Sao chúng ta không quên tất cả chuyện đó trong một đêm nhỉ?"

"Nhưng còn Jude thì sao?" Pedri thì thầm trên môi cậu, nhìn chằm chằm vào chúng với vẻ khao khát đến nỗi Gavi biết cậu đã có anh ở chính xác nơi cậu muốn.

"Mẹ kiếp Jude," Gavi nói, rồi hôn anh, chấm dứt mọi cuộc tranh cãi tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro