5|Sau cơn mưa
Cục kẹo đường thì không sao, chứ lưu ly thì ướt mèm. Nhưng Thái Sơn thấy vậy là được rồi, dù sao kẹo đường mà dính nước thì ăn sẽ không ngon nữa.
__________________
Cơn mưa rào phủ kín bầu trời bằng 1 tấm màn trắng xóa. Nhìn xa xăm, cánh đồng lúa chín hình như biến thành từng đợt sóng lay lắt theo ngọn gió rồi...
"Cậu có lạnh không?"
"Em không, anh thì sao?"
"Tôi có."
Thái Sơn nắm lấy đôi tay đang cầm khăn lau đầu cho cậu, hôn lên mu bàn tay 1 cái. Môi Thái Sơn khô khốc lướt đi thật nhẹ trên làn da trắng hồng, khiến anh khẽ cười.
"Sao đấy? Sao lại hôn tay tôi?"
"Em muốn anh ấm hơn."
Thái Sơn ướt như con chuột lột, còn Phong Hào may mắn hơn chút, anh chỉ bị ướt quần áo thôi.
"Vậy à? Cảm ơn Sơn nhé."
Ngón tay nhỏ ve vuốt lên cánh môi Thái Sơn, Phong Hào hôn nhẹ lên đó. Nụ hôn nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến cậu đảo điên. Hương thơm của anh cũng tích cực làm khổ Thái Sơn, nói đúng hơn là làm khổ "thằng Sơn bé" trong quần.
Thái Sơn bấy giờ mới nhìn xung quanh. Chắc chắn là cậu không gặp ảo giác, vẫn là trong phòng cậu, vẫn là chiếc giường quen thuộc, vẫn là Trần Phong Hào dễ thương với cặp đùi trắng múp, ngon đến phát thèm...
Hả? Quần của anh đâu?
"Sơn sao đấy?"
Phong Hào áp sát vào lưng Thái Sơn, thủ thỉ nhỏ nhẹ bên vành tai đỏ lựng. Cậu hốt hoảng nhắm tịt mắt lại, cái giấc mơ ngày hôm đó lại quay về. Cậu mở mắt ra, thì là Trần Phong Hào với chiếc sơ mi trắng hờ hững đang ngồi ngay trước mặt.
"Hờ hững" đến mức Thái Sơn còn nhìn thấy cả xương quai xanh quyến rũ, thấy cả khuôn ngực căng tròn trắng nõn và đầu vú hồng non nớt cọ vào lớp áo.
Anh làm vậy thì chết cậu rồi!
"Em... Em... hơ..."
Gương mặt Thái Sơn đã đỏ, nay lại càng đỏ hơn, như sắp bốc khói vậy! Khi đôi mắt anh nhìn chăm chú vào "Sơn bé" đang cộm lên đau nhức bên dưới lớp quần, rồi lại nhìn lên cậu với vẻ mặt nai tơ đầy ngơ ngác, khuôn miệng bé xinh hơi há ra, khiến đầu óc Thái Sơn như tối thêm đi nhiều phần.
Thái Sơn thật sự muốn "hủy hoại" Phong Hào theo cách lãng mạn nhất, nhưng "hủy hoại" kiểu này có hơi...
"Ưm... Tôi xin lỗi, quần của tôi bị ướt nên phải cởi ra... T- Tôi về đây."
Phong Hào ngượng ngùng muốn trốn, nhưng chưa rời chiếc giường được nửa bước đã bị cậu kéo lại. Ngã vào vòng tay của Thái Sơn mà tâm trí anh cứ như treo ngược cành cây, chẳng nghĩ được gì nữa.
"Anh đừng đi, đừng bỏ em 1 mình ở đây."
Mà bây giờ có đi được thì Phong Hào cũng không muốn đi nữa, vì anh đang không mặc quần, và vì anh cũng muốn được cậu "sưởi ấm".
Đôi mắt cún con van nài Phong Hào, trong khi bàn tay to ôm trọn anh vào trong lòng rồi sờ soạng lên đùi non múp.
"Ư... Tôi xin lỗi... Tôi không đi đâu nữa... Sơn ngoan đừng giận nhé..."
Thỏ thẻ mấy câu, 2 tay trắng hồng vòng qua ôm lấy cổ cậu, anh e thẹn thả lên má Thái Sơn mấy nụ hôn phớt như để chuộc lỗi. Thái Sơn cũng hôn anh, nhưng hôn vào môi. Lưỡi cậu nghịch ngợm liếm lên đôi môi đào, day cắn nó đến mức sưng tấy.
Âm thanh rên rỉ vụn vỡ nghẹn lại nơi cuống họng, không thoát ra được. Tay cậu giữ sau gáy anh, Thái Sơn đê mê liếm hết mật ngọt trong khoang miệng người lớn hơn. Lưỡi mèo hồng mềm hơi hé ra, lại bị lưỡi cậu quấn lấy mà hôn mút.
"Ưm~ Hức~"
Nước bọt chảy tràn khóe môi sưng, nhễu xuống cần cổ đầy quyến rũ. Khóe mi cong rịn ra giọt lệ ấm, rơi vỡ trên mu bàn tay Thái Sơn lạnh buốt. Bấy giờ cậu mới hoàn hồn, dời đôi môi đào ngọt, nhìn sắc phiếm hồng trên đôi má ướt mà lòng như mang tội.
"A- Anh Hào... E- Em xin lỗi... Em xin lỗi anh..."
"Ưm~ Sao... hah~ lại xin lỗi tôi~?"
Phong Hào cười mỉm, anh hôn lên vẻ mặt ngơ ngác của cậu, ân cần xoa lên bên má rồi ịn môi mình lên đó. Chiếc áo sơ mi tuột cúc trễ đến vai, hở cả khuôn ngực căng mịn và đầu vú hồng mềm. Thái Sơn nuốt nước bọt, bàn tay to muốn mân mê trên khoảng da thịt ngọt ngào ấy, nhưng...
"Hào... Em xin lỗi anh... Em lại làm điều không phải rồi..."
Cậu ôm anh, hòng giấu đi giọt nước mắt do dòng suy nghĩ chảy rối ren.
"Thật ra... Em... Hức... Em yêu anh nhiều lắm..."
Thái Sơn nghẹn ngào trên bả vai nhỏ của người lớn hơn, 2 tay ôm siết lấy anh, không muốn rời xa. Phong Hào bất ngờ, hình như từ lúc mới gặp đến bây giờ, anh chưa thấy cậu khóc lần nào, ấy vậy mà cậu trai tưởng chừng vô cảm ấy lại đang khóc lóc nức nở bên anh.
"Em... Hức... Thật sự em... em không muốn Hào... tìm đến em chỉ để làm hài lòng cảm xúc của em... Hức... Em... Em..."
Cậu cắn chặt môi mình đến mức muốn bật máu, ngăn cho câu chữ và tiếng nức nở đừng chạy ra khỏi miệng. Thái Sơn biết, mọi thứ Phong Hào làm cũng chỉ vì nghĩa vụ, hoặc đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của 1 người cô đơn đã lâu.
"Em... Hức... Em đã mơ... Em mơ thấy 2 ta làm tình với nhau...Em xin lỗi... Nhưng dù là mơ... em... hức... vẫn biết ơn anh thật nhiều... Em cảm thấy bản thân không xứn-"
Phong Hào hôn lên môi Thái Sơn, cắt ngang câu nói vụn vỡ. Ngón tay nhỏ lau đi giọt nước mắt vương trên mi cậu. 2 cơ thể lại dán vào nhau hệt như khoảng cách giữa họ vốn không tồn tại. Đôi tay bé xinh đan vào tay cậu, rồi lại đặt nó yên vị trên khuôn ngực trắng.
Đôi mắt anh khép hờ, chủ động di chuyển tay Thái Sơn xoa nắn 1 bên ngực, tay kia mon men cởi khóa quần của cậu ra.
"Hahh~ Sao Sơn lại nói thế? Tôi cũng yêu Sơn mà~ Ưmm~ Sơn ơi~"
"Anh... Anh không ghét em sao...?"
"Chưa bao giờ... Ưm~ Chưa bao giờ tôi nghĩ đến từ "ghét"... khi tôi ở bên Sơn cả~ Tôi yêu... yêu những lúc Sơn gọi tên tôi, yêu từng khắc Sơn âu yếm tôi, yêu phút giây khi tôi được ở bên Sơn~"
Vuốt nhẹ lên thân dương vật cương cứng, anh mơ hồ mỉm cười hôn rải rác lên cổ và yết hầu cậu. Thái Sơn bây giờ cảm thấy mình như đang trong cơn mộng mị, nhưng sự chân thực đến từ từng cái chạm đều nhắc nhở rằng cậu đang hoàn toàn tỉnh táo.
"Hahh~ Hào ơi... Em yêu anh..."
"Ưm ưm~ Tôi yêu cái cách cậu nói yêu tôi như vậy~"
Như được "bật đèn xanh", đôi tay Thái Sơn nãy giờ ngự trên bầu ngực trắng bắt đầu tự mân mê, nắn bóp. Ngực của anh không phải to, nhưng nó rất vừa tay cậu. Cái cảm giác mềm mại đàn hồi len lỏi qua từng kẽ ngón tay, đối lập hoàn toàn với vẻ thô ráp trên tay cậu.
"Hưmm~ Sơn ơii~"
Bả vai trắng nõn giật lên 1 cái, khi đầu ngón tay chai sần miết lên đầu vú hồng. Lần đầu tiên bị người khác chạm vào điểm nhạy cảm như vậy anh cũng ngượng, nhưng không sao, thật may khi "người khác" đó là Thái Sơn.
"Anh... nếu thấy khó chịu thì bảo em nhé?"
"Ưmm~ Tôi biết rồi~"
Hơi thở của cậu cũng dần trở nên nặng nhọc hơn, bởi bàn tay nhỏ xinh bên dưới gia lực càng lúc càng nhanh. Mềm mại từ tay anh chăm sóc dương vật gân cương cứng rất tốt, khiến lỗ tiểu rỉ ra chút dịch trắng đặc quánh.
"Cho phép tôi..."
Phong Hào chủ động ấn đầu Thái Sơn sát vào đầu vú non, như mong chờ được cậu thưởng thức. Thái Sơn cũng chẳng kiêng nể, hết lòng chiều anh. Sống mũi cao cọ vào lồng ngực phập phồng hô hấp, rồi môi lưỡi dây dưa với mảng da thịt hồng lấm tấm mồ hôi.
Liếm lên đầu vú non nớt, cậu mút mạnh như đứa trẻ bú mẹ, khiến Phong Hào rên ngọt lên 1 tiếng đầy thỏa mãn.
"Ahh~ Sơn... Hức~ Sướng ah~"
Thái Sơn vừa bú mút 1 bên vú, bên kia tay to nhào nặn, ngắt nhéo bên vú còn lại. Đầu ti hồng như sưng lên, cương cứng sau mỗi lần ngón tay cậu xoa nhấn, truyền lên đại não Phong Hào cảm giác tê dại.
"Hahh~ Nhẹ nhàng... với tôi~ Ahh~"
"Em sẽ cố..."
Răng Thái Sơn day nhẹ lên phần ngực, cố kiềm chế không cắn mạnh khi dương vật cậu bắn ra dòng tinh nóng, dính nhơ nhớp lên tay anh.
"Sơn~ Bên dưới... Hức ưmm~ Khó chịu aa..."
"Hào ngoan, để em giúp anh..."
Thái Sơn nhẹ nhàng hôn dọc từ khóe mi ướt nước, đến sống mũi cao ửng đỏ, rồi má hồng mềm, dừng lại ở môi đào, cốt để phân tán sự chú ý của anh trong khi tay cậu mò mẫm từ tấm lưng trần tuột xuống bờ mông căng.
"Hào ơi, anh đau thì cào lên lưng em nhé?"
"Ahh~ Hahh~ Hức ưmm~"
Cơ thể nõn nà vặn vẹo khi ngón tay Thái Sơn đâm rút vào lỗ dâm ướt nước. Nó đau hơn anh nghĩ! Phong Hào cắn nhẹ cánh môi hồng, lại đưa tay lau đi nước mắt nơi mi cong, vô tình bày ra dáng vẻ ủy khuất khiến cậu hoảng hốt.
"Hào, đừng cắn môi như vậy..."
"Ưmm~ Hư ức~ Đau aah~"
"Anh thả lỏng 1 chút nha, sẽ không đau nữa đâu."
Nghe lời cậu, Phong Hào cố gắng thả lỏng, giúp cho việc nới rộng của Thái Sơn bên dưới trở nên dễ dàng hơn. Ân cần đặt 2 tay anh lên vai mình, cậu hôn nhẹ lên bờ má hồng.
"... Anh không mặc quần lót à...?"
"Hưmm~ Ức ưm~ Mưa... ướt cả... ah~ vào bên trong mà~"
Tiếng nỉ non rót vào tai Thái Sơn như mật ngọt. Cánh tay trắng nõn ôm vòng lên cổ cậu, dường như anh không muốn biến tấm lưng trần của người kia thành bàn cào cho mình.
"Ứmm~ Ah hahh~ Áa~"
Vách thịt mềm ấm nóng chèn ép ngón tay của Thái Sơn nay lại bị 1 ngón tay nữa chen vào, nước dâm từ đó chảy dọc theo mép đùi trắng ướt 1 mảng nệm lớn. "Hào nhỏ" bị ngó lơ nãy giờ rỉ dịch trắng, vung vẩy theo chuyển động của chủ nhân nó.
"Hứcc ưmm~ Sơn ơii~ Hahh~ Sướng ah~"
"Hào ơi..."
Trong tình thế xấu hổ như vậy, Phong Hào cũng không giữ nổi sự bình tĩnh, nhất là khi tên anh cứ thế phát ra trầm ấm từ miệng của Thái Sơn. Ừ đấy, bây giờ anh có thể nứng được luôn, chỉ cần cậu gọi tên anh như thế thôi!
Phong Hào giấu nhẹm gương mặt đỏ bừng vào hõm cổ Thái Sơn, lại rên rỉ nỉ non khi 2 ngón tay bên dưới làm loạn. Thân dưới đung đưa, oằn mình chịu cảm giác sung sướng tựa thủy triều lớn, đánh sập lí trí yếu ớt, cắt đứt mạch suy nghĩ cuối cùng.
"Áhh! Hahh~ Sơn ơii~ Hức ưmm~ Chỗ đó... aah~"
Ngón tay cậu sượt qua điểm thịt gồ mềm, khiến Phong Hào nấc nghẹn lên 1 tiếng. Thái Sơn bất ngờ, lại tò mò nhấn nhá vào đó. Anh ngượng lắm rồi, không dám nhìn cậu nữa.
"Hứ ức~ Đừng màa~"
"Hào đau à...? Hay em dừng lại nhé?"
Đừng có đùa! Thái Sơn mà dừng lại ngay bây giờ thì Trần Phong Hào sẽ nổ tung!! Anh hậm hực cắn lên vai Thái Sơn 1 cái, lại rấm rứt khóc khi 2 ngón tay cậu cào nhẹ lên vách thịt mềm.
"Ư... T- Tôi cấm ahh~ cấm cậu dừng lại~"
"Nhưng anh có đau không?"
Thái Sơn dụi mặt vào khuôn ngực trắng yêu kiều chi chít dấu hôn, tay to xoa nắn eo mềm run rẩy. Cậu hôn nhẹ lên vùng da thịt ngọt ngào đó, ngước lên nhìn đôi mi sũng nước của anh.
"Hào ơi...?"
"Ahh~ Không... Tôi ứmm~ sướng lắm~"
"Ứmm~ Hức~"
Đôi vai nhỏ giật bắn, tinh dịch đặc quánh từ "Hào nhỏ" chảy ra, dính cả vào quần và người cậu. Thái Sơn rút 2 ngón tay ướt đẫm nước dâm, lại âu yếm hôn lên bờ má hồng của Phong Hào.
"Em đút vào nhé Hào?"
"Ưm~ Đ- Đừng hỏi tôi câu đó! Cậu... biết câu trả lời là gì rồi mà..."
Dương vật lớn bên dưới cọ xát vào lỗ dâm ướt đẫm, mấp máy thèm cặc khiến Phong Hào run rẩy. Đôi tay trắng vẫn ôm cổ cậu, giờ lại đổi điểm đặt lên bờ má người đối diện mà hôn lên gương mặt đó.
"Anh có đau thì nhớ nói em nhé?"
Hào chết mất! Thái Sơn cứ ân cần chăm chút cho anh từng li từng tí một, cậu trân trọng anh còn hơn cả anh trân trọng mình nữa!! Phong Hào đã nghĩ cuộc làm tình này sẽ diễn ra vô cùng "bùng nổ", nhưng dường như chính anh lại tan chảy, chết chìm trong từng động tác, cử chỉ âu yếm mà cậu dành riêng cho anh.
Hơn 30 phút dạo đầu, cốt chỉ để Hào không bị đau khi cả 2 "hành sự". Vuốt nhẹ mái tóc nâu bết mồ hôi, Thái Sơn hôn dọc lên gương mặt phiếm hồng của anh, tay bên dưới nhẹ nhàng xoa nắn cánh mông béo tròn. Cậu sợ anh đau.
"Sơn ơii~ Vào đi~ Ưmm~ Cậu... đút vào đi~"
Thái Sơn nghe mà nứng điên, cặc gân dựng đứng chờ trước lỗ dâm ướt nhem. Phong Hào cũng không muốn chờ nữa, anh ngon ngọt dụ dỗ cậu, như thể muốn Sơn "thưởng thức" mình một cách trọn vẹn nhất. Sơn cũng nghe lời, dụi đầu vào hõm cổ thơm hương, rồi ngước lên nhìn anh.
"Hào đau thì nhớ cào lên lưng em nhé? Không thì em sẽ dừng lại, em không muốn Hào bị đau đâu, nên anh đừng cố chịu đau nha?".
Lần thứ 3 đó! Da mặt Hào vốn mỏng, nay lại đỏ bừng như trái cà chua, thiếu điều muốn nổ tung. 2 hàng chân mày xô vào nhau, rồi lại dãn ra, anh nũng nịu dụi vào lòng cậu, đồng thời tay nhỏ trắng xinh cầm lấy thân dương vật thô, ấn đầu khấc sưng to vào miệng huyệt chật chội.
"Áh~ Ahh... T- To quá~ Ưmm~ ứ hức~"
Như muốn phớt lờ đi câu nói của Thái Sơn, Hào mím môi đưa cặc bự vào bên trong. Cậu thở gấp, tay vuốt dọc tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi giờ đang cong ưỡn lên, oằn mình chịu cái sung sướng mới lạ từ dương vật thô to.
"H- Hào ơi... E- Em xin lỗi Hào trước..."
2 tay nắm thóp lấy eo mềm, cậu một lực mạnh ấn cơ thể Phong Hào xuống, dương vật bự cũng từ đó đâm lút cán. Quãng giọng anh lại lên cao 1 nấc, mắt xinh trợn tròn, lưỡi hồng thè ra cố hớp từng ngụm khí điều chỉnh nhịp thở trước đợt sóng thủy triều nhục dục nhấn chìm sự tỉnh táo cuối cùng.
Vốn dĩ từ khi gặp Thái Sơn, Trần Phong Hào đã chẳng giữ nổi chút tỉnh táo nào rồi.
"Áhh~ Hahh~ Sơn ơii~ Ưmm... Chậm ah~"
"Bên... Bên trong Hào... thích quá... Cặc em đang được anh làm ấm này~"
Nước dâm chảy ướt mảng nệm lớn, khiến công việc "nắc" cu của Thái Sơn trở nên dễ dàng hơn. Cậu nhẹ nhàng nhấp hông, người phía trên đã chẳng chịu được mà gục lên vai cậu nỉ non.
"Hức ưmm~ Sơn ơii~ Bên dưới... Hư ức~ Đau ahh~"
"Hào thả lỏng nào, em xin lỗi vì đã làm Hào đau nhé."
Đôi mi ướt nhòe bắt gặp nụ cười mỉm của cậu trên môi. Thái Sơn đẹp trai ác, Hào thề luôn! Bởi vậy nhiều lúc tâm trí anh cứ bị dao động bởi gương mặt này, muốn gạt đi cũng chẳng được.
"Ưm ưm~ Sơn ah~ Nhấp nữa đi~"
Phong Hào thơm lên môi Thái Sơn, bên dưới bắt đầu nũng nịu đung đưa mông béo, lại bị tay to bắt lấy dập lên xuống cặc bự cương cứng.
"Áh~ Aaah~ Hahh~ Ưm... ức~ Ư..."
Dương vật công kênh thúc một phát đã lên đến điểm thịt gồ mềm, khiến "Hào nhỏ" mềm oặt sung sướng bắn tinh. Thái Sơn đè hẳn thân người lớn hơn xuống giường, nâng 1 chân anh trắng trẻo đặt lên vai. Từ góc độ này, cảnh xuân mơn mởn cứ như được trưng ra chỉ để 1 mình Sơn chiêm ngưỡng, nứng chết đi được ấy!
"Ahh~ Hah... aah~ Hưmm~"
Lỗ dâm bên dưới nới ra theo chiều rộng thân cặc, mút chắt lấy nó không buông. Nước dâm hòa cùng chút máu đỏ và tinh dịch ngai ngái chảy dọc mép đùi mềm non, loang trên tấm nệm trắng. Đầu vú hồng chưng hửng ngứa ngáy do lạnh, lại bị lưỡi Thái Sơn nham nhám liếm mút lên, tan ra núc sâu vào khoang miệng cậu êm ái.
Hào ấn đầu Sơn vào gần hơn, để cậu nếm trọn ngọt ngào trên mảng da thịt thơm mềm ấy. Chân dài trắng nõn co quắp trên vai cậu sung sướng, đung đưa theo nhịp nhấp hông ngày một nhanh.
"Hức... Á~ Aaah~ Sướng quáa♡~ Aah hahh~ Ưmm~ Sơn ơi~"
Làm quen với dương vật thô to như vậy quả không dễ, nhất là khi đây là "lần đầu" của anh, Sơn cũng vậy thôi. Mồ hôi rịn ra bết mái tóc hồng vào gương mặt đẹp trai đỏ bừng, từng nhịp thở gấp phả vào khuôn ngực mềm, tay to đỡ lấy phần hông anh nâng cao, khiến cặc bự dễ dàng thâm nhập hơn vào lỗ dâm chật chội.
Cậu có quyền đâm thúc tùy ý người bên dưới, chỉ là cậu không nỡ. Hôn lên mi mắt anh, gạt đi giọt lệ nơi khóe mi hồng, Thái Sơn cười với anh.
"Hào ơi... Hào của em... Em yêu anh nhiều lắm."
"Ưmm~ ứmm~ T- Tôi... tôi yêu... Aah~ Tôi yêu Sơn~"
Hào cứ ngỡ như đang mơ, mọi cử chỉ ân cần cứ vỗ về anh chạy khỏi thực tại cô đơn. Đôi mắt khép hờ, tận hưởng sung sướng từ nụ hôn mà cậu đặt lên môi anh, và từng cú nhấp hông nhẹ nhàng, làm Hào chới với giữa cơn đau và khoái cảm kì lạ.
"Hah~ Trông anh... dễ thương lắm Hào ạ~ Nhất là khi nằm dưới thân em rên rỉ như này~"
"Aahh~ áh~ Hứmm ưmm~ S- Sâu quá♡~ Chậm màa~ hahh~ aahh~"
Đáp lại lời nói yêu chỉ là tiếng rên rỉ vụn vỡ, đôi tay mềm xinh nhẹ đan vào tay cậu, nắm lấy không muốn buông. "Hào nhỏ" đã bắn không biết bao nhiêu lần, nhưng "Sơn nhỏ" thì vẫn hăng sức "cày bừa" bên dưới lỗ dâm sưng tấy do bị đâm thúc mạnh.
"Em... Em sắp ra rồi... Hahh ah~ Em bắn vào trong anh nhé?"
"Aahh~ Hức ư... Ứmm~ Hahh aa~"
Hào muốn giấu gương mặt đỏ bừng ướt nước mắt này vào gối, lại bị Thái Sơn giữ lại. Tay cậu vuốt nhẹ bên má hồng nóng ran, hôn nhẹ lên đó trong khi âm thanh "lạch bạch" bắt đầu có xu hướng nhanh dần, loạn nhịp.
Dương vật gân guốc đâm lút cán, đè nghiến điểm thịt gồ, tận hưởng sự chăm sóc nhiệt tình từ vách thịt mềm non ướt át rồi cuối cùng bắn thẳng dòng tinh đặc nóng vào lỗ dâm của anh, khiến Hào nấc nghẹn.
"Aaahh~~ Hahh ah~"
Bả vai nhỏ giật nảy, đôi tay bé xinh vô thức di chuyển đến vùng bụng mềm hơi căng lên do tinh dịch cậu bắn vào. Sơn nắm lấy đôi tay đó, nhẹ nhàng xoa lên bụng anh.
"Hào ơi"
"Hào"
Thái Sơn rút dương vật lớn ra, kéo theo tinh dịch và nước dâm ra ngoài. Nhìn cơ thể trắng nõn run rẩy của Hào chi chít vết hôn mút đến tội, nhưng Sơn chẳng biết làm thế nào ngoài việc ôm anh đi vệ sinh tắm rửa.
_________________
"Hức~ Lạnh aa~"
Hào ngồi co lại một góc nơi bồn tắm, sau khi bị dòng nước lạnh lạnh lùng xối vào cơ thể đau nhức. Nước vẫn chảy xuống từng vết đỏ tím, như muốn mài nhẵn cơ thể Hào vậy. Mặc cho anh có van xin hắn dừng lại, thì dòng nước vẫn chảy.
"Xin anh... E- Em lạnh lắm... Hức ưm"
"Cái loại lẳng lơ như mày mà cũng đòi được yêu thương trân trọng à? Tao cưới mày về đéo phải để mày đi hú hí với thằng khác, nghe chưa con đĩ này??"
Trái tim Hào từ khi nghe câu chửi đó từ chính miệng người chồng của mình mà tim vỡ làm đôi. Anh đã làm gì có lỗi chứ? Tại sao hắn không nghe lời anh nói mà lại tin vào lời của người ngoài vậy??
Những tấm ảnh kinh khủng đó là sao?? Anh luôn giữ bản thân trong sạch, anh luôn giữ cái đạo làm vợ, luôn tự dặn lòng mình thủy chung. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện lừa dối hắn...
Đầu anh đau như búa bổ, cơ thể yếu ớt trong làn nước lạnh... Hắn ta nắm tóc anh rồi dìm xuống...
Đau quá. Nước, tràn vào mắt, tràn vào mũi, tràn vào phổi,... Đau. Khó thở. Đến nước cũng không nhẹ nhàng với loại người như anh, nó đưa ra bàn tay vô hình như muốn bẻ đứt sinh mạng của Hào.
"Đừng để tao nhìn thấy mày nữa, từ hôm nay, biến ra khỏi đây ngay!!"
_________________
Hào sực tỉnh, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Anh quay sang bên cạnh, rồi khẽ mỉm cười, là Thái Sơn đang ngủ say. Cậu ôm anh, dụi đầu vào khuôn ngực như tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.
"Hào... Em yêu anh..."
Phong Hào phì cười, nhóc con ngủ say rồi nói mớ. Anh vuốt nhẹ mái tóc hồng, âu yếm nhìn cậu. Căn phòng tối đen, chỉ ánh trăng sáng tờ mờ lọt vào. Cũng vào một đêm trăng sáng, anh ngồi một mình trên chuyến tàu cuối cùng, đưa anh về nơi yên bình này.
Cô đơn, buồn tủi,... anh để mọi thứ của cuộc sống cũ ở lại thành phố để bắt đầu lại "cuộc sống mới". Nhưng hình như Hào quên bỏ đi cơn ác mộng kia hằng đêm đeo bám anh.
"Hào... Hào sao đấy? Anh không ngủ được à?"
Phong Hào giật nảy mình, hóa ra Thái Sơn đã dậy từ khi nào. Vừa nhìn anh, Sơn đã hoảng hốt ôm lấy gương mặt hồng chẳng biết đã vương nước mắt từ khi nào.
"Anh sao thế? Sao lại khóc?"
Sơn hỏi nhưng Hào lại chẳng trả lời được. Ánh trăng vắt lên đôi vai anh, vắt lên cả bàn tay Thái Sơn. Anh dụi vào lòng Thái Sơn, cậu vỗ về ôm lấy anh. Khác với mọi khi, đêm nay Thái Sơn sẽ là người dỗ dành, nuông chiều Phong Hào.
"Anh mơ thấy ác mộng sao?"
"...Ừ. Tôi xin lỗi, đã làm cậu lo lắng rồi."
"Đừng xin lỗi, em lo lắng cho Hào cả đời cũng được..."
Sơn ngập ngừng, rồi nói tiếp.
"Nhưng xin anh, anh đừng giấu những buồn đau đó một mình... Em không muốn Hào như vậy đâu."
Hào chẳng biết nữa.
So với dòng nước lạnh thì anh vẫn thích những cái ôm, cái hôn dịu dàng từ Sơn hơn.
So với khói thuốc ảm đạm thì anh vẫn thích được quấn lấy bởi mùi hương của Sơn hơn.
Hào thích nghe giọng cậu, thích được cậu chạm vào, thích cái cách cậu tô lên cuộc sống không màu của anh một gam hồng "tình yêu".
Nhưng vẫn có thứ nên đem giấu đến lúc chết còn hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro