Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 10: Chạm Vào Tình Cảm

Bầu không khí trong phòng họp vẫn không có gì thay đổi, nhưng cái nhìn giữa Phong Hào và Thái Sơn đã trở nên khác biệt. Mọi thứ không còn là công việc hay những đối đầu nữa, mà là một sự thật mà cả hai đều không thể phủ nhận.

Phong Hào cố gắng phá vỡ sự im lặng, cất tiếng nói thật khẽ:

Phong Hào: “Tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục chỉ là đồng nghiệp bình thường nữa.”

Thái Sơn nhìn Phong Hào, trong mắt anh là một sự bối rối lẫn mơ hồ. Mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Thái Sơn: “Anh đang nói gì vậy?”

Phong Hào bước lại gần, khoảng cách giữa họ ngắn lại. Mùi hương từ cơ thể anh khiến Thái Sơn không khỏi cảm thấy như có một cơn sóng dâng lên trong lòng. Anh không biết phải làm gì với những cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực mình.

Phong Hào: “Chúng ta quá gần gũi để chỉ là đồng nghiệp, Sơn. Cậu có cảm giác đó không?”

Thái Sơn khẽ mím môi, không biết phải trả lời thế nào. Anh không thể nói rằng mình không cảm thấy gì, bởi vì sự thật là anh đã có cảm giác đó từ lâu. Chỉ là, anh không dám thừa nhận.

Thái Sơn: “Nhưng nếu chúng ta bước vào mối quan hệ, nó sẽ khiến mọi thứ phức tạp hơn, Hào. Không chỉ công việc, mà còn cả chúng ta.”

Phong Hào nhìn vào mắt Thái Sơn, đôi mắt anh kiên quyết, nhưng cũng ẩn chứa sự mềm yếu mà chỉ có Thái Sơn mới nhìn thấy.

Phong Hào: “Cậu nghĩ rằng tôi sợ sự phức tạp sao? Cái tôi sợ là nếu không dám thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được mình có thể đi xa đến đâu.”

Thái Sơn im lặng, những lời của Phong Hào như đánh thức một phần trong anh mà lâu nay anh vẫn cố gắng chôn vùi. Anh không thể phủ nhận rằng mình muốn, rất muốn thử xem liệu họ có thể bước qua mọi khó khăn để đến với nhau hay không.

Nhưng điều đó không dễ dàng. Và Thái Sơn biết, khi một cánh cửa mở ra, có thể sẽ có những thứ mà anh không thể nào quay lại.

Thái Sơn: “Vậy nếu chúng ta thử, anh nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào?”

Phong Hào bước đến gần hơn, chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủi giữa họ. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau, và trong cái giây phút ấy, có một thứ gì đó thay đổi trong họ.

Phong Hào: “Nếu chúng ta thử, ít nhất chúng ta sẽ không phải hối tiếc vì không dám làm gì.”

Thái Sơn cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể. Anh không thể tin rằng họ lại có thể nói ra những điều như thế này sau tất cả những căng thẳng trước đó. Nhưng điều đó lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa làm họ tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ đang dâng trào.

Quang Hùng đứng ngoài cửa, nhìn vào với nụ cười tinh nghịch.

Quang Hùng: “Mình làm gì mà không mời anh em vào phòng làm việc vậy?”

Phong Hào và Thái Sơn vội vã bước lùi lại, cố gắng tạo ra không khí như mọi khi.

Phong Hào: “Cậu vào đây làm gì?”

Quang Hùng: “Công việc vẫn chưa xong à? Tôi đến kiểm tra thôi, hay là đang có cuộc nói chuyện quan trọng?”

Quang Hùng nhìn thấy sự lúng túng trong mắt của Phong Hào và Thái Sơn, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi bước vào.

Quang Hùng: “Tôi không muốn làm phiền, nhưng tôi thấy không khí căng thẳng giữa hai người, cứ như kiểu có chuyện gì đang xảy ra. Mà thôi, không hỏi nữa, làm việc đi.”

Phong Hào và Thái Sơn nhìn nhau, biết rằng cái khoảnh khắc họ đang chia sẻ chưa thể kết thúc. Thái Sơn cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi tiếp tục duy trì khoảng cách với Phong Hào, nhưng cũng nhận ra rằng anh không thể làm gì khác ngoài việc bước tiếp.

---

Cùng lúc đó, Đức Duy và Quang Anh đang ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh. Mặc dù không khí giữa họ lúc này đã bớt căng thẳng hơn, nhưng Đức Duy vẫn cảm thấy một chút lúng túng khi phải đối diện với cảm xúc của mình.

Quang Anh: “Cậu đã thay đổi nhiều rồi, Duy.”

Đức Duy khẽ cười, nhưng có một chút gì đó buồn trong nụ cười ấy.

Đức Duy: “Tôi không thay đổi đâu, chỉ là tôi nhận ra mình không thể mãi sống trong cái bóng của chính mình.”

Quang Anh nhìn vào mắt Đức Duy, nhận thấy trong đó không chỉ có sự lo lắng mà còn là tình cảm thầm kín mà anh chưa bao giờ thổ lộ.

Quang Anh: “Nếu có gì không ổn, thì cứ nói ra. Đừng giữ mọi thứ trong lòng nữa.”

Đức Duy im lặng một lúc, rồi thở dài.

Đức Duy: “Thực ra, tôi đã yêu cậu từ lâu, Quang Anh. Chỉ là tôi không biết phải làm gì với cảm xúc này.”

Quang Anh nhìn Đức Duy, bất ngờ trước lời thú nhận đó. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn là, anh cũng không thể phủ nhận những cảm xúc tương tự đang dâng lên trong lòng mình.

Quang Anh: “Cậu... yêu tôi?”

Đức Duy: “Tôi biết là quá muộn để nói điều này, nhưng tôi không thể giữ nó trong lòng mãi.”

Lúc này, Quang Anh không biết phải nói gì. Anh ngồi lặng im, nhưng cảm nhận rõ ràng rằng, dường như mọi thứ bắt đầu thay đổi, không chỉ đối với Phong Hào và Thái Sơn, mà còn đối với anh và Đức Duy.

---

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro