mênh mang
"Sau những con đường quen
Ta đã vô tình đến
Là nụ cười em quẩn quanh với những giấc mơ
Nơi những ánh đèn sáng
Ta với khung hình khác
Là bình yên cất giấu trước cuộc đời
Nhìn xem lần sau cuối, là bao điều tiếc nuối
Tình yêu là thứ khiến em quên đi vài lần yếu đuối
Lặng nhìn giọt sương rơi, lạc trong màu u tối
Là khi tình yêu ấy đã khiến em thôi những mộng mơ"
[Thức Giấc - Da LAB]
Nhặt nhạnh những mảnh vụn kí ức đã vỡ đôi, niềm hạnh phúc tưởng chừng là vô tận, giờ chỉ khiến hai con tim quặn thắt từng cơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro