Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II.

sau khi kết thúc concert day 2, trần phong hào quyết định rằng bây giờ là lúc làm rõ quan điểm của mình với nguyễn thái sơn. không yêu thì không nên cho người khác hi vọng, anh học được điều này, và cũng áp dụng nó rất tốt. khoảnh khắc thái sơn quay sang phong hào, anh đang nhìn về vô định - như là xuyên qua một dàn máy móc tới một góc trời khuất cùng không có ánh sáng, anh không đáp lại cái ôm của thái sơn.

cánh tay của cậu lơ lửng trong không trung, có lẽ đủ lâu để camera chụp được khoảnh khắc phũ phàng. và trần phong hào, người tưởng chừng như đang mất tập trung nên mới bỏ lỡ cái ôm, đã quay sang nói chuyện với công dương - một cách bình thường, sự bình thường mà bây giờ anh mặc định đã không thể trao cho thái sơn được nữa, phong hào nghĩ thầm trong lúc anh vẫn còn thao thao bất tuyệt.

thái sơn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản thu tay lại, cụp mi mắt che đi nỗi buồn của chính mình. nguyễn thái sơn có thể bỏ qua chuyện họ không thân mật trên sân khấu, dù sao thì phong hào cũng không thích bộc lộ quá nhiều, nhưng khi phỏng vấn cậu tin anh sẽ nói gì đó. bất kể là lời gì, chỉ cần nhắc đến nguyễn thái sơn, cậu đều sẽ hài lòng.

hoặc không.

"hôm nay nicky đã có một màn... gọi là bơ đẹp jsol đi thì không biết là nicky có lời nào muốn nói với jsol không nè ?"

"không ạ."

câu trả lời này dường như làm cho cả trấn thành lẫn các fans phía dưới đóng băng.

"à, không sao ? không có lí do cụ thể nào ?"

"vâng, không có."

"ôi coi cái miệng cậu ta nói chuyện kìa." công dương lắc đầu. "học ở đâu không biết."

thái sơn nở nụ cười tiêu chuẩn, cậu ta dường như không còn sức để đáp lại lòng tốt của người anh cùng chương trình, hay là những lời bàn tán khác dưới sân khấu. thật ngột ngạt, nguyễn thái sơn vô thức đưa tay muốn kéo cổ áo khoác lại nhớ ra mình không mặc áo khoác - sự ngột ngạt này là từ sâu thẳm trong cuống họng, chìm vào cánh phổi của cậu ta. bông hoa bé nhỏ xấu xí tượng trưng cho những nỗi đau liên tiếp và liên tiếp, chồng lên nhau và chen chúc nhau, chực chờ lao ra khỏi phế quản và không lúc nào thôi bỏng rát.

cậu đành lấy lí do ra ngoài cho phong hào một trận để tránh né những người đồng nghiệp của mình, rồi phi thẳng vào nhà vệ sinh cách đó hai lần rẽ phải.

tại sao chỉ có tình yêu của cậu ta là sai trái ?

nguyễn thái sơn là một người hiểu chuyện - cậu ta biết rõ trần phong hào hiện tại không có bất kì một vướng bận tình cảm nào, cũng chưa hề có ý định tiến tới với bất kì ai, đáng lẽ ra thái sơn phải là duy nhất trong mắt anh. nếu không còn ai khác, cậu vừa ho vừa cay đắng nghĩ, nếu không còn ai khác thì anh nên hướng về mình mới đúng, nhưng tại sao anh không ? chẳng lẽ là tình cảm của cậu không đủ, chẳng lẽ là cậu không tốt, không xứng đáng với dẫu chỉ là một cái vươn tay đáp trả của anh sao ?

một cánh hoa, hai cánh hoa, ba cánh hoa.

cậu trai trẻ run rẩy ôm lấy bồn rửa mặt, mắt hoa đến mức không thể đếm chính xác có bao nhiêu vệt trắng nhỏ li ti rơi xuống trên bệ sứ. mùi rỉ sét tanh nồng dâng lên trong cổ họng, vừa khó thở vừa buồn nôn, nguyễn thái sơn không biết rốt cuộc là mình đang ho hay là trào dịch dạ dày muốn ói ra ngoài nữa. cậu ta chỉ thấy rất nhiều hoa, không chỉ cánh, cả một bông hoa lớn như vậy im lặng nằm trong bồn rửa tay, không có mắt mà lại nhìn cậu đầy chỉ trích.

tại sao lại yêu người không thể yêu ?

nguyễn thái sơn nghe bông hoa la hét bên tai mình, rồi dần dần tầm mắt cậu ta mờ mịt. nhưng cậu không bất tỉnh, chỉ đơn giản là chóng mặt rồi ngã xuống đất, chỉ có vậy. cậu đã từng thấy phong hào tạm dừng cuộc trò chuyện chạy ra ngoài vì một cuộc gọi điện thoại, từng thấy có người vào viện mà khiến anh phải lo lắng đến mức bỏ dở cả những giờ phát trực tiếp giao lưu cùng người hâm mộ, từng thấy anh phải khóc vì một ai đó mà thái sơn không hề biết tên.

nguyễn thái sơn, khi nhắc đến tên của cậu, liệu anh có thấy chua chát trên đầu lưỡi không ?

nếu như cậu cũng phải trải qua loại đau đớn đó, cũng phải nhập viện, cũng là trong một đêm tối như vậy, phong hào có tình nguyện bỏ dở công việc của mình mà chạy đến bên cậu không ?

nguyễn thái sơn giỏi toán, không giỏi văn.

cậu có thể tính được cần bao nhiêu bước để đến gần
phong hào, nhưng lại quên mất rằng phong hào vốn là một câu hỏi tu từ - mà đã là câu hỏi tu từ thì sẽ không cho thái sơn bất kì câu trả lời nào.

rốt cuộc thì người phát hiện ra nguyễn thái sơn, trớ trêu thay, vẫn là trần phong hào.

cậu ta nằm trên sàn lát đá, bất động và lạnh lẽo, với cả tá cánh hoa vụn nát xung quanh mình, mơ hồ nhìn thấy tơ máu đỏ lẫn vào trong màu trắng tinh khiết.

phong hào lại chửi thề. cứ mỗi khi anh định dứt ra khỏi con người này - về mặt tình cảm mà nói, thì y như rằng trời đất sẽ hợp lực tạo ra chuyện kinh thiên động địa khiến anh phải ngoái đầu nhìn lại. trần phong hào là kẻ vụng về, nhưng không biết chăm sóc bản thân phải nói đến nguyễn thái sơn. anh cúi người, không định tìm hiểu về mấy cánh hoa rụng rời bởi vì anh biết đó là gì. anh chỉ cần đưa nguyễn thái sơn đến bệnh viện, chấm dứt trách nhiệm của mình với em ta.

nhưng ít nhất anh cũng kịp nghĩ, hoá ra là hoa bất tử.

trong lúc nguyễn thái sơn vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, trần phong hào có thời gian để ổn định suy nghĩ của mình.

anh cá chắc thái sơn còn chẳng tìm hiểu đến nguồn cơn của căn bệnh kia, hay thậm chí là cái tên tiếng nhật có phần mĩ miều của nó - hanahaki. trần phong hào tự tin rằng anh hiểu tất cả những ai từng chơi cùng với anh. đôi mắt của anh dành cả nửa ngày trời để đờ đẫn buồn ngủ, nhưng trong nửa ngày còn lại luôn là kim quang sắc sảo nhìn thấu bất kì ai phải đối diện với mình. nguyễn thái sơn đơn thuần như thế, phong hào chớp mắt một cái liền biết trong đầu em ta đang diễn ra cái gì.

lâu về trước, hanahaki là một căn bệnh hiếm gặp. nhưng thời đại này con người trở nên nhạy cảm hơn và sẵn sàng cho đi vì tình yêu hơn - trần phong hào chẳng lấy làm lạ khi một người em của mình lại mắc phải nó, vì mình. chỉ cần yêu điên cuồng thì ngay lập tức, hoa sẽ nở rộ từ buồng phổi lan ra đến cuống họng - thế giới tám tỷ người, nguyễn thái sơn không phải là duy nhất. chỉ là thường xuyên người ta sẽ bắt gặp những bông hoa có ý nghĩa rất buồn, nhưng thái sơn lại mang trong mình mầm hoa bất tử - cái loài hoa mà ngay cả khi đã úa tàn cũng sẽ không mất đi màu sắc của chính mình.

phong hào cũng đang chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để thủ thỉ với thái sơn như thế - ít tàn nhẫn hơn so với sự cự tuyệt của anh bây giờ, nhưng về cơ bản thì anh muốn nói : kể cả không thể yêu anh, em vẫn phải trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình; kể cả khi bị ruồng bỏ, em cũng phải toả sáng - ý trần phong hào, đơn giản hơn nữa, là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro