Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 8: Gần Hơn Một Chút

Cả tuần qua, Phong Hào và Thái Sơn đều duy trì một khoảng cách không quá gần, nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước. Công việc đã tiến triển ổn định hơn, nhưng những tia sáng mơ hồ trong mối quan hệ giữa họ bắt đầu len lỏi.

Một buổi chiều cuối tuần, Phong Hào bất ngờ nhắn tin cho Thái Sơn: "Có thời gian không? Tôi cần cậu xem qua bản kế hoạch lần nữa."

Thái Sơn không chần chừ, đáp lại ngay: "Được. Tôi qua ngay."

Khi Thái Sơn đến nơi, Phong Hào đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Không khí trong phòng vẫn như mọi khi: yên tĩnh, nghiêm túc, và có chút gì đó lạnh lùng. Nhưng hôm nay, có một sự thay đổi nào đó, không thể rõ ràng.

Thái Sơn: "Anh muốn tôi xem gì?"

Phong Hào quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng làm quen với sự hiện diện của Thái Sơn.

Phong Hào: "Cậu thấy kế hoạch này thế nào?"

Thái Sơn bước đến, đưa mắt lướt qua tài liệu. Trong lúc xem xét, ánh mắt anh không chỉ tập trung vào những con số hay chiến lược, mà còn vô tình cảm nhận được cái gì đó từ Phong Hào. Một sự quan tâm mà trước đây anh chưa bao giờ để ý.

Thái Sơn: "Chắc chắn sẽ hiệu quả. Nhưng..."

Phong Hào ngẩng đầu lên, cắt ngang lời anh.

Phong Hào: "Nhưng gì?"

Thái Sơn: "Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta thay đổi cách tiếp cận một chút, mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn."

Phong Hào không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Phong Hào: "Cậu luôn có cái nhìn sắc bén như vậy. Được, thử theo cách của cậu xem sao."

Thái Sơn nở một nụ cười mỉm, tựa như một chiến thắng nhỏ trong cuộc đối đầu này.

---

Trong khi đó, Quang Anh và Đức Duy đang gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc, không khí vẫn khá im lặng. Quang Anh nhìn vào đôi mắt của Đức Duy, cảm nhận được có gì đó không ổn.

Quang Anh: "Duy, có phải cậu đang giữ một bí mật gì không?"

Đức Duy lắc đầu, nhưng vẻ mặt anh không che giấu được sự mâu thuẫn.

Đức Duy: "Không có gì. Cậu đừng lo lắng."

Quang Anh không tin. Anh đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn thẳng vào Đức Duy.

Quang Anh: "Duy, tôi không phải người ngoài. Nếu có chuyện gì, cứ nói ra đi. Tôi là bạn của cậu mà."

Đức Duy im lặng, không nói gì. Quang Anh hiểu rằng có lẽ Đức Duy đang giấu một điều gì đó lớn hơn. Nhưng anh không thể ép buộc, chỉ có thể kiên nhẫn đợi.

Quang Anh: "Dù thế nào, tôi vẫn ở đây. Nếu cậu cần giúp đỡ, đừng ngại."

Đức Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt không nói lên lời. Anh biết rằng mình không thể giữ mãi sự im lặng, nhưng bây giờ không phải là lúc.

---

Cuối tuần, khi Phong Hào và Thái Sơn ngồi đối diện trong phòng họp, không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Phong Hào gạt tấm bảng trắng ra và hỏi:

Phong Hào: "Cậu cảm thấy thế nào về công ty trong tương lai?"

Thái Sơn nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ với câu hỏi của Phong Hào.

Thái Sơn: "Công ty sẽ phát triển nếu chúng ta không ngừng cải tiến. Nhưng điều quan trọng là phải giữ vững giá trị cốt lõi."

Phong Hào lắng nghe, gật đầu.

Phong Hào: "Giống như cách cậu luôn duy trì lý trí, đúng không?"

Thái Sơn: "Đúng, nhưng tôi cũng biết rằng đôi khi cảm xúc cũng cần có chỗ đứng."

Phong Hào khẽ nhếch môi, lần đầu tiên cười nhẹ trong buổi trò chuyện này.

Phong Hào: "Cảm xúc là thứ không thể kiểm soát, nhưng nếu cậu biết cách kiềm chế nó, sẽ không bao giờ làm mất đi lý trí."

Thái Sơn không trả lời ngay lập tức. Anh cảm thấy có gì đó thật sự khác biệt trong mối quan hệ giữa họ. Dường như giữa họ, mọi thứ đang dần thay đổi theo một cách không thể đoán trước.

---

Khi buổi tối đến, Thái Sơn không thể nào dứt ra khỏi suy nghĩ về Phong Hào. Anh biết mình không thể cứ mãi giữ khoảng cách, nhưng cũng không thể dễ dàng để cảm xúc dẫn lối. Anh mệt mỏi, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về Phong Hào.

Trong khi đó, Phong Hào đứng trước cửa sổ trong căn phòng trống, tay nắm chặt thành lan can. Anh không thể hiểu nổi tại sao Thái Sơn lại khiến mình cảm thấy bối rối. Anh vốn không thích bị chi phối bởi bất kỳ ai, nhưng Thái Sơn... lại khác.

Phong Hào (lẩm bẩm): "Cậu thực sự là ai vậy?"

Ánh đèn ngoài phố chiếu vào căn phòng tối, phản chiếu hình ảnh một Phong Hào đầy suy tư, như thể anh đang tìm kiếm một câu trả lời cho chính mình.

Còn tiếp...

---

Ê dạo này làm biếng quá:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro