Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Đột nhiên cậu và anh nghe thấy có tiếng con nít gọi, cả hai nhìn về hướng phát ra tiếng kêu thì thấy đó là Sol. Hào thì bất ngờ sao con lại ở đây, còn Sơn thì bất giác nhận ra đứa bé này chính là cậu bé anh gặp ở khu trung tâm thương mại. Sau đó Sol thấy ba thì chạy đến ôm lấy cậu.

"Ba ơi, ba đi đâu vậy? Con thấy ba không quay lại nên con đi tìm ba."

"Ơ ba đây ba đây" – thấy Sol bắt đầu nức nở như sắp khóc cậu liền bế nó vào lòng mà vỗ về an ủi.

Còn Sơn lúc này thì ngơ ngác và đơ người trước mọi chuyện đang diễn ra ngay trước mắt mình.

'Đứa bé này vừa gọi Hào là ba ư? Hào có con khi nào vậy? Rồi đứa bé này là con của ai chứ?' – đang có một mớ câu hỏi xuất hiện trong đầu thì lúc này Ngọc Dương chạy vào.

"Sol, sao con chạy vào đây vậy? Xin lỗi nha, Sol nó tự ý bỏ đi nên không kịp cản nó chạy vào đây"

"Không sao đâu, Sol đang ở đây rồi"

'Người này là ai? Không lẽ là ...'

"Thật ngại quá giám đốc Sơn, bây giờ hợp đồng cũng ký kết xong nên tôi xin phép ra về trước. Chào anh" – nói rồi anh và con cùng Dương đi ra ngoài.

"Ủa ba có quen biết chú đẹp trai đó sao?"

"Con vừa nói gì? Con cũng quen biết chú ấy à?"

"Dạ chú ấy là người con gặp ở khu trung tâm bữa hổm á ba"

"Cái người mà con nói đẹp trai hơn ba đó hả?"

"Dạ"

'Con với cái, chưa gì đã khen ba kia của nó đẹp trai hơn mình rồi. Ừ thì công nhận anh ta đẹp trai thật nhưng con phải khen người ba này đẹp hơn chứ' 

"Nhưng mà con đó, sao lại tự ý đi lung tung như vậy. Lở con bị lạc mất ba biết kiếm con ở đâu đây"

"Con xin lỗi vì con thấy ba đi lâu quá không quay lại cho nên con mới đi tìm"

"Mai mốt không có tự ý đi một mình như vậy nữa nghe chưa? Có gì thì kêu chú Dương mà dắt đi, không thì ráng đợi ba quay lại."

"Dạ con biết rồi"

Còn phần phía Sơn lúc này thì mặt đầy thất thần rồi cảm thấy đau lòng khi nghĩ Hào đã có gia đình, anh buồn nhưng ráng kiềm lại mà ra về. Anh thất bại rồi, không còn cơ hội để quay lại nữa rồi.

Về tới nhà thì anh nhốt mình trong phòng rồi ôm uất ức trong lòng ra mà khóc nức nở như mấy ông chồng bị vợ bỏ theo trai vậy. Điện thoại công việc reo lên liên tục nhưng anh không có tâm trạng bắt máy nên mặc kệ tất cả. Thành An thấy sao khi anh đi gặp Hào thì không thấy tin tức gì, gọi điện cũng không được, đoán chắc là có chuyện gì đó rồi nên đành chạy tới nhà anh xem tình hình. Bước vô nhà thì lấy vài lon bia được rải rác khắp nơi, người anh thì như sa sút tinh thần chả có tý sức sống nào. Thấy vậy cậu bèn chạy lại hỏi thăm tình hình của anh

"Anh sao vậy Sơn? Tự dưng khi không gặp anh Hào xong rồi về buồn khóc lóc lại còn uống bia nữa chứ"

"Anh buồn quá An ơi, anh không còn cơ hội nữa rồi"

"Anh nói không còn cơ hội nghĩa là sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

"An ơi, Hào... hức... Hào bỏ anh rồi"

"Sao ảnh lại bỏ anh? Mà sao anh biết được?"

"Hào có người mới rồi, nay anh thấy họ tại chỗ hẹn. Không những vậy Hào còn có con nữa chứ. Anh mất Hào rồi An ơi hic...hic"

"Anh nín đi, có chắc mọi chuyện như anh nghĩ không?"

"Đứa bé đó gọi Hào là ba anh nghe thấy rõ ràng mà ...hic"

"Nhưng nó có gọi người đó là ba không?"

"..." – 'Ủa hình như không thì phải'

"Sao? Có không?"

"Hình như không"

"Không thấy gọi mà chưa gì anh đã kết luận người đó là chồng của anh Hào rồi"

"Nhưng... nhưng không phải của người đó thì của ai?"

'Của anh chứ của ai' – "Muốn biết thì tự đi điều tra đi, chưa rõ ràng gì hết mà ngồi đây khóc bù lu bù loa như mất vợ hổng bằng."

"Ờ thì tại lúc đó bất ngờ quá với lại mọi chuyện diễn ra nhanh quá khiến anh nhất thời nghĩ không thông. Nhưng nếu là con của người đó thì chứng tỏ Hào cũng có người mới rồi, vậy anh tìm hiểu nữa làm gì?"

'Ôi ông anh ngốc của tôi ơi, sao anh không nghĩ tới người đó là anh. Bộ mọi đàn ông trên thế giờ đều làm anh ấy đẻ trừ anh ra hay gì?' – "Cũng chưa chắc đâu, nhiều khi nhìn vậy mà chưa chắc đã là vậy. Anh cần phải làm sáng tỏa mọi chuyện mới được."

"Sáng tỏa gì? Dù sao đi nữa thì anh cũng chả còn cơ hội nào nữa rồi"

"Sao anh bi quan thế? Bây giờ em nói anh nghe nè, giả sử đứa bé đó là con của Hào với người nào khác đi, nhưng cũng có thể anh ấy đang gà trống nuôi con cũng tức vẫn đang độc thân. Chỉ cần anh không ngại ảnh có từng con thì anh vẫn có thể cua ảnh được mà"

"Ờ hén, sao anh không nghĩ ra ta. Mà lở như Hào có người bên cạnh rồi sao?"

"Anh yên tâm, em điều tra rồi, anh ấy chưa từng lập gia đình và cũng như đang trong tình trạng độc thân hoàn toàn"

"Thật á, vậy thì tốt quá. Vậy là anh vẫn còn cơ hội để cua lại cậu ấy rồi"

"Ừm vậy nên anh phải phấn chấn lên, chặng đường chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà anh như muốn bỏ cuộc rồi, phía trước còn dài lên nên cố lên nha anh."

"Được rồi cảm ơn em, anh sẽ cố gắng. Dù có ra sao anh cũng không từ bỏ"

"Phải như vậy chứ, còn giờ thì nói thử em nghe xem anh thấy đứa bé đó sao?"

"À thì... thật ra có lần tình cờ anh gặp bé đó trước đây tại khu trung tâm rồi, nó nhắc nhở anh làm rơi đồ. Tự nhiên lúc đó anh có cảm giác lạ lắm"

"Lạ là lạ sao?"

"Nó... quen thuộc mà có cảm tình sao đâu á, cứ như người thân lâu ngày gặp lại vậy"

'Thì đúng rồi, vì nó là con của anh mà' – "Vậy là anh trông cũng có vẻ khá thích đứa bé đó nhỉ?"

"Ừm nó dễ thương mà, không ngờ lại là con của Hào. Hèn chi thừa hưởng nét đáng yêu của em ấy"

'Sao anh ấy lại không nhìn ra nét tương đồng giữa đứa bé đó với ảnh nhỉ? Sao bình thường nhìn ba con số chứng khoán ảnh nhạy bén lắm sao ba này anh dở dữ trời'

"Ừm nếu anh thích bé Sol như vậy thì tốt, em nghĩ anh bắt đầu từ bé Sol để đổi cách tiếp cận khác. Dù sao anh cũng không còn đi ký hợp đồng nữa nên đây là cách tốt nhất."

"Ừm nghe hay đấy, anh cũng có cảm tình với bé Sol đó cho nên là... ủa mà khoan đi, sao em biết con của Hào tên Sol?"

"Thì con của ảnh đang học trường của mẹ em mà"

"Cái gì? Thế sao em không nói cho anh biết?"

"Anh có hỏi em đâu, em vốn dĩ điều tra giúp anh rồi để tài liệu đó trên bàn nhưng anh có thèm đọc nó đâu"

"Thế em điều tra được những gì rồi?"

"Anh ấy hiện đang sống với bé Sol tại chung cư  và từ lúc anh ấy vào Nam thì chỉ có 2 ba con anh ấy thôi, không có bóng dáng ai khác bên cạnh cả"

"Lạ thật, nếu vậy thì đứa bé con ai? Ừm... không lẽ là..."

'Hay quá cuối cùng anh chịu nhận ra'

"Hào nhận nuôi đứa bé khi vào Nam sao?"

'Ôi trời, ai đó làm ơn bổ cái đầu anh ấy ra rồi thông nó giùm tôi. Chuyện như vậy mà ảnh cũng nghĩ ra được' – "Mới nãy anh còn bảo nó có nét dễ thương giống anh Hào còn gì, giờ bảo nhận nuôi là sao?"

"Ờ hén, vậy chứ nó con ai ta?"

'Ôi tức chết thật chứ, không lẽ giờ nói huỵch toẹt ra cho bỏ tức trời. Nhưng không được, mình phải kiềm nén lại, không được hấp tấp. Phải để anh tự nhận ra vì đó vốn là con của ảnh mà, không nhận ra được là anh dở rồi Sơn ơi. Người ngoài nhìn vô ai cũng có thể ngờ ngợ đoán ra được sao chỉ có mình anh là mù nữa hai con mắt vậy Sơn?'

"Bây giờ bé Sol là con ai không quan trọng, quan trọng là nếu anh nắm được trái tim của nó thì cũng coi như nắm một nữa trái tim ba nó rồi đó"

"Ờ đúng rồi, có vậy mà anh không nghĩ ra. Em đúng là trợ lý đắc lực của anh An à"

"Anh quá khen rồi" – An chẳng buồn mà nhận lời khen có chút vô tri của anh.

"Nhưng giờ anh phải tiếp cận như nào đây?"

"Ừm chắc có lẽ phải bắt đầu từ trường học của nó rồi, anh chắc là biết nên làm gì rồi đúng chứ?"

"OK em cứ đợi mà xem"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro